Lộng Triều

Chương 8: Q.2 - Chương 8






Mùi không khí tươi mát làm người ta thoải mái, cũng khiến lửa dục vốn nguội đi của Triệu Quốc Đống lại nóng lên. Khổng Nguyệt nghe theo làm cho hắn càng thêm phóng túng.

- Lâu như vậy ư, tại sao?

Một câu hỏi không đầu không cuối nhưng có người nghe hiểu.

- Tự hiểu mà.

Khổng Nguyệt lẩm bẩm một tiếng.

- Ồ, không hiểu.

Triệu Quốc Đống hơi động tâm, chẳng lẽ đối phương biết chuyện của mình và Đường Cẩn? Không thể nào. Ngoài Đức Sơn ra thì nhà máy không ai biết mình đã có bạn gái. Dù là đám Phòng Tử Toàn cũng chỉ mơ hồ nghe nói. Chẳng qua hắn không nhận.

- Hừ, không rõ, anh không sợ người ta hiểu lầm ư?

Trong mắt Triệu Quốc Đống lộ rõ vẻ ghen.

Khổng Nguyệt biết ghen ư? Triệu Quốc Đống rất mẫn cảm nhìn ra. Hàn Đông? Đây chính là câu trả lời cho tại sao hôm nay cô đến đây một mình.

- Em nói Hàn Đông ư? Ha ha, hình như không thể đâu.

Triệu Quốc Đống cười nói, không phải không có khả năng mà là bây giờ không có. Hàn Đông rất thông minh và biết cách tự bảo vệ mình.

- Hừ, miệng nói khác lòng.

- Sao lại nói như vậy? Cô ấy không phải bạn tốt của em sao? Có đôi khi tới tìm anh cũng là bình thường. Thanh niên có nhiều bạn cũng không xấu mà.

Triệu Quốc Đống rất thản nhiên nói.

- Mà em hình như chưa từng tới Đồn công an tìm anh.

Khổng Nguyệt xoay đầu sang bên, chiếc khăn trên cổ bay trong gió. Ánh đèn lờ mờ phía xa xa khiến hai người đứng ở đây thấy an toàn.

Triệu Quốc Đống tiến lên, Khổng Nguyệt đã bị kéo vào lòng hắn, một tay vuốt ve lưng cô. Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm vào mắt cô mà nói:

- Cái đầu bé như vậy mà nghĩ nhiều quá đó.

Có lẽ không nhịn được ánh mắt của Triệu Quốc Đống, Khổng Nguyệt nhắm mắt lại, mà đây lại là ám chỉ để Triệu Quốc Đống tiến lên.

Triệu Quốc Đống dịu dàng mà mạnh mẽ mở răng cô ra, hắn nhẹ nhàng nhấm nháp chiến lợi phẩm. Khổng Nguyệt khẽ run lên làm Triệu Quốc Đống cảm thấy rất tự hào. Đây là nơi chưa ai chinh phục ngoài mình.

Gió lạnh đầu xuân làm Khổng Nguyệt vô thức chui vào trong áo khoác ngoài của Triệu Quốc Đống. Bên trong Triệu Quốc Đống chỉ mặc áo phông mà thôi. Bây giờ cô gái xinh nhất nhà máy chui vào lòng, tâm trạng phức tạp làm cô không khống chế được cơ thể và không bến nên làm như thế nào.

Triệu Quốc Đống không cho Khổng Nguyệt bao thời gian suy nghĩ. Tình cảm nếu dùng lý trí mà suy xét tức là không có tình cảm. Triệu Quốc Đống luôn xác định như vậy.

Khổng Nguyệt thở hổn hển cùng với khuôn mặt nóng lên đã thiêu đốt ngọn lửa của Triệu Quốc Đống, hai tay hắn vô thức vuốt ve.

Bên dưới áo lông là chiếc áo trong, bên dưới là chiếc quần jean. Triệu Quốc Đống cố sức kéo áo ngoài ra, hai tay lúc này mới cảm nhận được cơ thể thanh xuân đầy sức sống của cô.

Khổng Nguyệt nhận ra ý đồ của Triệu Quốc Đống mà khẽ giãy dụa nhưng sao có thể thoát được đôi tay quái ác của hắn. Áo lót đã bị hắn cởi móc, bộ ngực bị bao lập tức hở ra.

Chuyện sau đó đến rất tự nhiên. Dù cho Khổng Nguyệt cố giãy dụa như thế nào thì hai tay Triệu Quốc Đống đã rất thành thạo nắm được hai bên vú đầy đặn của cô.

Triệu Quốc Đống thích người đẹp, càng thích cơ thể gái đẹp. Theo hắn thấy người đàn ông nào chẳng thích cái đẹp như mình. Mà cơ thể con người chính là tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất.

Vú Khổng Nguyệt rất đẹp, hơn nữa còn đầy đặn. Mặc dù không to như Đường Cẩn hoặc Cổ Tiểu Âu, cũng không thể so với Từ Xuân Nhạn nhưng hơn ở chỗ rất trơn mát, núm vú cao vút, cầm vào rất thích.

“Tách” một tiếng khiến hai người đang mê dại lập tức tỉnh lại. Nhạy cảm nghề nghiệp làm Triệu Quốc Đống kéo Khổng Nguyệt ngồi xổm xuống, sau đó hắn cẩn thận nhìn về phía phát ra âm thanh.

Con đường này ít người qua lại, hầu hết chỉ đi sang mấy khu ruộng gần nhà máy mới đi qua. Nơi này đến tối thì có ai đi chứ.

Mà phía trong bức tường kia là nhà máy, xưởng máy cách đó không xa. Theo Triệu Quốc Đống biết thì linh kiện cũ hầu hết đều để ngoài và được căng bạt che mưa những thứ còn có tác dụng. Nếu không có tác dụng gì thì cứ vứt ngay ngoài trời.

- Em chờ chút, anh ra xem.

Triệu Quốc Đống rất to gan, hắn vỗ vỗ vai Khổng Nguyệt rồi nói.

- Quốc Đống, đừng đi, em sợ.

Khổng Nguyệt nói với giọng như muốn khóc. Trời tối như vậy, Triệu Quốc Đống nếu đi mà cô xảy ra chuyện thì sao?

Triệu Quốc Đống cũng hiểu mình đúng là không nghĩ ra. Nếu để mình Khổng Nguyệt ở đây rồi xảy ra chuyện thì cả đời hắn sẽ rất ân hận.

Hắn có chút nuối tiếc thở dài một tiếng. Trực giác nói cho hắn biết người kia có lẽ đi trộm phế liệu của nhà máy. Ở đây nhà máy không trông ngặt mấy, trong ngoài cấu kết ném ra vài thứ là rất dễ.

Hai người liền đi về. Khổng Nguyệt cũng đã chỉnh lại áo bông của mình. Một lần nữa bị Triệu Quốc Đống sờ vú làm cô cảm thấy ngọt ngào và bớt giận hơn. Chẳng qua ngay cả cô cũng không biết quan hệ giữa mình và Triệu Quốc Đống là như thế nào.

Bạn bè bình thường? Không phải rồi? Yêu nhau? Hình như chưa tới bước đó. Nó khá kỳ diệu, trong lòng Khổng Nguyệt có chút lo lắng là mình không thể nắm được người đàn ông này. Mà nếu để cô trao tất cả cho hắn thì cô lại không cam tâm.

Lúc này Phòng Tử Toàn đang quanh quẩn trước cửa đợi Triệu Quốc Đống. Thấy hai người Triệu Quốc Đống và Khổng Nguyệt đi tới, Phòng Tử Toàn cười cười thần bí làm Khổng Nguyệt xấu hổ. Cô chào hai người rồi vội vàng rời đi.

- Được rồi chứ ông?

Phòng Tử Toàn nói mà mặt trông khá bỉ ổi.

- Ông hỏi gì?

Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

- Ha ha, được đó, Quốc Đống, ông coi như đã xử lý xong. Tôi vẫn lo thằng ranh Khanh Liệt Bưu làm gì được Khổng Nguyệt thì nguy. Bây giờ thì yên tâm rồi.

Trong mắt Phòng Tử Toàn lộ ra một tia nuối tiếc.

- Đúng rồi, ông bây giờ đã bán cổ phiếu đi, tiền đó ông định làm gì?

Triệu Quốc Đống nói.

- Sớm biết như vậy thì tôi dù bán máu cũng phải kiếm thêm vài ngàn. Chỉ vài tháng đã tăng nhiều như vậy, việc đó tìm đâu ra. Ông nói còn cơ hội như vậy nữa không?

Nhắc đến cổ phiếu là mắt Phòng Tử Toàn sáng rực lên.

- Bây giờ sợ rằng không có việc tốt như vậy, nửa năm nữa rồi tính tiếp.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Mẹ nó chứ, nghĩ đến kiếm tiền dễ như vậy thì tôi cũng chán việc bây giờ. Cả ngày làm mệt chết mà chỉ được có hơn 200 tệ một tháng, có nghĩa gì đâu.

Phòng Tử Toàn thở dài một tiếng mà nói.

- Ông cũng không nên cần công việc này làm gì, bên ngoài có rất nhiều cơ hội. Sao cứ phải chịu khổ buộc mình ở đây?

Triệu Quốc Đống nghĩ đến điều gì đó rồi nói:

- Tôi đề nghị ông ra ngoài đến Quảng Đông, Thượng Hải để mở rộng tầm mắt.

- Ông bảo tôi bỏ việc ư?

Nếu thật sự làm như vậy thì Phòng Tử Toàn có chút do dự.

- Ông lãi được hơn 40 ngàn tương đương ông vất vả làm hơn 10 năm ở nhà máy, chẳng lẽ không dám ra ngoài thử một lần?

Triệu Quốc Đống rất buồn bực mà nói:

- Bây giờ làm gì chẳng kiếm được tiền. Ông không đi thì sao biết được.

- Cũng đúng, tôi suy nghĩ một chút rồi bàn với nhà xem sao. Chẳng qua đến Quảng Đông Thượng Hải để tìm hiểu còn đươc, nếu muốn kiếm tiền thì có lẽ vẫn ở khu vực này mà thôi.

Triệu Quốc Đống gật đầu. Hắn muốn là để Phòng Tử Toàn ra ngoài xem cho biết, cũng không phải bảo Phòng Tử Toàn ra ngoài mà làm ăn. Với tình hình của Phòng Tử Toàn bây giờ thì kỹ thuật không có, muốn kiếm ăn thì chỉ có thể tìm mấy cơ hội thật tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.