Lộng Triều

Chương 124: Q.19 - Chương 124






- Ha ha, chủ tịch Triệu, mặc dù trụ sở chính của tập đoàn Phúc Mãn Đường chúng tôi đã chuyển tới An Đô nhưng chúng tôi vẫn còn một lượng lớn công ty sản xuất đặt tại Ninh Lăng. Bây giờ mỗi một huyện ở Ninh Lăng đều có một công ty của Phúc Mãn Đường chúng tôi, còn có rất nhiều công ty đồng minh uy tín lại Ninh Lăng, bọn họ cung cấp những sản phẩm đạt tiêu chuẩn nhất cho chuỗi siêu thị của Phúc Mãn Đường trên toàn quốc. Chủ tịch Triệu, chỉ bằng vào điểm này thì thì tôi tham gia tuyển cử ở Ninh Lăng cũng không coi là quá phận chứ?

Vương Trung Kiệt cười hì hì nói.

- Quá phận hay không không phải chuyện của tôi, đó là chuyện giữa bí thư Kinh Sơn và Dược Quân, tôi chỉ cảm thấy Ninh Lăng đoạt mất khối bảo vật này thì Kinh Sơn liệu có mất hứng hay không hả Dược Quân?

Triệu Quốc Đống nghiêng đầu nhìn Chung Dược Quân rồi mỉm cười nói.

- Ở đâu cũng đều tự do tham gia tuyển cử đại biểu, mặc dù trụ sở chính của lão Vương đặt ở An Đô nhưng quan hệ tổ chức đảng của hắn thì lại ở Ninh Lăng chúng tôi, hộ khẩu của hắn cũng ở Ninh Lăng, tôi cho rằng điều này không có gì cả, lòng dạ của bí thư Kinh Sơn không hẹp hòi đến mức đó chứ?

Chung Dược Quân mỉm cười trả lời:

- Có điều nếu lão Vương chuyển quan hệ tổ chức tới An Đô thì chúng tôi cũng không dám mặt dày xếp lão Vương làm người ứng cử đâu.

- Ồ, lão Vương, trở lại chuyện chính đi, tình hình phát triển của Phúc Mãn Đường năm nay thế nào, có ý tưởng, quy hoạch gì mới không?

Triệu Quốc Đống nói đầy hăng hái:

- Tôi nghe nói Phúc Mãn Đường các anh thề sẽ làm Wal-Mart của Trung Quốc hả?

- Ha ha, chủ tịch Triệu, Phúc Mãn Đường là Phúc Mãn Đường, không cần phải bắt chước ai cả, đương nhiên Wal-Mart cũng tốt, Carrefour cũng được, đều là những tập đoàn xuất sắc. Ưu điểm của bọn họ thì Phúc Mãn Đường chúng tôi có thể học tập nhưng chúng tôi có tinh thần và văn hóa công ty của riêng chúng tôi. Chúng tôi muốn giữ vững những thứ thuộc về chúng tôi.

Vương Trung Kiệt nói với vẻ rất tự tin.

- Tốt lắm lão Vương, tôi rất thích thái độ này của anh, như người xưa từng nói, chiến lược thì coi rẻ địch nhân, còn chiến thuật thì coi trọng địch nhân, Trung Quốc chúng ta có bản sắc riêng, không phải cố sức bắt chước kẻ nào, Phúc Mãn Đường có thể làm được rất tốt, tôi tin chắc như vậy.

Triệu Quốc Đống khá hài lòng, dù Phúc Mãn Đường có chuyển công ty từ Ninh Lăng đến An Đô thì đó cũng là yêu cầu của công ty, mình bây giờ là chủ tịch tỉnh An Nguyên, không phải bí thư thị ủy Ninh Lăng, ngay cả Chung Dược Quân cũng có thể nhìn thấu điểm này nên bản thân mình càng không có vấn đề gì cả.

Vương Trung Kiệt cùng lên theo Chung Dược Quân, công ty làm được đến trình độ này thì hiển nhiên không xa lạ gì chuyện trong giới chính trị.

Chung Dược Quân xuất thân là người từng cộng tác với chủ tịch tỉnh, quan hệ vẫn khá chặt chẽ, mặc dù Phúc Mãn Đường đã chuyển tới An Đô, chính quyền An Đô cũng rất hoan nghênh và trọng thị việc Phúc Mãn Đường chuyển trụ sở chính đến hoạt động tại An Đô nhưng Vương Trung Kiệt vẫn có cảm giác rằng nếu như Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân có thể là bí thư và thị trưởng An Đô thì không còn gì tốt hơn.

Ninh Lăng phát triển đích thực rất nhanh, nhưng từ năng lực chi tiêu tổng dân số cho đến dung nạp của thị trường mà nói thì còn xa mới so được với An Đô. Hơn nữa An Đô còn là thủ phủ của tỉnh An Nguyên, vừa là thành phố cấp phó tỉnh, ở vị trí trung tâm của An Nguyên, từ mọi phương diện đều hơn xa Ninh Lăng. Là một tập đoàn bán lẻ đầu tiên thì yêu cầu đầu tiên là phải tiếp cận thị trường một cách gần nhất, do đó khi thị trường chủ yếu của Phúc Mãn Đường tiến vào An Đô thì hắn không thể không quyết định chuyển trụ sở chính của tập đoàn tới An Đô.

Điều này làm cho hắn cảm thấy rất áy náy với Ninh Lăng, cho nên hắn mới cố gắng hết sức lực ủng hộ những công ty Ninh Lăng kết thành quan hệ kinh doanh chiến lược với Phúc Mãn Đường.

Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân đều dành sự ủng hộ rất lớn cho sự phát triển của Phúc Mãn Đường, Vương Trung Kiệt từng có lần hi vọng khi nào Phúc Mãn Đường lên thị trường chứng khoán thì sẽ cảm tạ Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân một ít cổ phiếu gốc, nhưng sau khi tìm hiểu thì hắn liền bỏ ý nghĩ này. Triệu Quốc Đống là người chưa bao giờ tiếp nhận những thứ đồ này, Chung Dược Quân cũng rất sạch sẽ trong phương diện này, điều này làm cho Vương Trung Kiệt càng thêm bội phục hai người.

Khi ba người đàm luận đến việc quy hoạch lên thị trường chứng khoán của Phúc Mãn Đường thì Triệu Quốc Đống tỏ ý tỉnh sẽ toàn lực ủng hộ Phúc Mãn Đường công khai, mà thị trường chứng khoán được lựa chọn cuối cùng là trong quốc nội hay Hồng Kông thì ba người đều đưa ra thảo luận.

Vương Trung Kiệt là người rất biết điều, sau khoảng nửa tiếng liền lễ phép cáo từ để mình Chung Dược Quân ở lại.

Sau khi Triệu Quốc Đống đến An Nguyên thì mặc dù có điện thoại liên lạc, thậm chí số lần gặp mặt cũng không ít, nhưng cơ hội để hai người nói chuyện riêng một cách chính thức cũng không nhiều. Khi Triệu Quốc Đống về An Nguyên được hai tháng thì Chung Dược Quân có đến văn phòng của Triệu Quốc Đống tâm sự về bước phát triển tiếp theo của Ninh Lăng, sau đó phần lớn là lấy sự luận sự.

- Dược Quân, cảm giác thế nào?

Triệu Quốc Đống mỉm cười rồi tự mình rót đầy chén trà cho Chung Dược Quân, Chung Dược Quân vội vàng tiếp nhận bằng hai tay.

- Chủ tịch Triệu, chẳng biết nói thế nào, chỉ một câu thôi, vẫn dựa theo ý ngài, chúng tôi đi con đường của mình, chúng tôi cho rằng con đường của mình không sai, chúng tôi sẽ kiên trì đi tiếp. Cho dù bây giờ trong thời gian ngắn nhìn qua thì Ninh Lăng chúng tôi còn ít thu hút được các hạng mục lớn, kim ngạch đầu tư giảm xuống nhưng chúng tôi cảm thấy ảnh hưởng không lớn. Kinh tế xã hội Ninh Lăng chúng tôi đang phát triển theo một chu kỳ tuần hoàn tốt đẹp, tôi cảm thấy rất tự hào về hoàn cảnh phát triển trước mắt của Ninh Lăng chúng tôi, tôi cũng nắm chắc năm nay Ninh Lăng chúng tôi có thể đứng trong danh sách những thành thị có sức cạnh tranh tốt nhất toàn quốc.

Chung Dược Quân nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống bàn trà, thái độ rất bình thản.

Triệu Quốc Đống hài lòng gật đầu:

- Ừ, với thái độ này mới đúng là một bí thư thị ủy đủ tư cách, không nên bị mấy lời đồn đại nhảm nhí mê hoặc và chi phối. Giai đoạn trước tốc độ phát triển của Ninh Lăng vốn không bình thường, theo quan điểm hiện tại của tôi thì tôi thà rằng phát triển chậm một chút nhưng chất lượng và kết cấu tốt hơn, điều chỉnh công nghiệp phát triển còn khó khăn hơn so với dẫn dắt công nghiệp phát triển, di chứng để lại sau đó cũng sẽ rất nhiều. Trong nhiều vấn đề, chúng ta thà làm công tác cẩn thận một chút, ổn thỏa một chút, cố gắng giành được hiệu quả cao, đầu tiên là ưu tiên chất lượng, tiếp đó mới là hiệu quả cao.

- Chủ tịch Triệu, tôi biết ý của ngài, tôi và Phương Minh cũng đều có chung quan điểm này, mấy lời đồn nhảm vô nghĩa thì chúng tôi cũng không thèm để ý, nhưng nếu ý kiến từ trên tỉnh xuống thì chúng tôi không thể không coi trọng được.

Nét mặt Chung Dược Quân thoáng hiện tia ưu sầu.

- Năm nay đảng ủy, ủy ban nhân dân chúng tôi đặt nhiều tinh lực vào sự nghiệp xã hội và xây dựng quy phạm thể chế. Công tác này vừa vụn vặt vừa phức tạp, nhất là khi chứng thực xuống dưới thì lại càng cần có một quá trình dài hơi thì anh mới có thể chứng kiến được hiệu quả, nhưng tôi cảm thấy kể cả trong nội tại Ninh Lăng chúng tôi thì cũng không ít lãnh đạo vẫn bị mê luyến xây dựng hạng mục giống như hồi cơn bão "Đại nhảy vọt". Hình như cả thành thị không biến thành một công trường lớn thì bọn họ không thoải mái, không nỡ, cái không cần chính quyền tham gia thì cũng can dự vào rồi. Mà những quy tắc do chính quyền lập ra và cơ chế chứng thực thì lại bị rất nhiều người cho là lý luận, kết quả chỉ là hình thức, rồi có rất nhiều chuyện của công ty thì chính quyền lại nhiệt tình quá mức thẩm quyền.

- Dược Quân, có đôi lúc phải chịu khiển trách hoặc không được giải thích thì cũng là rất bình thường. Tôi tin lịch sử rồi sẽ chứng minh hết thảy, Ninh Lăng đi trên con đường phát triển của riêng mình, không cần ai khoa chân múa tay. Kiến tạo một hoàn cảnh phát triển chính là chức trách lớn nhất của đảng ủy, ủy ban nhân dân, làm tốt điều này thì còn hơn là đưa 10 hạng mục kèm theo 10 công ty tới.

Triệu Quốc Đống cũng rất ngay thẳng:

- Về vấn đề này thì tôi vẫn giữ vững quan điểm, tôi cũng đã trao đổi ý kiến với bí thư Lăng rồi.

Chung Dược Quân lặng lẽ gật đầu, áp lực mà hắn phải chịu không nhỏ, Lăng Chính Dược đã phê bình không điểm danh Ninh Lăng trong hai hội nghị. Hơn nữa sau khi nghe xong công tác của thị ủy, ủy ban nhân dân Ninh Lăng trong lần khảo sát vào tháng 8, khi trao đổi ý kiến riêng với Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh thì Lăng Chính Dược còn trực tiếp phê bình thị ủy, ủy ban nhân dân Ninh Lăng, cho rằng ý chí chiến đấu của chính quyền Ninh Lăng đã bị thoái hóa, không sẵn sàng tiến hành đẩy mạnh xây dựng sự nghiệp lần thứ hai. Có một số ít mưu cầu danh lợi nên có những động tác làm thu phục dân tâm, cho rằng điều này sẽ làm suy yếu tiềm năng tăng trưởng của Ninh Lăng.

- Ý kiến của bí thư Lăng là gì?

Chung Dược Quân hơi chấn động tinh thần.

- Bí thư Lăng không tỏ thái độ rõ ràng, chỉ tỏ ý rằng vấn đề trung tâm trong phát triển kinh tế không thể bỏ lại, phải toàn tâm toàn ý tìm cách phát triển kinh tế.

Triệu Quốc Đống cũng biết Lăng Chính Dược khó mà thay đổi quan điểm trong thời gian ngắn.

Sắc mặt Chung Dược Quân tối sầm lại, Triệu Quốc Đống cũng khẽ thở dài một hơi, hắn biết Chung Dược Quân đang lo điều gì, nhưng hắn cảm giác Chung Dược Quân suy nghĩ hơi thái quá. Chẳng lẽ nói giờ nếu Lăng Chính Dược thay đổi lề lối thì hắn sẽ tiến vào thường vụ tỉnh ủy sao? Hiển nhiên không có khả năng này, Chung Dược Quân hẳn hiểu rõ điều này, nhưng hắn luôn không muốn lật mặt với Lăng Chính Dược.

Trước khi chưa giải quyết được thân phận thường vụ tỉnh ủy thì chỉ sợ Chung Dược Quân đã bị vấn đề này vây khốn rồi, Triệu Quốc Đống cũng có thể hiểu được nỗi khó xử của Chung Dược Quân. Mặc dù mình là chủ tịch tỉnh nhưng nhiều chuyện lại không thể ủng hộ Ninh Lăng một cách công khai, điều này rất dễ gây nên một ít liên tưởng không cần thiết. Đương nhiên vào thời khắc mấu chốt thì Triệu Quốc Đống cũng không keo kiệt mà sẽ trực tiếp bày tỏ thái độ của mình, nếu không như vậy sẽ phát triển theo một phương hướng không thể vãn hồi.

- Dược Quân, đừng lo lắng thái quá, tôi tin thị phi khắc có công luận, hội nghị lần này hết sức trọng yếu, tôi tin tranh luận cũng sẽ rất kịch liệt, biến hóa cũng rất lớn, chờ khi hội nghị kết thúc thì tôi nghĩ rất nhiều chuyện sẽ sáng tỏ.

Triệu Quốc Đống nói một cách lấp lửng.

Nhịp hô hấp của Chung Dược Quân trở nên cấp bách, Triệu Quốc Đống rất ít khi tỏ thái độ rõ ràng như vậy, đây là phong cách của hắn, nếu không nắm chắc tuyệt đối thì sẽ không dễ dàng tỏ thái độ, mặc dù lời nói mới rồi có phần hàm hồ nhưng hắn lại nghe ra được chút hi vọng.

Có lẽ đến lúc rõ ràng rồi, nếu không cứ vô thưởng vô phạt, treo lơ lửng giữa không trung như vậy khiến người ta khó chịu. Chung Dược Quân thà kết thúc vấn đề này sớm một chút, cho dù là kết quả khiến người ta thất vọng, tổn thương thì hắn cũng nguyện ý tiếp nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.