Lộng Triều

Chương 32: Q.7 - Chương 32






- Tứ tỷ, chị gọi điện thoại cho em à?

Cô gái vừa thuần thục thao tác lái xe như bay, vừa gọi điện thoại.

- Ừ, em bận xong rồi hả? Người thì chị đã thay em đến gặp qua rồi.

Lưu Kiều có chút đau đầu, nên giải thích buổi gặp mặt hôm nay với cô gái như thế nào đây.

- Hả? Chị gặp rồi à?

Cô gái có chút kinh ngạc. Trước giờ Bách Tuyền Văn Thải không tiếp đón người không phải hội viên. Chẳng lẽ người kia cũng là khách quen ở đấy? Không có khả năng. Thế thì chỉ có một giải thích, chính là người kia vì đến gặp mình mà phải đăng ký tư cách hội viên. Ý khinh thường trong lòng càng thêm sâu sắc.

- Ừ. Rất làm cho người ta bất ngờ. Chị lại biết người này.

Lưu Kiều quyết định ăn ngay nói thật. Vấn đề này có giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì.

- Chị nói cái gì cơ? Tứ tỷ, chị nói chị biết anh ta ư? Ách, cái tên nhân viên quèn kia ư?

Cô gái thiếu chút nữa phải dừng tay lái, đỗ xe lại để hỏi cho tử tế.

- Ừ, em có nhớ chuyện lần trước chị với em gặp ở An Đô không? Lúc ấy chẳng phải chị đã từng nói với em là lúc đó có một người thanh niên đã giúp đỡ còn gì? Chính là cậu ta đấy. Lúc đó, cậu ta vẫn chỉ là Chủ tịch huyện của một huyện ở An Nguyên. Bây giờ cậu ta đã là Bí thư huyện ủy, cũng là người được Nhị ca em giới thiệu đó.

Giọng nói của Lưu Kiều ở trong điện thoại cũng có chút cảm khái.

- Chuyện trong thiên hạ còn có thể vừa khéo như thế. Thế giới này quả thực là nhỏ bé.

Cô gái trầm ngâm:

- Liệu có thể là….

- Đừng mẫn cảm như thế. Chị nghĩ là không có người làm được chuyện thần kỳ như thế đâu, lại còn có thể tiên đoán được là chị còn có một cô em cần lấy chồng?

Lưu Kiều mỉm cười:

- Chị chỉ đưa cho cậu ta có một cái danh thiếp, lại có thể thiết kế ra được hoàn mỹ chu đáo như thế thì chị nghĩ không ra thế giới này còn có cái gì có thể không bị cậu ta thiết kế nữa.

Cô gái cũng nghĩ thế, mình quá nhạy cảm, có lẽ là vì bản năng là như thế.

- Đúng rồi, tứ tỷ, chị đã quen anh ta. Thế chị có nói rõ với anh ta chuyện khó xử của em không? Em không hề có kế hoạch kết hôn, hoàn toàn chỉ là theo ý người trong nhà thôi, để mong anh ta thông cảm cho.

- Daisily, chị nghĩ em cũng có thể duy trì mối quan hệ với người này đấy.

Giọng nói của Lưu Kiều ở trong điện thoại trở nên có chút do dự. Điều này lập tức làm cho cô gái có phần cảnh giác:

- Tứ tỷ có ý gì?

- Chị muốn nói là người này thực sự không ….

Có lẽ Lưu Kiều hơi dừng lại một chút như tìm từ thích hợp rồi mới nói tiếp thì đã bị cô gái lạnh lùng ngắt lời:

- Tứ tỷ, em chỉ nhờ chị thay em đi nói một câu xin lỗi thôi. Em rất nhớ là không có trao quyền cho chị đi hứa hẹn cái gì khác.

- Daisily, đừng kích động. Chị cũng là suy nghĩ hộ em thôi. Em ngẫm lại xem, các chú vẫn rất quan tâm đến em. Nếu không, Lưu Nham vì sao lại đến tham gia vụ náo nhiệt này? Nếu em cự tuyệt người này, tiếp theo đây phiền toái tương tự sẽ lại theo nhau mà đến. Hơn nữa, có khả năng là tần suất cũng sẽ càng ngày càng cao. Em có thể cự tuyệt toàn bộ không?

Cũng không phải tự nhiên mà Lưu Kiều nói vậy. Cô biết cô em họ tính cách khá là độc lập và cương liệt từ xưa đến giờ vẫn thế.

- Với lại chủ yếu là người này có vẻ là ý tưởng cũng giống em. Cho nên chị mới có ý kiến như thế.

- Chị nói gì cơ?

Cô gái chợt ngưng ánh mắt.

- Tứ tỷ, chị nói gì? Chị nói người kia có ý tưởng giống với em ư? Hic, em không có hiểu sai lời chị đấy chứ? Ý chị là nói anh ta cũng không muốn chấp nhận sự sắp đặt như vậy ư?

- Ừ. Cậu ta giống như là bị người ta bắt buộc mà đến vậy, bộ dạng rất không tình nguyện. Có lẽ cậu ta sớm đã có ý trung nhân rồi chăng. Cho nên chị mới nghĩ, cả hai người bọn em đều đã có cùng suy nghĩ như thế. Vậy thì vì tránh cho những phiền toái sau này, sao không đóng kịch luôn. Giả hoàng giả phượng, làm bộ như đang qua lại với nhau. Như thế, đối với những người an bài lấy chồng lần này ở cả hai phía cũng có lời giải thích, mà các em cũng có thể thanh thản ổn định làm chuyện riêng của bọn em. Nhiều lắm cũng chỉ là đôi khi trao đổi điện thoại hoặc gặp mặt một chút, nắm bắt một chút tình trạng và công việc hiện giờ hai bên đang làm, như thế, khi bề trên của cả hai bên hỏi tới, bọn em cũng có thể đáp được cho có lệ.

Đến cả Lưu Kiều cũng phải có chút bội phục sự nhanh trí của bản thân. Đúng là sắp xếp rất hợp logic, không hề có chút sơ suất nào.

- Anh ta có biết về Lưu gia chúng ta không?

Cô gái nín thở hỏi.

- Có lẽ biết một chút, không rõ lắm đâu. Tuy nhiên, cậu ta lại tỏ vẻ rất rõ ràng là cậu ta sẽ không chấp nhận hôn nhân như thế. Thuần túy là vì để cho có lệ thôi. Chị cũng nói chỗ khó xử của em, cậu ta rất thông cảm, cho nên chị mới có suy nghĩ như thế.

Trong lòng Lưu Kiều ngược lại lại có chút hy vọng là hai người có thể gặp mặt, nhưng cô cũng biết nếu ý đồ của mình mà bại lộ thì chỉ sợ Daisily sẽ quả quyết dứt ra, cho nên chỉ có thể quanh co đường vòng.

Đầu bên kia điện thoại, cô gái có chút do dự. Đề nghị của Lưu Kiều quả thực là rất đáng cân nhắc. Tất cả chỉ là qua điện thoại tìm hiểu tình hình đối phương một chút. Sau đó là có thể báo cáo kết quả công tác trước mặt người nhà được rồi. Ít nhất là trong vòng hai ba năm cô không cần lại phải lo lắng đến việc người trong nhà gây sức ép. Có điều cô cũng có chút lo lắng, nếu chẳng may người trong nhà lại yêu cầu gặp mặt thì làm sao bây giờ? Cũng không thể đến lúc đó gọi người này đến đóng kịch phải không?

Bên kia điện thoại, Lưu Kiều dường như cảm thấy được điều mà cô gái này đang lo lắng:

- Daisily, xe đến trước núi đều có đường. Đến lúc đó, nếu người trong nhà em thật sự muốn gặp, thì lại nghĩ biện pháp. Cùng lắm thì rủ cậu ta diễn kịch một hôm mà thôi. Chị nghĩ là một người đàn ông tử tế, đề nghị cậu ta giúp đỡ, cũng đồng thời là sẽ giúp đỡ chính bản thân cậu ta. Như thế thì không coi là khó xử chứ?

Một lúc sau, đầu bên kia điện thoại mới truyền đến một tiếng “ừ” nhẹ nhàng. Lưu Kiều biết việc này được rồi. Về phần ngày sau bọn họ thực sự vô duyên thì cũng không phải là việc của mình. Mình chỉ có thể tùy ý giúp bọn họ sáng tạo cơ hội một chút mà thôi.

Từ trong giấc ngủ nặng nề tỉnh lại, Triệu Quốc Đống cảm thấy đầu váng vất đau. Hắn chống tay đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh. Là ở trong phòng, cũng không có đủ loại hương diễm làm huyết mạch người ta sôi sục lên như ở trong giấc ngủ mơ kia. Quả thực là Khấu đã đến đây, nhưng mà là dẫn theo một đồng nghiệp cùng đến. Đương nhiên đây là một sự ám chỉ, dù là vô tình hay cố ý. Triệu Quốc Đống đương nhiên hiểu được.

Đồng nghiệp kia của cô có vẻ hơi điên, bắt đầu uống rượu là uống như điên được ngay. Hết hai chai Blue Label mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, rất là làm cho người ta sợ hãi. Đến cả Triệu Quốc Đống cũng có chút khớp. Cũng biết là Khấu Linh mời đến một nhân vật cấp sát thủ như thế từ đâu ra. Huống hồ, hắn cũng quả thực là không có ý lại chiếm tiện nghi của cô.

Cũng may là cô gái kia tuy rằng điên, nhưng cũng không can thiệp đến nội dung ôn chuyện giữa Triệu Quốc Đống và Khấu Linh, an ổn ngồi một bên hưởng thụ.

Ở cùng một chỗ với bạn học cũ, lại tiếp theo là cảm giác say, đến Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy lá gan mình lớn hơn rất nhiều, da mặt dày lên không ít. Mấy lời nói xấu hổ trước giờ còn có chút khó nói cũng không hề cố kỵ mà tuôn trào. Tuy rằng chỉ có mấy chuyện thóc mục vừng thối ngày xưa, nhưng vẫn có thể vui vẻ đến mức hai người đều có cảm giác như trở về thời gian, giật mình như trong mộng.

Tuy rằng Khấu Linh che giấu tốt, nhưng Triệu Quốc Đống vẫn rất cẩn thận, cảm thấy rằng trên mặt Khấu Linh có một chút hậm hực. Mãi cho đến khi sắp rời khỏi quán bar, Triệu Quốc Đống mới tìm được một cơ hội cẩn thận hỏi giữa cô và vị “cừu béo” tiên sinh kia có phải là đã xảy ra chuyện gì đó rồi không.

Triệu Quốc Đống thật không ngờ mình lại bị cô gái có đôi tai thính kia nghe thấy. Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn hắn cứ như hắn là kẻ đầu sỏ gây họa không bằng. Thành ra Triệu Quốc Đống lại không hiểu thế nào cả. Chả lẽ không phải là Khấu Linh với cái vị Phí Dương, Phí Tường gì kia của cô giận dỗi mà là tại mình gây ra à?

Có điều, thế này là nói lên điều gì? Mình hình như cũng chỉ gặp mặt vị Phí Dương kia ở trước cửa siêu thị Hoa Liên có một lần. Đến nói cũng không nói được hai câu đã phải chạy đông chạy tây rồi, không thể nói thành cái gì mà ân oán tình cừu chứ? Chẳng lẽ là vì “hành động vĩ đại” tám năm trước của mình bị Phí Dương kia biết rồi, cho nên mới có thể thế? Thế thì cũng không khỏi quá là dằn dỗi nhỏ nhen đi. Chuyện đã sớm theo gió bay biến mất rồi mà lại cũng có thể thành ra phong ba như thế thì cũng thật là quá khoa trương rồi.

Đến cuối cùng thì Khấu cũng không nói cô với cái vị Phí Dương kia rốt cuộc đã nảy sinh ra chuyện gì. Trên thực tế, đến cả bản thân Khấu cũng không rõ lắm Phí Dương vì sao lại cứ chấp nhất như thế, truy vấn chuyện giữa mình và Triệu Quốc Đống, nhất là cứ lăn qua lộn lại hỏi tình hình Triệu Quốc Đống hiện nay.

Vốn dĩ Khấu Linh cũng không rõ ràng tình trạng của Triệu Quốc Đống. Có điều chỉ nghe bạn học nói là lúc đầu hắn bị phân đến một đồn công an ở nông thôn. Sau đó thì hình như là không làm cảnh sát nữa. Cuối cùng lại hình như là rời Giang Khẩu tới một cái huyện nào đó ở vùng núi, cụ thể ở đó làm gì thì không ai biết, chỉ có điều cảm thấy hắn rất nghèo túng, tình cảnh rất tồi tệ. Cũng chẳng có ai đi tìm hiểu hỏi đi hỏi lại cho ra nhẽ chuyện này, như thế thì quá là vô tâm. Mà Triệu Quốc Đống và các bạn học cùng ở trung học cũng không liên hệ chặt chẽ với nhau, cũng không có ai biết được tình cảnh thực sự của hắn.

Nhưng Phí Dương dường như luôn cho rằng cô lừa gạt y. Khấu Linh giải thích mãi vẫn không nghe, lại còn giận nữa. Không ngờ là lần này cãi nhau, Phí Dương liền lặn một hơi không sủi tăm, không còn đến tìm Khấu Linh nữa. Chuyện này làm Khấu thương tâm muốn chết, nhưng lại cứng rắn ngang ngạnh không chịu chủ động liên hệ với đối phương. Quan hệ của hai người cũng vì thế mà lạnh đi.

Triệu Quốc Đống đương nhiên là không hiểu rõ chuyện này. Hắn chỉ cảm thấy hình như cảm xúc của Khấu không được tốt. Triệu Quốc Đống cũng biết điều, dừng lại sớm một chút. Chỉ là cái cô gái điên kia uống hết hai chai Blue Label rồi cũng làm cho Triệu Quốc Đống có chút không thể chịu đựng nổi. Ngủ suốt một đêm đến sáng rồi mà đầu vẫn đau.

Một chuyến hành trình đến Bắc Kinh này của Triệu Quốc Đống được an bài tương đối kín kẽ. Ngoại trừ nhiệm vụ gặp mặt, hắn còn hẹn gặp Phòng Tử Toàn một chút. Tuy rằng điện thoại qua lại rất nhiều, nhưng rất nhiều vấn đề phải gặp mặt trực tiếp để nói cho rõ ràng thì mới ổn thỏa được. Ngoài ra còn phải gặp mặt và nói chuyện rõ ràng với Lôi Hướng Đông một lần. Cơn lốc tài chính châu Á đã ầm ì tiếng sấm ở phía chân trời, người Thái Lan đã bắt đầu cảm giác được sự phát triển của cơn lốc, nhưng mà bọn họ vẫn còn đang thích quan sát, hoặc nói là rất khờ dại. Chỉ có đến khi nào cơn gió lốc ấy cuốn sạch cả đồ lót trên người bọn họ với hàng xóm láng giềng thì bọn họ mới có thể ý thức được uy lực của luồng không khí này.

Triệu Quốc Đống quả quyết phủ quyết kế hoạch mở rộng đầu tư mà Phòng Tử Toàn hân hoan dạt dào đưa ra. Đến sang năm và năm sau có nhiều cơ hội thôn tính lắm. Xu thế kinh tế vĩ mô và xuất khẩu ra nước ngoài sẽ làm các ngành công nghiệp truyền thống lâm vào cảnh khốn đốn. Mà đây chính là thời cơ tốt nhất mà tất cả các doanh nghiệp có sức mạnh tài chính hùng hậu đều xem trọng. Triệu Quốc Đống chỉ nhắc nhở Phòng Tử Toàn bắt lấy sự huy hoàng cuối cùng của năm nay, phải bán tất cả than đá, không được lưu trữ lại một ít nào. Phải nắm chặt tiền mặt trong tay. Sau khi sang năm mới, sẽ không còn muốn trữ hàng lại mà làm gì nữa. Thị trường khó khăn sẽ làm cho thị trường rớt từ trên cao xuống thấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.