Lộng Triều

Chương 12: Q.3 - Chương 12






Mãi cho đến khi Triệu Quốc Đống ngồi trong phòng cô đàm luận công tác thì tâm trạng Cù Vận Bạch vẫn còn không yên.

- Chủ nhiệm Cù, e là phải liên hệ với Phó chủ tịch Lương một chút, chúng ta phải mau chóng thông báo tình hình hôm nay với chủ tịch, tôi thấy quần chúng đã bị dồn nén quá mức rồi, nếu không nghĩ ra được biện pháp mau chóng giải quyết thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra đại sự.

Triệu Quốc Đống tựa vào ghế sopha mềm mại, vừa nghịch cây bút viết vừa nói như có điều suy nghĩ:

- Giải quyết muộn không bằng sớm giải quyết, có một số việc sớm hay muộn cũng phải đối mặt.

- Tiểu Triệu, rất nhiều chuyện có thể giải quyết đơn giản được, cậu cũng rõ đó, mỗi một lần thay đổi nhiệm kỳ thì để lại không ít di chứng. Hôm nay cậu hứa hẹn lại đem Ban quản lý chúng ta vào cùng nữa, nếu một tuần nữa mà không thể có câu trả lời thì những người này e là sẽ thật sự bao vây trụ sở Ban quản lý này mất.

Cù Vận Bạch thở dài nói.

- Chủ nhiệm Cù, chuyện cũng không phức tạp như chị tưởng tượng đâu, yêu cầu của nhiều người như vậy đều có khác biệt, cơm phải ăn từng miếng chỉ cần chúng ta có thể tìm ra chuyện nào giải quyết trước được thì giải quyết, để cho quần chúng vẫn nghĩ rằng lần này Ban quản lý chúng ta vẫn có thể giải quyết vấn đề của bọn họ. Tôi nghĩ những vấn đề sau hoàn toàn có thể phân ra từng đoạn để xử lý.

Triệu Quốc Đống kiến nghị:

- Đương nhiên, một số chính sách thì còn cần phải lên huyện tranh thủ, không bột đố gột nên hồ, nếu không có một số chính sách và tài chính thì vấn đề sẽ không giải quyết được, cục diện cũng không thể thúc đẩy.

Cù Vận Bạch trầm ngâm một chút:

- Ý của cậu là trước tiên giải quyết một số vấn đề có thể dễ dàng giải quyết sao?

- Đúng, phiền toái, khó khăn lớn có thể đặt ra phía sau để lần lượt giải quyết từng bước, nếu thật sự không giải quyết được thì cũng có thể giải thích từ từ mà.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói:

- Chỉ cần chúng ta hành động thì quần chúng có hi vọng, bọn họ sẽ không dễ dàng đi theo hướng cực đoan, mà trong số này còn có kẻ muốn tư lợi cho bản thân và cố ý quấy đục nước gây rắc rối, cơ quan công an chúng tôi cũng không phải ngồi không.

Cù Vận Bạch không thể không thừa nhận người trẻ tuổi trước mặt dùng đầu quá tốt, gặp một vấn đề phức tạp mà hắn có thể phân tích rành mạch lại đưa ra mấy đối sách, đây là năng lực, chẳng trách còn trẻ như vậy mà đã leo lên được vị trí này.

- Ừ, Tiểu Triệu, tôi đồng ý ý kiến của cậu, chẳng qua chuyện này chúng ta phải báo cáo ngay với Phó chủ tịch Lương rồi mới có thể xác định.

Cù Vận Bạch đứng lên:

- Tôi sẽ liên hệ ngay lập tức với Phó chủ tịch Lương, lát nữa chúng ta sẽ cùng đi gặp Phó chủ tịch Lương.

Đúng như Triệu Quốc Đống dự đoán, Cù Vận Bạch chẳng mảy may nhắc tới hai vị phó chủ nhiệm kia, nhất là phó chủ nhiệm Trương Thái Trương được phân công quản lý cơ sở hạ tầng, phá bỏ và di dời nơi khác. Rất rõ ràng vị phó chủ nhiệm Trương Thái Trương mà thường xuyên không thấy bóng dáng đâu đã để lại ấn tượng không tốt với chủ nhiệm Cù.

Thái độ của Phó chủ tịch huyện Lương rất dứt khoát, nhất là Triệu Quốc Đống đã nhấn mạnh một số mắt xích không thực hiện đúng lúc nên làm cho quần chúng phản ứng rất mãnh liệt, bởi vậy khiến cho sự kiện bao vây liên tục sẽ có khả năng ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng thu hút đầu tư của khu Khai phát. Sau khi Phó chủ tịch huyện Lương báo cáo tình hình với hai vị lãnh đạo chủ yếu Lô, Mao đã đồng ý xuất ra một phần tài chính, có lựa chọn có định hướng đối với những yêu cầu thực sự cần giải quyết như bồi thường hoa màu, vấn đề bồi thường đường bị tổn hại thì chờ tiến hành điều tra xử lý, cố gắng trong vòng một tuần là xử lý được.

Sáng ngày hôm sau Phó chủ tịch huyện Lương tự mình chủ trì hội nghị cán bộ trung tầng Ban quản lý khu Khai phát cùng với chủ nhiệm, bí thư các thôn trong khu vực quản lý, đích thân chủ tịch huyện Mao Đạo Lâm cũng tới hội trường để chỉ thị. Hội nghị cũng xác định rõ ràng quan điểm cơ bản trong công tác sắp tới, yêu cầu cán bộ Ban quản lý nhanh chóng hành động. Khi xuống cơ sở thì phân chia khu vực chịu trách nhiệm cho đến khi thu thập hết vấn đề quần chúng phản ánh, giải quyết chu đáo các vấn đề mà quần chúng phản ánh đột xuất.

Cảnh sát Đồn công an cùng với nhóm dự bị cũng đều được phân theo từng tổ đi xuống thăm dò tình hình. Tiến hành cả trong tối lẫn ngoài sáng mới có thể thăm dò rõ ràng vấn đề bắt đầu xuất hiện từ thôn Đại Liễu xã Vĩnh Hòa và thôn Đại Thánh xã Lâm Hương.

Huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện ủng hộ mạnh mẽ khiến cho công tác của Ban quản lý cũng nhanh chóng được thi hành. Sau một tuần xuống dưới, thôn Đại Liễu phản ánh bồi thường hoa màu và tổn hại đường đi cùng với thôn Đại Thánh xã Lâm Hương phản ánh bồi thường đất trồng rau xanh quá thấp đều được giải quyết nhanh chóng và thích đáng. Còn một số vấn đề để lại từ nhiều năm nay cũng có dấu hiệu buông lỏng.

Từ thôn Đại Liễu và thôn Đại Thánh đi ra, tâm trạng của Cù Vận Bạch rất tốt. Từ khi đi vào Ban quản lý đến giờ tâm tình của cô gần như chưa bây giờ được dễ chịu. Mà hai ngày nay không thể nghi ngờ đã làm cho cô được giải phóng cảm xúc tích tụ bấy lâu trong lòng. Tuy rằng hai thôn vẫn còn một vài vấn đề sót lại nhưng rõ ràng cảm xúc của quần chúng đã hòa hoãn đi rất nhiều so với lần bao vây trước. Nhất là sau khi chứng thực mấy chính sách thì phản ánh của quần chúng khá tốt.

- Phó chủ nhiệm Triệu, xem ra công tác của Ban quản lý chúng ta được khá tốt, so với thời gian trước thì đã có khởi sắc rồi.

Ngồi ở trong văn phòng Cù Vận Bạch ăn mặc hết sức đơn giản, rút kinh nghiệm bài học vừa rồi nên giờ chỉ cần là xuống cơ sở thì cô đều thay một bộ quần áo đơn giản.

- Ha ha, chủ nhiệm Cù, đây cũng mới chỉ là hiện tượng bề ngoài. Tình hình theo tôi được biết thì cũng không có tốt như chị tưởng tượng đâu.

Triệu Quốc Đống thành thục đánh tay lái.

- Ồ! Phó chủ nhiệm Triệu, ý của cậu là gì?

Trong lòng Cù Vận Bạch liền căng thẳng.

- Một vài vấn đề được giải quyết như trong dự liệu của chúng ta. Đây là những vấn đề vốn phải giải quyết đầy đủ, tỷ như bồi thường mầm giống cùng với việc sửa đường. Chỉ cần phòng tài chính huyện xuất tiền thì tất cả đều giải quyết dễ dàng. Nhưng những vấn đề nằm ở tầng sâu thì không đơn giản như vậy.

Triệu Quốc Đống khẽ hừ một tiếng:

- Cảnh sát chúng tôi và bên dự bị khi đi xuống dưới đã đụng không ít thứ khiến người ta khoái trá. Một số cán bộ thôn đối với những cán bộ Ban quản lý xuống dưới công tác như chúng tôi thì ngoài mặt là ủng hộ nhưng lại ngầm giám thị. Nội bộ Ban quản lý giống như là không hoàn toàn tán đồng. Chủ nhiệm Cù, chị thấy việc này như thế nào?

Cù Vận Bạch thất kinh, nhưng cô không hỏi thăm sâu hơn, cô biết Triệu Quốc Đống là người kiêm hai chức nên có thể thông qua con đường công an nắm giữ được những điều mà không phải cán bộ Ban quản lý bình thường có thể có được.

- Nội bộ Ban quản lý bất đồng ý kiến thì có thể mặc kệ, Phó chủ tịch huyện Lương và huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện cũng đã định rồi, không ai có thể đảo ngược được, nhưng biểu hiện của cán bộ thôn mà cậu vừa mới nói là vấn đề đáng phải suy nghĩ sâu xa.

Lời của Cù Vận Bạch cũng ẩn giấu nửa phần, Triệu Quốc Đống nhếch miệng cười, có thể lăn lộn lên làm chủ nhiệm Ban quản lý xem ra không phải chỉ nhờ xinh đẹp là được, người phụ nữ này cũng rất biết động não, nói không sâu mà vẫn lưu lại đường để cho người khác tự do phát huy.

- Chủ nhiệm Cù, đã có một sự mở đầu tốt đẹp thì sự tình phía sau cũng dễ làm hơn rất nhiều, tôi thấy cảm xúc của quần chúng đã giảm bớt hẳn, tiếp theo nên thâm nhập vào tầng sâu gì đó.

Triệu Quốc Đống mỉm cười:

- Có nhiều việc tôi chỉ báo cho chị biết, mong chủ nhiệm Cù tạm thời giữ bí mật, ngoại trừ Phó chủ tịch Lương thì tạm thời không nên cho những người khác biết được.

- Tôi hiểu.

Cù Vận Bạch gật gật đầu, cô biết nếu Triệu Quốc Đống đã nói như vậy thì nhất định là đã nắm giữ được một ít manh mối có giá trị.

Sau khi công tác sơ bộ mở được cục diện ra thì công tác Đồn công an liền triển khai toàn diện, Đồn công an khu Khai phát mới xây, thực tế hàng ngày tiếp đón sự vụ cũng không nhiều, ngoại trừ nhân viên trực ban thì Đồn công an chủ yếu dồn tinh lực vào việc sáng tạo một hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp cho khu Khai phát.

- Lão Uông, xem ra mấy ngày nay chúng ta thu hoạch được không nhỏ, lão nói hai lãnh đạo chủ yếu của thôn Đại Liễu thay đổi biện pháp không cho chúng ta tiếp xúc quần chúng, rốt cuộc là có vấn đề gì?

Triệu Quốc Đống tựa vào ghế salon cười quỷ quyệt.

- Ha ha, còn có thể là vấn đề gì chứ? Ngoại trừ vấn đề kinh tế thì những cái khác đều không có vấn đề!

Uông Dũng Tuyền cũng rất hưng phấn:

- Vấn đề phản ánh ban đầu cũng có vài việc, gần như vụ nào cũng đều liên lụy đến bí thư và trưởng thôn. Tôi đã nói thôn Đại Liễu được trưng thu nhiều ruộng đất như vậy thì theo lý thuyết thôn hẳn phải khá giả mới đúng, dân chúng nếu nhận được lợi ích thực tế thì cũng sẽ không có nhiều ý kiến với chính quyền thôn như vậy chứ, còn không bên trong chắc chắn có điều cổ quái.

- Các vụ việc thì không tránh khỏi dính líu đến bí thư và trưởng thôn, nhưng mấu chốt vẫn là nhân viên kế toán, chỉ cần bắt được và thẩm vấn hắn thì rất nhiều điều sẽ được phơi bày ra ánh sáng, mọi chuyện cũng có thể tra ra manh mối.

Triệu Quốc Đống trầm ngâm suy nghĩ.

- Ai, chỉ tiếc là loại chuyện tốt này lại đến lượt mấy tên bên viện kiểm sát, chúng ta cũng chỉ đành kẻ đầy tớ, vất vả mãi mới lấy ra được chút manh mối lại phải dâng lên viện kiểm sát.

Uông Dũng Tuyền nói đầy tiếc nuối.

- Không sao, huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện cũng không phải người ngu, bọn họ cũng hiểu rõ trong lúc này thì ai có tác dụng mấu chốt, viện kiểm sát cũng không có tổ chức cơ sở, không nhiều người có khả năng tìm ra manh mối cơ bản nhất từ Ban quản lý, chỉ có thể là cơ quan công an chúng ta, sếp Chu cũng phất cờ reo hò ủng hộ chúng ta.

Triệu Quốc Đống không thèm để ý chuyện này.

- Ừ, chẳng qua tình hình bên thôn Đại Thánh có khả năng không giống vậy, một đám người cũng cán bộ thôn tổ cùng quấy nhiễu. Hiện tại hai công ty đều không thể khởi công, bọn người kia lại không ra mặt mà xúi giục người già, phụ nữ và trẻ em ra tay, đám thanh niên đều núp phía sau, cưỡng ép yêu cầu nhận thầu công trường và cát đá sử dụng, bầu không khí này nếu không dẹp được thì e là việc kiến thiết khu Khai phát vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.

Trọng điểm chú ý của Uông Dũng Tuyền là đặt vào việc này.

- Loại hiện tượng này là đột nhiên mà có sao?

Triệu Quốc Đống ngẫm nghĩ hỏi.

- Ở thôn Đại Thánh đã có chút manh mối, còn bên thôn Đại Liễu này thì còn chưa hiện ra.

Uông Dũng Tuyền đáp:

- Lúc trước một số công ty không chịu nổi việc quấy nhiễu này nên đồng ý để bọn họ nhận thầu một ít công trình và vật liệu cát đá. Nhưng bọn người kia ra giá quá đáng, gần như là tống tiền, công ty không dám đồng ý nhưng lại lo sau này không thể chỉnh đốn.

- Đây là manh mối mang tính chất xã hội đen, đây là cơ hội tốt để Đồn công an khu Khai phát chúng ta lập uy đây.

Hai mắt Triệu Quốc Đống sáng bừng lên, hắn không sợ không có việc mà chỉ sợ không có chuyện gì để công an trông nom. Giống như sự kiện mang tính bầy đàn ở nhà máy cơ giới Thông Lực, cơ quan công an nhúng tay vào thì không tốt, mà loại chuyện này thì chắc chắn là đối tượng săn bắt tốt nhất của công an.

- Khúc Quân, anh dẫn người bí mật xuống dưới thu thập chứng cứ, chú ý, nhất định phải bí mật, mặt khác nhìn xem những người này có cấu kết với những phần tử sống ngoài xã hội hay không. Loại chuyện này thì sau lưng bọn chúng ắt hẳn có người, tìm kiếm một cánh cửa đột phá, tranh thủ xông vào, mở được cục diện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.