Lộng Triều

Chương 28: Q.2 - Chương 28






Chu Tinh Văn nhận được điện của Khanh Liệt Bưu thì do dự một chút. Khanh Liệt Bưu cũng không giấu mà nói thẳng đây là Triệu Quốc Đống mời.

Triệu Quốc Đống thông qua Khanh Liệt Bưu để mời thì Chu Tinh Văn không ngạc nhiên. Đều là người trong nhà máy đi ra, từ chối Khanh Liệt Bưu thì cũng không vấn đề gì. Nhưng lời nhắc nhở của Khanh Liệt Bưu nói Triệu Quốc Đống không đơn giản làm Chu Tinh Văn có chút buồn bực. Y vốn định hỏi một chút nhưng nghe thấy bên kia có tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ của phụ nữ thì đoán thằng ranh đang làm việc tốt. Chu Tinh Văn cũng chỉ chấp nhận, xem Triệu Quốc Đống có gì không đơn giản?

Thấy Khanh Liệt Bưu nói Chu Tinh Văn đã đồng ý, Triệu Quốc Đống suy nghĩ xem tại sao Chu Tinh Văn lại có cái nhìn với mình. Suy nghĩ muốn thông qua năng lực làm việc để được lãnh đạo coi trọng thì bây giờ Triệu Quốc Đống thấy quá ngây thơ. Thành tích công tác chỉ là thuê hoa trên gấm nhưng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất. Nhất là bây giờ Chu Tinh Văn lại có cái nhìn với mình.

Hắn đột nhiên nhớ Khanh Liệt Bưu có điện thoại di động, Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Điện thoại di động bây giờ khá đắt, phải 30 ngàn mới mua được. Dù là An Đô có không ít người bắt đầu có cái này nhưng ở Huyện Giang Khẩu thì chưa thấy mấy người dùng. Triệu Quốc Đống bắt đầu có chú ý.

mình sau khi nhận chức đến các cơ quan quyên góp khá có hiệu quả. Ngoài các xã, thị trấn và Nhà máy dệt ra, các đơn vị khác cũng quyên góp được khoảng 20 ngàn. Hơn nữa các nhân viên trong đồn cũng cố gắng, hai tháng phá án được nhận lại tám ngàn.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút, tám ngàn này còn có thể duy trì chi tiêu bình thường của Đồn công an. Sau khi mua xe và máy nhắn tin thì khoản tài chính kia còn dư hơn 20 ngàn, mau một máy điện thoại di động còn thiếu một chút. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cảm thấy nên mua. Dù là dùng tiên riêng cũng phải mua, đây coi như một viên gạch để gõ cửa.

Lấy bên tài chính ra 20 ngàn, Triệu Quốc Đống bảo Triệu Trường Xuyên đưa cho mình 20 ngàn. 40 ngàn không biết mua điện thoại di động còn thừa bao nhiêu. Triệu Quốc Đống không khỏi thầm rủa bọn bưu điện quá tham lam. Một chiếc điện thoại di động đời sau chỉ có vài trăm tệ mà bây giờ bán với giá gấp trăm lần, vậy mà hắn vẫn phải nhận.

Triệu Quốc Đống lên thẳng An Đô. Hắn liên lạc với Lưu Triệu Quốc bảo y liên lạc cho mình người ở bưu điện, sau đó Triệu Quốc Đống đến ngay bưu điện An Đô.

- Đây là máy Nokia 8800, 32 ngàn, rất thích hợp cho người thành công sử dụng. Đây là máy 8900, nhỏ ngọn tinh xảo, nếu là nhà kinh doanh hay là cán bộ chính quyền thì tôi thấy nó càng thích hợp hơn. Giá là 38 ngàn năm trăm tệ.

Cô gái bán hàng rất hiểu tâm lý đàn ông, cô cầm hai chiếc điện thoại di động như hai viên gạch giới thiệu với Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống cầm chiếc 8900 lên mà thầm nghĩ đây mà là khéo léo tinh xảo? Ném ra chỉ sợ làm ngất hai người, đương nhiên cũng nhỏ hơn 8800 kia một chút.

- Có giảm giá chút nào không?

Hắn nghĩ ba tập tiền rơi vào tay bưu điện thì rất buồn bực.

- Xin lỗi anh, đây đã là giá ưu đãi rồi.

Cô gái bán hàng rất kiên nhẫn, có lẽ cô ả được hoa hồng khi bán hàng.

- Ừ, chọn số ở đâu vậy?

Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Ở bên kia thưa anh.

Cô gái nở nụ cười và biết vụ làm ăn này coi như xong.

- Tôi tìm giám đốc Vương của các cô.

- A, xin hỏi anh là?

- Tôi họ Triệu, vừa nãy bạn tôi đã gọi cho giám đốc Vương.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, thời này bưu điện đúng là kiêu căng. Từ máy đến số đều là do bọn họ lũng đoạn thị trường.

Đi cùng vị giám đốc Vương kia, Triệu Quốc Đống rất nhanh chọn được số. Triệu Quốc Đống đã nghiên cứu sở thích của Chu Tinh Văn. Số điện thoại bàn ở văn phòng và nhà riêng, máy nhắn tin của Chu Tinh Văn đều kết thúc là số 5, người này mê tín số 5. Có lẽ đây là con số may mắn với Chu Tinh Văn.

Triệu Quốc Đống chọn số điện thoại có ba số cuối là 5, vừa đẹp vừa dễ nhớ. Mặc dù có Lưu Triệu Quốc đã nói trước nhưng vẫn phải bỏ 3000 tiền số, hơn nữa còn một cách công khai lấy tiền. Điều này làm Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than.

Chu Tinh Văn lái xe đến bãi đỗ xe nhà hàng Gia Hòa thì thấy không tầm thường. Mặc dù bên ngoài không có gì đặc biệt nhưng vào trong lại khác hẳn.

Xe đỗ ở đây ngoài xe Nhật Bản, còn có cả xe Audi và Santana. Hơn nữa làm cho Chu Tinh Văn ấn tượng nhất là xe ở đây đều có biển AnA hoặc là AnO. Điều này nói đến đây ăn phần lớn là tiếp khách công vụ. Nhưng sao mình chưa nghe thấy nơi này nhỉ?

Triệu Quốc Đống sớm đã đứng chờ ở cửa nhà hàng mà đợi.

- Sếp Chu, mời vào trong.

Triệu Quốc Đống rất ân cần dẫn đường cho Chu Tinh Văn.

Phòng Tiêu Tương không quá lớn nhưng hoàn cảnh khá được, cây cối tươi tốt, có những bức tranh thủy mặc của Trung Quốc.

- Chu ca đến rồi sao, ngồi đi.

Khanh Liệt Bưu nói chuyện với Chu Tinh Văn tùy tiện hơn. Hôm nay hắn thậm chí còn mang theo một cô gái làm Triệu Quốc Đống rất buồn bực. Chẳng qua bây giờ hắn cần nhờ đối phương nên không tiện nói gì. Cô gái kia hơn phân nửa là nữ công nhân mới vào Nhà máy dệt chưa lâu, mới tầm 18, 19 tuổi trông khá đẹp. Cô ả ngồi sát bên Khanh Liệt Bưu như chim nhỏ nép vào người.

Đồ ăn không nhiều nhưng khá tinh xảo, một chai Ngũ Lương Dịch rất nhanh đã xuống hơn phân nửa. Triệu Quốc Đống may là trước đó đã gọi cho Thái Chánh Dương để đặt phòng, nếu không chậm chút có lẽ không có phòng riêng.

Có Khanh Liệt Bưu ở bên làm tâm trạng Chu Tinh Văn khá vui. Nhưng Triệu Quốc Đống lại cảm nhận được điều này không thể khiến Chu Tinh Văn thay đổi quyết định điều hắn khỏi Đồn công an Giang Miếu.

Trước mặt một cấp dưới không quá quen nên Chu Tinh Văn tỏ khá xa cách. Mặc dù có Khanh Liệt Bưu ở bên mời nhưng Chu Tinh Văn chỉ nhấp một chút. Rượu hầu hết do Khanh Liệt Bưu và Triệu Quốc Đống uống.

Triệu Quốc Đống cười cười không vui đi ra ngoài. Xem ra dù có Khanh Liệt Bưu ra mặt nhưng mâu thuẫn khó có thể giải quyết được. Chẳng lẽ Chu Tinh Văn có cái nhìn lớn như vậy về mình? Y đáng lẽ phải từ Khanh Liệt Bưu biết quan hệ giữa mình và Thái Chánh Dương mới đúng. Vậy mà Chu Tinh Văn vẫn ra vẻ xa lánh, rõ ràng muốn ra tay với mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.