Lộng Triều

Chương 47: Q.13 - Chương 47






Hội nghị kéo dài từ 8h30 sáng đến 12h trưa mới kết thúc, sau đó cùng ăn ở nhà ăn Ủy ban Thị xã. Chiều bắt đầu từ 2h kéo dài đến 6h.

Kỷ luật hội nghị lần này rất tốt, tất cả nhân viên tham gia đều phải tắt chuông điện thoại, không được nghe trong hội nghị. Ngay cả Triệu Quốc Đống điện thoại di động đều do thư ký cầm, việc quan trọng chỉ nghe vài câu rồi xong, sau đó nhanh chóng về chỗ ghi chép.

Hơn 20 đơn vị báo cáo, có hơn 9 đơn vị bị điểm danh phê bình, hơn nữa mỗi lần Triệu Quốc Đống đều nói rất sắc bén. Vì thế có ba đơn vị được khen đều vui mừng ra mặt.

Mặc dù buổi trưa chỉ có hơn tiếng, cũng có không ít Chánh văn phòng và thư ký chạy tới trao đổi với lãnh đạo chủ yếu xem chiều nên báo cáo như thế nào, mong báo cáo càng nói rõ ý đồ hơn.

So sánh với buổi sáng không ít người đã có kinh nghiệm nên buổi chiều các vị lãnh đạo báo cáo đơn giản, ngắn gọn hơn nhiều, hơn nữa khi đưa ra vấn đề và biện pháp giải quyết càng thêm có tính thực tế. Cuối cùng Triệu Quốc Đống đã nói trêu chọc nếu hội nghị lần này có thể khiến các đơn vị thay đổi thì đó chính là thành tích lớn nhất.

….

Sáng hôm sau Triệu Quốc Đống dành nửa tiếng trình bày ý kiến của mình về tư tưởng tác phong của cán bộ thị xã sau hai tháng nhận chức, cũng đưa ra báo cáo về việc làm như thế nào để phấn chấn tinh thần, chuyển biến tư tưởng, thay đổi tác phong, phấn đấu vì sự phát triển của Ninh Lăng.

Nhật báo Ninh Lăng đã dành trang nhất để đăng tải bài phát biểu của Triệu Quốc Đống. Bản báo cáo này của Triệu Quốc Đống thực rra cũng không dài, trong báo cáo đưa ra yêu cầu trong ba năm khiến GDP, thu nhập bình quân của Ninh Lăng tăng lên rõ rệt.

Đề nghị này được các đơn vị thảo luận sôi nổi. Tất cả mọi người đều rất quan tâm đến vị Bí thư Thị ủy từng sáng tạo kỳ tích kinh tế ở Hoa Lâm, Tây Giang và Khu Khai Phát sẽ chuẩn bị dùng động tác gì lớn thay đổi cục diện kinh tế hiện nay của Ninh Lăng.

- Quốc Đống, cậu đưa yêu cầu trong ba năm tiến vào top 5 của tỉnh có phải cao quá không?

Vưu Liên Hương cũng không biết Triệu Quốc Đống sao lại kéo mình đi một vòng quanh nội thành, sau đó lại lên bờ đê hoang vu?

- Ba năm lọt vào top3 nhìn qua thì cao nhưng tôi tính sơ qua rồi. Thứ nhất năm nay không tính, sang năm mới là khóa mới mà. Nói cách khác chính là ba năm rưỡi.

Triệu Quốc Đống cười nói. Đi cùng Vưu Liên Hương hắn thực ra không cần e ngại gì nhiều.

- Chỉ được chút lợi nửa năm mà cậu vui như vậy sao?

Vưu Liên Hương lắc đầu nói:

- Không làm bên Ủy ban thì không biết, bây giờ mới biết chỗ khó xử của nhà ngheo, khắp nơi đều cần tiền. Câu trứng chọi đá đúng là rất phù hợp tâm trạng của tôi bây giờ.

- Vưu tỷ đừng bi quan như vậy, trời sụp cũng có núi cao đỡ mà. Ít nhất bây giờ tôi không phải cao hơn chị sao?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Dù chị không tin vào Ninh Lăng thì cũng nên tin vào tôi mà.

- Hừ, Ninh Lăng có hơn năm triệu người, nó khác so với Hoa Lâm hay Tây Giang. Hoàng Lăng mất bốn năm mới đi được bốn bậc, hơn nữa nói khó nghe một chút là nhờ công lao mà cậu để lại, mấy thị xã phía trước không chênh lệch nhiều với chúng ta. Bây giờ thì sao, hừ, Hoài Khánh đang tiến lên, Vĩnh Lương như mặt trời giữa trưa, Miên Châu, Kiến Dương cũng phát triển từ lâu. Dù là Tân Châu Lam Sơn thì Ninh Lăng chúng ta cũng có chênh lệch không hề nhỏ.

GDP năm ngoái của Tân Châu là 24 tỷ, Lam Sơn là 23,5 tỷ, Ninh Lăng là 16 tỷ. Cậu dù có bản lĩnh kéo tăng trưởng nhanh hơn một chút thì cả năm cũng chỉ tầm 20%, tức là GDP của chúng ta tầm 19,2 tỷ. Mà Tân Châu, Lam Sơn tăng tốc đều là tầm 12%, chúng ta chênh lệch với hai nơi đó khoảng 7 tỷ. Trong ba năm chúng ta muốn vượt qua hai nơi này thì tốc độ tăng trưởng hàng năm là bao nhiêu? Hơn nữa dù vượt qua liễu Lam Sơn Tân Châu thì vẫn còn có năm nơi bên trên. Miên Châu Kiến Dương không nói liễu, chênh lệch quá lớn, dù là Hoài Khánh cùng Vĩnh Lương với xu thế phát triển như hiện nay thì tôi sợ chỉ hai ba năm là đuổi kịp Miên Châu Kiến Dương.

Vưu Liên Hương cẩn thận phân tích tình hình cho Triệu Quốc Đống nghe.

- Ha ha, Vưu tỷ, chị cũng biết tôi mà, không có áp lực sẽ không có động lực, nếu không tăng áp lực cho mình thì sao có thể khiến mọi người đồng tâm hiệp lực?

Triệu Quốc Đống gật đầu cười nói.

- Tôi tính qua rồi. Nếu tính theo lẽ tường chúng ta đừng nói muốn vượt qua Hoài Khánh Vĩnh Lương, dù là Lam Sơn cùng Tân Châu cũng không thể. Nhưng chị cũng biết tôi nói một không hai, nói được làm được. Lúc tôi ở Hoa Lâm, Hoa Lâm chênh lệch bao nhiêu với Tây Giang? Hoa Lâm có lẽ chưa bằng 1/3 so với Tây Giang, bây giờ chênh lệch bao nhiêu? Tôi nhớ lúc tôi rời khỏi Ninh Lăng thì GDP của Hoa Lâm đã bằng 4/5 Tây Giang. Cho nên Vưu tỷ, ở thời đại liên tục thay đổi này thì mọi việc đều có thể. Chỉ cần chị và mọi người giúp tôi thì có thể làm tất cả mọi chuyện.

Triệu Quốc Đống lộ rõ sự tự tin làm Vưu Liên Hương mơ hồ. Nếu như Hoàng Lăng kiêu căng như vậy thì cô nhất định sẽ khinh thường, nhưng lời này do Triệu Quốc Đống nói sao lại làm cô tin tưởng?

Vưu Liên Hương khẽ cắn lưỡi làm mình tỉnh táo lại. Mình là Phó thị trưởng thường trực, không phải người hâm mộ, nhất định phải giữ sự tỉnh táo.

Triệu Quốc Đống lúc ở Hoa Lâm và Khu Khai Phát đúng là đã tạo kỳ tích về kinh tế, thậm chí ở Hoài Khánh hắn cũng thành Thị trưởng chói mắt. Nhưng một thị xã khác hẳn quận, huyện, mà điều kiện ở Ninh Lăng không thể so sánh với Hoài Khánh. Trong hội nghị Thị ủy phát biểu hùng hồn như vậy tuy được mọi người chú ý nhưng một khi mọi người phát hiện tình hình không tốt như anh nói thì uy tín của anh sẽ giảm mạnh.

Ba năm không dài, hơn nữa căn bản không cần đến ba năm, năm thứ hai thậm chí cuối năm sau người ta cũng có thể nhìn ra vấn đề. Dù anh là Bí thư Thị ủy nên không ai dám công khai hỏi về quyền uy của anh, nhưng sau này anh muốn đưa chính sách vào thực tế sẽ gặp nhiều trở ngại.

- Quốc Đống, tôi đương nhiên toàn lực giúp cậu nhưng cậu cảm thấy tất cả mọi người đều phục tùng cậu thì cậu có thể lật trời sao?

Vưu Liên Hương có chút mệt mỏi mà nói.

- Cậu có phải có kế hoạch lớn gì không?

- Ừ, Vưu tỷ, chị thấy đây thế nào?

Triệu Quốc Đống nhìn về bãi đất hoang và nói.

Vưu Liên Hương lập tức cảnh giác. Chung Dược Quân cùng Trúc Văn Khôi có ý đồ với khu Giang Đông này thì cô biết. Chẳng lẽ bây giờ Triệu Quốc Đống lại muốn tiến hành sao?

- Quốc Đống, có phải là thị trường Dược Quân cùng Lão Trúc đến nói với cậu về việc xây dựng, khai thác khu Giang Đông này?

- Vưu tỷ, vừa nãy đi một vòng quanh nội thành, chị thấy tình hình nội thành như thế nào?

Triệu Quốc Đống không trực tiếp trả lời Vưu Liên Hương.

Vưu Liên Hương do dự một chút, cô cũng không muốn nói với câu trái lương tâm.

Việc cải tạo nội thành cũ là điều mà bất cứ đô thị phát triển nào cũng phải đối mặt. Mà cải tạo nội thành cũ của Ninh Lăng càng gặp nhiều vấn đề, bồi thường lớn. Hoàng Lăng lúc còn đương chức đã vài lần gác lại vì sợ mâu thuẫn xã hội quá lớn. Sau khi Triệu Quốc Đống tới, Vưu Liên Hương hy vọng sự cứng rắn của Triệu Quốc Đống mà đẩy mạnh việc cải tạo nội thành. Nhưng bây giờ xem ra Triệu Quốc Đống có chung quan điểm với Chung Dược Quân và Trúc Văn Khôi.

- Mấy con phố cũ thì tôi thấy vẫn ổn, chưa xuống cấp. Nhưng mà Quốc Đống, cậu phải suy nghĩ kỹ nếu bây giờ không cải tạo, sau này theo thời gian mà chính quyền muốn cải tạo sẽ phải trả giá gấp vài chục lần.

Vưu Liên Hương nhíu mày nói:

- Còn phương án thị trường Dược Quân đưa ra theo tôi thấy cũng không thấp hơn so với phí giải tỏa. Chỉ riêng xây dựng một cây cầu lớn bắc qua sông thì cũng đã tầm 200 triệu, điều này còn chưa tính xây dựng đường, cơ sở vật chất thiết yếu cho khu vực này.

- Vưu tỷ, chi phí giải phóng mặt bằng không phải nguyên nhân chính. Chị có thấy là việc cải tạo nội thành cũ của Ninh Lăng chúng ta khác với đô thị khác. Các đô thị khác sẽ cải tạo thôn nội đô là việc chính, ví dụ như An Đô, Kiến Dương. Nhưng nội thành cũ của Ninh Lăng chúng ta lại khác.

Triệu Quốc Đống cẩn thận phân tích.

- Có gì khác?

Vưu Liên Hương như con phượng hoàng máu chiến đã tiến vào trạng thái chiến đấu, lúc này cô vứt tất cả tình cảm cá nhân sang bên, bây giờ cô là Phó thị trưởng thường trực Thị xã Ninh Lăng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.