Lộng Triều

Chương 7: Q.2 - Chương 7






Xe jeep đưa mọi người về đồn. Triệu Quốc Đống thấy mình hơi nhiều hơi rượu nên bảo Bì Chí Kiên lái xe đưa mình về nhà.

Triệu Quốc Đống về nhà đổi quần áo mà thấy hơi buồn chán. Hắn nhớ hôm nay là thứ sáu, câu lạc bộ nhảy của nhà máy có mở cửa. Hắn đang chuẩn bị đi xem thì thấy Phòng Tử Toàn tìm tới.

- Ồ, hôm nay mặc đẹp trai quá nhỉ?

Phòng Tử Toàn mặc bộ đồ mới, quần jean, giày da.

- Định đi đến sàn nhảy à?

- Ồ, Quốc Đống, hôm nay ông uống rượu à?

Phòng Tử Toàn vừa nhìn thì biết hôm nay Triệu Quốc Đống uống không ít.

- Biết sao được, đấu rượu với Hùng Nhân Quý, hơn nữa Khanh Quang Vinh cũng tới nên phải uống tới cùng.

Triệu Quốc Đống khát nên cầm cả ấm nước mà ngửa cổ uống.

- Hả? Hùng Nhân Quý? Khanh Quang Vinh?

Phòng Tử Toàn lắp bắp nhắc lại rồi tỉnh ra mà nói:

- Ồ, là Đồn công an ông phá được hai vụ án lưu manh sàm sỡ nữ công nhân hả?

- Ừ, không nói linh tinh nữa. Đi sàn nhảy thôi, hôm nay tôi muốn tìm người nhảy.

Triệu Quốc Đống nói.

Sàn nhảy vẫn náo nhiệt như trước. Triệu Quốc Đống đi vào thì mới thấy thân phận của mình bây giờ không thích hợp xuất hiện ở đây. Mặc dù hầu hết nữ công nhân không nhận ra hắn, nhưng nhiều con cái nhà máy biết thân phận của hắn. Ánh mắt mọi người nhìn hắn có chút kỳ quái, cũng có nhiều người bàn tán.

- Xem ra tôi không đến đây được nữa rồi.

Triệu Quốc Đống có chút nuối tiếc chui vào một góc nhưng vẫn có người nhìn tới.

- Ai nói không được? Nhà máy ta có không ít người làm ăn ở Giang Miếu, sự tích của ông đã sớm truyền khắp nhà máy.

Phòng Tử Toàn có chút đắc ý mà nói:

- Ngay cả bọn tôi cũng thơm lây.

- Vậy sau này tôi sao làm ăn gì được ở nhà máy này?

Triệu Quốc Đống nói.

- Làm ăn? Quốc Đống, ông định làm gì ở nhà máy? Muốn gái thì tôi dám nói chỉ cần ông thả ra thì cửa nhà ông chắc bị tranh nhau đến vỡ ra, sợ ông không dám thôi.

Phòng Tử Toàn trêu chọc.

- Ông đừng nói tôi thành kẻ háo sắc như vậy chứ. Tôi đến bây giờ còn chưa cầm tay Khổng Nguyệt đó.

Triệu Quốc Đống mượn men rượu mà nói dối.

- Đúng, chuyện của ông và Khổng Nguyệt là như thế nào? Đến mức nào rồi?

Phòng Tử Toàn rất chú ý tới việc này:

- Sao tết mà không thấy ông và Khổng Nguyệt ở bên nhau?

- Không biết, tôi cũng không biết quan hệ của mình và cô ấy là như thế nào.

Triệu Quốc Đống nói tránh đi. Bây giờ quan hệ của hắn và Khổng Nguyệt không nóng cũng không lạnh. Nhất là sau tết càng thêm xa cách. Triệu Quốc Đống phát hiện mình đã nghĩ ra, càng theo mạnh thì Khổng Nguyệt càng cẩn thận. Nếu hắn tỉnh táo một chút có lẽ còn có hiệu quả.

- Khổng Nguyệt tới kìa, chỉ có mình cô ấy.

Mắt Phòng Tử Toàn rất tinh, vừa nói vừa vẫy vẫy Khổng Nguyệt.

Khổng Nguyệt cũng phát hiện ra hai người liền đi tới.

- Khổng Nguyệt, nhảy một điệu chứ?

Triệu Quốc Đống không hề do dự đưa tay cầm tay Khổng Nguyệt.

Bị Triệu Quốc Đống kéo đi, Khổng Nguyệt đi theo Triệu Quốc Đống mà nhảy.

Hai người đã lâu không tiếp xúc gần như vậy. Có lẽ sau chuyện lần đó thì hai người vào giai đoạn chiến tranh lạnh. Triệu Quốc Đống cố không đi tìm Khổng Nguyệt, Khổng Nguyệt cũng cố giữ .

Chẳng qua Triệu Quốc Đống hôm nay uống nhiều nên bắt đầu làm loạn, điều này làm Khổng Nguyệt có chút khẩn trương và lo lắng.

Khổng Nguyệt có thể ngửi ra mùi rượu từ người Triệu Quốc Đống truyền tới, mà tay của hắn sau lưng cũng đang vuốt ve cơ thể cô, từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên. Nhất là nó còn dừng ở chỗ dây áo lót của cô, thi thoảng còn khẽ kéo nó lên qua chiếc áo nghe tách một tiếng. Trò này giống như hồi còn học cấp hai Triệu Quốc Đống đã trêu cô, điều này làm Khổng Nguyệt rất xấu hổ.

Chân khẽ di chuyển đến nơi tối, đây là thiên đường của các đôi yêu nhau. Hơn mười đôi yêu nhau đang dựa sát vào nhau, bước theo điệu nhảy. Triệu Quốc Đống thậm chí có thể thấy có người đưa tay vào áo bạn gái, chẳng qua cũng làm khá kín đáo.

Khổng Nguyệt không nhịn được không khí này muốn rời đi nhưng hai tay của Triệu Quốc Đống đã khống chế được tiết tấu điệu nhảy.

Không khí mập mờ xung quanh như thuốc mê tiến vào tim Khổng Nguyệt, bàn tay phải đáng ghét của Triệu Quốc Đống cũng hoạt động làm cho Khổng Nguyệt nóng lên.

Hai cơ thể cũng dán vào nhau gần hơn. Ở đây khá tốt nên không ai chú ý anh là ai. Mọi người đều đặt sự chú ý vào đối tượng của mình. Điệu nhạc này khá dài mà du dương, đây chính là thứ thuốc kích thích đối với các đôi yêu nhau.

Khổng Nguyệt không biết từ lúc nào đã dựa đầu lên vai Khổng Nguyệt. Có lẽ mùi rượu đã làm cô say làm cho lý trí của cô mơ hồ. Tay trái đang giữ tay phải của Triệu Quốc Đống không biết từ lúc nào đã được cô đưa lên cổ hắn. Mà Triệu Quốc Đống cũng đã đặt tay lên eo cô.

Bước chậm là điệu nhảy mà đôi yêu nhau thích nhất. Ôm bạn gái nhảy và cho hai cơ thể tiếp xúc nhau, tiếng nhạc du dương làm các đôi khó có thể kiềm chế.

Khổng Nguyệt dựa vào lòng Triệu Quốc Đống, Khổng Nguyệt có thể cảm nhận vú cô cạ cạ vào ngực làm hắn rất thích thú. Nếu không phải do hoàn cảnh ở đây thì Triệu Quốc Đống đã hôn lên tai Khổng Nguyệt.

Điệu nhạc kết thúc, các đôi nam nữ về chỗ cũ. Khổng Nguyệt không nhịn được vỗ vỗ mặt mình một chút. Mình vừa nãy sao vậy, sao lại không biết xấu hổ ôm lấy hắn như thế, không biết có ai thấy không?

Triệu Quốc Đống cảm thấy trong phòng khá oi. Trời tháng ba mặc dù hơi lạnh nhưng sàn nhảy nhiều người nên khiến nhiệt độ không thấp.

- Khổng Nguyệt, hay chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?

Mặc dù là hỏi ý nhưng Triệu Quốc Đống không cho Khổng Nguyệt trả lời mà trực tiếp đi ra.

Khổng Nguyệt do dự một chút rồi cuối cùng vẫn đi theo hắn.

Vừa ra ngoài, một cơn gió đêm thổi tới làm chút lửa dục trong lòng Triệu Quốc Đống giảm đi.

Nhìn Khổng Nguyệt lặng lẽ đi sau lưng mình, Triệu Quốc Đống cũng không nói gì. Hắn đi vào một con đường nhỏ vắng vẻ, sau đó hắn cầm tay dắt Khổng Nguyệt đi.

Khổng Nguyệt hoảng hốt vội vàng giãy nhưng không được. Cô nhìn quanh thấy không có ai, bóng tôi làm cô sợ nhưng cuối cùng phải để mặc Triệu Quốc Đống cầm tay cô đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.