Long Uyên

Chương 11: Chương 11: Long Uyên [Long Thê: Ngũ]




Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Tây Hồ

Long Thê: ngũ

“Ha a… . Đừng. . . . Chờ đã. . .” Bạch Hiểu bị Lâu Uyên ôm ở trên bàn, trường sam bị cởi ra, trượt xuống dưới ngực, lộ ra đường cong xinh đẹp, mái tóc dài màu bạc uốn lượn kề sát tấm lưng tuyết trắng, bàn tay to lớn của Lâu Uyên xoa nắn làn da vô cùng trơn nhẵn, đôi môi nóng bỏng gặm cắn ngực Bạch Hiểu tới lui, để lại từng dấu vết như đóa hoa mai, bàn tay kia thì dính dầu bôi trơn, thâm nhập vào hậu huyệt khô khốc khép chặt, “Lâu Uyên…Ngươi. . . Còn đang sinh. . . khí sao? A …ô.” Hai tay Bạch Hiểu ôm lấy đầu Lâu Uyên dần dần trượt xuống dưới, ngón tay Lâu Uyên luồn vào giữa mái tóc màu bạc của Bạch Hiểu, sáp nhập hậu huyệt, bàn tay to lớn trượt xuống nhu lộng ngọc hành của Bạch Hiểu, bất luận thân thể giao triền bao nhiêu lần, xúc cảm khi ma xát mang đến đều làm cho Bạch Hiểu cảm thấy thẹn không thôi.

“Ta cũng. . . . . giúp ngươi. . . .” Hai má Bạch Hiểu đỏ lên, cúi xuống nhìn Lâu Uyên nhẫn nại, đầu đầy mồ hôi.

Ai ngờ, Lâu Uyên ngồi xổm người xuống, đem đùi Bạch Hiểu quang lõa nâng lên, đặt trên bả vai rộng lớn, cầm lấy dục vọng đã bắt đầu lặng lẽ nhếch lên, được một lúc, Bạch Hiểu thậm chí có thể từ ánh mắt nhìn chăm chú, không tha kia, cảm nhận được hô hấp phun ra chỗ dục vọng nóng rực, Bạch Hiểu khó nhịn, thân mình rụt lui về sau: “Ngươi. . . . Không nên nhìn . . . .” Ngọc hành tựa hồ giống như chủ nhân nó cũng cúi đầu ngượng ngùng, Lâu Uyên không khỏi cười nhẹ một tiếng, thè lưỡi liếm rồi cắn cắn đùi Bạch Hiểu một chút, “Ngô. . . . Ngươi. . . . Rốt cuộc. . . .” Bạch Hiểu kinh hãi thở hổn hển một tiếng, dưới tình huống không hề phòng bị, Lâu Uyên liền một hơi ngậm lấy dục vọng ngượng ngùng của Bạch Hiểu.

“Không… .” Vừa mới tiến vào khoang miệng ẩm ướt nóng bỏng, bụng dưới Bạch Hiểu nóng lên liền bắn ra ngọc dịch. Các ngón chân trơn nhẵn, co quắp đều đứng thẳng lên. . . . . Trước đó, Lâu Uyên chưa bao giờ làm chuyện như vậy, đây giống như là một loại giải thích biến thành yêu say đắm, mà chủ nhân cũng là đương kim long vương. Bạch Hiểu quả thực không thể tin tưởng loại cảm xúc nóng bỏng này, đầu lưỡi linh hoạt kích động mỗi một giác quan trên người Bạch Hiểu, “Lâu Uyên. . . . . Đừng. . . . Rất bẩn. . .” Bạch Hiểu toàn thân giống như tôm luộc, liều mạng đem mái tóc màu bạc của Lâu Uyên kéo tới, một cánh tay kéo ngang khuôn mặt, muốn tìm khe hở tiến vào .

Lâu Uyên chưa bao giờ làm việc này mà cũng chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ là nhìn thấy Bạch Hiểu động tình, vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, trên đôi má trắng nõn nhiễm một màu đỏ ửng mị hoặc liền nhịn không được, muốn nhìn thấy càng nhiều vẻ mặt khác nhau chỉ thuộc về riêng mình, ngọc hành của Bạch Hiểu nhìn như thế nào cũng đáng yêu, cứ đỏ bừng bừng, Lâu Uyên biến hóa ra lưỡi rồng đem toàn bộ dục vọng của Bạch Hiểu quấn lấy buộc chặt.

Ngón tay xâm nhập hậu huyệt cũng không trì hoãn việc khuếch trương, mật huyệt màu sắc như hoa tường vi co rút liên tục, ngón tay bôi thuốc mỡ thuận tiện trừu sáp, dính đầy cả nếp nhăn đóa hoa, cái mông tuyết trắng cũng ướt sũng một mảnh, mà còn chủ động tiết ra mật dịch. Đầu lưỡi Lâu Uyên đột nhiên dùng sức xoắn chặt dục vọng run rẩy của Bạch Hiểu .

.”A… . . .” Bạch Hiểu thét chói tai, chất lỏng trong suốt liền bắn hết ra ngoài… Lâu Uyên buông ngọc hành bị đùa bỡn đã lâu ra, nếp nhăn đóa hoa co rút lại càng cắn nuốt ác liệt, đưa tay sửa sang lại khuôn mặt Bạch Hiểu từ lâu nước mắt đã rơi đầy mặt, bị tóc che khuất .

Lâu Uyên đem nước mắt từng chút từng chút một, liếm sạch sẽ, nước mắt trượt xuống giống như bảo thạch tuyệt mỹ chói mắt, đôi mắt Bạch Hiểu đỏ bừng, mở to trừng trừng Lâu Uyên, một đôi mắt quật cường khiến người ta muốn khi dễ.

“Thoải mái sao?” Lâu Uyên quỷ mị, liếm liếm khóe miệng còn dính đầy chất lỏng màu trắng của Bạch Hiểu.

Bạch Hiểu giống như bị sặc, trợn to hai mắt, lui về sau, cắn cắn môi dưới, bỏ qua biểu cảm hiện tại.

“Uhm? Nói cho ta biết” Ngón tay Lâu Uyên còn lưu lại trong hậu huyệt Bạch Hiểu, đột nhiên mạnh mẽ đâm vào.

“Uhm a. . . . .” Bạch Hiểu bị lửa trong người thiêu đốt: hỏa hoạn đốt tới ý thức mơ hồ, bên trong vách tường lập tức thuận theo, dường như cắn nuốt ngón tay hướng vào phía trong.

“Hiện tại, đáp án thế nào?”Lâu Uyên cúi xuống. Nhẹ nhàng hôn khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Hiểu.

“Ô…” Bạch Hiểu che mặt, nước mắt thật nhỏ theo khe hở giữa các ngón tay thon dài chảy ra, “Thoải. . mái. . . , ngươi còn muốn. . . . như thế nào. . . .” Bạch Hiểu cam chịu, buông tay ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của Lâu Uyên .

Đồng tử mang màu ngọc lưu ly vô cùng yếu ớt. . . Bạch Hiểu ngồi thẳng nửa người trên cánh tay ôm lấy bả vai cường tráng của Lâu Uyên, rồi trả thù lại bằng cách cắn cắn vành tai, giọng nói đứt quãng : “. . . . Tiến. . . Đến. . Không được khi dễ ta. . . . Ngô. . .”

Lâu Uyên nghe được toàn thân tê dại, giương nanh múa vuốt vốn đang rít gào nhẫn nại thì dục vọng liền nổ mạnh, sao có thể chống lại giọng nói khiêu khích, ngượng ngùng của người này cơ chứ.

Đôi mắt Lâu Uyên vốn trầm lặng nay lại càng thêm đen tối vài phần, ôm lấy Bạch Hiểu còn nằm một nửa ở trên bàn, đi tới chỗ giường, đem Bạch Hiểu đặt trên đùi mình, xoay lưng dựa vào hắn, một tay gỡ bỏ y bào, rơi xuống bên người Bạch Hiểu, nói mờ ám: “Ngươi cũng đừng có hối hận. . . Mở cái mông ướt át, tuyết trắng của Bạch Hiểu ra, đem dục vọng tràn ngập đâm vào .

“A…” Bạch Hiểu đem thân mình dựa vào phía sau, vật cứng trong cơ thể đâm rất sâu.”Ngô. . . . .” Lâu Uyên cúi đầu cùng người yêu hôn môi, ngăn chặn rên rỉ chưa kịp kêu lên .

Hai cánh tay Lâu Uyên đỡ lấy đùi Bạch Hiểu, hướng sang hai bên kéo ra, để mình có thể tiến càng sâu vào mật huyệt hút hồn kia.

“Ha. . . . . Ha a… . Uyên. . .” Hai người hôn nhau say mê, lúc sau tách ra còn có sợi chỉ bạc, Lâu Uyên liếm vào trong miệng rồi lại quấn lấy tiếp tục.

Dục vọng Bạch Hiểu chậm rãi nhếch lên.Tiếp nhận sự tấn công như vũ bão của Lâu Uyên mà lay động run rẩy. . . Tốc độ của Lâu Uyên ngày một tăng nhanh, mỗi một lần đều đâm vào giữa hoa tâm, Bạch Hiểu mỗi bị đâm liền xiết chặt cơ mông, xiết chặt toàn thân, đè ép vũ khí nóng bỏng vô cùng lớn kia trong cơ thể.

“Uhm… .”Lâu Uyên bị kẹp đến thoải mái, gầm nhẹ một cái, ôm lấy Bạch Hiểu khiến cho toàn bộ tiểu long rời khỏi dũng đạo, chỉ chừa cái đầu thô to tròn trịa chỗ huyệt khẩu, toàn bộ dũng đạo bị mở rộng ra, mật dịch mang theo thuốc mỡ cực nóng chảy ra, hai tay thả xuống, đem Bạch Hiểu hướng đến dục vọng của mình hung hăng đè xuống.

“Ta. . . . . Không được… A a a. . . . Uyên.” Ngón tay Bạch Hiểu trắng bệch hướng về phía sau Lâu Uyên kêu sợ hãi.

“Hiểu Hiểu. . . . Chúng ta. . . Cùng nhau. . . Ở bên trong ngươi . . . . Thật thoải mái. . .” Lâu Uyên cúi đầu hôn cái cổ trắng như tuyết của Bạch Hiểu, gào thét nói.

Lông mao dính sát vào cái mông non mềm của Bạch Hiểu, thậm chí huyệt khẩu còn mang nó vào thheo, Bạch Hiểu ngửa cổ về phía sau, bắn ra dịch trong suốt. Đồng thời bên trong vách tường xoắn chặt, mấp máy, dũng đạo càng không ngừng tham lam hút lấy một khắc khoái hoạt cuối cùng Vũ khí nóng bỏng chôn thật sâu trong cơ thể Bạch Hiểu, mang đến chất lỏng nóng rực, run rẩy phun trào.

“Ngô…” Bạch Hiểu nức nở. Mỗi một lần thân thể giao triền cũng giống như tận thế, sôi nổi dùng hết khí lực toàn thân .

“Ta yêu ngươi. . . . . Hiểu hiểu. . . .” Long vương thâm tình, thấp giọng lẩm bẩm .

Ngoài cửa, chim quyên vỗ cánh, vui mừng kêu một tiếng. Đêm tối lặng lẽ tiến đến mang theo cước bộ mừng trộm. Bên trong cánh cửa, màn trướng lưới xanh, hai người mái tóc màu bạc, giao triền cùng một chỗ, không chắc là bị lạnh mà phập phồng, chỉ nghe thấy âm thanh nam nhân thuần hậu vang lên: “Vừa rồi. . . Rất nóng vội . . . . Lần này ta sẽ làm thật tốt.”

“Uhm. . . . A a. . . . . Hảo khốn nạn . . . . . Lâu Uyên, được rồi. . . .” Một bàn chân nhỏ trắng nõn đưa ra bên ngoài, ánh trăng tôn lên vẻ đẹp trắng không tỳ vết . . . Một bàn tay lớn đến bên giường sờ soạng một phen đem bàn chân nhỏ kéo quay về .

Tối nay, xuân sắc khôn cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.