Đám bạn học chia làm mấy vòng tròn. Một vòng tròn là rất lớn, mười mấy cô nữ sinh tới đây đều xếp vào vòng tròn này. Chẳng qua vòng tròn này lại mơ hồ phân thành hai vòng tròn như ẩn như hiện. Mặc dù rất gần nhau nhưng ai cũng biết hai vòng tròn này đại biểu cái gì. Hai nữ hoàng nước sông không phạm nước giếng. Mặc dù bề ngoài vẫn cười nói nhưng so đô mấy năm trước vẫn còn tích tụy nên hình thành vòng tròn, lúc này lại lấy hoàn cảnh sống để sô về sự thành công của mình.
Đám đàn ông thì lại xuất hiện mấy vòng tròn tán loạn không có ai làm chủ được. Hoàn toàn là đám bạn học thi vào được trường tốt hay xấu, sau khi tốt nghiệp liên lạc nhiều hay ít mà thành lập bốn năm vòng tròn. Mỗi bên chiếm một góc làm căn cứ, nói chuyện, ánh mắt thi thoảng nhìn về vòng tròn của các bạn nữ. Hy vọng có thể dùng lời nói hoặc là vung tay múa chân để được bạn nữ sinh chú ý.
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười. Tám năm trôi qua thật nhanh. Tám năm đó hắn gần như không qua lại với đám báo cáo mấy. Ngoài lúc học trường cảnh sát viết một hai bức thư cho bạn thân một chút ra, gửi vài bức bưu thiếp thì về sau gần như không hề liên lạc. Có lẽ lần bị từ chối khi tốt nghiệp làm hắn vô thức muốn quên đi cuộc sống kia.
Mà bây giờ thời gian như quay ngược lại, từ từ hiện lên trong đầu hắn. Điều này làm Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than thở.
Đám Long Bưu đã rời đi, rất nhanh hòa vào một vòng tròn cùng hai tên bạn học khác. Mà Triệu Quốc Đống lại thoải mái ngồi trong một góc, vuốt vuốt mặt, làm cho hắn dần trở lại bình tĩnh.
Hắn lẳng lặng ngồi trong góc quan sát tốt cả. Có người chú ý tới hắn, càng có nhiều người đang đắm chìm trong việc gặp bạn học. Hắn rất thích cảm giác đứng bên quan sát thế này. Mọi người đều đang si mê muốn tỏ vẻ mình thành công như thế nào, đám bạn học lúc cười, lúc nói, lúc cố ý nói lớn một chút để hấp dẫn các cô nữ sinh. Điều này làm Triệu Quốc Đống muốn cười phá lên.
- Quốc Đống.
Đột nhiên có người vỗ mạnh vào vai hắn làm Triệu Quốc Đống tỉnh táo lại. Cả hồi cấp ba, trong cả lớp người gọi tên hắn không có họ chỉ có một tên, đó chính là Phùng Minh Khải. Thằng thanh niên đeo kính dày vỗ vai hắn đang rất hưng phấn. Đối phương nói:
- Sao ông lại ngồi một mình ở đây?
- Vậy sao ông cũng chỉ có một mình?
Triệu Quốc Đống vui mừng ra mặt. Nếu như nói cấp ba người thân thiết nhất với hắn thì chỉ có Phùng Minh Khải này mà thôi. Hai người mặc dù không cùng ngủ một phòng nhưng tính cách kiên quyết, có chút bướng bỉnh của Phùng Minh Khải lại hợp với tính cách của Triệu Quốc Đống. Phùng Minh Khải cũng là người ở Giang Khẩu, đợt thi đại học nghe nói y thi vào trường Sư phạm Kiềm Nam, sau đó phân công đến đâu thì không rõ, nghe nói là không về tỉnh An Nguyên, sau này không có tin tức gì. Bây giờ gặp được Phùng Minh Khải làm Triệu Quốc Đống rất vui, đúng là không uổng công đến đây, coi như liên lạc được với một người cần liên lạc.
- Ha ha, Quốc Đống, xem ra chúng ta cũng giống nhau. Nói chuyện với bọn họ, tôi không muốn mình đến nghe bọn họ khoe khoang.
Phùng Minh Khải không thèm để ý mà nói:
- Người ta đều là thành công, đâu có ai giống như hai chúng ta không ai tới chào hỏi.
- Ồ, vậy ai phụ trách tiếp đón nhỉ? Dù hai chúng ta không có gì đáng kể thì cũng sao có thể như vậy chứ?
Quốc Đống nhìn xung quanh rồi kéo Phùng Minh Khải ngồi xuống. Hắn rất hưng phấn mà nói:
- Mặc kệ bọn họ, tôi vốn không muốn tới mà. Ha ha, gặp ông coi như tôi đến đây không uổng. Nói mau, mấy năm nay ông chạy đi đâu? Không có tin tức của ông làm tôi thấy thiếu thiếu, còn cho rằng ông bị ám sát rồi chứ?
- Ôi, nếu có người tới ám sát đó là vinh quanh vô hạn của tôi. Chỉ tiếc có sát thủ nào coi trọng nhân vật như tôi.
Phùng Minh Khải bĩu môi và sờ sờ gì đó trong cặp mà nói:
- Tôi còn có thể đi đâu chứ? Sau khi tốt nghiệp đại học, bên Giang Khẩu không có chỉ tiêu nên tôi ở lại Kiềm Nam, phân tới dạy học ở một trường tại huyện Tu Văn ba năm, năm ngoái mới được điều tới Phòng giáo dục làm việc.
- Ồ, Phòng giáo dục huyện ư?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói:
- Huyện Tu Văn thuộc thành phố Kiềm Dương phải không?
- Ừ, tôi cũng muốn lên thành phố nhưng mà quan hệ lại không có, nghe nói cũng không có chỉ tiêu nên mới vậy.
Phùng Minh Khải nhếch miệng cười nói.
- Huyện Tu Văn thuộc Kiềm Dương, nhưng cách nội thành Kiềm Dương hơn 40km, ngồi xe phải mất hơn tiếng mới tới.
Phùng Minh Khải lấy ra một gói thuốc lá vẫn chưa bóc giấy bóng, là thuốc Hồng Sơn. Y xé giấy bóng, đưa cho Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Không hút.
Phùng Minh Khải ngẩn ra rồi cười phá lên nói:
- Ông đây là tiết kiệm để cưới vợ à?
- Ha ha, bớt vài điếu thuốc là có thể cưới vợ sao? Đâu có việc tốt như vậy?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Ồ, ông lấy vợ rồi à.
- Tôi như thế này thì ai chịu lấy tôi chứ?
Phùng Minh Khải thở dài một tiếng, mắt cũng nhìn ra xa xa:
- Ai cũng biết nhà tôi ở nông thôn, lại không có vốn liếng gì. Tôi cũng không đành lòng liên lụy người khác. Ai cũng nói yêu một người là làm cô gái đó hạnh phúc. Còn với tôi muốn tiền không có tiền, muốn nhà không có nhà, công việc lại là giáo viên nghèo của huyện nghèo, không có thu nhập thêm gì thì ông nghĩ có thể lấy vợ sao?
Triệu Quốc Đống im lặng không nói gì. Thực tế là rất bất đắc dĩ, điều này làm rất nhiều người không còn tin vào tình yêu, có tình yêu cũng phải đặt lợi ích lên hàng đầu. Không ngờ tên Phùng Minh Khải này lại nói một câu yêu một người là làm người đó hạnh phúc, câu nói đầy lãng mạn và lý tưởng, điều này làm Triệu Quốc Đống phải than thở. Quá lý tưởng chưa chắc đã thực tế, nhưng qua đó có thể nhìn ra bản chất một người. Phùng Minh Khải có thể nói ra câu này ít nhất có thể chứng minh y còn không bị xã hội lợi ích này ăn mòn.
- Ông đã nghĩ đến việc tìm bạn gái chưa?
Triệu Quốc Đống cảm thấy Phùng Minh Khải có vẻ đã có mục tiêu.
Phùng Minh Khải ngẩn ra một chút rồi cười khổ nói:
- Quốc Đống, mũi ông sao lại thính như vậy chứ, có đoán được ai không?
Nhìn theo ánh mắt của Phùng Minh Khải, Triệu Quốc Đống nhìn trong mấy cô nữ sinh một lúc thì mới xác định được mục tiêu.
Ừ, có phải là Giang Dao không? Cô gái nhỏ tuổi nhất lớp chúng ta?
- Ông đây là hãm hại trẻ con?
Triệu Quốc Đống có chút lớn tiếng nói:
- Giang Dao nhỏ hơn chúng ta hai tuổi đó.
- Ừ, nhỏ hơn hai tuổi. Nhưng trẻ con gì chứ? Trên 20 là không nhỏ rồi.
Phùng Minh Khải cười khổ một tiếng mà nói:
- Chúng tôi đều thi vào Đại học sư phạm Kiềm Nam, cùng trường khác khoa, sau đó cùng ở lại Kiềm Dương, cũng không biết có phải vô duyên hay không mà cô ấy dạy học ở thành phố, tôi lại đến huyện Tu Văn, cách nhau mấy chục Km, tôi không muốn liên lụy cô ấy.
- Giang Dao sao có thể ở lại thành phố?
Quốc Đống có chút tò mò hỏi.
- Chú Giang Dao làm ở cục GIáo dục Kiềm Dương. Mới đầu cô ấy thi vào Đại học sư phạm Kiềm Nam cũng là do có quan hệ này, sau đó được phân công ở lại thành phố.
Phùng Minh Khải thở dài một tiếng mà nói:
- Quốc Đống, ông nói tôi nên làm như thế nào bây giờ? Nhà cô ấy đang làm căng. Chú cô ấy đã nói rõ ràng với cô ấy là không thể nào điều tôi lên thành phố được. Bây giờ càng lúc càng khó xin lên trường học ở thành phố, giáo viên trẻ thì càng khó vào.
- Thái độ của Giang Dao là như thế nào?
Triệu Quốc Đống run lên một chút. Nó sao giống chuyện của hắn và Đường Cẩn trước đây vậy?
- Giang Dao nói với tôi nếu thật sự không thể điều lên thành phố thì cô ấy dứt khoát điều tới huyện Tu Văn. Nhưng khó khăn lắm mới ở lại thành phố, tôi sao có thể để cô ấy điều đến Tu Văn? Như vậy nhà cô ấy không hận chết tôi sao?
Phùng Minh Khải có chút buồn bực nói.
- Tôi nói hay là chia tay nhưng cô ấy không đồng ý.
Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm vào Phùng Minh Khải mà nói:
- Giang Dao có thể thật sự xuống Tu Văn với ông sao?
Phùng Minh Khải không ý thức được ý trong lời nói của Triệu Quốc Đống.
- Nhưng tôi không muốn Giang Dao xuống Tu Văn. Tu Văn sao có thể so sánh với thành phố? Chuyện này đã kéo mấy năm rồi.
- Nếu như vậy thì lấy nhau đi, nghĩ nhiều làm gì chứ?
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói:
- Xe đến trước núi tất có đường, không thể vì cách xa vài chục Km mà bỏ nhau chứ? Người sống thì phải đi Wc, chẳng lẽ nhịn chết sao?
- Này, Quốc Đống, ông biết gì chứ? Nhà cô ấy bởi vì chuyện này nên muốn cắt đứt quan hệ với cô ấy, kiên quyết không cho tôi và cô ấy yêu nhau. Lần này đến tham gia họp lớp đều là mỗi người tự đi tới đó.
Phùng Minh Khải cười khổ nói.
Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời liền ngẩn ra. Bọn họ có thể kiên trì, vậy còn mình thì sao? Lúc đầu Đường Cẩn nếu như cũng kiên trì như vậy, mình và cô ấy sẽ như thế nào? Đáng tiếc tất cả đã không còn.
- Phùng Minh Khải, Phùng Minh Khải, lại đây.
- Phùng Minh Khải, nói thật đi, làm như thế nào mà lừa được Giang Dao vào tay thế?
Mấy cô gái vây lấy Giang Dao mặt đỏ bừng đi tới, điều này làm Phùng Minh Khải có chút khẩn trương không biết nên nói như thế nào với mấy bạn học nữ.
Triệu Quốc Đống sớm đã tránh sang bên, hắn không muốn có qua lại gì với mấy bạn học nữ.
Đi trên hành lang, Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi rút điện thoại di động ra gọi.
- Liễu ca? Ồ, anh ấy đang phát biểu sao. Vậy tôi đợi lát nữa rồi gọi. Ồ, anh ấy nói xong rồi à? Vậy được, tôi không dập máy, anh bảo Liễu ca nghe điện hộ tôi.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi. Hắn đúng là muốn giúp Phùng Minh Khải. Đây không phải vì quan hệ của hắn và Phùng Minh Khải, mà vì biểu hiện của Giang Dao cũng đủ để hắn giúp Phùng Minh Khải.
- Liễu ca, là em, có một chuyện em muốn nhờ anh giúp.
Triệu Quốc Đống do dự một chút rồi cắn răng. Đây là lần đầu hắn chính thức nhờ Liễu Đạo Nguyên giúp việc riêng của mình.
- Ồ, Quốc Đống, anh lần đầu nghe thấy chú nói lời này đó. Ít thấy, không, là hiếm thấy, có chuyện gì thế?
Liễu Đạo Nguyên ở đầu bên kia vừa mới đi thị sát nhà máy điện Kiềm Dương và phát biểu một tràng. Y được thư ký đưa cho điện thoại.
- Vâng, em có một bạn học hồi cấp ba, ồ, đang công tác ở Phòng giáo dục huyện Tu Văn, bạn gái của cậu ta đang dạy ở trên trường của thành phố Kiềm Dương, chuyện của bọn họ bị người nhà phản đối, nguyên nhân là do huyện Tu Văn quá xa thành phố, sau này hai người xa nhau sẽ rất khó khăn. Cậu ta tốt nghiệp khoa lịch sử - Đại học Sư phạm Kiềm Nam. Em muốn nhờ Liễu ca giúp một chút.
Liễu Đạo Nguyên nghe vậy liền hơi động tâm. Mối tình đầu của Triệu Quốc Đống trước đây hình như cũng là thế.
- Ừ, anh biết rồi, văn phòng Thị ủy vẫn thiếu người. Nếu tốt nghiệp khoa lịch sử - Đại học Sư phạm Kiềm Nam thì bảo cậu ta điều đến văn phòng Thị ủy làm đi. Bạn học của chú tên là gì? Ừ, chờ một chút. Lão Tiền, cậu lại đây. Ừ, tên là gì? Ồ, Phùng Minh Khải, Phòng giáo dục huyện Tu Văn. Ừ trước khi điều Phòng giáo dục huyện Tu Văn đã từng làm giáo viên. Không sao đâu. Anh biết rồi. Qua ngày 15 bảo cậu ta tới văn phòng Thị ủy làm việc.
Liễu Đạo Nguyên bỏ máy xuống. Phó trưởng ban thư ký Thị ủy đã vội vàng chạy tới.
- Bí thư Liễu, có chuyện gì thế?
- Ừ, lão Tiền, văn phòng Thị ủy có phải còn thiếu người không?
Đối phương ngẩn ra một chút nhưng phản ứng rất nhanh.
- Đúng là còn thiếu người, vậy là ai ạ?
- Ừ, đó là Phùng Minh Khải đang công tác ở Phòng giáo dục huyện Tu Văn. Anh bố trí người ngày mai đi làm thủ tục, điều lên văn phòng Thị ủy.
Liễu Đạo Nguyên chỉ nói qua một chút.
- Chỉ có chuyện này thôi, anh mau chóng đi làm.
- Tôi hiểu, Bí thư còn có yêu cầu gì đặc biệt không?
Phó trưởng ban thư ký Tiền cẩn thận hỏi.
- Không còn đâu, điều tới văn phòng Thị ủy, còn đâu anh tự bố trí.
Liễu Đạo Nguyên nói xong liền đi làm việc khác.
Đây là lực lượng của quyền thế. Người bình thường thấy nó là rất khó khăn nhưng đối với quyền lực mà nói thì chỉ một cuộc điện thoại, thậm chí một câu nói trong vài giây là xử lý xong. Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống và trong lòng lại có cảm giác rất thoải mái. Tặng người hoa hồng, tay còn có mùi thơm. Đáng giá.
Khi Triệu Quốc Đống quay lại hội trường thì Phùng Minh Khải đã bị mấy cô bạn học kia hỏi đến độ đầu đầy mồ hôi.
- Phùng Minh Khải, cậu ở huyện, Giang Dao người ta ở thành phố, cậu bao giờ có thể điều lên thành phố? Chẳng lẽ hai người cả đời xa nhau sao? Cậu nói đúng không?
- Ồ, Minh Khải, ông không phải vừa mới nói với tôi là ông đã được điều tới văn phòng Thị ủy Kiềm Dương sao? Sao tin tốt như vậy mà còn giấu Giang Dao.
Triệu Quốc Đống ra vẻ ngạc nhiên mà nói. Lời hắn nói lập tức làm mấy bạn học nữ nhìn tới.
- Triệu Quốc Đống, ông trốn đi đâu thế? Đang tìm ông nói chuyện khi ông làm cảnh sát mà. Vừa nãy nghe đám Long Bưu nói ông không làm cảnh sát nữa, bây giờ làm gì vậy?
- Tôi có thể làm gì chứ? Chạy loạn xung quanh lừa tiền thôi.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:
- Đừng nhằm vào tôi, cứ nhằm vào Phùng Minh Khải đó. Tại sao điều đến văn phòng Thị ủy Kiềm Dương mà còn cố giấu bạn học, có phải là sợ mọi người đòi chúc mừng không? Ông chẳng lẽ lại tiếc bữa ăn sao?
- Phùng Minh Khải, cậu thật sự điều lên Kiềm Dương sao? Triệu Quốc Đống, ông là nói Phùng Minh Khải điều tới văn phòng Thị ủy Kiềm Dương?
Mấy cô nữ sinh vốn muốn khuyên Giang Dao phải cẩn thận lo lắng chuyện giữa cô và Phùng Minh Khải, nhưng Giang Dao lại không chịu nghe. Mấy cô này trước đây đều thân với Giang Dao nên muốn tới nói chuyện với Phùng Minh Khải để y biết khó mà lui. Không ngờ Triệu Quốc Đống lại nói Phùng Minh Khải được điều tới Thị ủy Kiềm Dương.
- Triệu Quốc Đống, og không được nói linh tinh, Minh Khải lúc nào điều chỉnh công việc?
Giang Dao là một cô gái xinh xắn, mặc dù không quá đẹp nhưng rất đáng yêu. Cô mà đi với Phùng Minh Khải đúng là cóc đòi ăn thịt thiên nga.
- Ồ, Giang Dao, ngay cả cô cũng không biết ư? Minh Khải vừa nói với tôi, y nói mới được điều lên văn phòng Thị ủy Kiềm Dương, qua ngày 15 sẽ chính thức đi làm.
Triệu Quốc Đống rất nghiêm túc nói. Triệu Quốc Đống tin rằng chuyện này đối với Liễu Đạo Nguyên là quá đơn giản. Chuyện Liễu Đạo Nguyên đã đồng ý với hắn thì không bao giờ thay đổi, coi như là lộ ra trước cũng không vấn đề gì.
Phùng Minh Khải vội vàng nói:
- Quốc Đống, ông đừng có nói bậy. Tôi nói câu này bao giờ, ông đừng đùa như vậy chứ, hơi quá đáng rồi đó.
- Ha ha, ông còn giả vờ với mọi người ư? Đây đâu phải chuyện xấu xa không thể cho ai biết. Điều chỉnh công tác mà thôi, cũng đâu phải như tôi lừa tiền lừa tình.
Triệu Quốc Đống ôm lấy Phùng Minh Khải mà cười hì hì nói:
- Đi, tôi phải dạy cho ông một trận, bé trai tối không được nói dối.
Bị Triệu Quốc Đống kéo ra khỏi phòng hội nghị, Phùng Minh Khải tức giận hất tay Triệu Quốc Đống đang khoác trên vai mình ra, y rất khó chịu mà nói:
- Quốc Đống, ông đừng có đùa như vậy được không, không tác dụng gì đâu. Tôi biết ông muốn tôi được nở mày nở mặt trước đám bạn học, cũng muốn cho Giang Dao mặt mũi. Nhưng không cần như vậy đâu, chuyện này không lừa được người quá lâu mà, sau này càng mất mặt hơn.
- Ai nói tôi nói dối?
Triệu Quốc Đống từ tốn nói:
- Minh Khải, ông có tin tôi hay không?
- Ông có ý gì?
Phùng Minh Khải có chút khó hiểu nói:
- Tôi tin ông thì có tác dụng gì?
- Được, tôi nói với ông, tôi vừa nãy gọi điện cho một vị lãnh đạo. Anh ta đã đồng ý với tôi điều ông tới văn phòng Thị ủy Kiềm Dương công tác. Ngày 15 là ông sẽ lên Kiềm Dương làm việc.
Triệu Quốc Đống gằn giọng nói. Hắn biết Phùng Minh Khải sợ là không tin.
- Ông nói gì? Một cuộc điện thoại của ông là có thể điều tôi tới Thị ủy Kiềm Dương. Quốc Đống, ông không phải là bị choáng váng, hồ đồ đó chứ?
Phùng Minh Khải căn bản là không tin, chỉ thấy đối phương đang lừa mình.
- Không bằng ông nói mình là Bí thư Thị ủy Kiềm Dương đi.
- Ồ, Minh Khải, sao ông biết được?
Quốc Đống cố ra vẻ ngạc nhiên mà nói.
- Tôi biết gì?
Phùng Minh Khải có chút khó hiểu, Triệu Quốc Đống này có phải là choáng váng đầu óc không?
- Tôi nói là sao ông lại biết tôi vừa gọi điện cho Bí thư Thị ủy Kiềm Dương?
Triệu Quốc Đống cười hì hì mà nói.
- Hả, ông nói cái gì? Ông nói là ông vừa gọi điện cho Bí thư Thị ủy Kiềm Dương?
Triệu Quốc Đống không nhịn được mà gãi gãi tai, không dám tin nhìn Triệu Quốc Đống mà run giọng nói:
- Bí thư Thị ủy Kiềm Dương là ai, ông biết không?
- Liễu Đạo Nguyên, phải không?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng mà nói:
- Minh Khải, không cần nhìn tôi với ánh mắt đó. Bí thư Liễu vốn là Bí thư Thị ủy Tân Chân – tỉnh An Nguyên chúng ta. Anh ta giúp tôi rất nhiều, năm trước mới được điều tới Kiềm Nam, làm Bí thư Thị ủy Kiềm Dương. Tôi nói như vậy ông tin rồi chứ?
Phùng Minh Khải chỉ thấy chân mình như nhũn ra, thở cũng khó khăn. Y vội vàng ôm lấy Triệu Quốc Đống mà nói:
- Quốc Đống, ông đây là đang đùa tôi phải không? Không nên trêu tôi như vậy có được không?
- Cút, tôi không có tâm trạng đâu mà lừa ông. Ông cảm thấy điều động chúng tôi của một giáo viên nhỏ nhoi có cần tôi đùa ông không?
Triệu Quốc Đống cười mắng:
- Đừng ra vẻ thấy người ngoài hành tinh như vậy. Nếu ông còn không tin thì về kéo chăn lên đắp ngủ thật ngon, sáng mai gọi về Phòng giáo dục huyện ông hỏi xem có xảy ra chuyện gì không?
- Không thể, không thể mà.
Phùng Minh Khải cố làm mình bình tĩnh lại, nhưng y rất nhanh phát hiện không có tác dụng gì. Chuyện hôm nay sao lại kỳ lạ như vậy chứ? Phùng Minh Khải không biết mình có thể nổi điên hay không?
- Quốc Đống, nói với tôi rốt cuộc là như thế nào?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Hắn không ngờ chỉ việc điều động công việc lại làm Phùng Minh Khải mất bình tĩnh đến thế.
- Tôi vừa nãy không phải đã nói rồi sao? Chính như lời tôi nói đó. Chuyện ông nghĩ không thể làm được nhưng trong mắt một số người chỉ là một câu nói mà thôi.
- Tôi vẫn không thể tin.
Phùng Minh Khải ngoan cố nói.
- Vậy ông muốn như thế nào mới tin?
Triệu Quốc Đống không còn gì để nói.
- Trừ khi chính miệng Trưởng phòng Lý – Phòng giáo dục huyện tôi nói cho tôi biết.
Phùng Minh Khải cắn răng nói.
Quốc Đống suy nghĩ một chút thì thấy xem ra mình làm việc này cũng hơi cẩu thả, nhưng nếu không cho Phùng Minh Khải câu trả lời thuyết phục thì chỉ sợ y cứ mất hồn lạc phách như vậy, mình cũng không có một ngày yên ổn.
- Được rồi, tôi gọi điện.
Khi Phùng Minh Khải nhận được thông báo từ Trưởng phòng Lý – Phòng giáo dục huyện Tu Văn gọi tới nói cho y sắp được điều lên văn phòng Thị ủy Kiềm Dương, vẻ mặt của có thể nói là không còn gì để nói. Triệu Quốc Đống thấy thế chỉ muốn cười phá lên.
Triệu Quốc Đống lo xong việc của Phùng Minh Khải liền chú ý vào phòng hội nghị càng lúc càng đông người hơn.
Họp lớp cũng như các cuộc họp bình thường, người đến càng muộn thì đều là có thân phận hơn người.
Sự xuất hiện của Khấu Linh và Mễ Á làm cho vòng tròn các cô nữ sinh chia thành hai vòng tròn rõ rệt, nó giống như chào đón hai vị nữ hoàng rồi nhân viên đi về phía nữ hoàng của mình. Theo sát hai vị nữ hoàng chính là Trần Bỉnh Tài mặc âu phục cùng vị lớp trưởng đầy phong độ kia.
Điện thoại di động của Mễ Á vang lên.
- Tôi ở dưới, lên ngay đây.
Bỏ máy xuống, Mễ Á cầm ví vẫy vẫy nhân viên phục vụ ra hiệu muốn thanh toán.
- Triệu Quốc Đống, bên trên giục hỏi chúng ta đi đâu, sắp đến giờ ăn trưa rồi.
- Sợ là không phải hỏi chúng ta mà là hỏi bạn. Có lẽ mọi người đều quên tôi rồi.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói.
- Để phụ nữ thanh toán không phù hợp phong cách phương tây, càng không phù hợp phong cách Trung Quốc, để tôi thanh toán.
- Tiên sinh, có người thanh toán cho các vị rồi.
Nhân viên phục vụ hơi khom người và lễ phép nói.
- Ồ?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói:
- Ai đó.
Nhìn theo ánh mắt của nhân viên phục vụ thì thấy một người đứng ở dưới tán cây đang vẫy vẫy tay với hắn.
- Ồ, Bồi ca, là anh à?
Dương Thiên Bồi lúc này đã đi tới. Y cười hì hì mà trong mắt lại có vẻ trêu chọc:
- Quốc Đống, anh chỉ thấy có hai người nên không tới làm phiền. Chú định ăn trưa ở đâu, hay là ăn với anh?
Dương Thiên Bồi mặc bộ đồ cổ trang, đây là Kiều Huy tặng cho y, bên dưới là đi giày vải trông khá tiên phong đạo cốt.
- Bồi ca, anh từng này tuổi mà còn thích mặc đồ thế này sao? Chắc là Huy ca tặng anh rồi. Em thấy y đây là hận không thể vừa gặp người là móc tim ra để lộ mình yêu nước. Hongkong dù sao cũng về Trung Quốc mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Quên giới thiệu với anh, đây là bạn học cấp ba của em Mễ Á. Ừ, đang làm việc của chi nhánh ngân hàng Mỹ ở Thượng Hải, sau này Tập đoàn Thiên Phu của anh nếu muốn vay tiền thì tìm cô ấy là được. Mễ Á, đây là bạn tốt kiêm ông anh của tôi – Dương Thiên Bồi của Tập đoàn Thiên Phu.
- Ồ, Mễ tiểu thư đúng là làm người ta phải giật mình sợ hãi, bộ trang phục này đúng là quá phù hợp. Ừ, Mễ tiểu thư đang làm việc ở Thượng Hải sao, dạo này tôi có nhiều thời gian đến Thượng Hải, có thời gian thì cùng Quốc Đống đến đó ngồi một chút.
Dương Thiên Bồi nói như vậy làm Triệu Quốc Đống phải đánh giá lại đối phương. Không ngờ Dương Thiên Bồi bình thường luôn nghiêm túc mà lại có thể nói ra câu đặc sắc như vậy.
- Chào Dương tiên sinh.
Mễ Á lễ phép đưa tay ra và hơi cúi người bắt tay.
- Được rồi, không làm phiền hai người nữa. Một người bạn của anh bên Sở Giao thông Kiềm Nam sang đây nghỉ phép, tối sẽ bay về bên kia nên anh mời bọn họ.
Dương Thiên Bồi biết ý rời đi.
Mễ Á có chút kinh ngạc nhìn theo hướng Dương Thiên Bồi biến mất. Đối phương thể hiện rất bình tĩnh, cô vừa nhìn là biết khí thế này nhân viên công chức bình thường không thẻ có, thậm chí còn nhân viên quản lý bình thường. Cô liền lẩm nhẩm ghi nhớ kỹ cái tên Tập đoàn Thiên Phu.
- Triệu Quốc Đống, người kia làm gì vậy?
- Ồ, không phải đã nói rồi sao, làm ở Tập đoàn Thiên Phu.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Tôi biết, làm gì ở Tập đoàn Thiên Phu?
Mễ Á hỏi.
- Tôi nói Mễ Á, có cần phải nói rõ như vậy không?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn đối phương mà nói:
- Hình như làm xây dựng.
- Làm xây dựng?
Mễ Á nhíu mày nói.
- Đi thôi Mễ Á, nếu không Trần Bỉnh Tài cùng Tiêu Trí Viễn sẽ báo cảnh sát đó.
Triệu Quốc Đống không muốn nói nhiều ở việc này.
Mễ Á cũng thấy Triệu Quốc Đống không muốn nói nên không hỏi.
Triệu Quốc Đống khoanh tay ngồi dựa lưng vào ghế và có chút hứng thú đánh giá những người kia. Phùng Minh Khải ở bên đang gãi gãi đầu muốn hỏi Triệu Quốc Đống, nhưng y lại có vẻ sợ làm Triệu Quốc Đống giận vậy.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng mà nói:
- Minh Khải, ông đừng có ra vẻ như vậy được không? Tôi biết ông có nhiều vấn đề cần hỏi, nhưng có những vấn đề tôi không trả lời ông, có những vấn đề tôi không biết trả lời ông như thế nào. Ông chỉ cần nói ông đến văn phòng Thị ủy Kiềm Dương làm là được. Trên thực tế ông cũng không cần phải khoe khoang. Nếu như tôi không phải mấy cô bạn học kia ra vẻ này kia thì tôi cũng không muốn nói với ông biết ngay lúc này.
- Ông bây giờ nên cân nhắc mình mấy hôm nữa đến văn phòng Thị ủy sẽ làm như thế nào là tốt nhất.
Phùng Minh Khải muốn nói lại thôi, đến cuối cùng lặng lẽ gật đầu, cố nhịn bao câu hỏi trong lòng mà ngồi bên cạnh Triệu Quốc Đống. Lúc này y không còn hứng thú với cuộc họp lớp chưa chính thức bắt đầu nữa, nơi này không có gì khiến y hứng thú cả. Trong lớp 2, khóa 88 thì y và Triệu Quốc Đống thuộc dạng bị đá sang bên.
Cuộc họp lớp chính thức bắt đầu dưới sự chủ trì của Tiêu Trí Viễn. Triệu Quốc Đống đứng xa xa nhìn tên Tiêu Trí Viễn đang đầy đắc ý vung tay múa chân mà phát biểu. Tên Tiêu Trí Viễn này cũng có tài ăn nói, bảo sao mọi người lại muốn y làm người dẫn chương trình.
Dựa theo lịch của cuộc họp lớp thì yêu cầu mọi người lên giới thiệu sơ qua về hiện trạng của bản thân, sau đó nhận ba câu hỏi của bạn học, hơn nữa yêu cầu không được nói dối.
Không thể nghi ngờ điểm chú ý chính là mấy người thành công. Ví dụ như Tiêu Trí Viễn, Mễ Á, Khấu Linh và mấy bạn học khá thành công một chút. Mà Triệu Quốc Đống và Phùng Minh Khải là kẻ ăn mặc bình thường, thân phận bình thường thì thậm chí còn không đến lượt bọn họ giới thiệu tình hình của mình, người bên dưới đã túm tụm chia tổ nói chuyện rồi.
- Minh Khải, ông thấy đó, đây là thực tế. Ông sống không tốt thì sẽ không có bao người chú ý tới ông. Ông nhìn tôi xem, thậm chí còn không có người muốn hỏi tới. Còn ông ít nhất còn có Giang Dao quan tâm tới ông.
Triệu Quốc Đống lười biếng dựa lưng vào ghế và nói chuyện với Minh Khải.
- Quốc Đống, ông nói cho tôi biết ông rốt cuộc đang làm gì? Tôi không tin ông bây giờ làm không tốt. Ông chỉ gọi một cuộc điện thoại đã điều tôi lên văn phòng Thị ủy Kiềm Dương, tôi không tin ông kém hơn Tiêu Trí Viễn kia. Hắn là gì chứ? Chỉ là một Phó bí thư Chi đoàn khu Liên Hồ mà thôi, có gì oai cơ chứ?
Phùng Minh Khải có chút buồn bực nói:
- Chỉ nhìn qua vẻ đắc ý của y, tôi đúng là nghĩ rằng y là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên.
- Ông cũng không nên ra vẻ không ăn được nho nói nho chua như vậy chứ? Có cần như vậy không? Ông nên nhớ ông đã là Bí thư Phùng của văn phòng Thị ủy Kiềm Dương, bọn họ nếu không phát hiện ra ông tức là bọn họ không biết núi Thái Sơn.
Triệu Quốc Đống trêu chọc vài câu.
- Sau này tôi tới Kiềm Dương, ông phải mời tôi đi ăn canh cá chua nổi tiếng của Kiềm Dương đó.
- Quốc Đống, ông đừng có mà nói đểu tôi vậy chứ. Chỉ bằng bộ dạng này của ông, ông tới Kiềm Dương còn đến lượt tôi mời khách sao?
Phùng Minh Khải thở dài một tiếng mà nói:
- Quốc Đống, lát nữa nếu Giang Dao hỏi thì tôi nên nói như thế nào?
- Ông không biết nói dối sao?
Triệu Quốc Đống tức giận nói.
- Nhưng tôi như thế nào thì Giang Dao hiểu rất rõ ràng. Nếu như tôi có quan hệ điều được lên văn phòng Thị ủy Kiềm Dương thì Giang Dao còn cần phải cãi nhau với người nhà như vậy sao?
Phùng Minh Khải có chút khó xử nói.
Y vẫn không quá yên tâm nên gọi điện về Phó Trưởng phòng phụ trách văn phòng. Vị Phó Trưởng phòng này cũng từ Trưởng phòng mà biết được tin nói ngày mai Thị ủy Kiềm Dương sẽ có người tới làm thủ tục điều động cho Phùng Minh Khải. Vị Phó Trưởng phòng này còn không ngừng hỏi Phùng Minh Khải là sao lại như vậy. Phùng Minh Khải chỉ có thể ấp a ấp úng nói có một người họ hàng giúp.
- Vậy ông nói tôi giúp ông cũng không vấn đề gì, các cái khác ông nói không biết, đừng nói gì khác.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chỉ là nói đợt trước tết tôi đến gặp ông và nghĩ giúp ông, các cái khác ông không cần nói.
Được Triệu Quốc Đống cho phép, Phùng Minh Khải liền lập tức vứt Triệu Quốc Đống lại, sau đó y rất hưng phấn đi tìm Giang Dao. Tin tốt như vậy nếu không sớm nói với Giang Dao, Phùng Minh Khải đúng là không thể nhịn được nữa.
Triệu Quốc Đống chán nản đi ra khỏi phòng hội nghị. Nếu như không phải lo lắng mình cứ thế mà đi sẽ làm cho người ta hiểu lầm, Triệu Quốc Đống đã sớm rời đi rồi. Hắn vốn định tiếp xúc với hai người Khấu Linh, chỉ tiếc có quá nhiều người xung quanh các cô nên Triệu Quốc Đống mới phải bỏ qua ý định này.
- Triệu Quốc Đống?
Triệu Quốc Đống xoay người lại nhìn cô gái cao gầy trước mặt. Chiếc váy Scotland màu đen cổ hình chữ A, bên ngoài là chiếc áo lông, đôi giày sáng bóng cùng chiếc quần tất đẹp mắt, tất cả hợp thành đường cong quyến rũ. Trên cổ cô cũng quàng chiếc khăn màu lụa càng tôn lên vẻ đẹp của cô.
- Mễ Á, đã lâu không gặp.
Triệu Quốc Đống nhìn cô từ trên xuống dưới rồi gật đầu nói:
- Không hổ là niềm tự hào của Giang Khẩu, bạn vẫn đẹp như vậy. Tôi đúng là muốn nói một tiếng, Mễ Á, bạn quá đẹp.
Mễ Á có chút kinh ngạc nhìn tên Triệu Quốc Đống có biểu hiện rất phóng túng trước mặt cô. Mấy bạn học nam khác, kể cả Tiêu Trí Viễn trước mặt cô đều không dám làm càn như vậy, vẻ ham muốn trong mắt đám người kia cũng phải cố gắng áp chế. Mà trong mắt người này lại lộ ra vẻ tự tin để đánh giá làm Mễ Á không thể tin. Không phải hắn làm rất kém sao? NGay cả công việc cảnh sát cũng không còn. Nhưng người này đâu hề giống kẻ thất thế.
- Triệu Quốc Đống, ông hình như khác hẳn so với trước đây.
Mễ Á nhướng đôi mi xinh đẹp, nét nhu hòa trên mặt kết hợp với đôi môi khẽ hé lên càng làm cô thêm hấp dẫn.
- Vậy ư, tôi lại không hề thấy mình thay đổi gì cả. Nếu như nói tôi có gì khác trước đây đó là tôi trước đây căn bản không thể nào xuất hiện trong mắt mấy người mà thôi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Trước kia các cô đều ở trên cao, mấy tên học sinh kém như bọn tôi chỉ có thể chui bên dưới lớp học mà thôi.
Mễ Á cười cười một tiếng. Cô có thể nghe ra đối phương đây là cố ra vẻ oán giận, điều này làm cho cô rất vui vẻ.
- Sao, ai bảo lúc ấy ông lại biểu hiện như một kẻ hung hãn? Nếu như khi đó ông biểu hiện bằng nửa bây giờ, tôi nghĩ ông đã thành nhân vật tiêu điểm được mọi người chú ý.
- Mễ Á, bạn đây là an ủi tôi hay là trêu chọc tôi vậy? Tôi dùng hết sức lực, cố gắng hết mức mà từ đầu đến cuối không bao giờ lọt vào top 40 của lớp. Bạn và Khấu Linh lúc nào cũng nằm trong top 3 của khóa, tôi còn có thể thành tiêu điểm chú ý sao. Tôi liền dùng cái danh hay đánh nhau để lấy sự chú ý của mấy cô. Cô nói tôi còn có thể dùng cách nào khác cơ chứ?
Triệu Quốc Đống tùy ý xua tay ra vẻ mình bất đắc dĩ và nuối tiếc. Hắn làm thế không làm người ta chán ghét, mà còn làm Mễ Á có một cảm giác không nói thành lời. Đó chính là Triệu Quốc Đống này hoàn toàn không bị phong thái của cô làm cho run sợ, hơn nữa còn có cảm giác từ trên cao nhìn xuống khiến cô rất ngạc nhiên.
- Đạt được sự chú ý của bọn tôi? HÌ, Triệu Quốc Đống, tôi thấy ông lúc ở trong lớp rất ít khi nào chủ động tỏ vẻ tiến công cả. Trừ lần tốt nghiệp có cử động kinh người đó ra. Đúng rồi, tôi đang muốn hỏi một vấn đề, lúc tốt nghiệp ông nhờ người nói với Khấu Linh rằng muốn làm bạn với Khấu Linh, có chuyện này không thế?
Đôi mắt to đen của Mễ Á nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống làm hắn cảm thấy mình không thể trốn tránh. Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:
- Đúng là có việc đó, sao, nữ sinh cũng chú ý mấy chuyện này ư? Có phải muốn biết kết quả cuối cùng không? Kết quả thì mọi người đều thấy đó, tôi bị từ chối, mà Khấu Linh cũng có bạn trai. Bạn trai của Khấu Linh bây giờ là người ở Bắc Kinh. Đương nhiên tôi cũng không đến mức tuyệt vọng, không thể gượng dậy nổi, càng không đến mức đòi báo thù rửa hận.
Giọng nói hơi quá của Triệu Quốc Đống làm Mễ Á nở nụ cười. Mễ Á càng lúc càng cảm thấy Triệu Quốc Đống trước mặt này không hề giống cậu con trai tám năm trước cô không có ấn tượng gì cả. Có lẽ thế giới thay đổi quá nhanh, nó sẽ khiến cho mọi người sống trong thế giới này thay đổi nhiều như vậy.
Mễ Á rất khó tưởng tượng người đàn ông khôi hài trước mặt lại chính là bạn học hồi cấp ba của mình. Trong trí nhớ của cô thì không có gì đáng chú ý về Triệu Quốc Đống, ngoài việc kia mà hắn làm ra.
- Ừ, tôi và bọn họ đều quan tâm tới việc này. Tôi muốn hỏi ông, tôi tự nhận lúc ấy tôi không hề thua Khấu Linh, tại sao ông lại không tỏ ý với tôi mà lại muốn thổ lộ với Khấu Linh?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn đúng là không ngờ Mễ Á lại hỏi một câu như vậy. Đối phương hơi chu đôi môi đỏ mọng lên theo hình vòng cung, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Chiếc váy của cô đã lộ ra một mảng ngực trắng nõn không ngừng thu hút ánh mắt của Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trong mắt đám nam sinh chúng tôi thì giữa hai người không thể phân biệt cao thấp, ai cũng xinh đẹp. Tôi lúc ấy còn khá xấu hổ. Nếu so sánh bạn và Khấu Linh, tính cách của bạn rõ ràng hơn chút, mà Khấu Linh lại hàm súc hơn một chút. Cho dù có bị từ chối thì Khấu Linh cũng dùng một cách khôn khéo. Bạn có thể trực tiếp từ chối, cho nên tôi chọn Khấu Linh, đương nhiên kết quả đều là giống nhau. Mễ Á, bạn tuyệt đối không nên nói nếu lúc ấy tôi mà thổ lộ với bạn, bạn đồng ý làm bạn của tôi. Như vậy tôi sẽ hối hận cả đời.
- Không đâu, điểm này thì ông yên tâm. Ông lúc ấy mà thổ lộ với tôi thì kết quả cũng như nhau mà thôi, bởi vì lúc ấy tôi căn bản không có bao ấn tượng về ông.
Mễ Á thở dài một tiếng mà nói:
- Nếu bây giờ cho ông quay lại lúc đó, Triệu Quốc Đống ông sẽ chọn như thế nào?
- Ừ, rất đơn giản, biểu lộ với cả hai người.
Triệu Quốc Đống chớp chớp mắt mà nói.
- Triệu Quốc Đống, ông quá xấu, chân giẫm hai thuyền mà cũng có thể nghĩ ra được.
Mễ Á thiếu chút nữa ôm bụng mà cười.
- Con người không vô sỉ không phải thanh niên mà.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Có thể tiếp xúc với nữ hoàng Mễ Á gần như vậy, nhưng lại có thể nói chuyện thoải mái như vậy coi như là có thu hoạch.
- Ông bây giờ đang làm gì?
Mễ Á quan tâm nói.
- Nếu như tôi nói không có công việc, chạy quanh lừa gạt tiền, lừa gái thì bạn có tin không?
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:
- Mễ Á, ra ngoài một chút cũng được, bên dưới này hình như có một khu vườn thực vật khá được.
- Ông có vẻ rất quen với nơi này?
Mễ Á lắc đầu nói, nhưng cô lại nhận lời mời của Triệu Quốc Đống.
- Tôi không tin lời ông nói.
- Lần đầu tôi tới đây nhưng sự lãng mạn của người Pháp khi tới An Đô cũng đâu thể thay đổi được. Rất khó mà.
Triệu Quốc Đống và Mễ Á đi tới thang máy, xuống lầu là nơi có ánh nắng ấm áp đúng là làm người ta rất thoải mái.
Đi qua tòa nhà chính là một khu vườn cây xanh mướt, vô số những cây liễu được trồng trong tán cỏ, quán café sau lưng tạo thành một khu vực rất đẹp mắt. Ở đây nếu ngồi trên bãi cỏ là có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở từ cây cỏ, đương nhiên nếu như anh còn không hài lòng thì có thể trực tiếp ngồi trên ghế gỗ hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.
Triệu Quốc Đống nhìn sang bên, là nhân viên phục vụ đi tới nói:
- Tiên sinh, hai vị dùng gì?
- Ừ, Mễ Á, bạn muốn dùng gì? Một chén RM chứ?
Triệu Quốc Đống cười cười kéo ghế ra cho Mễ Á ngồi xuống.
- Tôi muốn một cốc nước ấm coi như tỏ vẻ cảm ơn.
Mễ Á có chút đỏ mặt vì cách thể hiện của Triệu Quốc Đống.
- Ừ, sao có vẻ giống như người Anh vậy nhỉ. Chúng ta nên uống hồng trà mới đúng.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Sao không thấy người theo đuổi bạn?
- Ồ, sao bạn biết?
Mễ Á có chút kinh ngạc nói.
- Bạn và Khấu Linh là nhân vật ngôi sao, mọi hành động, lời nói đều được mọi người chú ý, chuyện này còn không khiến trăm ngàn người đau lòng sao?
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà nói:
- Ngôi sao luôn được vây quanh mà.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Mễ Á cười hì hì nói:
- Đâu có đến mức như vậy. Tôi và Khấu Linh đâu có là nhân vật ngôi sao gì chứ? Đều là mấy bạn nam nói quá mà thôi, toàn nói linh tinh.
- Vậy ư? Tôi thấy Long Bưu khi nhắc tới người theo đuổi bạn đều trợn mắt há mồm hâm mộ, giống như là hoàng tử Ảrập vậy.
Triệu Quốc Đống luôn nở nụ cười.
- Y ư? Ừ, nói như thế nào nhỉ, tôi không có ác cảm với y, nhưng nếu nói có ấn tượng tốt thì không phải. Y nỗ lực làm việc trong công ty Nhật Bản nhưng vẫn thiếu điểm gì đó, tôi không thể nói thành lời.
Mễ Á không hề che giấu mà thản nhiên nói.
- Bạn và anh ta không thể hợp với nhau.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói đầy khẳng định.
- Tại sao?
Mễ Á có chút kinh ngạc nói.
- Bạn không phải một người phụ nữ thích cuộc sống gia đình bình thường, biểu hiện bên ngoài thì thoạt nhìn bạn rất giữ bổn phận, nhưng tôi nghe Khấu Linh nói bạn không ngừng đổi chỗ làm ở Thượng Hải. Ừ, điều này nói rõ bạn là một người phụ nữ có tính độc lập, thích khiêu chiến và kích thích. Cuộc sống ấm áp, đơn điệu không phải cuộc sống mà bạn thích. Mặc dù bạn có được nó nhưng rất nhanh bạn sẽ thấy chán nản, bạn muốn giãy dục khỏi trói buộc quanh mình. Bạn như một hành khách, cả đời chỉ có sự mới mẻ và kích thích để thỏa mãn mình.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Cho nên tốt nhất bạn nên nói rõ với đối phương, đừng để người ta hiểu lầm.
Mễ Á nhíu mày nói:
- Vậy ý của ông là cả đời này tôi không thể có một gia đình ông, hoặc là nói làm người cô đơn cả đời?
- Không, tôi không nói như vậy. nếu như có một người đàn ông có thể làm cho bạn luôn thấy mới mẻ và kích thích, cho bạn có hứng thú vpis hắn, hơn nữa người đàn ông này đưa cho bạn một thứ mà bạn thấy nó giống bảo tàng, càng đào bạn càng thấy phong phú hoặc như một chai rượu lâu năm, càng để lâu càng thơm, như vậy người đó chính là chân mệnh thiên tử trong cuộc đời bạn, hoặc là nói đấy chính là khắc tinh của bạn.
Nhân viên phục vụ đã mang nước lên. Triệu Quốc Đống quấy cốc cà phê và bình tĩnh nói.
- Ừ, Triệu Quốc Đống, tôi sao nghe thấy giống như bạn đang khen mình rồi hạ thấp người khác. Chẳng lẽ bạn bây giờ giống bảo tàng hoặc chai rượu kia? Hy vọng tôi có thể bị bạn hấp dẫn?
Mễ Á cười hì hì đầy giảo hoạt và hỏi lại một câu.
- Bạn bây giờ mới cảm thấy vậy sao? Tôi vẫn luôn tuyên truyền tạo thế cho mình, chẳng qua biết muộn vẫn còn hơn không? Tôi có giống bảo tàng hay không thì không quan trọng, quan trọng là người theo đuổi bạn có thể mang tới cuộc sống mà bạn muốn hay không, đó mới là điều quan trọng nhất.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói. Nói chuyện riêng với cô gái thông minh đúng là làm người ta thoải mái, luôn có thể gãi đúng chỗ ngứa trong lòng anh, làm anh thấy thoải mái và được giải phóng.
Mễ Á thu nụ cười lại, ánh mắt trở nên mơ hồ hơn.
- Cũng biết hắn không phải là người tôi cần, nhưng tôi lo rằng thứ mà mình theo đuổi chỉ tồn tại trong tưởng tượng của tôi mà thôi, đây là giấc mơ của tôi. Cho nên tôi có chút không biết theo ai, không biết rốt cuộc nên tin vào cái gì, sự thật và lý tưởng nó cứ đan xen vào nhau.
Triệu Quốc Đống lặng lẽ gật đầu. Cuộc sống thực tế vốn hỗn loạn, anh rất khó thông qua bề ngoài mà tìm ra chân tướng của sự việc. Nhất là trong xã hội coi trọng vật chất này thì càng làm cho con người trong đó khó có thể nắm chắc, không để ý một chút là có thể rơi vào và không thể lao ra ngoài.
- Mễ Á, ừ, nói như thế nào nhỉ, tôi cảm thấy dù cuộc sống hay công việc không nên đi làm ngược với tính cách của mình. Nếu như ép mình phải khuất phục bởi áp lực và cái nhìn của người khác, hoặc miễn cưỡng mình uất ức nhận thứ mình không muốn nhận, như vậy bạn sẽ cảm thấy nó rất vô vị.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi cười hì hì nói:
- Xin yên tâm, đây là lời thật lòng của tôi, không có ý gì khác cả.
Ghi chú: RM có nghĩa là thật lòng thì sẽ không bao giờ thay đổi.