Điểm tiếp theo Triệu Quốc Đống tới Đức Hồng, điểm thứ ba là quay về Thương Sơn. Ba điểm mất tổng cộng chín ngày. Hắn về đến tỉnh đã là trung tuần tháng tư.
Ở trên đường Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ vấn đề ở Long Lĩnh. Hắn đến Đức Hồng cũng trọng điểm tìm hiểu việc xây dựng cao tốc Điền Miễn, đường sắt Điền Miễn chạy qua đây, tìm hiểu nguyên nhân chậm tiến độ của dự án. Đương nhiên bên Đức Hồng cũng đưa ra nhiều nguyên nhân khách quan, cùng lúc đưa ra việc phải cân nhắc đến lợi ích nhân dân.
- Chị Kỷ, chuyến này đúng là mệt cho chị. Chồng chị chắc không ngừng oán thán tôi mất.
Triệu Quốc Đống tự mình rót trà cho Kỷ Tử Lan. Thư ký của hắn vẫn chưa chọn xong.
- Đâu có chứ. Tôi thật ra cảm thấy đi theo trưởng ban Triệu khá thoải mái, ít nhất không giống lúc đi với trưởng ban Cao suốt ngày phải uống rượu. trưởng ban Cao cái gì cũng tốt, chỉ là không biết chăm sóc nữ đồng chí. Mỗi lần ra ngoài đều khiến chúng tôi uống nhiều, làm hại tôi không dám ra ngoài.
Kỷ Tử Lan đây là nói thật. Ra ngoài cùng Triệu Quốc Đống coi như dễ dàng. Ngoài việc đi trên đường mệt ra thì ít nhất trong bữa ăn Triệu Quốc Đống dù là uống nhưng cũng đã nói rõ phụ nữ tùy ý, không được ép, nhờ vậy cũng làm cô bớt uống đi nhiều.
Hơn nữa Triệu Quốc Đống đi điều tra không phải mang tính chung chung. Trước khi đi hắn đã làm nhiều công tác, gọi các phó trưởng ban và trưởng phòng đến nói chuyện, hiểu rõ suy nghĩ và ý kiến của bọn họ đối với tình hình công tác của ban, nhất là ý kiến về công tác tổ chức ở cơ sở. Sau đó Triệu Quốc Đống mới để Uông Tòng Hỉ đưa ra phương án.
Triệu Quốc Đống cứ đến một nơi là sẽ trao đổi ý kiến với bí thư, thị trưởng nơi đó, nói rõ hắn đến để xem vấn đề còn tồn tại, không xem thành tích. Hơn nữa càng quan trọng là hắn muốn nghe suy nghĩ và phương án giải quyết vấn đề của các thị xã, sau đó hẹn thời gian quay trở lại xem có gì thay đổi không?
Yêu cầu này làm bí thư, thị trưởng các nơi vừa thở phào nhẹ nhõm nhưng lại có một sợi dây thòng lọng đeo trên cổ. Triệu Quốc Đống nói cũng rất thực tế, điểm này mấy bí thư, thị trưởng đều thừa nhận. Hắn đưa ra đều là vấn đề các nơi có tồn tại nhưng quan trọng nhất là anh có quyết tâm muốn giải quyết vấn đề hay không, giải quyết vấn đề cũng không yêu cầu một lần là xong mà Triệu Quốc Đống yêu cầu có quy hoạch hợp lý, sau đó sẽ tới xem biến hoá.
Ngay cả Kỷ Tử Lan cũng không thể không thừa nhận Triệu Quốc Đống có thủ đoạn, vừa tung lưới buộc anh lại nhưng cũng không buộc quá chặt, vừa cho anh thấy hy vọng để anh chạy, vừa giơ thanh kiếm sau lưng anh, làm anh không thể tránh được chiếc dây thừng.
Còn trẻ như vậy làm đến chức này đương nhiên là có bản lĩnh, đây là cái nhìn của Kỷ Tử Lan.
Triệu Quốc Đống cũng có ấn tượng tốt đối với Kỷ Tử Lan. Chuyến đi này Kỷ Tử Lan có biểu hiện rất tốt, thực hiện trọn vẹn chức trách của cấp phó, có quan điểm và suy nghĩ độc đáo của mình về mấy công việc mà Triệu Quốc Đống giao cho, hơn nữa xử lý tốt. Vị nữ phó trưởng ban này mặc dù vẫn chỉ công tác ở bên tổ chức cán bộ nhưng không phải hoàn toàn không biết tình hình bên dưới.
- Chị Kỷ, tôi đã đi ba thị xã, coi như hiểu sơ bộ về tình hình các nơi. Tôi cảm thấy quan điểm ban đầu của chị rất phù hợp tình hình thực tế. Trong ba nơi thì có hai nơi là Đức Hồng cùng Vĩnh Xương có tình huống không quá lạc quan.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.
- Công tác xây dựng Đảng ở Đức Hồng không quá tốt, nhiều vấn đề bộc lộ ra, tố chất cán bộ không cao, uy tín của chính quyền thấp, điều này là rất nguy hiểm, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến địa phương muốn triển khai công việc cũng khó.
- Ngài nói về tiến độ xây dựng đường sắt Điền Miễn, cao tốc Điền Miễn?
Kỷ Tử Lan có chút khẩn trương. Cô mặc dù không hài lòng với công việc của Đức Hồng nhưng Đào Hòa Khiêm lại thường xuyên khen Đức Hồng, cô thật không ngờ vị trưởng ban tổ chức cán bộ mới tới đã nói thẳng như vậy.
- Không hoàn toàn như vậy, tôi đi khảo sát hai huyện của Đức Hồng trong hai hôm. Ngoài hạng mục xây dựng trọng điểm của quốc gia thì quy hoạch phát triển kinh tế của các nơi này đều khá tản mạn. Từ góc độ nào đó nói rõ công tác, uy tín của Đảng ủy, chính quyền không tốt, thiếu quy hoạch phát triển khoa học hợp lý và lâu dài, việc đẩy mạnh công tác gặp lực cản. Nếu không bọn họ cũng kêu than khó khăn với cấp trên, thiếu sự quyết đoán tự vượt qua khó khăn. Tôi cũng xem qua tình hình phát triển kinh tế mấy năm qua của Đức Hồng. Phát triển kinh tế công nghiệp không có điểm sáng, ngành dịch vụ mặc dù phát triển không chậm nhưng thiếu quy hoạch khoa học, thiếu chỉ dẫn. Đương nhiên công tác Đức Hồng không phải không có điểm sáng giá. Bọn họ đã đảm bảo được ổn định xã hội, xử lý tốt quan hệ giữa các dân tộc. Nhưng đối với dân chúng mà nói việc tăng thu nhập mới là điều bọn họ quan tâm nhất, mà ở điểm này Đức Hồng đã không làm tốt.
Triệu Quốc Đống tinh tế nói ra quan điểm của mình.
- Vậy còn Vĩnh Xương?
Kỷ Tử Lan muốn nghe suy nghĩ của Triệu Quốc Đống đối với Vĩnh Xương.
- Vĩnh Xương về tổng thể mà nói là không sai nhưng lại có nhiều vấn đề hơn. Chính xác mà nói nơi này có hai tình huống rất cực đoan, tốt thì càng tốt, xấu càng xấu, mâu thuẫn rất rõ ràng.
Triệu Quốc Đống không hề kiêng kỵ nhưng ở vấn đề này hắn cần cân nhắc cẩn thận vì nó liên quan quá rộng, quá phức tạp.
- Trưởng ban Triệu, xem ra ngài có ấn tượng tốt nhất với Thương Sơn?
Kỷ Tử Lan gật đầu nói. Cô cảm thấy Triệu Quốc Đống không muốn tiếp tục nói chuyện về Vĩnh Xương.
- Ừ, mặc dù Thương Sơn cũng có mấy vấn đề nhưng Thị ủy, Ủy ban Thương Sơn khá đoàn kết, cũng có ý tưởng rõ ràng trong phát triển kinh tế và xã hội. Tôi thấy bọn họ sẽ đạt được thành tích.
Triệu Quốc Đống không giấu cái nhìn của mình về Thương Sơn.
- Trưởng ban Triệu, khu vực Điền Tây phát triển khá chậm ở trong tỉnh do cơ sở vật chất kém, nhiều dân tộc. Bí thư Thái sau khi đến Điền Nam cũng đưa ra ý kiến cần dựa vào chính sách của quốc gia mà chấn hưng phát triển kinh tế Điền tây, cải thiện cuộc sống Điền tây. Trưởng ban Cao vốn cũng có ý này nhưng mà ..
Kỷ Tử Lan nói tới đây liền dừng lại.
Triệu Quốc Đống cũng nghe hiểu ý của Kỷ Tử Lan. Cao Vĩnh Khôn làm trưởng ban tổ chức cán bộ khá lâu, cũng từng có ý điều chỉnh bộ máy mấy thị xã Điền tây, nhưng ý kiến của y bị Đào Hòa Khiêm và Trương Bảo Quốc phản đối, cũng không được Thái Chánh Dương toàn lực ủng hộ nên có đưa ra hội nghị thường vụ cũng bằng hòa. Hơn nữa về sau y biết mình sắp sang Đại hội đại biểu nhân dân nên càng không có hứng thú tạo mâu thuẫn này.
- Chị Kỷ, đi mấy thị xã ở Điền tây, tôi cũng có cảm giác này. Sự phát triển của một nơi quan trọng nhất chính là quan niệm, mà quyết định quan niệm lại là do cán bộ. Cán bộ trong bộ máy thì quan niệm của lãnh đạo chủ yếu càng mang tác dụng quyết định. Tôi là chủ tịch, Bí thư huyện ủy, cũng đã làm thị trưởng, Bí thư thị ủy nên hiểu khá sâu sắc chuyện này. Khu vực Điền tây phát triển rõ ràng lạc hậu hơn các nơi khác trong toàn tỉnh. ngoài vấn đề địa lý ra thì chủ yếu nhất là do bộ máy.
Triệu Quốc Đống nói.
- Trước khi đi khảo sát, Bí thư Thái đã trao đổi với tôi, yêu cầu tôi chú trọng điều tra các khu vực khó khăn, tìm biện pháp giải quyết. Tôi cũng suy nghĩ Ban Tổ chức cán bộ chúng ta cũng cần nên đưa ra quan điểm và ý kiến ở việc này.
Kỷ Tử Lan nghe thấy sự kiên quyết của đối phương nên khá rùng mình.
- Trưởng ban Triệu, ý của ngài là ..
- Chị Kỷ, tôi muốn chị theo những gì chúng ta hiểu về bộ máy ba thị xã mà đưa ra ý kiến, tôi sẽ căn cứ vào đó báo cáo với Bí thư Thái và phó bí thư Trương.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Kỷ Tử Lan vội vàng suy nghĩ ý của đối phương. Nhanh như vậy? Chẳng lẽ Triệu Quốc Đống thật sự không thể chờ được mà lập tức điều chỉnh bộ máy khu vực Điền tây, vấn đề nằm ở chỗ thái độ của Trương Bảo Quốc là gì? Còn cả Đào Hòa Khiêm nữa.
- Trưởng ban Triệu, đưa ý kiến thì dễ, vấn đề là ở chỗ ngài có thể nên trao đổi trước với hai vị bí thư, tôi thấy như vậy sẽ ổn hơn.
Kỷ Tử Lan khuyên.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười. Kỷ Tử Lan này là nhân vật khá chu đáo, dùng phương thức này nhắc mình.
- Cảm ơn chị, tôi biết nên làm như thế nào.
Triệu Quốc Đống phát hiện mình làm trưởng ban tổ chức cán bộ nhàn hơn so với lúc làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng nhiều. Nếu như không phải chủ động tìm công việc hoặc muốn lười biếng thì vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ đúng là công việc tốt làm người ta hâm mộ.
Hắn ở Côn Châu một tuần xử lý vài công việc trong ban, tham gia hội nghị duy trì công tác giáo dục Đảng viên toàn tỉnh, cũng chủ trì hội nghị tổng kết giai đoạn hoạt động giáo dục Đảng viên. Cuối tháng tư hắn tiếp tục hành trình khảo sát củ mình.
Hắn đi một vòng khảo sát ba thị xã Chiêu Đạt, Khúc Châu, Văn Thành của khu vực Điền Đông. So sánh với Điền Tây, điều kiện tự nhiên của khu vực Điền Đông, nhất là hệ thống giao thông tốt hơn nhiều. Mà Khúc Châu, Chiêu Đạt xếp hạng đầu về kinh tế trong tỉnh càng phát triển nhanh hơn. Nhất là Khúc Châu có GDP đứng thứ hai toàn tỉnh chỉ kém hơn Côn Châu, thu nhập bình quân chỉ thấp hơn Côn Châu, Ngọc Hà.
Kinh tế Khúc Châu phát triển khá hài hòa, nhất là sản xuất công nghiệp truyền thống khá kiện toàn. Ngành thuốc lá, than, phân bón, điện lực đều có quy mô nhất định. Nhưng do hệ thống kiện toàn nên cũng mang tới vài vấn đề. Ngoài ngành sản xuất thuốc lá ra thì ưu thế của mấy ngành khác không quá đột xuất, không thành ngành chủ đạo của thị xã, kết cấu sản nghiệp còn cần thăng cấp thêm.
Triệu Quốc Đống thấy mình luôn vô thức đi điều tra tình hình phát triển và quy hoạch kinh tế của các nơi kết hợp với việc xây dựng bộ máy. Chẳng qua hắn cảm thấy điểm này thật ra phù hợp quan điểm của mình. Một khu vực phát triển kinh tế, xã hội có quan hệ rất lớn đến năng lực của bộ máy nơi đó.
Mặc dù thời gian khảo sát ở khu vực Điền Đông không lâu bằng Điền Tây nhưng hắn cũng tìm hiểu rõ tình hình phát triển kinh tế, xã hội của khu vực Điền Đông. Ngoài Khúc Châu ra thì Văn Thành là nơi phát triển kinh tế khá chậm cũng là nơi hắn chú trọng điều tra. Nơi này sát tỉnh Quế, là nơi có tỉ lệ dân tộc thiểu số khá cao, mà hắn cũng có ý khác khi tập trung vào đây.
Văn Thành là khu vực quan trọng ở phía Đông Điền Nam, tài nguyên phong phú nhưng phát triển kinh tế bị hạn chế do tình hình giao thông. Đến nay Văn Thành không có đường sắt, nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của Văn Thành. Triệu Quốc Đống khảo sát bộ máy và công tác xây dựng tổ chức cơ sở cũng tìm hiểu chi tiết về thực trạng kinh tế của Văn Thành.
- Trưởng ban Triệu, trưởng ban Điền là người Văn Thành chúng tôi, hôm nay trưởng ban Điền đi cùng ngài coi như là về quê.
Bí thư thị ủy Văn Thành – Trương Quốc Phú đi cùng Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- trưởng ban Điền, hôm nay anh coi như nửa chủ nhân, trưởng ban Triệu tới phải xem biểu hiện của anh.
Điền Vĩnh Thái cùng Triệu Quốc Đống đi khảo sát Điền Đông. Theo phân công của ban thì Kỷ Tử Lan đi với Triệu Quốc Đống đến Điền tây, Điền Trung. Điền Vĩnh Thái phụ trách đi cùng Triệu Quốc Đống tới Điền đông, Điền tây nam, Điền tây bắc.
- Ồ, lão Điền, anh cũng là người Văn Thành, điều này tôi thực ra không biết.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói.
- Ha ha, trưởng ban Triệu, ngài đây là không quan tâm cấp dưới rồi. trưởng ban Điền là người Quý Ninh – Văn Thành chúng tôi, đã công tác ở Thị ủy Văn Thành hơn mười năm.
Lên tiếng là thị trưởng Văn Thành – Vi Văn Minh.
- Trưởng ban Triệu, quê tôi ở Quý Ninh, sau khi đi bộ đội về liền về quê công tác, năm 96 lên Thị ủy Văn Thành công tác, năm 2001 lên ban.
Điền Vĩnh Thái khá vui vẻ. Về quê có thể ngồi với đồng nghiệp cũ uống chén trà.
- Ồ, xem ra Văn Thành đúng là xuất hiện nhiều nhân tài. chủ nhiệm Trử cũng là người Văn Thành, lão Điền cũng là người Văn Thành.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Đúng thế, đúng thế. chủ nhiệm Trử cũng từ Văn Thành chúng tôi đi ra. Năm 92 chủ nhiệm Trử còn là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Văn Thành, năm 93 điều lên tỉnh hình như chỉ ở một năm liền lên Ủy ban kỷ luật trung ương, năm 2002 mới về Điền Nam.
Trương Quốc Phú hiểu khá rõ về Trử Liễu.
- chủ nhiệm Trử lúc còn công tác ở Điền Nam thì tôi còn làm việc ở văn phòng Ủy ban huyện Cẩm Bình. Lão Vi, lúc ấy anh vẫn công tác ở Nghiễn Giang phải không?
- Ừ, tôi lúc ấy còn làm chủ tịch xã.
Vi Văn Minh như bị câu nói Trương Quốc Phú làm nhớ lại chuyện trước đây.
- Chẳng qua tôi không có ấn tượng mấy về chủ nhiệm Trử. Ủy ban kỷ luật chỉ cần không có chuyện gì thì coi như không biết.
- Ngoài chủ nhiệm Trử và trưởng ban Điền ra thì từ Văn Thành chúng tôi đi ra còn có Trưởng ban thư ký Lý của Ủy ban tỉnh, giám đốc Hoàng – Sở Giao thông.
Lên tiếng là trưởng ban tổ chức cán bộ Văn Thành – Vạn Đại Hữu.
- Ai cũng nói Văn Thành chúng tôi nghèo, nhưng nghèo mới có động lực nên mới có nhiều cán bộ đi ra ngoài như vậy.
- Lão Vạn nói cũng có lý, chẳng qua có phải là có quan hệ đến tác phong tốt của Thị ủy Văn Thành không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Một nơi có nhiều cán bộ đi ra là do nhiều nguyên nhân, nghèo mà cố gắng là một trong số đó, ngoài ra cũng có ít nguyên nhân khác. Ví dụ như công tác của Ban Tổ chức cán bộ đắc lực, có thể tích cực đẩy cán bộ ra ngoài, tác phong làm việc tốt, năng lực xuất chúng được cấp trên chú trọng.
Triệu Quốc Đống nói. Trên thực tế hắn biết nguyên nhân mà Văn Thành có nhiều cán bộ đi ra như vậy. Mà nhân tố quan trọng nhất trong đó chính là vị trưởng ban tổ chức cán bộ trước Cao Vĩnh Khôn. Lão trưởng ban Long Đức Bình chính là Bí thư thị ủy Văn Thành sau đó lên làm Phó chủ tịch tỉnh, trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, rất nhiều cán bộ Văn Thành được y đề bạt lên tỉnh.
Mọi người liên can đều nói theo ý của Triệu Quốc Đống, đều nói nơi nghèo đúng là khiến nhiều người cố gắng phấn đấu để trưởng thành.
Bữa tối khá thịnh soạn nhưng theo yêu cầu của Triệu Quốc Đống nên chỉ có các món đặc sản của Văn Thành.
Nhân lúc Triệu Quốc Đống vào Wc, Trương Quốc Phú kéo Điền Vĩnh Thái sang bên hỏi:
- Lão Điền, tối có cần bố trí gì không?
- Bố trí gì? Tôi không phải nói với anh rồi sao? Tôi không hiểu mấy tính cách của trưởng ban Triệu. Chẳng qua tôi nghe Kỷ Tử Lan về nói trưởng ban Triệu không thích hát, không thích đánh bài, rượu mặc dù uống tốt nhưng cũng không thích uống. Ngoài đọc sách ra hình như không có sở thích gì đặc biệt cả.
Điền Vĩnh Thái có quan hệ khá tốt với bộ máy Văn Thành. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vạn Đại Hữu thậm chí còn cùng từ một thị trấn của Quý Ninh đi ra với y. Đây cũng là nguyên nhân y hay thích về Văn Thành.
- Ha ha, lão Điền, không thể để trưởng ban Triệu ăn xong rồi về đi ngủ chứ?
Trương Quốc Phú nói.
- Trưởng ban Triệu đúng là đặc biệt, không hút thuốc, không hát, không nhảy, không đánh bài. Tôi gặp qua không ít lãnh đạo trẻ tuổi nhưng còn trẻ mà giữ mình như vậy đúng là người thứ nhất.
Trương Quốc Phú thở dài nói, mặc dù vậy nhưng y vẫn nói:
- Anh nghĩ cách xem, phải tìm điểm gì đó làm mới được. Bây giờ mới mấy gì, hay là cùng trưởng ban Triệu ra ngoài đi một vòng?
- bí thư Trương, trưởng ban Triệu đi xa như vậy, cả ngày hôm nay không nghỉ, bây giờ lại đi vòng vòng có thích hợp không?
Vi Văn Minh nhíu mày nói. lãnh đạo không có sở thích cũng làm khó cấp dưới, không tìm được cách kéo gần khoảng cách hai bên thì sao có thể khiến lãnh đạo có ấn tượng tốt.
Trương Quốc Phú vừa nghĩ cũng đúng. Từ tỉnh tới Văn Thành hơn 300 km, ngồi xe bốn năm tiếng, sau khi đến lập tức đi khảo sát.
- Lão Điền, anh thấy sao?
Trương Quốc Phú cảm thấy cần phải hỏi Điền Vĩnh Thái. Trưởng ban Triệu còn phải ở Văn Thành hai ngày, không thể mỗi ngày ăn xong rồi đi ngủ luôn.
- Trưởng ban Triệu chắc không sớm đi nghỉ như vậy đâu, vấn đề là nên bố trí gì mới vừa ý trưởng ban.
Điền Vĩnh Thái cũng không dám xác định. Trước đây không có ai có qua lại với trưởng ban Triệu nên không biết thói quen của đối phương.
- Chờ chút, tôi gọi điện hỏi xem.
- Gọi cho ai?
Vạn Đại Hữu có chút tò mò.
- Phó thị trưởng Hồng Sơn – Hoắc Vân Đạt. Y chính là người từ Ninh Lăng sang Điền Nam chúng ta khi trưởng ban Triệu làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, y chắc biết sở thích của trưởng ban Triệu.