Lộng Triều

Chương 18: Q.18 - Chương 18






Chẳng qua chỉ nghi ngờ trong nháy mắt mà thôi, Bùi Nghi rất nhanh đã bị câu hỏi của Triệu Quốc Đống hấp dẫn.

Lam Đại cũng không cố giấu, vẫn gọi Triệu Quốc Đống là Quốc Đống ca như bình thường, điều này làm Bùi Nghi ý thức được đối phương có quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống, nhưng hình như không quá giống quan hệ kia.

Triệu Quốc Đống điều tới Điền Nam, Bùi Nghi cũng loáng thoáng nghe Mạc Lan nhắc đến. Chỉ là nói Triệu Quốc Đống đến làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, tình hình cụ thể không nói. Bùi Nghi sau đợt tết mới điều chỉnh bay tuyến Côn Châu, cô vốn định xem ngày nào thích hợp thì đến gặp Triệu Quốc Đống, không ngờ lại có thể gặp trên máy bay.

Lam Đại chạy xe trên đường cao tốc khá nhanh, tốc độ đều trên 120km.

Từ sân bay quốc tế Thái Bình An Đô đi ra là có thể trực tiếp lên đường cao tốc, đường này có nền đường tốt nhưng mấy năm qua đi Triệu Quốc Đống cảm thấy đường bắt đầu có chỗ lún, khắp nơi đều có những dấu vết mới được tu sửa giống như quần áo vá, lan can ven đường đầy bụi bám.

Đây là con đường nhất định phải đi qua từ sân bay về nội thành, coi như là mặt mũi của An Đô và An Nguyên, nhưng tình hình mặt đường thế này đúng là làm người ta không hài lòng, không biết lãnh đạo liên quan của tỉnh An Nguyên và Thành phố An Đô sao lại không để ý tới việc này.

- Cô nói Vương Phủ Mỹ có chuyện, thời gian này vẫn ở nhà sao?

Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói, sao có thể? Tháng 12 năm ngoái hắn vẫn còn gọi điện cho Vương Phủ Mỹ, không cảm thấy gì mà. Đợt tết hắn quá bận, hơn nữa còn cùng Lưu Nhược Đồng đi nghỉ vài ngày nên không liên lạc với bạn bè đồng nghiệp An Nguyên, sao chỉ trong một hai tháng đã xảy ra chuyện như vậy?

Nhưng Vương Phủ Mỹ không bị bắt nói rõ vấn đề của y không quá lớn, vậy vấn đề này nằm ở đâu?

- Bùi Nghi, chuyện này có quan hệ đến việc Vương Phủ Mỹ kết hôn với Mạc Lan không?

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

Bùi Nghi hơi đổi sắc giống như đang do dự. Bùi Nghi cắn môi nói:

- Mạc tỷ và Vương đại ca kết hôn được nửa năm nhưng người phụ nữ kia vẫn dây dưa Vương đại ca, thường xuyên mắng Lan tỷ, Lan tỷ vẫn nhịn nhục. Tôi không biết có quan hệ đến việc này không.

Triệu Quốc Đống biết Bùi Nghi nhất định che giấu gì đó. Vương Phủ Mỹ là Bí thư thị ủy Thiên Châu, cán bộ cấp giám đốc. Tỉnh ủy An Nguyên không thể vì vấn đề hôn nhân mà bắt hắn. Tuy có ảnh hưởng nhưng đến mức phải ở nhà thì hơi quá trừ khi còn có vấn đề gì khác.

- Bùi Nghi, Mỹ ca bây giờ đang ở An Đô cùng Mạc Lan?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút. Bùi Nghi xảy ra chuyện lớn như vậy mà không gọi điện cho mình nhất định là có lời gì đó khó nói. Nhưng quan hệ giữa Vương Phủ Mỹ và Mạc Lan thì Triệu Quốc Đống sớm biết, đây đâu phải bí mật không thể nói với người. Vương Phú Mỹ im lặng không nói ra đúng là làm người ta khó hiểu.

- Tôi không rõ. Hôm qua tôi gọi điện cho Lan tỷ nhưng không hỏi, nhưng hình như bọn họ đang ở ngoài.

Bùi Nghi cúi đầu buồn bã nói. Xe tiến vào nội thành, Bùi Nghi xuống ở ven đường. Lam Đại nhìn cô gái mặt mày rạng rỡ đang vẫy tay nói lần sau tới Côn Châu sẽ tìm Triệu Quốc Đống. Cô không khỏi thầm nghĩ mình cũng đã từng trẻ như vậy nhưng bây giờ đã gần 30, lại một thân một mình, cảm giác đó đâu phải ai cũng biết.

Triệu Quốc Đống không có tâm trí mà cân nhắc tâm trạng của Lam Đại. Hắn không quan tâm tới Bùi Nghi vì đó là người qua đường. Hắn quan tâm chính là Vương Phú Mỹ. Vương Phú Mỹ là người anh, người bạn của hắn mà giờ bị đình chỉ công tác, bên cạnh chỉ còn lại một người phụ nữ.

- Trưởng phòng Ích Minh, tôi là Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống trầm tư khá lâu mới cảm thấy mình nên tìm hiểu tình hình trước. Bên Ninh Lăng nhất định cũng biết nhưng không nắm giữ tài liệu trực tiếp được. Muốn tìm hiểu rõ nhất thì nhất định phải là Ủy ban kỷ luật hoặc Thanh tra tỉnh. Nhưng Triệu Quốc Đống không quá quen với hai cơ quan kia của An Nguyên, như vậy chỉ có thể thông qua Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy An Nguyên.

Sau khi Triệu Quốc Đống sang Điền Nam nhận chức, Chu Ích Minh lại thường xuyên liên lạc với Triệu Quốc Đống hơn. Trong năm ngoái Chu Ích Minh tết và quốc khánh đều gọi điện mời Triệu Quốc Đống về An Đô chơi, tết còn hai lần gọi điện hỏi Triệu Quốc Đống lúc nào về Triệu Quốc Đống, điều này làm Triệu Quốc Đống rất cảm động.

Quan hệ giữa người với người rất khó nói. Chu Ích Minh trước không qua lại mấy với mình nhưng về sau này đi càng lúc càng gần. anh muốn nói là chí đồng đạo hợp thì không phải, nhưng lợi ích lại có thể làm cho mình và đối phương nhanh chóng tới gần. Mình muốn một người ở Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy An Nguyên cung cấp tin tức cho mình, mà đối phương hy vọng dựa vào quan hệ mật thiết giữa mình và Hàn Độ, cùng với sức ảnh hưởng của mình ở tỉnh ủy để giúp y thực hiện giấc mơ lên chức.

Đây có thể nói là theo nhu cầu chẳng qua theo qua lại nhiều hơn nên hai người càng lúc càng cảm thấy được ưu điểm trên người đối phương. Chu Ích Minh cũng không phải loại người hám lợi thuần túy như lúc đầu Triệu Quốc Đống nghĩ, mà Triệu Quốc Đống cũng không phải là kẻ may mắn như Chu Ích Minh nghĩ. Đúng là trong quá trình giao tiếp nên hai người coi như duy trì được quan hệ khá tốt.

Chu Ích Minh bây giờ đã là ủy viên Đảng ủy Ban Tổ chức cán bộ, đây có phải do Triệu Quốc Đống giúp hay không cũng khó nói. Nhưng Hàn Độ đã giúp Chu Ích Minh lên làm ủy viên Đảng ủy. Mà Triệu Quốc Đống mặc dù rời khỏi An Nguyên nhưng vẫn có quan hệ mật thiết với Hàn Độ, điểm này Chu Ích Minh cũng chỉ ngẫu nhiên phát hiện Triệu Quốc Đống từ nhà Hàn Độ đi ra, mà lúc ấy Triệu Quốc Đống đã rời khỏi An Nguyên một thời gian.

Khi nhận được điện của Triệu Quốc Đống, Chu Ích Minh rất vui mừng.

- Trưởng ban Triệu, ngài về An Đô? Ngài ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ngồi một chút, chúng tôi ở Tùng Hạc lâu, hoàn cảnh rất được, ồ, mấy người bạn thôi, ngài cũng biết. Ngài nói gì vậy, bí thư Cao – thị ủy Tân Châu, trưởng ban Diêu, bí thư Tương Huyện ủy Bồng Sơn. Vâng, ngài vừa xuống máy bay nhất định mệt, sáng mai tôi liên lạc với ngài. Vâng, 10h30, nhất định…

Cao Chí Minh có chút kinh ngạc nhìn Chu Ích Minh đang đầy hưng phấn. Chu Ích Minh coi như làm lâu năm ở ban, có quan hệ khá tốt với mình. Chu Ích Minh đã ở Ban Tổ chức cán bộ hơn mười năm, trải qua vô số kinh nghiệm, qua mấy đời trưởng ban cũng không ngã. Mặc dù chưa bao giờ được lên chức quá cao nhưng bây giờ cũng là ủy viên Đảng ủy ban, tính cách trầm ổn mà hôm nay lại có biểu hiện như vậy?

- Lão Chu, ai vậy?

Cao Chí Minh cố bình tĩnh nói.

- Hắc hắc, lão Cao, cũng là người quen cũ của anh. Trưởng ban Triệu – Triệu Quốc Đống. Chẳng qua bây giờ đã không còn là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam nữa. Trung ương có văn bản miễn chức thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam của trưởng ban Triệu, nhưng phía dưới có một câu có phân công công việc khác. Không biết sau đây trưởng ban Triệu đi đâu, các anh nói có thể về An Nguyên chúng ta không?

Chu Ích Minh cố kiềm chế vui mừng trong lòng, lạnh nhạt nói.

Triệu Quốc Đống? Cao Chí Minh run lên. là hắn? Nếu hắn thật sự về An Nguyên thì đó là phúc hay họa với mình?

- Cái này cũng khó nói. Trên tỉnh lần này nghe nói sẽ có điều chỉnh lớn. Bây giờ đang diễn ra hai hội nghị ở Bắc Kinh, có lẽ sau khi kết thúc hội nghị sẽ lục tục có tin tức. Nói xen vào là trưởng ban tổ chức án bộ thị ủy Tân Châu Diêu Thành Quý. Hắn cũng không rõ lắm quan hệ sâu xa giữa Cao Chí Minh và Triệu Quốc Đống, còn tưởng Cao Chí Minh và Triệu Quốc Đống từng làm việc chung không chừng có quan hệ mật thiết.

- Tỉnh ta lần này sẽ có điều chỉnh lớn, trưởng ban Triệu còn trẻ bây giờ đợi vị trí không chừng sẽ về An Nguyên thật.

So sánh với Điền Nam, bên An Nguyên càng mưa gió đầy tời, đủ loại tin đồn bao phủ An Nguyên. Có nói Ứng Đông Lưu đến làm bí thư thành ủy thành phố Tân Môn, có lời đồn Tần Hạo Nghiên đến Bộ tài nguyên môi trường, có lời đồn Miêu Chấn Trung đến Thanh tra chính phủ, có nói Nhâm Vi Phong sẽ đến tỉnh Tần làm chủ tịch tỉnh. Về phần Tôn Liên Bình càng chắc chắn.

An Nguyên thoáng cái truyền ra đủ lời đồn, Tần Hạo Nghiên có lời đồn từ lâu nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì. Tốc độ tăng trưởng một hai năm nay của An Nguyên đã nhanh trở lại, nhất là kinh tế các thành phố, thị xã cũng nhanh hơn, bày ra cục diện trăm hoa đua nở, đây là nguyên nhân quan trọng nhất để Ứng Đông Lưu được Trung ương tán thành. Mà Nhâm Vi Phong làm phó chủ tịch thường trực An Nguyên nhiều năm, biểu hiện xuất sắc, được cấp trên tán thành, Y lên chức cũng là chuyện hợp logic.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.