Lộng Triều

Chương 32: Q.4 - Chương 32






Rời khỏi văn phòng của Tần Tự Bân, Lâm Băng gọi Triệu Quốc Đống vào văn phòng của mình. Đến lúc này Triệu Quốc Đống mới có cơ hội để đánh giá văn phòng của người phụ nữ này.

Gian phòng được bố trí trang nhã, trên bàn làm việc có một chiếc chén sứ trắng và mấy tập văn kiện trông rất ngăn nắp chứ không giống như trên mặt bàn của đàn ông luôn bày gạt tàn thuốc, hộp trà, lịch bàn, ống đựng bút và mấy vật phẩm quen thuộc. Phía sau có treo một bộ quần áo và mũ cùng với một bộ áo khoác ngoài màu xám đậm. Một chiếc cặp da của nữ mà Triệu Quốc Đống không nhận ra nhãn hiệu cũng được treo trên đó, cả văn phòng không hề nhiễm một hạt bụi nào, ngay cả tường cũng sơn một màu xanh nhạt.

- Tiểu Triệu. Cậu kéo tôi giúp làm gì? Đây vốn là chuyện của hắn, sao giờ lại phân công cho chúng ta? Hắn là trưởng ban mà người khác còn không nể mặt thì chẳng lẽ chúng ta đi một chuyến là có thể thu hoạch được sao?

Thấy Lâm Băng có vẻ không vui, Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế sopha:

- Chị Lâm, sếp Tần mặc dù xuất thân từ Ban quy hoạch tổng hợp của chúng ta nhưng dù gì cũng đã nhiều năm rồi nên không quen những lãnh đạo Cục giao thông bên dưới. Huống chi nếu sếp Tần ra mặt mà trở về tay không thì còn mặt mũi nào là trưởng ban nữa. Còn chị thì cũng đã ở đây nhiều năm rồi, bên dưới chắc biết rõ hơn ai khác, về phần mấy lời không tiện mở miệng thì cứ để tôi nói, chị chỉ cần làm bộ như đi kiểm tra công việc là được.

- Hừ, Tiểu Triệu, tôi hiểu cách của cậu. Cậu nói đi, chuẩn bị đến đơn vị nào hóa duyên?

Lâm Băng vừa nghe thấy Triệu Quốc Đống nói như thế nên trong lòng cũng thả lỏng ra. Chỉ cần cô không phải nói mấy lời mất địa vị thì cứ xem như là cưỡi ngựa xem hoa vậy.

- Miên Châu, Kiến Dương, Đường Giang, Tân Châu. Lúc còn ở Phòng cao tốc nên tôi khá quen các Cục giao thông này. Đưa chị đi một vòng chắc cũng thu hoạch được ít nhiều. Còn các Cục giao thông khác thì tôi không quá quen thuộc, lúc đó thì chị có cách nào hay không. Về phần An Đô thì tôi cũng muốn thử một lần cáo mượn oai hùm xem sao nhưng mà chỉ sợ về tay không.

Triệu Quốc Đống đảo mắt một vòng.

Lâm Băng cũng biết Triệu Quốc Đống là một người nổi tiếng ở Phòng cao tốc, ngay cả Tần Tự Bân cũng không thể nào can dự vào chuyện bên đó. Nhưng giờ Triệu Quốc Đống lại lặng lẽ nằm ở trong Ban quy hoạch tổng hợp này thì thật sự làm cho cô thấy kỳ quái. Cô không phải là loại phụ nữ lắm miệng nhiều lưỡi nhưng lòng hiếu kỳ trời sinh của phụ nữ lại khiến cô rất muốn biết vì sao đối phương nguyện ý tới nơi này.

- Tiểu Triệu, nếu cậu ở Công ty khai thác đường cao tốc hoặc Ban xây dựng cơ bản thì chưa chắc đã đến mức này nhỉ.

- Ha ha, chị Lâm, có được sẽ có mất mà. Tuy rằng Công ty khai thác đường cao tốc và Ban xây dựng cơ bản rất náo nhiệt nhưng dù ở bên nào thì cũng nhiều chuyện phiền toái. Cuối năm người đến cũng quá nhiều, nhìn thấy là phiền.

Triệu Quốc Đống mỉm cười.

- Người đến người đi là chuyện tốt mà. Sắp tết rồi thì người khác có thể đến tay không sao?

Lâm Băng chép miệng:

- Bao nhiêu người ngóng trông có người đến gõ cửa mà còn không được đây mà. Cậu còn cho rằng đây là phiền toái hay sao?

Triệu Quốc Đống cười cười không nói. Hơn 10000 thì tiện tay cũng có thể lấy được. Hiện giờ vấn đề tiền đích xác không thể đả động Triệu Quốc Đống được. Lấy những gì mà Triệu Quốc Đống đã trải nghiệm mà nói thì lúc này hắn chỉ muốn thực hiện cho riêng mình. Trên thương trường tất nhiên cũng có thể làm được nhưng phạm vi quá nhỏ, một xí nghiệp hoặc một vài xí nghiệp thành công thì có thể thế nào chứ? Hắn thích chứng kiến sự biến hóa của cuộc sống những người bình thường bên cạnh mình.

Từ Miên Châu đến Kiến Dương, Triệu Quốc Đống và Lâm Băng chỉ mất một ngày là xong. Trên danh nghĩa là muốn nghe ý kiến của địa phương về bố cục quy hoạch giao thông toàn tỉnh hàng năm nhưng bên trong có ý gì thì ai cũng hiểu. Trong mấy tháng ở Phòng cao tốc thì Triệu Quốc Đống đã quá quen với nhóm lãnh đạo Cục giao thông. Mặc dù Triệu Quốc Đống đã rời khỏi nhưng dù gì Ban quy hoạch tổng hợp cũng là nơi lên kế hoạch giao thông toàn tỉnh. Ngoại trừ đường cao tốc thì các địa phương cũng phải thỉnh cầu sở giao thông không ít về việc kiến thiết giao thông. Huống chi bình thường cũng khó có dịp phó trưởng ban Lâm ra mặt uống rượu nên những lãnh đạo được phân công quản lý Cục giao thông hai nơi trên đều cảm thấy kinh ngạc.

Chiếc xe 12 chỗ chạy bon bon trên đường, đến khu nghỉ dưỡng ở Nam Hồ thì ăn cơm. Khéo léo khước từ lời mời ở lại của Cục giao thông thành phố Kiến Dương. Giờ mấy người đều lên xe trở về.

- Tiểu Triệu, thế nào?

- Tạm được. Kiến Dương tốt hơn so với đám keo kiệt Miên Châu kia. Mọi người đều là người hiểu chuyện nên chỉ cần hơi chỉ điểm một chút là biết. Đợi hai ngày nữa bọn họ sẽ tới.

Trong bóng đêm giọng của Triệu Quốc Đống cũng trở nên có phần mơ hồ.

- Chúng ta sắp biến thành loại người gì rồi? Cứ lướt qua chỗ này tới chỗ khác cầu xin như chuồn chuồn điểm nước. Người ta thì lại không yên lòng rồi sẽ nghĩ rằng sau này cứ những người này xuống tọa đàm nghiên cứu thì thuần túy là đến làm tiền!

Nghe thấy lời nói có phần căm giận của Lâm Băng, Triệu Quốc Đống không nhịn được bật cười:

- Chị Lâm, sao phải nói trắng trợn như vậy? Làm tiền cũng được, xin tài trợ cũng được, quyên góp cũng được, đó đều là chuyện anh tình tôi nguyện. Anh biết chuyện thì anh có thể ủng hộ công tác một chút thì đương nhiên tốt. Anh muốn giả câm giả điếc thì tùy, chúng ta cũng không có khả năng vì chút chuyện này mà chèn ép ai trong công việc.

- Lúc tôi làm ở đồn công an thì chẳng phải làm như này sao. Cứ cuối năm thì chạy một vòng đến các đơn vị trực thuộc, tăng cường tình cảm, tâm sự việc nhà thì người khác sẽ hiểu thôi. Họ sẽ hỏi chỗ anh có khó khăn gì hay không, nếu như không muốn thì người khác không hỏi. Anh biết điều thì mọi người đi tới là được chứ chẳng lẽ ngày sau chỗ anh có vụ án thì chúng tôi có thể không đi hay là chậm chạp tới sao?

- Tiểu Triệu, cậu đúng là kẻ mồm mép, khó trách lãnh đạo Cục giao thông Miên Châu và Kiến Dương lại có ấn tượng tốt như vậy.

Ngay cả Lâm Băng cũng thấy có phần hâm mộ sự nhiệt tình của đám lãnh đạo hai Cục giao thông kia với Triệu Quốc Đống. Cho dù đích thân Tần Tự Bân đến thì cũng chưa chắc đã có thể được đãi ngộ như vậy.

- Chị Lâm, đều nhờ đường cao tốc thôi. Cho dù ai ở vị trí đó cũng đều giống nhau.

Triệu Quốc Đống nói một cách hời hợt. Hắn không muốn đề cập đến vấn đề này. Cứ như tình trạng hiện tại là tốt rồi. Là rồng thì anh tưởng tôi đang bay, là hổ anh liền tưởng tôi đang nằm. Sở giao thông không so được với huyện, xã, mọi người có tình hình như nào thì không ai rõ giống như người phụ nữ này. Đừng nhìn cô không có gì nhưng ông chồng thì lại là trưởng phòng bên văn phòng tỉnh ủy. Nếu không bằng vào gì mà cô dám đối đáp với Tần Tự Bân.

Thu hoạch bên Đường Giang và Tân Châu lại khá nhiều, nhất là ở Tân Châu, đích thân cục trưởng Cục giao thông tiếp khách. Điều này làm cho Lâm Băng có cảm giác vừa mừng lại vừa lo, một gã chuyên viên còn đặc biệt đến kính một chén rượu khiến Lâm Băng càng cảm thấy Triệu Quốc Đống này không đơn giản.

Vốn tưởng bên thành phố An Đô là khúc xương khó gặm nhất nhưng Triệu Quốc Đống lại gọi giám đốc ngân hàng xây dựng thành phố đi cùng nên mấy lãnh đạo Cục giao thông vốn thoái thác có chuyện liền lập tức kêu rảnh. Chuyện lúc sau đều thuận lợi mà thành. Triệu Quốc Đống giao tiếp rộng rãi khiến Lâm Băng càng lúc càng không hiểu nổi một nhân vật như vậy lại ngồi vào vị trí chánh văn phòng Ban quy hoạch tổng hợp này.

Thời khắc cuối năm đã cận kề, những chuyện nào làm được thì cũng đã xong, Ban quy hoạch tổng hợp nghênh đón một năm náo nhiệt nhất trong mấy năm qua. Ngoại trừ phần tiền thưởng của sở thì mỗi người đều được cấp 2000 tiền thăm hỏi. Điều này lập tức khiến hình tượng Tần Tự Bân và Lâm Băng cao hơn không ít.

Hơn nữa các quà tết lại không ngừng đưa tới khiến cán bộ Ban quy hoạch tổng hợp trong mấy ngày nay vui vẻ ra mặt, nhìn thấy nhau đều vui tươi hớn hở nếu không thì cũng phải hạ thấp giọng giống như người đang làm công tác ngầm mân mê đặc sản được tặng.

Triệu Quốc Đống cũng không có tâm tư huênh hoang, chẳng qua mấy ngày liên tục chạy xuống phía dưới với Lâm Băng nên mấy trưởng phòng chủ yếu thông minh cũng loáng thoáng đoán được vì sao năm nay lại thịnh soạn như vậy. Bình thường những người này đều chỉ tiết lộ nửa câu nên những người khác cũng không dám hỏi nhiều. Chỉ sau vài ngày Triệu Quốc Đống ngay cả gặp mặt cũng phải tránh khiến cho vài người có lòng hoài nghi cũng không tìm thấy cơ hội để dò xét.

- Bồi ca, năm nay thế nào?

Tuy rằng thỉnh thoảng Triệu Quốc Đống cũng gọi điện thoại tâm sự với Dương Thiên Bồi nhưng lại chưa hỏi nhiều về tình hình kinh doanh công ty Thiên Phu. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hồng hào của Dương Thiên Bồi thì cũng đủ biết năm nay thành tích của công ty Thiên Phu chắc chắn không kém.

- Tạm được.

Trước mặt Triệu Quốc Đống thì Dương Thiên Bồi không bảo thủ kiềm chế như ở bên ngoài.

- Ước đoán hơn hồi giữa năm. Các hạng mục lớn ở mấy khu Khai phát đều bị chúng tôi tóm. Hiện tại công ty của chúng tôi đã đứng vững ở huyện Mai. Năm trước anh đã đoạt được hạng mục xây cầu Mai Giang ở huyện Mai.

- Ồ? Cầu Mai Giang? Đó là hạng mục của Cục giao thông thành phố đúng không? Tổng kinh phí hơn 10 triệu?

Triệu Quốc Đống nhướng mày.

- Ừ, anh thông qua người bên huyện Mai để kết nối quan hệ với Cục giao thông nên cuối cùng đã tóm được hạng mục này. Điều này cũng hoàn toàn dựa vào hai công trình chúng ta đã làm bên huyện Mai mà gần như không kiếm tiền.

Sắc mặt của Dương Thiên Bồi có hơi thay đổi, thấy Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm nên cuối cùng đành buông tay:

- Quốc Đống, cậu không cần gật đầu như vậy. Anh làm tốt thì cũng chưa đủ. Đầu năm thì tốt như thế, giờ thì thế nào? Anh chỉ có thể nói là cam đoan chất lượng không xảy ra vấn đề còn những thứ khác thì tôi không dám chắc!

Triệu Quốc Đống thầm than một tiếng trong lòng. Hắn cũng biết loại chuyện này nếu anh muốn trong sạch như nước thì không có khả năng. Chẳng qua phẩm chất của Dương Thiên Bồi thì hắn tin, làm cái nghề xây dựng này thì kiếm tiền là tất nhiên, chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Tâm chính thì kiếm tiền đúng lương tâm, tâm đen kiếm tiền trái lương tâm. Vui chơi giải trí một chút thì không tính là gì nhưng phải nắm chắc tiền lưu động.

- Bồi ca. Tôi tin anh. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, nắm chắc phải có mức độ. Giữa đen và trắng chính là màu xám nhưng pháp luật thì lại không tán thành màu này. Màu xám sao, nếu anh không thể rửa sạch sẽ thì sẽ là đen, đó là tội. Cho nên về điểm này thì anh phải nắm chắc.

Dương Thiên Bồi gật gật đầu:

- Quốc Đống, tôi hiểu. Tôi cũng có giới hạn. Chỉ có điều xí nghiệp muốn sinh tồn thì phải lớn mạnh. Anh không cầm nhiều công trình thì không thể cầm đại công trình được. Có những lúc khó tránh khỏi vượt quá giới hạn như cậu nói.

- Tốt lắm, Bồi ca. Chúng ta không nói tới chuyện này nữa, hãy nói dự định về kế hoạch lớn của anh đi.

Triệu Quốc Đống cũng thấy không khí có phần áp lực nên chuyển đề tài. Giai đoạn tích lũy ban đầu mà anh muốn xí nghiệp trong sạch thì gần như là không thể nào có, nhất là cái ngành xây dựng này, anh chỉ nói ước thúc làm việc cũng đã tốt lắm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.