Lộng Triều

Chương 53: Q.19 - Chương 53






Dương Kính Quang tỏ rõ thái độ làm không khí hội nghị thường trực ủy ban tỉnh thoáng cái thay đổi, cũng làm mấy vị phó chủ tịch tỉnh khác than thở. Dương Kính Quang vốn là người khiêm nhường, mềm mỏng chẳng lẽ do Triệu Quốc Đống tới nên y muốn thể hiện sự tồn tại của mình, hay là do thái độ công việc tiêu cực của Tần Hạo Nghiên đã ảnh hưởng tới tính tích cực công tác của hắn, bây giờ trong lúc nhất thời cũng khó xác định. Nhưng có một điều có thể khẳng định biểu hiện của Dương Kính Quang có quan hệ rất lớn với việc Triệu Quốc Đống về An Nguyên.

Cố vấn Lôi Vân Thiện của ủy ban tỉnh nhân cơ hội thao thao bất tuyệt giới thiệu về nhiều hạng mục trong hành lang Khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê, nhất là chuyên môn đề cập viện nghiên cứu tài liệu hàng hải có ý đến Miên Châu.

Trước đây thanh thế của hành lang Khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê rất lớn, hơn nữa Miên Châu nổi tiếng có hoàn cảnh sinh thái phong phú, là một trong ba thành phố lớn nhất An Nguyên, vì thế viện nghiên cứu tài liệu hàng hải có ý đầu tư vào Miên Châu. Nhưng mấy tháng nay do công trình xây dựng trì trệ nên ý đồ kia giảm nhiều. Nghe nói chính quyền các tỉnh Tương, Xuyên đang tranh thủ lôi kéo đơn vị này. Đây là nguyên nhân khiến Lôi Vân Thiện lo nhất.

Thấy mọi người tỏ vẻ đồng ý một lần nữa nghiên cứu hạng mục hành lang Khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê, Long Ứng Hoa rất buồn bực. Y vốn tưởng Triệu Quốc Đống sẽ kéo dài một chút, không cần nhanh như vậy làm rõ ở vấn đề cụ thể. Không ngờ trong hội nghị thường trực ủy ban lần đầu tiên mà đã khơi mào, hắn tưởng mình là chúa tể sao?

- Lão Long, tôi thấy anh vẫn không lên tiếng, anh nói chút gì đi. Công tác xây dựng hạng mục hành lang Khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê trước đó vẫn do anh phụ trách, tôi nghĩ anh phải hiểu khá rõ về hạng mục này mới đúng.

Dương Kính Quang rất bình tĩnh nhìn lướt qua Long Ứng Hoa ngồi đối diện với mình. Y cũng muốn xem phản ứng của đối phương ở tình huống như thế này.

- Ừ, vậy tôi sẽ trình bày quan điểm cá nhân của mình.

Long Ứng Hoa nhẹ nhàng đặt bút xuống rồi nói:

- Ý của tôi hơi khác môn nhân. Tôi vẫn kiên trì quan điểm của mình, xây dựng hành lang Khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê sớm đã xác định do Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng phụ trách chính, chính quyền địa phương giúp đỡ. Mặc dù bởi vì nguyên nhân khách quan mà tiến độ chậm lại nhưng tôi cảm thấy nó ảnh hưởng không lớn đến hạng mục khổng lồ này. Tỉnh ủy cũng đã sớm có ý kiến rõ ràng, địa phương phối hợp chủ yếu do Miên Châu phụ trách, tỉnh chủ yếu là giao tiếp, tôi cảm thấy không nên tùy tiện bác bỏ ý kiến này.

Long Ứng Hoa nói khá bình thản như không mang theo chút tình cảm nào, như đang nói tới một việc không quan trọng nhưng không ít người ngồi đây đều căng thẳng.

Nhưng thật ra Triệu Quốc Đống đang cười cười xoay bút nhìn xem biểu hiện của Long Ứng Hoa.

Vậy mới thú vị chứ, nếu Long Ứng Hoa không có chút dũng khí nào thì đúng là không đủ tư cách tranh đoạt chức thường vụ tỉnh ủy với mình.

- Vừa nãy Chủ tịch Kính Quang cũng nói đến tài chính của tỉnh thuộc về quần chúng nhân dân toàn tỉnh, tôi cảm thấy đúng là vì như vậy nên càng phải sử dụng thận trọng hơn.

Long Ứng Hoa nhìn lướt qua Triệu Quốc Đống và Dương Kính Quang rồi nói tiếp:

- Miên Châu muốn tỉnh ủng hộ, như vậy các thành phố thị xã khác yêu cầu tỉnh như vậy thì sao, có phải đối xử như nhau không? Cho nên tôi cảm thấy không thể tùy tiện chấp nhận việc đi ngược chế độ, quy định. Chúng ta không thể lấy cớ do hạng mục đặc thù mà chấp nhận, đây chính là coi thường quy định, chế độ đã được xác định.

Long Ứng Hoa nói rất tự tin, y tiến hành bác bỏ quan điểm của Dương Kính Quang.

Chẳng qua y đang né tránh hạng mục hành lang Khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê này ảnh hưởng như thế nào đến sự phát triển kinh tế địa phương. Ở điểm này Long Ứng Hoa thực ra cũng tán thành quan điểm của Triệu Quốc Đống, đó chính là mặc dù không thấy hiệu quả GDP ngay nhưng sức ảnh hưởng khó có thể ước lượng. Từ lâu dài thì thấy hạng mục này tiến hành sớm vẫn hơn là muộn. Chẳng qua trong hoàn cảnh chính trị đặc thù này thì có vài thứ chỉ có thể bị áp chế xuống.

Triệu Quốc Đống rất tự nhiên nhìn vẻ mặt các vị phó chủ tịch. Dương Kính Quang trầm tư, mặt Khang Nhân Lương không chút thay đổi, không nhìn ra gì; Tào Ninh muốn nói lại thôi giống như có chút đồng ý quan điểm của Long Ứng Hoa nhưng mãi không mở miệng. Hoàng Trì thì vẫn có thái độ lạnh nhạt với việc không liên quan tới mình. Ánh mắt Dương Thiếu Bằng đảo đảo nhìn quanh rồi lộ vẻ suy nghĩ.

Nghe Long Ứng Hoa nói xong, Dương Kính Quang nhìn lên nói:

- Lời này của lão Long không phải không có lý, chủ tịch, anh thấy?

- Ừ, tôi thấy hội nghị diễn ra rất tốt, ở một vấn đề không có ý kiến giống nhau là bình thường. Chúng ta đứng ở góc độ khác nhau nên nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau. Lão Long đây là lo lắng tới chế độ và tình hình tài chính của tỉnh. Nhưng thật ra tôi cảm thấy theo thời đại phát triển rất nhiều vấn đề chúng ta không thể câu nệ theo hình thức cũ, không thay đổi. Vấn đề đặc thù cần có phương pháp giải quyết mới.

Triệu Quốc Đống rất tự nhiên nói.

- Đương nhiên ý kiến tỉnh đã xác định mà muốn thay đổi thì cần thông qua trình tự nhất định. Chẳng qua tôi cảm thấy trước đó chúng ta có thể làm vài công việc chuẩn bị. Thiếu Bằng, tôi thấy anh nên quan tâm nhiều tới hạng mục Tỳ Bà Khê, có thể thành lập một tổ đẩy mạnh hạng mục Tỳ Bà Khê do anh làm tổ trưởng, Bối Thiết Lâm cùng Chu Cánh Sinh làm phó, đầu tiên tiến hành đánh giá sơ bộ về các công việc cần triển khai và tài chính cần dùng cho hạng mục Tỳ Bà Khê, đưa ra phương án có thể thực hiện, đến lúc ấy tôi sẽ báo cáo với bí thư Lăng mong có thể đạt thành ý kiến thống nhất.

Hội nghị cười cười đã kết thúc, Long Ứng Hoa dọn sổ rồi đi thẳng.

….

Lăng Chính Dược lấy tay xoa lên mặt, hai mai đã có tóc bạc. Dậy hoạt động một phen, độ xanh hóa trong khu nhà thường vụ tỉnh ủy này rất tốt, không khí tươi mát, còn được quản chế về giao thông nên khá yên tĩnh, Lăng Chính Dược rất thích sáng dậy đi bộ một lúc.

Nước lạnh thấm vào mặt làm đầu óc trở nên tỉnh táo. Đều nói trước 35 tuổi ngủ không tỉnh, sau 35 tuổi ngủ không được nhưng Lăng Chính Dược cảm thấy mình có lẽ không quen với quy tắc này. Tối ngủ muộn quá là hôm sau thấy mệt mỏi ngay.

Đại hội Đảng tỉnh sắp diễn ra, các công tác chuẩn bị về cơ bản đã xong, tin Tề Hoa cùng Trần Anh Lộc mang về đều rất bình thường.

Triệu Quốc Đống đảm nhiệm Phó bí thư Tỉnh ủy, quyền chủ tịch tỉnh đúng là tạo một vài chấn động ở tỉnh, tin tức ở vài thành phố, thị xã và sở ban ngành truyền về cũng hợp lý, đều có chút lo lắng khi Triệu Quốc Đống còn trẻ như vậy đã làm chủ tịch tỉnh, tâm trạng này không ít, nhất là ở cấp bộ càng rõ ràng.

Nhưng quan điểm này ở địa phương lại không nặng làm cho Lăng Chính Dược có chút bất ngờ. Không ít nơi có thái độ hoan nghênh Triệu Quốc Đống về An Nguyên, nhất là mấy nơi có kinh tế lạc hậu thì cho rằng Triệu Quốc Đống có tư tưởng phóng khoáng, có quyết tâm, am hiểu công tác kinh tế, làm chủ tịch tỉnh sẽ giúp khu vực lạc hậu phát triển.

Lăng Chính Dược bây giờ cũng không thể nói rõ cảm giác của mình. Trong thời gian này Triệu Quốc Đống hoạt động khá thường xuyên, tích cực đến các nơi. 20 ngày qua hắn liên tục đi bảy thị xã, về cơ bản đều chạy một mình không đi cùng phó chủ tịch tỉnh khác.

Điều này có nghĩa Triệu Quốc Đống rất tự tin, không cần người khác giúp cũng có thể nhanh chóng kết thành một khối với địa phương.

Trước đó Lăng Chính Dược không để ý điểm này, nhưng Tề Hoa cùng Trần Anh Lộc truyền tin về đã nhắc Lăng Chính Dược ý thức được Triệu Quốc Đống ở vài phương diện có năng lực không bình thường.

Bây giờ còn chưa nhìn ra Triệu Quốc Đống có hành vi gì mới lạ, nhưng Long Ứng Hoa cũng truyền lại chút tin tức, ở hạng mục Tỳ Bà Khê, Triệu Quốc Đống định lật đổ ý kiến vốn có. Nhưng sau đó hắn như ý thức được điều gì đấy nên thành lập một tổ lãnh đạo thúc đẩy hạng mục Tỳ Bà Khê, yêu cầu tiến hành phân tích tình hình và tương lai của hạng mục. Hơn nữa Triệu Quốc Đống còn nói sẽ chủ động báo cáo với mình.

Trước khi có phân tích chi tiết về hạng mục Tỳ Bà Khê, Lăng Chính Dược cũng không định tỏ thái độ. Muốn thay đổi hay không thì đều phải theo trình tự, đây là điều Lăng Chính Dược muốn nói cho Triệu Quốc Đống biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.