Lộng Triều

Chương 6: Q.15 - Chương 6






Đưa Lưu Nhược Đồng về nhà bố mẹ, Triệu Quốc Đống bắt đầu chuẩn bị kế hoạch.

Lưu Nhược Đồng đến An Nguyên thì không thể không gặp bố mẹ chồng, dù không có mấy ngôn ngữ chung nhưng vẫn phải đến.

Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ nên đi gặp Bí thư Ứng như thế nào, làm như thế nào để thuyết phục đối phương.

Bây giờ Trung ương thông qua đủ loại con đường mà đưa ra ý kiến, nhưng Quốc vụ viện còn chưa gửi văn bản chính thức xuống các địa phương. Nói tóm lại còn một thời gian để chuẩn bị. Tình hình mặc dù khó khăn nhưng không đến mức không thể thay đổi, không thể làm gì.

Triệu Quốc Đống đầu tiên gọi cho Dương Kính Quang hỏi Bí thư Ứng chiều có lịch gì không? Dương Kính Quang cười cười hỏi ý của y có phải bây giờ muốn xuất hiện trước mặt lãnh đạo để sau khi học xong có được vị trí tốt không? Triệu Quốc Đống cũng không hề khách khí. Hắn nói nếu như Trưởng ban thư ký thấy được thì tôi có thể làm thư ký, vệ sĩ cho Bí thư Ứng. Dương Kính Quang cười ha hả nói Triệu Quốc Đống đúng là có khí chất làm vệ sĩ, nhưng đáng tiếc không có vị lãnh đạo nào dùng vệ sĩ cấp giám đốc sở cả.

Chiều Ứng Đông Lưu có cuộc tiếp kiến đoàn thương nghiệp Hongkong nên chiều không có thời gian. Triệu Quốc Đống có chút thất vọng, chẳng qua Dương Kính Quang bảo Triệu Quốc Đống mai trước 10h thì Ứng Đông Lưu không có lịch gì, nếu có chuyện quan trọng cần báo cáo có thể đến Tỉnh ủy sớm một chút để chờ. Ứng Đông Lưu có thói quen đi bộ buổi sáng, chặn y ở cửa sau Tỉnh ủy là có thêm tầm nửa tiếng nói chuyện.

Triệu Quốc Đống muốn gặp Ứng Đông Lưu chiều nay vì sáng mai có lịch khác, bây giờ xem ra chỉ có thể đợi đến sáng mai. Hắn cũng gọi cho Hàn Độ nhưng thư ký của Hàn Độ nói trưởng ban Hàn sáng Nam Hoa khảo sát.

Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời đúng là không biết đi đâu.

Xe chạy đến trụ sở câu lạc bộ Yến Quy Lai, Triệu Quốc Đống phát hiện mình đúng là có cảm giác là lạ với nơi này.

Không phải do lâu không tới mà là từ tâm lý thấy mới lạ. Có lẽ do hắn ở Ninh Lăng quá nhiều thời gian, vì thế lúc về An Đô liền thấy là lạ.

Yến Quy Lai là câu lạc bộ bên thành nam do chị em Từ Xuân Nhạn kinh doanh, cùng với câu lạc bộ trước đây.

Yến Quy Lai chủ yếu tiếp đón các vị khách cao cấp, nó nằm bên hồ Yến Quy có hoàn cảnh đẹp, tòa nhà bảy tầng với hai thang máy là đủ biết quy mô của nó như thế nào.

Xe Audi của Triệu Quốc Đống tiến vào bãi đỗ xe thấy ở đây có không ít xe sang trọng.

Từ Thu Nhạn đã mua một xe khác, không dùng chung xe với chị gái nữa. Câu lạc bộ Nhạn Nam Phi thuộc top3 các câu lạc bộ chăm sóc sức khỏe phụ nữ nên có nguồn thu ổn định, lãi hàng năm đến mấy triệu làm cho hai chị em thoát cuộc sống vốn có, biến hoá thành phượng hoàng. Bây giờ Từ Thu Nhạn đã không còn làm giáo viên dạy thể hình nữa, mà thành một người dậy dưỡng sinh, giao tiếp với khách hàng quan trọng.

Mà Yến Quy Lai cũng là một câu lạc bộ dưỡng sinh cao cấp mà hai cô mới thành lập hai năm gần đây. Chỉ riêng việc lắp đặt và thiết bị cho Yến Quy Lai đã tốn 20 triệu.

Nhân viên được mời đều là những y tá đã tốt nghiệp, mỗi một vị khách có hơn 10 nhân viên chuyên môn phục vụ, mỗi ngày tiếp khách không quá 20 người, đồng thời tiếp đón không vượt quá sáu khách.

Nghe nói Từ Xuân Nhạn cùng mấy công ty ở Hongkong, Châu Âu hợp tác mở câu lạc bộ này. Do chị em Từ Xuân Nhạn bỏ vốn, bên Hongkong cung cấp nhân viên quản lý và huấn luyện, bên Châu Âu cung cấp thiết bị và đồ dùng.

Không đợi Triệu Quốc Đống xuống xe, một xe BMW Z 4 màu đỏ chạy sát tới, đỗ ngay bên cạnh xe Triệu Quốc Đống. Một cô gái xinh đẹp cầm túi xách G u c c i từ trong xe chui ra.

Triệu Quốc Đống vừa mở cửa đã thấy đối phương đi lướt qua mình, đúng là một cô gái xinh đẹp.

Dáng người cao gầy mặc chiếc áo khoác nhung hợp thể khiến cho người ta khó có thể nhìn được đường cong quyến rũ, má lúm đồng tiền mơ hồ nhìn thấy. Trên tay là chiếc điện thoại di động Motorola V 7 0 cùng với chiếc vòng kim cương sáng bóng trên tay.

Triệu Quốc Đống thầm khen xem ra Yến Quy Lai này đúng là có cấp độ cao hơn Nhạn Nam Phi, chỉ riêng khí chất của cô gái này đã đủ thấy trình độ của khách. Đương nhiên dp có thể nhìn ra đối phương ít nhất phải 30 tuổi.

Triệu Quốc Đống đang thầm khen thì thấy đối phương suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại như muốn về xe lấy gì đó. Cô ta vừa gọi diện vừa đi nhưng lại đột nhiên lảo đảo.

Đây là một bãi đỗ xe sinh thái trồng nhiều hoa, ở giữa có cỏ, cả bãi đỗ xe trông khá bắt mắt. Nhưng đối với các cô gái đi giày cao gót đúng là phải đi cẩn thận.

Cô gái này do không cẩn thận khiến giày cao gót bước vào khe hở mà lảo đảo. Cũng may cô ta phản ứng nhanh, người cũng mềm dẻo. Tay phải vung điện thoại di động ra, tay chống xuống đất mới đứng lai được. Chẳng qua chiếc điện thoại di động lại bay thẳng tới trước mặt Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống không ngờ bãi đỗ xe này lại xuất hiện việc “điện thoại di động bay”, hắn chỉ thấy một thứ màu đỏ bắn thẳng tới trước mặt mình. Hắn vô thức nghiêng người giơ tay, chiếc điện thoại di động rơi vào tay hắn.

“A” cô gái mặc dù thiếu chút nữa ngã nhưng lập tức điều chỉnh cơ thể. Cô ta đảo đảo mắt cá thấy không bị thương thì mới nhớ tới điện thoại di động của mình bị người cầm nên có chút xấu hổ đi tới.

Mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng tim Triệu Quốc Đống chấn động mạnh. Trên máy V70 là số điện thoại rất quen thuộc, mặc dù bên kia chưa nghe máy nhưng số này Triệu Quốc Đống không lạ gì.

- Xin lỗi anh, máy của tôi có làm anh bị thương không?

Cô gái không ngờ một cú vấp ngã vô tình làm lộ bí mật của mình. Cô ta có chút khó hiểu là Yến Quy Lai này vốn không tiếp khách nam, mà nhân viên bảo vệ và nhân viên phục vụ cũng không thể dùng xe Audi A6, chẳng lẽ là tới đón người?

- Không có, cô không bị thương chứ?

Triệu Quốc Đống cố nở nụ cười đưa trả máy cho đối phương nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ rất nhiều.

- Tôi không sao, cảm ơn anh, nếu không có anh chắc máy điện thoại di động của tôi đã vỡ rồi.

Cô gái nhìn thoáng qua máy, đưa lên tai và nói:

- Quốc Đống ca, vâng, chiều nay em định ở Yến Quy Lai nghỉ ngơi một chút, đã lâu chưa tới. Chiều anh có việc, vâng, tối gặp, em đợi điện của anh.

….

Từ Xuân Nhạn rất vui. Triệu Quốc Đống đột nhiên đến làm cô hưng phấn. Mặc dù cô thấy Triệu Quốc Đống có vẻ thất thần, ngay cả việc mình cố ý thay một chiếc váy đẹp mà hắn cũng không chú ý tới, điều này khiến cô cảm thấy không nên nói gì mà chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống đứng lên, kéo Từ Xuân Nhạn đi tới bên cạnh cửa sổ, tách rèm cửa ra.

- Xuân Nhạn, chủ xe kia là ai?

Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.

- Xe nào cơ?

Từ Xuân Nhạn có chút tò mò. Triệu Quốc Đống không hứng thú mấy với xe cộ mà, ngoài yêu cầu an toàn cao một chút thì cũng không chú ý thương hiệu.

- Xe BMW Z 4 màu đỏ, biển AnA-MM988.

Triệu Quốc Đống nói.

- Ồ, đó là xe của Hứa tiểu thư, sao, anh biết cô ta sao?

Từ Xuân Nhạn có chút kinh ngạc. Hứa Á Phỉ là người phụ nữ mắt cao hơn trán, bình thường hay đi một mình. Mặc dù là một hội viên Vip của Yến Quy Lai nhưng khoản tiền hội phí 300 ngàn cũng không coi vào đâu.

- Vốn không biết, chỉ là vừa nãy trùng hợp gặp mà thôi.

Triệu Quốc Đống nói:

- Cô ta làm gì?

- Sao? không hẹn mà gặp sao?

Từ Xuân Nhạn hơi ghen một chút.

- Xuân Nhạn, chị nghĩ gì thế? Cô ta có hấp dẫn nhưng đâu thể bằng chị.

Triệu Quốc Đống nở nụ cười.

Bị Triệu Quốc Đống nói như vậy, Từ Xuân Nhạn có chút xấu hổ xoay người. Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều mà chỉ ôm eo cô.

- người phụ nữ này hình như bán trang sức, quan hệ rộng. Cô ta còn có một xe Mercedes-Benz G nữa, sao thế Quốc Đống?

Từ Xuân Nhạn cảm thấy Triệu Quốc Đống không phải có hứng thú với bản thân người phụ nữ kia, mà hình như Hứa Á Phỉ kia làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.