Phòng Tử Toàn thật không ngờ ý tưởng mà mình khổ thâm suy nghĩ lại bị Triệu Quốc Đống đón đầu dội cho một gáo nước lạnh. Nhưng sau khi Triệu Quốc Đống cẩn thận đưa ra rồi phân tích tình thế diễn biến của hai năm tới với y thì y cũng hiểu được là hiện giờ không phải thời điểm để bành trướng quy mô.
Hiện giờ là lúc chỉ nên nắm bắt tất cả thời gian bán hết tất cả than để thu hồi tài chính. Phải cố gắng hết sức nắm giữ một khoản tài chính thật sung túc trong tay, cố gắng hết sức thu hồi lại tiền hàng, cùng đợi nguồn không khí lạnh đến.
Phòng Tử Toàn sùng bái và hết lòng tin tưởng một cách mù quáng với các phân tích và phán đoán của Triệu Quốc Đống. Y không giống những người khác còn muốn đề xuất ý kiến tranh luận với hắn rồi sau một lúc lâu lại còn muốn đưa ra ý kiến phân tích của bản thân mình. Y hoàn toàn tin tưởng chắc chắn vào Triệu Quốc Đống bởi tất cả những gì y muốn làm đều là được một tay Triệu Quốc Đống đưa tặng.
Từ mở nhà máy gạch cho đến phát triển với một mỏ than nhỏ ở khu Nội Mông bên này, mỗi một bước đi, Triệu Quốc Đống đều ủng hộ y một cách toàn diện, từ bày mưu tính kế cho đến giúp đỡ về tài chính. Có thể nói, không có Triệu Quốc Đống, Phòng Tử Toàn y bây giờ chỉ có thể làm một thanh niên với hai bàn tay trắng nằm chờ người ta xếp việc cho ở cái nhà máy dệt đã phá sản.
Triệu Quốc Đống bày mưu cho Phòng Tử Toàn chính là hiện giờ tập trung toàn lực làm tốt quan hệ với chính quyền địa phương và các ngân hàng. Đợi cho đến lúc kinh tế năm sau xuống dốc và tạo ra manh mối thì tất nhiên sẽ có những mỏ than không thể đứng vững được trước đòn tập kích của trận phong ba này mà rơi vào khốn cảnh. Mà chính quyền địa phương và các ngân hàng vì thành tích và các khoản vay của mình tất nhiên sẽ áp dụng một số biện pháp. Nhất là những mỏ khai khoáng mới thành lập trong khoảng hai năm gần đây, bỗng gặp phải khốn cảnh này thì nhất định là khó có thể chống đỡ nổi. Lúc này, có sự ủng hộ từ chính quyền và các ngân hàng địa phương, Quốc Toàn Năng Nguyên (công ty năng lượng Quốc Toàn) hoàn toàn có thể tranh thủ cơ hội, thành con rắn nuốt voi mà phát triển.
Đương nhiên, điều này cũng phải cần đến sức ủng hộ về mặt tài chính khá là sung túc. Cho nên Triệu Quốc Đống mới phải đề xuất là trong năm nay ra sức thu hồi các khoản tiền. Đồng thời tích cực qua lại giao hảo với các ngân hàng, cố gắng giành được sự ủng hộ lớn nhất của các bên tài chính.
Thời gian của Lôi Hướng Đông cũng khá là nhanh. Đảm nhận chức trách ở Cục Ổn định Tài chính Tín dụng chính là đánh giá tính phiêu lưu của cả một hệ thống tài chính tín dụng. Giai đoạn trước, các bài viết của Lôi Hướng Đông liên tục giành được sự coi trọng nhất định của cao cấp trung ương. Mà cùng với những dao động kịch liệt từ thị trường hối đoái Thái Lan, bầu không khí lạnh lẽo dày đặc này đã khiến các cơ quan hữu quan trung ương luôn chú ý đến thị trường tài chính Đông Nam Á cảnh giác cao.
Trước mắt, tốc độ kinh tế của Trung Quốc phát triển rất lớn, và có sự ỷ lại vào xuất khẩu ra bên ngoài ở thị trường Đông Nam Á. Thậm chí, thị trường Nhật, Hàn đã bị ảnh hưởng bởi cơn lốc tài chính cho nên kinh tế trong nước đã không thể tránh khỏi tình trạng tụt dốc. Mà thị trường tài chính rung chuyển tất nhiên cũng khiến cho các cơ quan giám sát tài chính trong nước tăng cường co cụm sức mạnh để phòng ngừa nguy cơ xâm nhập tài chính của các quốc gia bên ngoài. Điều này tất nhiên sẽ làm cho toàn bộ hệ thống tài chính trong nước nhanh chóng co cụm lại, sẽ khiến cho kinh tế thực thể không bị rơi vào tình cảnh họa vô đơn chí, nhất là kinh tế tư doanh không có chính sách ủng hộ mà có thể lâm vào khốn cảnh. Cho nên phòng ngừa chu đáo có vẻ khá là quan trọng.
Điều Lôi Hướng Đông gia nhập Cục Ổn định Tài chính trung ương cũng chính là thái độ và nhận thức tương đồng của trung ương đối với quan điểm của Lôi Hướng Đông. Làm sao có thể tối đa hóa khả năng hóa giải nguy cơ và sự phiêu lưu của nguồn không khí lạnh mang tới tài chính trong nước. Đồng thời lại tối đa hóa khả năng tiêu giảm ảnh hưởng tiêu cực đối với nền kinh tế thực tế. Đây là đối sách mà trước mắt lãnh đạo trung ương cao cấp cần nghiên cứu.
Trong các bài tham luận của Lôi Hướng Đông, y cũng đề cập tới việc thử nghiệm mà cả nước vẫn mong chờ trên thị trường tài chính quốc tế mà y và Triệu Quốc Đống đã từng thảo luận qua, chủ yếu là tiến hành đầu cơ giao dịch hàng hóa kỳ hạn trên thị trường quốc tế. Ví dụ như doanh nghiệp Chu Dã tại Hồ Nam đã tiến hành giao dịch kỳ hạn kim loại màu tại thị trường London
mà hắn đã hoàn toàn tra ra một số vấn đề ở doanh nghiệp này, đã đưa đến một số chú ý của các cơ quan hữu quan.
Triệu Quốc Đống cũng loáng thoáng đề cập tới vấn đề Hongkong với Lôi Hướng Đông.
Ngày mùng một tháng bảy là thời điểm chúc mừng Hongkong trở về với đất nước. Nhưng trong ấn tượng của hắn, cơn bão tài chính châu Á cũng đại khái chính là bắt đầu diễn biến trở thành một cơn lốc thực sự, một nguy cơ ở ngay chính thời điểm đó. Hongkong không thể tránh né được, trở thành một tiêu điểm trong trận bão đó. Phá hủy kinh tế Hongkong và lòng tin của người Hongkong, đối với những kẻ chỉ chăm chăm suy nghĩ đến lợi ích của vốn lưu động và đầu cơ quốc tế thì có lẽ không quan trọng gì, nhưng lại là một cơ hội sát phạt mọi người đối với những chính khách có cái nhìn thiên lệch với Trung Quốc. Bọn họ đương nhiên vui vẻ nhìn thấy cảnh Hongkong sau khi trở về với Trung Quốc lại trở nên rối loạn. Bọn họ sẽ lấy đó mà công kích năng lực quản lý của chính phủ Trung Quốc. Mà điều này thì chính phủ Trung Quốc tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua được.
Làm sao có thể tăng cường liên hệ với Hongkong và kết nối ý thức phòng bị ở Hongkong, bao gồm cả ý thức chống cự phiêu lưu của chính phủ Hongkong và Cục quản lý tài chính cùng với dân chúng. Bọn họ hiểu được rằng cơn lốc tài chính có thể đến bất cứ lúc nào sẽ mang lại ảnh hưởng thật lớn đến cuộc sống của bọn họ. Điều này cũng cần thận trọng suy xét.
Triệu Quốc Đống rất thích cảm giác này. Tuy rằng chính bản thân mình không có cách nào đi ngăn cơn sóng dữ cả, nhưng thông qua ảnh hưởng ở các phương diện sẽ uốn nắn, tiêu giảm và hóa giải phần nào tác dụng tiêu cực này nọ có thể xảy ra cho quốc gia sau này. Hắn cảm thấy rất vui mừng. Mặc kệ là như thế nào, ít nhất là mình coi như đã đóng góp sức lực vì đất nước này. Đương nhiên, hắn lại càng hy vọng bản thân mình có thể mau chóng đứng ở một vị trí cao đủ để có thể cảm thụ được niềm khoái cảm và cảm giác tự hào khi ngăn cơn sóng dữ.
Thông qua Thái Chánh Dương tác động đến chính sách năng lượng của nhà nước để sau này kinh tế Trung Quốc sẽ không chịu cảnh gò ép bởi nguồn năng lượng eo hẹp. Thông qua Lôi Hướng Đông tác động đến ngân hàng, trước hết làm tốt phòng bị, giảm bớt sức tấn công của cơn lốc tài chính châu Á đối với kinh tế của Trung Quốc, bao gồm cả Hongkong và cả Trung Quốc lục địa. Trước mắt, Triệu Quốc Đống dường như chỉ có thể làm được hai điều này. Những chuyện khác, kể cả là hắn có tâm muốn làm một điều gì đó thì cũng chẳng ai tin tưởng cả.
Tâm trạng đang tốt của Triệu Quốc Đống lại bị cuộc điện thoại bất ngờ lập tức biến thành vô cùng khó chịu.
Quần chúng ở xã Đông Nam tập trung phát sinh xung đột tay chân trên quy mô nhỏ với công ty phụ trách xây dựng là Công ty Hoành Lâm. May mắn là Đảng ủy và chính quyền xã Đông Nam và Đảng ủy Khu Ngoại thành cùng với Phòng Công an huyện đã tham gia kịp thời. Tạm thời đã khống chế được cục diện, cũng không có thương vong gì. Chỉ có điều, công trình xây dựng của mấy xí nghiệp sản xuất đã bị gián đoạn toàn bộ.
Đường Diệu Văn đã đến hiện trường. Triệu Quốc Đống nghe Đường Diệu Văn trình bày tình hình qua điện thoại. Nguyên nhân xảy ra rất đơn giản, vấn đề ô nhiễm ở xí nghiệp chế biến sản xuất, cũng là vấn đề mà Triệu Quốc Đống vẫn lo lắng nhất.
Xã Đông Nam có nguồn nước uống và mương máng tưới nước của hai thôn, ở ngay bên cạnh bốn xí nghiệp sản xuất. Vừa lúc ở trong thôn có một sinh viên học khoa Hóa ở trường đại học trở về quê mới biết khi sau khi xây dựng bốn nhà máy đều là nhà máy sản xuất thì lập tức tuyên truyền cho dân trong xã về khả năng xí nghiệp sản xuất mang ô nhiễm đến cho môi trường. Đương nhiên cũng không tránh khỏi có chút nói ngoa nhưng dân quê khi biết được khả năng ảnh hưởng của ô nhiễm kim loại nặng thì lập tức bắt đầu hành động, thành lập luôn ban quản lý của hai thôn.
Mà lại bởi vì đất đai để xây dựng bốn nhà máy này do huyện thống nhất trưng dụng lại do Ban quản lý quận mới Hà Đông quản lý. Ở trên huyện cũng vừa giải thích với dân chúng xã Đông Nam, vừa báo cáo các hoạt động xử lý để bảo vệ môi trường cho các cơ quan hữu quan ở huyện. Ngay khi Phòng Bảo vệ môi trường của huyện còn đang thảo luận vấn đề này, dân chúng không có được câu trả lời rõ ràng và thuyết phục thì dũng mãnh tấn công vào công trường, yêu cầu công ty xây dựng đình chỉ thi công. Mà công ty xây dựng đã sớm ký kết hợp đồng với các xí nghiệp, thời hạn công trình tương đối gấp cho nên tự nhiên là sẽ không đáp ứng. Hai bên lập tức bạo động và xung đột. Cũng may là trong Đảng ủy và chính quyền xã Đông Nam cũng vẫn có người chú ý đến tình hình này, tham gia kịp thời cho nên mới có thể hạn chế bớt tình trạng lan tràn ra.
- Diêu Văn, nếu thế cục đã có thể khống chế được thì có thể cho Đồn công an rút lui trước, tránh dẫn đến xung đột không cần thiết. Công trường tạm thời đình chỉ thi công. Mặt khác tôi nói bốn ý kiến này. Thứ nhất, văn phòng huyện ủy và Đảng ủy công an, cùng với Ủy ban Xây dựng, đảng ủy và ủy ban nhân dân xã Đông Nam thành lập tổ công tác liên hợp, đi xuống từng thôn, tìm hiểu yêu cầu ý kiến của từng người dân, phải ghi chép tỉ mỉ cẩn thận. Vương Nhị Khải phải đích thân nắm quyền cầm trịch. Anh ta am hiểu công tác quần chúng cơ sở, anh ta phải làm tổ trưởng tổ công tác liên hợp này. Thứ hai, yêu cầu Phòng bảo vệ môi trường lập tức đưa ra một bản thuyết minh tỉ mỉ về kế hoạch và các phương tiện bảo vệ môi trường và hạn chế ô nhiễm. Phải đưa ra được biện pháp giải quyết ô nhiễm và bảo vệ môi trường để cam đoan sức khỏe của quần chúng sẽ không bị ảnh hưởng. Thứ ba, yêu cầu nhân dân chọn ra đại biểu, hẹn thời gian tiến hành trả lời thuyết phục một cách thống nhất. Thứ tư, cơ quan công an bí mật điều tra, xem trong đó có kẻ có dụng tâm kín đáo cố ý kích động gây rối hay không.
Triệu Quốc Đống khôi phục cảm xúc một chút, lại không hề biến sắc ra mệnh lệnh tiếp.
- Công ty Hoành Lâm kia thì không nói làm gì. Anh nói đây là yêu cầu của ủy ban nhân dân huyện, đình chỉ thi công vô điều kiện. Về phần chủ đầu tư, sẽ do ủy ban nhân dân huyện phụ trách can thiệp. Có công nhân bị thương hay không? Anh nói cho Trương Hoành Lâm biết, có người bị thương thì trước hết phải trị thương đã, tiền thuốc men do Công ty Hoành Lâm của anh ta chi trả trước. Nếu như Công ty Hoành Lâm của anh ta thật sự là không chi trả nổi một chút tiền thuốc men đó thì bảo anh ta tới tìm anh, hỏi xem nếu ủy ban nhân dân huyện Hoa Lâm trả trước cho anh ta có được không?!
- Đúng rồi. Trước hết phải làm yên lòng tâm tình của quần chúng, hết sức cố gắng không gây ra mâu thuẫn. Cần phải để cho ủy ban thi công khu ngoại thành và Đảng ủy, ủy ban nhân dân xã Đông Nam chịu trách nhiệm. Đây không phải là chuyện gì ghê gớm lắm cả. Tôi đang ở trên đường, sắp về đến nơi rồi.
Triệu Quốc Đống vừa nhận điện thoại vừa sắp xếp.
- Nhị Khải, tôi đã nói với Chủ tịch huyện Đương rồi. Lập tức thành lập tổ công tác, anh phải làm tổ trưởng. Ừ. Trọng điểm là tìm hiểu xem ngoài vấn đề ô nhiễm ra dân chúng còn có yêu cầu gì khác nữa không. Tôi luôn cảm thấy e rằng chuyện này không phải đơn thuần chỉ là một vấn đề ô nhiễm thôi đâu. Chuyện đột nhiên bạo phát như thế thường đều là mâu thuẫn đã tồn đọng lại lâu ngày rồi mới có thể như vậy được. Xã Đông Nam tuy rằng thuộc khu vực ngoại thành, nhưng lệch về góc đông nam, bình thường cũng không nghe nói có phản ứng gì đáng kể. Lần đầu tiên đột nhiên xảy ra chuyện như thế, phải tập trung coi trọng cao độ. Anh làm Bí thư Đảng ủy công an, hẳn là phải có tính mẫn cảm mới được. Ừ, lập tức sắp xếp đi. Văn phòng ủy ban nhân dân phối hợp với Đảng ủy công an, chú ý thu thập các phương pháp giải quyết tình hình.
- Trần Lôi, tôi là Triệu Quốc Đống. Ừ, chuyện gây trở ngại cho thi công anh phải an bài người âm thầm điều tra, tìm hiểu tình hình rõ ràng. Tìm hiểu xem có đúng đơn thuần do mâu thuẫn oán trách của quần chúng bùng phát ra hay không, hay là có vấn đề khác? Đúng rồi, tôi cảm thấy trong chuyện này hẳn là có người dẫn đầu và cố ý sinh sự. Có oán trách, có bất mãn, có yêu cầu đòi hỏi thì không có vấn đề gì, cứ việc phản ánh. Việc gì cần Đảng ủy và chính quyền giải quyết thì sẽ giải quyết ngay. Nhưng nếu như là có người muốn ở giữa mượn cơ hội mưu lợi riêng hoặc là cố ý kích động gây rối thì Đồn công an các anh phải quyết đoán tham gia xét xử, xử lý theo luật.
- Ừ, chú ý tới phương pháp thực hiện. Tôi không nói nhiều. Anh là công an kỳ cựu, kinh nghiệm còn phong phú hơn cả tôi nữa. Chuyện này phải phối hợp với bên huyện xử lý cho tốt. Tôi để cho Vương Nhị Khải phụ trách. Anh phải phối hợp tích cực.
Triệu Quốc Đống buông điện thoại, tựa người vào ghế dựa, ánh mắt trầm tư. Hắn có thể khẳng định đằng sau chuyện này ít nhiều chắc chắn có vấn đề. Dân chúng Hoa Lâm xưa nay thuần phác, đâu có thể đột nhiên vùng lên gây rối gây trở ngại cho thi công chứ. Chỉ sợ là có chút nguyên do thôi. Nhưng hắn ở Khu Khai Phát Giang Khẩu cũng đã quen nhìn sóng to gió lớn, những vấn đề bên trong cũng rất rõ ràng, hắn cũng không sợ gì cả.
Binh đến tướng chặn, nước tới thì đất ngăn. Chỉ như thế mà thôi. Nếu những công tác này đều thuận buồm xuôi gió thì những cán bộ này cũng không khỏi làm việc thoải mái hơn một chút.
Trong khi đang cân nhắc, điện thoại lại đổ chuông. Là điện thoại của Thường vụ thị ủy và Bí thư Đảng ủy công an – Lam Quang mới nhậm chức. Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Quốc Đống giao tiếp về nội dung công việc với vị Bí thư Đảng ủy Công an mới nhậm chức này.
- Bí thư Triệu, tình huống bên đó thế nào rồi? Tôi nghe Trưởng ban Thư ký Vưu nói cậu đang ở bên ngoài à?
- Bí thư Lam, tôi đang trên đường quay về Hoa Lâm. Có lẽ khoảng hai mấy tiếng nữa thôi là có thể về đến Hoa Lâm rồi. Vấn đề không lớn, cục diện đã khống chế được. Hiện giờ bên huyện đã thành lập tổ công tác rồi. Đồng chí Vương Nhị Khải, Bí thư Đảng ủy Công an huyện đã tự mình dẫn tổ đi. Đồng chí Vương Nhị Khải là cán bộ cơ sở lâu năm, rất am hiểu công tác quần chúng, hẳn là không có vấn đề gì. Xin Bí thư Lam cứ yên tâm.
Trong lòng Triệu Quốc Đống có chút hồi hộp. Đúng là chuyện tốt không ra đến ngoài cửa, chuyện xấu đã truyền ra ngàn dặm. Tuy rằng nói bản thân mình cũng không sợ cái gì, nhưng loại chuyện này đã đến tai thành phố, nhất là Lam Quang mới đến bảo đảm sẽ không có được ấn tượng đầu tiên tốt đẹp. Nhất là hiện giờ hai Phó Bí thư Đảng ủy Công an thành phố đều là bạn bè cùng phe Nghiêm Lập Dân. Nếu lại thêm mắm dặm muối vào, nói không chừng Lam Quang sẽ có thêm nhiều cái nhìn phiến diện với Hoa Lâm.
- Ừ, tôi tin tưởng năng lực khống chế thế cục của Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện Hoa Lâm. Tuy nhiên, Bí thư Triệu, tôi nhận được tin tức nói là có bốn mươi người dân nông thôn đang ở trong phòng tiếp dân của ủy ban nhân dân thành phố bên này, yêu cầu lãnh đạo thành phố tiếp chuyện. Hiện giờ là do Trưởng ban Thư ký Lạc của ủy ban nhân dân thành phố đang tiếp đón. Cậu mau chóng sắp xếp người ở huyện đến cùng tiếp đi. Tốt nhất là cậu có thể quay trở về Hoa Lâm trong thời gian ngắn nhất.
Giọng nói của Lam Quang mặc dù hòa nhã, nhưng Triệu Quốc Đống vẫn có thể mơ hồ nghe ra trong giọng nói của đối phương thấp thoáng có chút không vui. Triệu Quốc Đống cân nhắc đối phương có phải là không hài lòng với việc mình rời khỏi Hoa Lâm và không ở huyện lúc này hay không. Nhưng trước đó không hề có chút tin tức nào mà. Nghĩ thế nên Triệu Quốc Đống có chút không thoải mái với Vương Nhị Khải và Đảng ủy Khu Ngoại thành. Không biết là nắm giữ tin tức tình báo như thế nào mà trước đó một chút tin tức cũng chẳng có.
- Tôi hiểu rồi. Tôi lập tức để Phó Chủ tịch huyện Hoắc dẫn Chánh văn phòng ủy ban nhân dân lại đây. Bí thư Lam, thật là ngại quá. Lần đầu tiên nói chuyện đã để ngài có ấn tượng kém rồi. Đây là do Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện chúng tôi không làm tốt công tác
Triệu Quốc Đống khá là khách sáo trong điện thoại.
- Ha hả, Bí thư Triệu, công tác làm sao tránh khỏi xảy ra vấn đề. Chỉ cần tích cực đối mặt giải quyết là được rồi. Nếu không nghĩ ra được vấn đề thì cũng không thể giải quyết được chuyện này.
Trong điện thoại, Lam Quang có vẻ rất sảng khoái, dường như cũng không để chuyện này trong lòng. Điều này cũng làm cho Triệu Quốc Đống không xác định được vị Bí thư Lam này có ý kiến gì đối với chuyện này hay không.
- Cảm ơn Bí thư Lam đã thông cảm. Chúng tôi bên dưới làm việc chỉ sợ lãnh đạo bên trên không phân tốt xấu lại chụp mũ chúng tôi thôi. Bí thư Lam có thể hiểu chúng tôi như thế, tôi đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện Hoa Lâm cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Lam. Chúng tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này nhanh nhất có thể.
Triệu Quốc Đống cũng cười ha hả và nói lời khách sáo qua điện thoại.
Lam Quang cũng không nhiều lời, gác máy luôn. Buông điện thoại, Triệu Quốc Đống liền gọi cho Đường Diệu Văn, bảo y khẩn trương sắp xếp Hoắc Vân Đạt mang theo Du Minh Phú dẫn người đến ủy ban nhân dân thành phố.
Khi Triệu Quốc Đống trở lại huyện Hoa Lâm đã là qua giữa trưa. Hắn thậm chí còn không kịp ăn cơm đã triệu tập cuộc họp khẩn cấp nghe báo cáo tình hình cơ bản.
Tình hình không khác mấy so với những gì Đường Diệu Văn đã nói trong điện thoại. Một gã sinh viên đại học dẫn đầu nhưng bản thân lại không tham gia tấn công công trường và đến ủy ban nhân dân thành phố kêu oan, chủ yếu là nhằm vào vấn đề ô nhiễm của xí nghiệp chế biến. Nhưng trong đó cũng phản ánh ra một số vấn đề khác. Ví dụ như vấn đề bồi thường đất và sử dụng công nhân ở xã Đông Nam. Chuyện xây dựng đường xã Đông Nam cùng với vấn đề yêu cầu chuyển nhượng đất nông nghiệp vừa đưa ra đã có chút phức tạp hóa rồi.
- Vấn đề đền bù đất đai thì về mặt chính quyền là không có vấn đề, chủ yếu là vấn đề của hai thôn thôi. Bởi vì đất ở hai thôn cũng không lấy hết, chỉ trưng dụng một bộ phận ở gần đội sản xuất. Mà bởi vì đất không đủ cho nên phải điều chỉnh bổ sung đất ở vài đội sản xuất khác. Mà hiện giờ mấy đội sản xuất lại không đồng ý với phương thức điều chỉnh bổ sung này, mà lại yêu cầu tiến hành bồi thường và chuyển nhượng đất nông nghiệp dựa theo diện tích đất thực tế hiện có.
Bí thư Đảng ủy xã Đông Nam có vẻ có chút căng thẳng trước mặt Triệu Quốc Đống. Rất hiển nhiên vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi này đến Hoa Lâm chưa đến hai năm mà đã kéo nền kinh tế của cả huyện lên. Nhưng điều này cũng làm cho Hoa Lâm phải trả một cái giá tương đương. Đó là bởi vì như thế mà một đám cán bộ tương đối lớn tuổi đã bị ướp lạnh và để đó không dùng, thậm chí rớt đài tiến thẳng vào nhà giam.
- Còn vấn đề gì nữa?
Triệu Quốc Đống vừa ghi chú lại, vừa hỏi han, cũng chẳng ngẩng đầu lên:
- Nói gọn hết một lượt cho tôi biết xem nào. Nếu như sau này mà lại phát sinh ra cái gì nữa thì chính là Quách Long Phong anh phải chịu trách nhiệm đấy.
- Ặc. Có thì là ở vấn đề sử dụng công nhân. Bởi vì quần chúng ở hai thôn này cho rằng đất dùng cho xây dựng nhà máy thuộc da phần lớn là đất vốn có ở hai thôn. Cho nên khi xem xét vấn đề sử dụng công nhân, sẽ ưu tiên suy xét đến lực lượng lao động dư thừa ở hai thôn. Mặt khác về các vấn đề vật liệu xây dựng như đất cát cũng có thể ưu tiên sử dụng vật liệu do người địa phương cung cấp khi có những đề xuất điều kiện ngang nhau.
Quách Long Phong cắn răng nói hết một lèo những lời này. Cũng sợ là vừa nói xong sẽ gặp phải phong ba, nhưng không nói mà cuối cùng vấn đề lại bùng phát ra thì Triệu Quốc Đống không phải đe dọa suông. Hắn là loại nói được làm được. Khi còn đang là Phó chủ tịch huyện hắn đã có thể đá cho Ngưu Đức Phát lăn lên Phòng Văn hóa rồi thì hiện giờ càng không cần phải nói.
Quả nhiên, cái bút trong tay Triệu Quốc Đống dừng lại, ánh mắt cũng híp lại, liếc một cái sang Trưởng đồn Công an Trần Lôi đang ngồi bên cạnh. Quách Long Phong lập tức thấy lòng căng thẳng.
- Quách Long Phong, tôi hỏi anh, anh trả lời thành thật cho tôi. Vấn đề sử dụng công nhân không phải là vấn đề. Anh phối hợp với xã Đông Nam và Ban Quản lý khu công nghiệp Hà Đông là hoàn toàn có thể giải quyết được. Tôi tin tưởng anh sẽ không đến nỗi không biết điều này. Về phần vật liệu xây dựng, tôi ngược lại lại cảm thấy hứng thú đấy. Rốt cuộc là ai muốn dính dáng vào đấy?
Ánh mắt Triệu Quốc Đống sáng như đuốc, thấy Quách Long Phong cúi đầu không nói, khẽ hừ lên một tiếng:
- Đừng có giả vờ trước mặt tôi. Tôi đi ra từ tuyến công an này, tốt xấu cũng có hai năm làm Trưởng đồn công an. Những chuyện này tôi còn rõ ràng hơn bất cứ ai trong nghề cơ. Lão Bàng, Trưởng đồn Trần, chuyện này tôi giao cho hai người các anh. Nếu như cán bộ nông thôn gây sức ép trong chuyện này, dùng xử lý hành chính theo kỷ luật Đảng! Nếu có người dám tự cho là có thể xưng vương, hùng hổ đùa giỡn uy phong, vậy thì theo tôi Trưởng đồn công an như anh cũng chỉ có thể sang mà làm Trưởng phòng lương thực ra được rồi đấy!
Bàng Quân và Trần Lôi đều gật đầu, còn thật sự ngồi ghi chép cẩn thận.
- Được rồi, tiếp tục đi, Bí thư Quách.
- Còn một nhân tố chỉ sợ là cũng sẽ đề cập đến toàn bộ xã Đông Nam của chúng tôi.
Quách Long Phong ngừng lại một chút rồi mới nói.
- Toàn bộ xã Đông Nam ư?
Triệu Quốc Đống thấy rùng mình.
- Anh nói đi.
- Bí thư Triệu, xã Đông Nam chúng tôi tuy rằng là xã ở ngoại ô, nhưng kỳ thực tình trạng còn không bằng hai xã Tân Bình và Mã Thủ nữa. Anh xem đường quốc lộ Tân Hoa và Hoa Bồng tuy rằng đã khai thông động mạch chủ của huyện, nhưng xã Đông Nam chúng tôi vừa lúc ở vào góc phía Đông, lưng tựa vào trấn Phổ Độ mà quốc lộ đi thông qua Phổ Độ thì còn cách xã Đông Nam chúng tôi đến vài km. Khu du lịch không có việc của chúng tôi, đất đai cơ bản cho trồng trọt cũng không có quan hệ gì với chúng tôi cả.
- Cho dù là cầu Quế Đại đã sửa xong rồi, nhưng quận mới Hà Đông lại quy hoạch tới hai thôn kia chứ không bao giờ hướng sang phía Nam nữa. Nói cách khác, chúng tôi cũng không có mùi mẽ gì cả. Mà ngay cả đường xá bây giờ cũng chỉ là đường đá vụn, phát triển kinh tế cũng rất hạn chế. Ở xã có không ít quần chúng nhìn Tân Bình và Mã Thủ mà mắng chúng tôi là cán bộ xã vô dụng, đến cả quy hoạch đường ở khu mới Hà Đông còn chưa đưa ra cũng chẳng trông mong gì là khu mới Hà Đông sẽ để cho đường kéo dài đến xã Đông Nam chúng tôi cả. Sự oán trách cán bộ nông thôn cũng rất lớn, cảm thấy trong huyện giống như là đã quên xã Đông Nam chúng tôi vậy. Hoàn toàn chẳng có ai tính đến việc phát triển xã Đông Nam, chỉ biết là phát triển đến cạnh bên thì sẽ chiếm một miếng đất của chúng tôi. Thuần túy chỉ là xem xã Đông Nam chúng tôi như là quân cờ mà thôi.
Triệu Quốc Đống cẩn thận ghi chép lại. Quách Long Phong trong lòng cũng lo sợ bất an. Có điều dù bất cứ giá nào, tóm lại là đã xảy ra một sự kiện lớn như thế, nếu không giải quyết vấn đề căn bản, cho dù là bây giờ cứ gạt chuyện này qua một bên, nhưng ngày sau lại xảy ra tình huống tương tự thì sẽ làm thế nào. Chính là theo như lời của Triệu Quốc Đống, hôm nay phải nói gọn gàng sạch sẽ hết một lượt. Nếu như không có nói hết, sau này mà phát sinh ra vấn đề gì thì đó chính là trách nhiệm của y rồi. Về công hay về tư thì y cũng muốn phản ánh vấn đề một cách rõ ràng.
- Bí thư Quách còn gì nữa không?
Triệu Quốc Đống hạ bút.
- Hết rồi. Ngoại trừ các vấn đề về ô nhiễm ra thì chỉ còn có mấy vấn đề đó thôi. Nếu như mấy vấn đề này có thể giải quyết được thì tôi nghĩ là dân chúng trong xã Đông Nam sẽ khá là ủng hộ công tác của huyện.
Quách Long Phong đón ánh mắt sắc như đao của Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống cũng không hiểu về Quách Long Phong này lắm. Khi hắn đến huyện Hoa Lâm, người này là từ Phòng Nông nghiệp hạ bệ xuống Khu ủy ở ngoại ô, làm cán bộ tổ chức, rồi đến xã Đông Nam làm Bí thư Đảng ủy, tuổi cũng không tính là lớn. Quế Toàn Hữu đã từng đề cập đến người này với hắn, nói người này tuy rằng có chút quan hệ họ hàng với Vạn Triêu Dương nhưng cũng là một nhân vật có chút năng lực. Có điều khi đó Triệu Quốc Đống cũng không quá để ý.
- Còn mấy vị này?
Ánh mắt Triệu Quốc Đống lưu động dừng lại trên mặt Đường Diệu Văn, Lỗ Đạt, Bàng Quân, Vương Nhị Khải.
- Những gì lão Quách nói, trên cơ bản là cũng không khác biệt lắm tình hình mà chúng ta đã biết. Dân chúng không hoàn toàn là nhằm vào vấn đề ô nhiễm mà như thế. Đây chỉ là một đốm lửa nhỏ mà thôi. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì việc chuyển đổi đất nông nghiệp và vấn đề bồi thường không đạt tới giá trị mà bọn họ kỳ vọng. Mặt khác, chính là theo như lời của lão Quách, hai năm nay xã Đông Nam phát triển lạc hậu. Nhất là trong hoàn cảnh ở huyện vẫn duy trì tốc độ phát triển mà xã Đông Nam lại có thay đổi không nhiều, dân chúng không có được lợi ích thực tế, không có khả năng tăng thu nhập. Đương nhiên, cũng có một số ít người dụng tâm kín đáo xúi giục kích động thêm vào nữa. Tình hình này chúng tôi cũng đã nắm bắt được một ít rồi.
Vương Nhị Khải bổ sung.
- Tốt! Vậy tôi nói, trên thực tế vấn đề cũng không quá phức tạp, không nằm ngoài một số điểm sau. Thứ nhất là dân chúng định giá quá cao hoặc là ỷ lại vào chính sách, không đạt được đến thì sinh ra oán trách; Hai là không hiểu chính sách của nhà nước, nhất là không hiểu biết nhiều về các lĩnh vực tiêu chuẩn bảo vệ môi trường, vân vân. Ban quản lý khu công nghiệp Hà Đông và đảng ủy và ủy ban nhân dân xã Đông Nam cần phải giải thích tích cực hơn; Ba là tôi cũng cần phải kiểm điểm. Đó là chúng ta quả thực có chút xem nhẹ mong chờ của quần chúng xã Đông Nam đối với đảng ủy và chính quyền chúng ta. Bọn họ hy vọng huyện có thể cân nhắc cải thiện hoàn cảnh và điều kiện sống của bọn họ thôi. Tôi cảm thấy điều này đáng để chúng ta suy ngẫm sâu xa. Thứ tư chính là một số kẻ dụng tâm kín đáo có ý đồ lợi dụng chuyện này để tạo áp lực cho đảng ủy và chính quyền, tranh thủ mưu lợi.
Triệu Quốc Đống ngôn từ bình thản nhưng hữu lực:
- Tôi cũng chỉ đề xuất ý kiến xử lý bốn vấn đề này thôi. Thứ nhất là vấn đề chính sách, điều động các cán bộ đắc lực từ các đơn vị có liên quan vào tổ công tác, làm công tác giải thích cẩn thận, cứ phù hợp với chính sách thì điều nên làm sẽ làm, nên chứng thực sẽ chứng thực. Thứ hai là vấn đề chính sách bảo vệ môi trường, vẫn cần phải làm công tác giải thích đầy đủ. Mặt khác cũng phải đưa ra các ý kiến và biện pháp thực thi bảo vệ môi trường để giới thiệu cho quần chúng, làm cho bọn họ yên tâm. Thứ ba, phòng Giao thông huyện và Khu công nghiệp Hà Đông phải lập tức chứng minh công khai dự án xây dựng đường từ Khu công nghiệp Hà Đông có đi qua xã Đông Nam, cố gắng nhanh chóng khởi công, thỏa mãn nhu cầu được cải thiện về giao thông của quần chúng nhân dân xã Đông Nam. Thứ tư, Đồn công an lập tức tổ chức tổ chuyên án, phải kiên quyết xử lý những kẻ gây kích động phản ứng, hơn nữa phải đẩy mạnh mức độ tuyên truyền lên.