Lộng Triều

Chương 46: Q.13 - Chương 46






- Bí thư Lưu, Chủ nhiệm Lô, hai người đều ở đây. Tôi đã cẩn thận nghe báo cáo của hai người. Vừa nãy Thị trưởng Đại phú và thị trường Dược Quân cũng đều đánh giá tích cực đối với công việc của hai người, cũng đưa ra vài hy vọng.

Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:

- Chẳng qua Quan điểm của tôi có thể khác so với Thị trưởng Đại phú và thị trường Dược Quân.

Hội trường lập tức trở nên yên lặng, ngay cả tiếng bút rơi cũng nghe thấy rõ.

Lưu Như Hoài và Lô Miễn Dương nhìn nhau và cùng cười khổ một tiếng. Nói thật bọn họ cũng đã đoán trong hội nghị lần này Khu Khai Phát không dễ qua kiểm tra, chẳng qua không ngờ đợt pháo đầu tiên của Bí thư Triệu lại nhằm vào mình.

Lần trước khi Bí thư Triệu đến thị sát cũng không quá hài lòng, sau đó hai người đã đến báo cáo với Triệu Quốc Đống. Nhưng Triệu Quốc Đống đưa yêu cầu quá cao, đó chính là Khu Khai Phát phải là động lực chính để phát triển kinh tế cả thị xã, không được thỏa mãn với thành tích trước mắt. Muốn Ban quản lý phải đưa ra biện pháp có thể thực hiện nhằm giải quyết vấn đề đang gặp phải.

- Khu Khai Phát chính là cửa sổ cho sự phát triển kinh tế của Ninh Lăng chúng ta, chúng ta cần phải cân nhắc sự phát triển lâu dài và liên tục cho Khu Khai Phát. Ở điểm này lần trước tôi tới thị sát Khu Khai Phát đã trao đổi với hai anh. Khu Khai Phát đã có hành động gì mới trong điểm này hay chưa?

Triệu Quốc Đống nói làm cả hội trường yên tĩnh.

Khu Khai Phát anh đã có hành động gì chưa?

Không chỉ có Lưu Như Hoài và Lô Miễn Dương tái mặt, lãnh đạo quận, huyện khác cũng thế. Triệu Quốc Đống ra đao với Khu Khai Phát. Khu Khai Phát đứng đầu toàn thị xã còn bị Triệu Quốc Đống làm khó, vậy còn mình thì sao?

- Ban quản lý Khu Khai Phát chúng tôi sau khi nhận ý kiến của ngài đã tổ chức hội nghị chuyên đề để nghiên cứu làm như thế nào xúc tiến các công ty trong khu, nhất là công ty hàng đầu tăng khả năng cạnh tranh, tăng hàm lượng khoa học kỹ thuật trong sản phẩm. Đồng thời chúng tôi cũng cân nhắc làm như thế nào để điều tra toàn bộ các công ty, hiểu rõ nhu cầu của các công ty. Đồng thời ban cũng cỗ vũ cán bộ của ban, các công ty tiến hành đưa ra ý kiến để cho năng lực phục vụ của Ban quản lý Khu Khai Phát tăng lên.

- Chúng tôi cũng kiên trì một quỹ thưởng cho những ý kiến có lợi cho công việc và sự phát triển của Khu Khai Phát, sau khi Ban quản lý nhận định và áp dụng thử thấy có hiệu quả sẽ thưởng từ một ngàn đến ba ngàn tệ. Đồng thời chúng tôi cũng chuẩn bị tổ chức các đêm diễn văn hóa nhằm duy trì quan hệ tốt đẹp giữa Ban quản lý và các công ty …

Toàn trường cũng nghe Lưu Như Hoài giải thích, đồng thời cũng chú ý thái độ của Triệu Quốc Đống với lời giải thích này.

Triệu Quốc Đống một bên nghe Lưu Như Hoài nói, một bên chăm chú ghi chép. Sau khi Lưu Như Hoài giải thích xong, Triệu Quốc Đống mới bỏ bút xuống.

- Bí thư Lưu, Chủ nhiệm Lô, xem ra Khu Khai Phát cũng có chút ý tưởng mới. Nhưng tôi phải hắc nhở hai anh một điều, chỉ có ý tưởng mới thôi là không đủ, hoặc là nói chỉ có suy nghĩ trong đầu là không đủ. Tôi thấy suy nghĩ này của các anh là chính xác nhưng không chứng thực vào thực tế, không thật sự tính đến nhu cầu của các công ty. Ví dụ như nâng cao tinh thần văn hóa công ty, đây đều là những thứ viết trong sách quản lý. Nếu như không cân nhắc tình hình thực tế thì tôi thấy không có tác dụng gì mấy.

Triệu Quốc Đống nói rất sắc bén làm mặt Lưu Như Hoài cùng Lô Miễn Dương lúc đỏ lúc trắng. Nói thật bọn họ cũng thấy lời giải thích của mình là mong cho qua chuyện, nhưng bị Triệu Quốc Đống nói thẳng như thế này lại khác, ai dễ chịu cho được.

Triệu Quốc Đống không hề khách khí nói cũng làm mọi người ở đây run lên. Gần như mọi người đang suy nghĩ làm thế nào mình báo cáo để được Bí thư Thị ủy hài lòng. Nếu Bí thư Triệu cũng hỏi mình như thế này thì mình trả lời như thế nào?

- Được rồi, sau đây còn rất nhiều đơn vị. Bí thư Lưu, Chủ nhiệm Lô, tôi chỉ đưa ra ý kiến cá nhân của mình, tất cả do điểm đánh giá chung của Hội nghị thường ủy làm chuẩn. Nhưng tôi hy vọng Khu Khai Phát là động lực và cửa sổ phát triển kinh tế của Ninh Lăng chúng ta thì làm như thế nào tăng được sức cạnh tranh của Khu Khai Phát, tôi thấy chúng ta còn nhiều công việc cần hoàn thiện.

- Không giấu gì các anh, tôi từng nhờ mấy người bạn thử đến Ban quản lý cố vấn hướng đi cho các công ty, có người bạn nói cũng được, nhưng có người nói đây chỉ là hình thức. Anh ta chỉ nói một câu là rất bình thường, không có đặc sắc, không có ưu thế so với các Khu Khai Phát khác. Tôi cho các anh thời gian ba tháng, nếu như quan niệm phục vụ và ý thức chức năng của Khu Khai Phát không thay đổi, tôi sẽ tìm hai anh để nói chuyện.

Triệu Quốc Đống nói làm nhiều người hít sâu một hơi. Nếu vị Bí thư Thị ủy này chẳng những không một mình đi xem, còn mời người xa lạ đến các quận, huyện điều tra thì đúng là rất phiền phức.

Gần như mọi người đều cảm thấy Khu Khai Phát bị đánh giá như vậy mới chỉ là mở đầu. Không biết còn có bao người báo cáo phải đổ mồ hôi.



- Tôi rất không hài lòng với công việc của Cục Công an. Tôi chỉ đưa ra ba ví dụ đơn giản. Đoạn ngã tư giữa Khu Khai Phát và quốc lộ 915, ba tháng qua niên tục có năm vụ tai nạn làm tám người chết, cảnh sát giao thông đã phân tích nguyên nhân chưa, đã có biện pháp thi hành nào chưa? Đến nay tôi chưa thấy bất cứ hành động gì. Thứ hai đoạn quốc lộ 915 từ Thổ Thành tới Tây Giang, các xe tải đi qua đây vào ban đêm hay bị chặn đường đòi tiền, Cục Công an các anh đã có biện pháp nào nhằm vào hay chưa? Thứ ba các câu lạc bộ giải trí ở nội thành đầy tệ nạn như ma túy, đánh bạc, Cục trưởng Mã anh có biết hay không? Tôi mới tới hai tháng mà đã nhận được hai cuộc điện thoại phản ánh vấn đề nói rằng con cái bọn họ bị đám thanh niên ngoài xã hội ép hít ma túy, tạo ảnh hưởng rất lớn đối với gia đình bọn họ. Mà nếu nạn nghiện ngập này lan tràn thì vấn đề xã hội sẽ như thế nào?



- Bí thư Lam Quang, ta không ủng hộ giải thích của anh, tất cả nguyên nhân khách quan cũng không phải là lý do tại sao có nhiều vấn đề như vậy. Tôi hy vọng sau đây anh cần nghiêm túc kiểm tra công tác công an, không nên chỉ lấy lý do khách quan mà biện bạch.

Đối với lời giải thích của Lam Quang, Triệu Quốc Đống nói nhẹ nhàng hơn chút.

Mã Nguyên Sinh lúc này đang ướt đầm mồ hôi. Điều hòa không làm y bớt nóng. Mặc dù y là người thứ tư bị Triệu Quốc Đống không hề khách khí hỏi, nhưng Mã Nguyên Sinh tự nhận Triệu Quốc Đống có thành kiến với mình, điều này làm y như ngồi trên đống lửa.

- Cục trưởng Mã, anh đừng thầm oán trong lòng. Tôi cũng hiểu khó khăn khách quan của Cục Công an, nhưng đó không phải lý do. Mấy hôm trước thị trường Dược Quân cùng Bí thư Lam Quang đã báo cáo với tôi về việc hai phân cục nội thành của Cục Công an có độ tuổi trung bình cao, trình độ văn hóa thấp, lực lượng cảnh sát và kinh phí thiếu, trang thiết bị cũ. Tôi đã phê và mời thị trường Dược Quân cùng Thị trưởng Liên Hương cẩn thận nghiên cứu. Đối với vấn đề biên chế nhân viên công an, kinh phí, trang thiết bị phải cố gắng ưu tiên, dù các phương diện khác chúng ta thắt lưng buộc bụng cũng không thể tiết kiệm ở điểm này.

- Tình hình an ninh trật tự của một đô thị và sự phục vụ hành chính của công an biểu hiện đến hình tượng đô thị đó, thậm chí có thể nói có tác dụng rất quan trọng. Tôi có thể đưa ra ví dụ bản thân mình để nói rõ vấn đề này …

Triệu Quốc Đống cũng giới thiệu việc khi mình còn làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát Huyện Giang Khẩu vì vụ án bắt cóc mà kéo nhà đầu tư Quảng Đông từ huyện Lộc Sơn sang Giang Khẩu.

- Lúc ấy Bí thư huyện ủy Lộc Sơn cũng chính là Thị trưởng Diêu Văn Trí – Thành phố An Đô bây giờ, mà lúc ấy Bí thư huyện ủy Giang Khẩu cũng là Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát công nghệ cao An Đô – Lô Vệ Hồng. Mọi người nếu không tin có cơ hội có thể xác thực. Nói cách khác một chuyện có lẽ mọi người nghĩ nó rất nhỏ nhưng lại quyết định đến một hạng mục vài chục triệu.

- Vì thế Cục trưởng Mã, cũng như các ngành khác tôi cho anh thời gian. Do tính phức tạp và đặc thù của an ninh trật tự nên tôi cho các anh nửa năm. Tất cả điều kiện anh đưa ra tôi sẽ mời thị trường Dược Quân cùng Thị trưởng Liên Hương cố gắng thỏa mãn. Nhưng nếu tình hình an ninh trật tự vẫn không thay đổi thì tôi sẽ hỏi anh.

Mã Nguyên Sinh sớm biết Triệu Quốc Đống vừa đến thì chức Cục trưởng Cục Công an thị xã của mình sẽ khó yên ổn. Triệu Quốc Đống mặc dù không phải kẻ có thù tất báo nhưng anh muốn nói hắn không để ân oán trước đây vào lòng, Mã Nguyên Sinh không tin. Nhưng y phải thừa nhận Triệu Quốc Đống chuẩn bị quá chu đáo làm mình không thể phản bác.

Cũng may Lam Quang giải thích giúp mình, làm mình không đến mức không thể chống đỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.