Lộng Triều

Chương 31: Q.4 - Chương 31






Khi nhận được thông báo thì Triệu Quốc Đống cũng khá bực mình, thông báo nói là nghiên cứu sự tình nhưng lại không thấy thông báo những người khác mà chỉ kêu mỗi mình lên, ngay cả người phụ trách phòng khác cũng không thấy thông báo ai cả.

Vừa bước vào văn phòng của Tần Tự Bân thì Triệu Quốc Đống liền ý thức được chuyện không đơn giản là "nghiên cứu". Sắc mặt của Tần Tự Bân rất khó chịu mà Lâm Băng thì lại nhìn sang nơi khác, xem bộ dạng thì chắc bởi vì sự tình ầm ĩ nên không được tự nhiên.

- Sếp Tần, sếp Lâm.

Triệu Quốc Đống cũng không thèm để ý, Ban quy hoạch tổng hợp xem như rất đơn giản, cả hai vị lãnh đạo đều coi như là học giả mà xưa nay cũng còn có thể chung sống hòa thuận. Cho dù về mặt công tác thì vẫn có đôi lúc bất đồng ý kiến nhưng chỉ là số ít, Triệu Quốc Đống tới Ban quy hoạch tổng hợp cũng được hai tháng rồi mà cũng chưa từng thấy hai vị lãnh đạo ra vẻ ta đây như thế.

- Quốc Đống, cậu đến đúng lúc lắm, hôm nay chúng ta thương lượng một chuyện, phó trưởng ban Lâm không thoải mái khi bàn chuyện này với tôi lắm.

Dù sao Tần Tự Bân cũng là trưởng ban, lại là đàn ông nên tự nhiên không muốn có thanh danh xấu trước mặt phụ nữ cho nên miễn cưỡng tươi cười.

- Sếp Tần, chẳng phải tôi không thoải mái với anh, tôi chỉ cảm thấy chúng ta làm như vậy thì có hơi quá hay không? Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là phòng nghiệp vụ chủ yếu trong sở, cũng sắp sang năm mới rồi, giám đốc Thái mới tới, chẳng lẽ lại để một năm trôi qua nhạt nhẽo như năm trước sao? Chúng ta phải vác mặt đi xuống dưới vay tiền, tôi chịu.

Lâm Băng lạnh lùng nói:

- Mặt khác những công tác trưởng ban Tần an bài thì tôi chưa từng không làm nhưng chuyện này tôi thấy không làm được.

Tần Tự Bân nghe đến đây cũng khá tức, cô không muốn mất thể diện thì trưởng ban như tôi muốn mất chắc? Quy hoạch tổng hợp là một bộ phận nghiệp vụ chính nhưng vẫn trong biên chế quy hoạch. Đôn đốc địa phương, nghiên cứu một số công việc, phần lớn biên chế quy hoạch đều chịu hạn chế bên xây dựng cơ bản và tài vụ. Nếu bên xây dựng cơ bản và tài vụ mà không chứng thực thì anh chỉ phí công như đốt đèn cho người mù.

Cho nên danh nghĩa thì Ban quy hoạch tổng hợp nắm giữ quyền lớn trong quy hoạch giao thông toàn tỉnh nhưng trên thực tế xây dựng cơ bản và tài chính mới là nhân tố mấu chốt. Nhân sự hàng năm bên xây dựng cơ bản, tài vụ thậm chí còn đông hơn cả bên đào tạo và khoa học kỹ thuật. Bởi vì thực quyền trong tay người khác nên các Cục giao thông bên dưới toàn đi thỉnh cầu bọn họ.

Còn ở văn phòng, khi có chuyện thì bản thân mình có quyền hạn kinh phí rất lớn duy chỉ có Ban quy hoạch tổng hợp có danh nghĩa là nghiệp vụ trung tâm nhưng lại luôn vắng vẻ, nhạt nhẽo. Hàng năm các Cục giao thông bên dưới cùng lắm cũng chỉ đưa một chút tiền không đáng giá đến chỗ lãnh đạo để chúc tết, so với các ban khác thì đúng là buồn tẻ. So với các ban truyền thống như công đoàn và kỷ luật, kiểm tra, giám sát thì kém không biết bao nhiêu, thậm chí ngay cả ban kỷ luật, kiểm tra, giám sát cũng không bằng.

Mấy năm về trước thì lãnh đạo các ban truyền thống còn có thể mặt dày xuống thăm hỏi các Cục giao thông bên dưới, ít nhiều thì cũng có chút đồ tết mang về, dù là gạo trắng, bột mì hay là dầu vừng thổ sản thì cũng được, khi phân chia thì mỗi người cũng có chút ít. Nhưng năm nay Tần Tự Bân mới tới, lại thêm việc rời khỏi văn phòng đã lâu, lãnh đạo các Cục giao thông chủ yếu bên dưới cũng không quen lắm. Nhìn thấy năm mới tới gần, thủ hạ thì đều nhìn với ánh mắt trông mong nên Tần Tự Bân cũng khá nóng ruột.

Nghĩ đến Lâm Băng đã làm phó trưởng Ban quy hoạch tổng hợp nhiều năm, có xuống dưới thì cũng quen người quen đất, biết đâu kêu gào một chút thì lại có chút thu hoạch. Không ngờ vừa mới đề xuất việc này với Lâm Băng thì lại được ăn canh bế môn (từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn), điều này làm cho Tần Tự Bân rất là bực tức.

Tần Tự Bân đương nhiên không hiểu rõ nỗi khổ của Lâm Băng. Vốn ở trong ban thì cô ngoại trừ quản lý nghiệp vụ thuần túy thì hầu như không có qua lại nhiều với bên ngoài, hơn nữa sự hạn chế của người theo đảng dân chủ khiến cô rất chú trọng thân phận, dù là tiếp đãi người bên dưới thì cô cũng rất ít khi tham gia. Lúc này Tần Tự Bân đột nhiên muốn cô ra mặt để thu xếp việc này thì sao không khiến cô cảm thấy khó giải quyết cơ chứ?

Huống chi loại chuyện này vừa trầy trật lại cũng bất trắc, nếu mang về cho mỗi người một phần quà tết thì không sao, nếu không được gì thì lại chịu tiếng rằng mình là lãnh đạo thì không thiếu mấy thứ đó, tội gì phải xuất đầu lộ diện? Cho nên cô dứt khoát cự tuyệt yêu cầu của Tần Tự Bân, tỏ ý rằng mình không có năng lực hoàn thành nhiệm vụ gian khó này.

Tần Tự Bân cũng không ngờ đối phương lại phản ứng cứng rắn như vậy, trong lúc nhất thời không xuống nước được nên hai người xảy ra xung đột. Lâm Băng vốn là người tính tình lạnh lùng, nói thêm mấy câu cũng chẳng hề khách khí nên càng khiến Tần Tự Bân bốc hỏa nhưng suy xét thấy đối phương là một nữ đồng chí lại là thành viên đảng dân chủ. Nếu để đồn đại bộ máy bất hòa thì chỉ sợ trách nhiệm sẽ lại đổ xuống đầu hắn, cho nên hắn đành gọi Triệu Quốc Đống tới để thương lượng một chút xem có cách nào xử lý tốt chuyện này hay không.

Triệu Quốc Đống là loại người thẳng thắn, huống chi loại chuyện này ở đơn vị nào cũng đều là lệ thường, chỉ có điều là hắn không ngờ đường đường một Ban quy hoạch tổng hợp lại phải bận tâm tới mấy việc vụn vặt này. Theo lý thuyết thì loại chuyện này cũng chỉ là dạng nước chảy thành sống, vậy mà tại sao Ban quy hoạch tổng hợp lại kém hơn hẳn so với các ban khác vậy.

- Sếp Tần, sếp Lâm, tôi cũng vừa mới tới, các phòng ban xử lý chuyện lễ mừng năm mới như thế nào thì tôi cũng không rõ lắm. Tôi nghĩ phần của mọi người trong sở đều giống nhau, toàn sở đều có, cuối năm rồi nên cấp dưới cũng sẽ suy nghĩ một chút, năm nay sếp Tần mới tới, dù gì cũng phải cho mọi người có hi vọng, ít nhất cũng phải nghĩ cách để nhiều hơn một chút so với năm trước mới phải, chỉ có điều không biết trong việc này thì có làm theo phương pháp nào không?

Triệu Quốc Đống thẳng thắn như vậy khiến Tần Tự Bân và Lâm Băng đều thở dài nhẹ nhõm, ít nhất không cần phải quanh co lòng vòng để giải thích. Năm mới mà lãnh đạo không thể cấp cho cấp dưới chút phúc lợi thì công tác sang năm chắc chắn không thể khoái trá, cho dù cấp dưới có thông tình đạt lý đến mấy nhưng thấy người khác đều hoan hỉ đón chào năm mới còn mình thì lại không hề có động tĩnh gì, như thế thì sao tránh được trong lòng có gút mắc, oán hận.

Ngẫm lại nếu cứ mang theo sự khó chịu này ăn tết thì không thích hợp, cho nên Tần Tự Bân và Lâm Băng mới tìm đến Triệu Quốc Đống.

Tên này tâm tính phóng khoáng tự do, mặc dù ở trong phòng làm kẻ theo đuôi người khác nhưng Tần Tự Bân thấy Triệu Quốc Đống rất kiêu ngạo, ngay cả Phó Thiên ở trước mặt Triệu Quốc Đống cũng phải bớt phóng túng ba phần, ngẫm lại càng thấy trong này ắt có điều cổ quái.

Lâm Băng thì khỏi nói, tuy nói là nữ đồng chí nhưng trong phương diện này lại có khứu giác trời sinh. Tuy Triệu Quốc Đống cố gắng thể hiện ngoan ngoãn dễ bảo, ra vào đều rón ra rón rén nhưng ngày thường điện thoại cứ liên tục, nhiều lúc vô tình còn thấy có xe con tới đón đưa, một cán bộ nhỏ từ xã tới đáng ra không nên phô trương như vậy chứ?

Huống chi có lần Lâm Băng cùng chồng của mình ăn cơm tây ở khách sạn Sheraton thì vô tình còn nhìn thấy Triệu Quốc Đống dẫn theo ba người đàn ông tới đó, bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến làm cho cô rất ngạc nhiên.

- Quốc Đống, sắp đến tết rồi, dù sao cũng phải có gì chứ, cùng phải tìm cách kiếm đồ tết, đừng nhìn Ban quy hoạch tổng hợp chúng ta ngày thường một lòng một dạ làm việc nhưng đến lúc này thì chẳng ai nghĩ đến chúng ta. Sếp Thái phê duyệt cho 20000 nhưng chỗ chúng ta có ba bốn mươi người, nếu một người một ngàn thì tổng cũng phải 40000, đấy là còn chưa kể cũng phải chuẩn bị đồ tết, rồi liên hoan với gia đình, nếu không có thì rất khó coi. Chúng ta hạch toán xem thiếu bao nhiêu rồi tìm cách kiếm bù vào.

Ánh mắt Tần Tự Bân hướng về phía Lâm Băng, hắn thật sự cũng thấy mệt mỏi về người phó này của mình, khi nhận tiền lấy quà thì không thấy cô xấu hổ còn khi để cô ra mặt hóa duyên thì lại ra sức khước từ, còn nói đây là chuyện của người đứng đầu, để cô ra mặt thì mất mặt lắm sao? Cô cũng chẳng phải hoàng hoa khuê nữ 20 tuổi, ai còn muốn ăn cô cơ chứ?

Nâng gọng kính trên sống mũi lên, Lâm Băng cũng khẽ nói:

- Tiểu Triệu, năm rồi mọi người cũng được trên dưới 1500 nhưng năm nay giá cả leo thang, tôi và sếp Trần đang nghĩ xem có biện pháp nào kiếm thêm hay không, cũng muốn để mọi người đón năm mới vui vẻ?

Triệu Quốc Đống thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, không phải là đi xuống dưới tống tiền sao? Còn ra vẻ nho nhã làm gì? Cơ quan trong sở nhìn qua thì danh tiếng nhưng cũng phải phân ra ba bảy loại, loại màu mỡ thì có Công ty khai thác đường cao tốc mới thành lập hay ban tài vụ thì hiển nhiên không phải lo lắng. Kẻ dư dả thì có bên ban xây dựng cơ bản và văn phòng đều ngồi chờ người tới cửa. Còn bên ban kiểm tra kỷ luật giám sát thì cũng có những con đường khác, ban lao động và công đoàn thì khỏi phải nói vì không ai thèm so đo.

Nói ra thì xấu hổ, Ban quy hoạch tổng hợp và pháp luật pháp quy nghe thì có vinh dự vẻ vang nhưng ngày thường thì có đến cũng chỉ là loại khố rách áo ôm, giờ có thể để cho cấp dưới yên tâm ăn tết hay không thì còn phải xem các kỹ năng mà lãnh đạo xuất ra.

- Sếp Tần, sếp Lâm, năm rồi chuyện này có phải cũng từ văn phòng chúng ta ra mặt thu xếp hay không? Ban quy hoạch tổng hợp chúng ta cũng coi như là một phòng nòng cốt, tôi thấy có không ít Cục giao thông thành phố ra ra vào vào các ban khác mà sao lại không vào ban chúng ta?

Vẻ mặt của Triệu Quốc Đống đầy kinh ngạc.

- Khụ, Quốc Đống, về điểm này thì cậu còn chưa hiểu rõ Ban quy hoạch tổng hợp của chúng ta lắm. Mấy Cục giao thông thành phố kia đều rất thực tế, Ban quy hoạch tổng hợp không thể mang lại hiệu quả và lợi ích thực tế cho bọn họ nên bọn họ cũng chỉ ứng phó cho có mà thôi, cậu mà nói thực tế thì không dễ nói chuyện như vậy.

Tần Tự Bân lắc đầu:

- Bên học viện giao thông kia thì tôi có thể tới lôi kéo một chút, mặt khác bên Nam Hoa tôi cũng quen nên cũng có thể nói cục trưởng bọn họ tài trợ chút ít, còn phó ban Lâm...

Thấy Lâm Băng lạnh lùng không lên tiếng, Triệu Quốc Đống biết người phụ nữ này nếu không phải là loại da mặt mỏng nên ngại đi thì chắc là do chưa từng tiếp xúc với loại chuyện này. Hắn thầm nghĩ cũng không nên ép buộc người khác tới mức "không trâu bắt chó đi cày" nên đành nói xen vào:

- Sếp Tần, một trưởng ban như ngài cũng không nên ra mặt trực tiếp, nếu không thì như này đi, tôi sẽ ra mặt thu xếp, nhưng dù sao cũng phải có người giữ thể diện cho tôi. Vậy xin mời sếp Lâm vất vả một chút, chỉ cần sếp Lâm ra mặt nói hai câu chính thức còn đâu thì để tôi xử lý, thế nào?

Thấy Triệu Quốc Đống đã nói đến mức này nên Lâm Băng dù vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng cũng phải gật gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.