Lộng Triều

Chương 23: Q.7 - Chương 23






- Quốc Đống, em làm như vậy là không đúng. Dù Cục Công an Thị xã ra mệnh lệnh như thế nào thì cách làm của em cũng là đẩy Công an huyện Hoa Lâm vào vách núi, một vách núi không có đường lui.

Cù Vận Bạch có chút lo lắng nói:

- Cục trưởng Cục Công an Thị xã lại còn là Thường vụ thị ủy, đó là lãnh đạo Thị xã, huyện có vấn đề gì cũng phải lập tức báo cáo. Nếu như y có cách xử lý khác cũng phải phục tùng trước đó, sau đó mới báo cáo lên lãnh đạo chủ yếu của Thị ủy mà giải quyết. Em bây giờ làm như vậy thì sau này Công an huyện Hoa Lâm sẽ như thế nào?

Triệu Quốc Đống cũng ý thức được vừa nãy mình hơi xúc động, sơ suất. Nhưng chuyện đã xảy ra, Cục Công an Thị xã đã đồng ý giao người cho Hoa Lâm xử lý. Nói cách khác bề ngoài đã có kết quả nhưng nó sẽ mang tới rất nhiều phiền phức. Đúng như Cù Vận Bạch nói, Công an huyện Hoa Lâm về sau triển khai công việc như thế nào? Trần Lôi làm như thế nào triển khai công việc? Mặc dù chỉ là tranh chấp với Mã Nguyên Sinh, nhưng ai cũng biết sau lưng Mã Nguyên Sinh là ai mà.

Chẳng qua nghĩ như vậy, Triệu Quốc Đống lại tức giận. Sau lưng Mã Nguyên Sinh là ai thì Nghiêm Lập Dân cũng biết, chẳng lẽ Mã Nguyên Sinh, thậm chí Nghiêm Lập Dân không biết sau lưng Trần Lôi, và Công an huyện Hoa Lâm chính là Triệu Quốc Đống, cũng là đại biểu Ủy ban nhân dân Huyện Hoa Lâm sao? Nếu bọn họ đã biết tình hình mà còn không coi sự tồn tại của hắn và Ủy ban nhân dân Huyện Hoa Lâm vào đâu, vậy hắn việc gì phải cho đám người kia mặt mũi.

Tôn trọng phải xuất phát từ hai phía. Anh không tôn trọng, vậy tại sao tôi cần tôn trọng anh? Vì anh là Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Cục Công an sao? Mẹ nó chứ. Triệu Quốc Đống tức giận mắng một câu trong lòng.

- Được rồi, chuyện đã xảy ra, bây giờ nói gì cũng không tác dụng.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi nói:

- Chị ngủ trước đi, em suy nghĩ một chút.

- Quốc Đống, mai em gọi điện cho Bí thư đảng ủy kia, thừa nhận lúc ấy mình không biết tình hình nên xúc động, mong y thông cảm.

Cù Vận Bạch do dự một chút mà nói:

- Không phải nói y có quan hệ rất tốt với Bí thư Lưu của An Đô sao, hay là nhờ Bí thư Lưu nói giúp.

- Không cần phải làm như vậy.

Triệu Quốc Đống quả quyết nói.

- Chị không biết Nghiêm Lập Dân này đâu, ra vẻ rộng lượng nhưng lại là kẻ có thù tất báo. Lưu ca dù ra mặt cũng chỉ hòa giải bề ngoài thôi. Nếu đã kết thù kết oán thì cũng có gì. Y là Thường vụ thị ủy, chẳng qua y chỉ là một người cũng không quyết định được vận mệnh của em.

- Quốc Đống …

Triệu Quốc Đống thấy Cù Vận Bạch còn có chút lo lắng nên cười nói:

- Chị sợ gì, em không lo thì chị sợ gì? Đối phó người như vậy thì biện pháp tốt nhất là em không ngừng đạt thành tích để tiến lên, chỉ có làm y hiểu được muốn chạm vào em sẽ mất nhiều hơn được, thậm chí tự chuốc nhục thì y phải ngoan ngoãn.

Cù Vận Bạch hờn dỗi mắng Triệu Quốc Đống:

- Vấn đề là bây giờ em có thực lực đó không?

- Bây giờ không có không có nghĩa sau này không có. Hơn nữa phạm vi y phụ trách rất hẹp, không có quá nhiều tác dụng áp chế Hoa Lâm.

Triệu Quốc Đống hừ lạnh một tiếng:

- Y muốn vung tay múa chân thì chờ y ngồi lên mấy vị trí trên cùng đi.

Triệu Quốc Đống nghĩ nếu xảy ra thì cũng không có gì phải ngại. Bí thư, Chủ tịch huyện thì một Thường vụ thị ủy cũng không quyết định được, cùng lắm y chỉ có thể gây chút phiền phức cho Hoa Lâm trong Hội nghị thường ủy mà thôi.

Triệu Quốc Đống không lo cho mình, nhưng thật ra Công an huyện và Trần Lôi lại sợ là có vấn đề. Nếu Nghiêm Lập Dân thật sự quyết tâm làm khó dễ Công an huyện Hoa Lâm, thì dù Huyện ủy, Ủy ban huyện toàn lực ủng hộ nhưng ngành công an lại khác, tính nghiệp vụ khá cao, trong công việc hàng ngày có nhiều việc liên quan tới Cục Công an Thị xã. Nếu trở mặt với nhau thì đúng là khó triển khai công việc.

…..

Mễ Á gọi điện tới làm Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Cô gái kiêu kỳ ngày xưa mà sẽ tự gọi điện cho hắn sao?

Cuộc họp lớp này hắn cũng muốn tham gia. Dù sao đã ra trường hơn tám năm, hắn xem các bạn học thay đổi như thế nào.

Triệu Quốc Đống thậm chí có thể tưởng tượng được lần họp lớp này đám bạn học sẽ tự khoe khoang chính mình. Chỉ làm những người khác thấy mình thành công thì mới có thể chứng mình mình xuất sắc. Nhất là trước mặt người khác phái thì càng cảm thấy thỏa mãn hơn. Có rất nhiều người muốn làm như vậy mà không biết chán.

Triệu Quốc Đống học cấp ba cũng không quan hệ thân thiết với mấy người, đám bạn học hầu hết thấy hắn là kẻ bốc đồng, một thằng thích gây sự, đánh nhau. Trên thực tế Triệu Quốc Đống cũng không thích cái danh này, chẳng qua nó cứ tự lao vào hắn.

Trên thực tế chỉ sợ ngay cả Khấu Linh và Mễ Á cũng không rõ lắm tại sao lúc đầu Triệu Quốc Đống lại đánh nhau với kẻ học khóa trên. Ngay cả trường học điều tra cũng không thể điều tra ra gì, cho nên vụ đánh nhau gây xôn xao một thời gian mới từ từ chìm đi. Nhưng sự dữ dằn của Triệu Quốc Đống thì cấp ba Giang Khẩu không ai là không biết.

Không ai có dũng khí đi chọc vào lớp 2, khóa 88. Đương nhiên cấp ba Giang Khẩu chú trọng học tập, khóa 88 có bảy lớp, lớp một và hai là lớp học nhanh, năm lớp là bình thường. Vì thế hầu hết mọi người đều dồn hết tâm trí vào học.

Cho đến bây giờ Triệu Quốc Đống vẫn còn nhớ rõ trận đánh nhau năm đó. Đối mặt với đám vận động viên bóng rổ hơn hắn một khóa, Triệu Quốc Đống rất kiêu căng mà hung ác giơ ngón giữa lên tỏ vẻ khinh thường bọn họ. Vì thế vụ đánh nhau đó mới diễn ra trong vài phút đồng hồ. Ba gã học sinh đặc biệt bị đánh ngã, không dậy được. Triệu Quốc Đống cũng chảy máu miệng vì vụ đánh nhau này.

Sau đó người đương sự đều ngậm miệng, đặc biệt ba gã kia đều im lặng. Cho đến bây giờ Triệu Quốc Đống vẫn nhớ sự dũng mãnh của mình làm ba tên kia sợ hãi. Nếu hắn còn phát hiện ba thằng này dám bôi nhọ danh dự của Khấu Linh và Mễ Á thì hắn còn đánh bọn chúng tiếp.

Nghĩ đến đây, Triệu Quốc Đống có chút buồn cười. Khi đó hắn đúng là si mê đến điên cuồng. Chỉ vì mấy câu đối phương nói chuyện với nhau, đánh giá về Khấu Linh và Mễ Á, hắn liền dám ra tay đánh ba thằng đó.

Đến khi điện thoại bên kia tắt, Triệu Quốc Đống vẫn còn chưa lấy lại tỉnh táo.

Họp lớp, nếu là họp lớp cấp 2 hoặc là trường cảnh sát thì hắn sẽ không do dự tham gia, chỉ riêng họp lớp cấp ba là hắn không muốn.

Ký ức cấp ba của Triệu Quốc Đống là không tốt. Cấp ba Giang Khẩu đã thành lập gần trăm năm, là một trong số ít trường trung học cấp tỉnh. Chẳng những học sinh Giang Khẩu vinh dự vì học ở đây, thậm chí mấy quận, huyện lân cận của An Đô cũng đến đây học.

Triệu Quốc Đống cũng không biết mình sao lại u mê thi vào cấp ba Giang Khẩu, lại được phân vào lớp 2. Lúc thi vào cấp ba hắn phát huy rất xuất sắc, nhưng điều này chỉ có thể nói chỉ là đủ vào trường, sao có thể được vào lớp 2.

Chẳng qua vào lớp phải là con nhà lãnh đạo huyện thì mới được lên vị trí bên trên. Ai mà kém một chút còn có thể hỏi bạn học giỏi ngồi bên mà, qua đó cũng có thể giúp mấy bạn học sinh phía cuối tăng lên thành tích.

Bởi vì như vậy nên giáo viên rất coi trọng các học sinh học giỏi. Lúc ấp Triệu Quốc Đống dần mất hứng thú với học cấp ba, thành tích thi vào đại học hơi kém nên chỉ có thể miễn cưỡng vào trường Cảnh sát chuyên nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, mọi người đều có tương lai của mình. Triệu Quốc Đống cũng ít qua lại với bạn học, trong đó không ít bạn học ở lại An Đô, thậm chí sang mấy thành phố phát triển khác. Mà hắn ở An Đô trong thời gian ngắn, điều này càng làm cho hắn ít liên lạc với bạn học hơn.

Họp lớp, Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Đám bạn học cũng đều là kẻ hám lợi, không biết sau khi vào xã hội sẽ như thế nào?

Mình xuất hiện trước mặt bọn họ với hình tượng gì? Là ra vẻ thần bí, giấu diếm hay là oai phong mà đến?

Triệu Quốc Đống không nhịn được lắc đầu, có cần phải làm như vậy không?

Những người này thông báo cho mình có mục đích gì? Chắc là muốn hắn hâm mộ và ghen ghét thành đạt của bọn họ, còn phải ra vẻ hâm mộ nữa chứ, nếu không sao có thể thỏa mãn bọn họ.

C47

Còn nửa tiếng nữa mới đến 10h30, thời điểm bạn học gặp mặt. Triệu Quốc Đống thoải mái đi dạo trên đường. Đã lâu hắn không nhàn nhã đi dạo như vậy, từ đây đi đến khách sạn Garden chắc cũng chỉ mất nửa tiếng.

Khách sạn Garden là do tập đoàn quản lý khách sạn cao cấp của Pháp thành lập, đây là một khách sạn rất sang trọng mới được thành lập ở An Đô chưa đầy nửa năm. Quy mô khách sạn không quá lớn, có lẽ do tập đoàn Pháp kia thí điểm ở trong nội địa Trung Quốc. Khách sạn nằm trên đường Thiên Vương, vừa lúc sát với khu trung tâm thương mại, là một khách sạn bốn sao khá nổi tiếng.

Mấy hôm trước trời khá âm u, đến hôm nay trời đã bắt đầu có ánh nắng. Ánh nắng làm cho An Đô được tắm trong những tia sáng vàng rực rỡ. Các cô gái không hề e ngại không khí vẫn còn lạnh mà mặc các bộ đồ mùa xuân, mang thêm mấy không khí tươi mới cho đường phố An Đô.

Triệu Quốc Đống nhét tay vào túi, từ từ đi trên đường.

Ở Ninh Lăng rất yên tĩnh giống như chưa xảy ra chuyện gì vậy. Nhưng Triệu Quốc Đống tin rằng chuyện ở khách sạn Hoa Lâm nhất định sớm muộn sẽ truyền khắp tai các nhân vật lớn. Chẳng qua bây giờ một là kỳ nghỉ tết, hai là mọi người thấy đương sự không có phản ứng gì, khó tránh khỏi mọi người đều thấy kỳ lạ. Ít nhất Triệu Quốc Đống đã nhận được điện thoại hỏi thăm tình hình của Tương Uẩn Hoa, Chương Thiên Phóng cùng Vưu Liên Hương. Bọn họ đều nặng nhẹ phê bình cách làm của Triệu Quốc Đống. Đương nhiên phê bình là việc tốt, ít nhất chứng mình bọn họ quan tâm tới Triệu Quốc Đống.

Mà Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận được bọn họ cũng không hài lòng với cách làm của Cục Công an Thị xã. Khi toàn bộ Thị xã Ninh Lăng đang vắt hết óc thu hút đầu tư, anh làm như vậy dù vì nguyên nhân gì cũng không thể chấp nhận được.

Một chiếc xe 505 màu xám không một dấu hiệu đột nhiên dừng lại bên cạnh hắn.

- Triệu Quốc Đống?

Triệu Quốc Đống quay đầu nhìn kỹ thì thấy có ba tên thanh niên mặc âu phục đang xua xua tay gọi hắn.

- Long Bưu, là các ông?

- Ha ha, tôi thấy tư thế đi đường khá giống ông, không thay đổi một chút nào cả.

Lái xe là một thanh niên cao to cười phá lên nói:

- Mẹ nó chứ, tám năm rồi mà không thay đổi gì cả. Lên xe, đi chậm như rùa như ông thì bao giờ mới có thể tới nơi chứ?

- Ồ, không phải 10h30 sao? Bây giờ còn 20 phút nữa, cũng không quá xa, coi như luyện tập chân cũng tốt mà.

Triệu Quốc Đống không hề khách khí mở cửa lên xe. Hàng ghế thứ hai cũng có một bạn học của hắn. Ngày xưa ba tên này đã chơi thân với nhau. Ngồi ở vị trí tay lái phụ là Điền Đông.

- Ông đúng là có thời gian nhàn rỗi nhỉ. Họp lớp nên mọi người đều ước gì đến sớm một chút để gặp bạn học cũ. Ông thì hay rồi, không ngờ còn có thời gian mà đi bộ tới. Không phải nói ông thi vào trường cảnh sát sao? Sao không thấy đi xe cảnh sát đến cho oai phong?

Long Bưu nhìn Triệu Quốc Đống rồi khởi động xe.

- Xe cảnh sát có thể tùy tiện để ai đi cũng được sao? Phải là người có sao và là lãnh đạo mới có thể đi.

Điền Đông ngồi ghế trên cười ha hả nói:

- ông cho rằng ai cũng như ông ư, có thể tùy tiện dùng xe của cơ quan sao?

- Đúng thế, bây giờ Cục Công an quản rất nghiêm ngặt, không phải ai cũng có thể lái xe ra ngoài mà chạy.

Tên ngồi cùng hàng dưới với Triệu Quốc Đống - Tề Tráng nói hùa theo.

- Đó là chuyện mấy năm trước rồi, tôi đã không còn làm cảnh sát nữa.

Triệu Quốc Đống cũng chẳng buồn giải thích với y. Giọng của mấy tên này đúng là ra vẻ khoe khoang. Chẳng qua ở tuổi này có thể lái xe của cơ quan ra cũng không hề dễ dàng gì. Ít nhất cũng có chút chức tước trong cơ quan.

Ba tên này hồi còn đi học đều có thành tích bình thường, đương nhiên giỏi hơn Triệu Quốc Đống nhiều. Hình như thằng Long Bưu thi vào một trường đại học bình thường ở tỉnh ngoài, Điền Đông và Tề Tráng thì một thi vào Học viện công nghiệp An Đô, một tên thi vào trường Sư phạm An Đô. Chẳng qua xem ra nhà có quan hệ nên không đi dạy.

- Ồ? Ông không làm cảnh sát? Từ chức sao?

Ba người có chút giật mình. Thời này nghề cảnh sát vẫn còn ăn uống được nhiều, cho dù là phân xuống huyện cũng có sức hấp dẫn. Triệu Quốc Đống không ngờ nói hắn không làm, trừ khi đi kinh doanh. Nhưng thời buổi này kinh doanh cũng không dễ dàng gì, không chừng còn lỗ nặng.

- Không, tôi sau khi điều ra khỏi cơ quan công an liền đi lều lổng khắp nơi, đi vài đơn vị rồi. Ôi, một lời không nói hết, không nói nữa.

Triệu Quốc Đống nửa đùa nửa thật mà nói.

Triệu Quốc Đống không quá thân với mấy tên bạn học này, chính xác mà nói còn có chút mâu thuẫn với tên Long Bưu này. Chẳng qua vì là bạn cùng lớp nên không đánh nhau, chỉ là cãi nhau một chút mà thôi. Dù sao cũng đã tám năm trôi qua nên chuyện không thoải mái đó sớm bay đi.

Bộ dạng của Triệu Quốc Đống lúc này làm ba người kia than thở và cho rằng hắn lúc này cũng không quá tốt, nếu mình hỏi thêm thì hơi quá đáng. Vì thế ba người không hỏi nữa.

Khi xe của Long Bưu dừng trước cửa khách sạn Garden thì thấy trong bãi đỗ xe có một chiếc khá chói mắt.

- Ồ, Audi GS300, nhập khẩu nguyên chiếc, đẹp quá.

- Ha ha, biển A màu đen, có phải là xe của bạn trai Mễ Á không?

Điền Đông cũng có chút hưng phấn đi quanh chiếc xe mà nói.

- Không biết có phải không nữa. Dù sao nghe nói nghe nói có một tên làm nhân viên quản lý của công ty đầu tư Nhật Bản tại Thượng Hải đang theo đuổi Mễ Á, lương một năm trên trăm ngàn mà Mễ Á vẫn không thèm để ý.

Tề Tráng rất hâm mộ mà nói. Thời này lương một năm trên trăm ngàn, tương đương một tháng mười ngàn là khái niệm gì chứ. Đó chính là thu nhập một năm có thể mua được một chiếc ô tô.

- Đó là do Mễ Á người ta kiêu kỳ. Hoa hậu cấp ba Giang Khẩu không phải tùy tiện ai cũng có thể tán tỉnh được mà. Cóc ăn thịt thiên nga chỉ có đám người không biết tự lượng sức mới làm ra được. Triệu Quốc Đống, ông nói có đúng không?

Long Bưu cười hì hì hỏi lại đầy ẩn ý. Chẳng qua y thấy Triệu Quốc Đống trông rất bình tĩnh liền thầm nghĩ thằng này đúng là giỏi giữ bình tĩnh. Lúc ấy tốt nghiệp còn muốn theo đuổi Khấu Linh, cũng không biết đó là đổ nước tiểu vào mình. Kẻ như Triệu Quốc Đống mà muốn tán tỉnh Khấu Linh ư? Khấu Linh nếu muốn Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống có thể nuôi nổi không?

- Đúng thế, chậc chậc, Khấu Linh và Mễ Á đều là sự tự hào của cấp ba Giang Khẩu chúng ta, con cóc bình thường sao có thể ăn được thịt thiên nga.

Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh mà nói:

- Chẳng qua Long Bưu, ông nói thịt thiên nga không cho cóc ăn thì cho aai ăn? Con cóc không ăn được là vì nó không to ngan, không tàn nhẫn. Chỉ cần da mặt dày một chút, miệng lớn một chút, trên người có thêm vài thứ dọa cho thiên nga ngất đi là có thể ăn được.

Lời nói của Triệu Quốc Đống làm cho mấy tên kia trợn mắt há mồm. Ba người Long Bưu nhìn nhau rồi cười phá lên nói:

- Triệu Quốc Đống, ông đúng là thú vị, từ đâu mà học được cách nói quái lạ như vậy chứ? Vậy theo ông nói thì thịt thiên nga đúng là chỉ có thể cho cóc ăn sao?

- Ừ, tôi thấy như vậy đó. Ông cảm thấy chuyện trai tài gái sắc hợp với nhau thì có mấy khi xuất hiện? Bình thường đều nói là hoa nhài cắm bãi phân trâu. Vì sao, chỉ có phân trâu thì mới có dinh dưỡng, mới có thể cung cấp thứ mà hoa nhài muốn. Còn bình hoa chỉ có nước thì có gì chứ, vài ngày là hoa héo mà.

Triệu Quốc Đống đối đáp làm cho đám Long Bưu há hốc mồm.

- Long Bưu, tôi thấy mấy người chúng ta chính phân trâu đủ tiêu chuẩn. Bề ngoài bình thường, nhưng dinh dưỡng không phải đầy đủ sao? Chỉ cần có hoa nhài cắm lên người chúng ta thì đảm bảo không héo rũ, mười năm sau vẫn còn sống tốt.

- Được rồi Triệu Quốc Đống, ông muốn làm phân trâu thì cứ làm, chúng tôi không theo. Hoa nhài có mù mắt mới cắm trên phân trâu. Phân trâu bình thường chỉ có thể vứt vào Wc mà thôi.

Tề Tráng khinh thường nói.

Bốn người trêu chọc nhau và đi vào khách sạn.

Thang máy lên thẳng tầng bốn, ở đây là một phòng hội nghị nhỏ đủ cung cấp cho 20 đến năm mươi người tham gia, xem ra đã được người đứng ra tổ chức bao hết. Triệu Quốc Đống không quá quen khách sạn Garden An Đô này. Chẳng qua theo hắn thấy phòng hội nghị nhỏ này cũng không rẻ, cũng không biết vị nào nhiều tiền bao hết để họp lớp vậy?

Hội trường được bố trí thành ba tầng. Chính giữa đặt hai tấm bảng, một viết tên Trần Bỉnh Tài, một viết tên Tiêu Trí Viễn. Bố trí bàn như thế này khá giống như khi đi họp. Mấy bàn xung quanh được vây quanh, mọi người đang hưng phấn ngồi nói chuyện về biến hoá mấy năm qua của mình.

Trần Bỉnh Tài vốn là giáo viên chủ nhiệm lớp 2, khóa 88, sau đó được đề bạt sang trường số 9 Thành phố An Đô, nghe nói bây giờ lên làm Phó hiệu trưởng. Trường số 9 – Thành phố An Đô là một trường cấp ba chuẩn quốc gia có lịch sử lâu dài, có thể lên làm phó hiệu trưởng cũng đã nói rõ bản lĩnh của người này.

Trong ấn tượng của Triệu Quốc Đống thì Trần Bỉnh Tài này đúng là thầy giáo giỏi chuyên môn. Y dạy môn ngữ văn, khi dạy thường đưa ra nhiều dẫn chứng, cách ăn nói giỏi, hơn nữa người này khá giỏi việc quan sát. Nói cách khác cũng giỏi việc quan hệ với lãnh đạo. Vì thế có thể bò lên vị trí kia là rất bình thường, đương nhiên học sinh bình thường không thể lọt vào mắt Trần Bỉnh Tài.

Về phần Tiêu Trí Viễn kia thì Triệu Quốc Đống đương nhiên biết người này là loại gì. Đây là lớp trưởng, thành tích mặc dù kém Khấu Linh và Mễ Á nhưng coi như đứng top của lớp. Y thi được vào trường đại học Nam Kinh, cũng không biết người này bây giờ đang làm gì. Chẳng qua có thể đặt một tấm biển ngang hàng với Trần Bỉnh Tài thì có lẽ không chỉ dựa vào mỗi chức lớp trưởng mà thôi.

Triệu Quốc Đống nhìn thoáng qua thấy cả lớp có hơn 61 học sinh thì có hơn 30 người tới, qua đó có thể thấy lời kêu gọi của hai cô kia là rất tốt. Chẳng qua hắn thấy nữ sinh tới nhiều hơn. Không biết mấy cô này có phải là muốn xem hai người Khấu Linh, Mễ Á đã tàn tạ, hay là muốn so sánh với hai cô này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.