Long Uyên

Chương 10: Chương 10: Tứ]




Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Tây Hồ

Long Thê: tứ

Bạch Hiểu như người vợ xấu thấy cha mẹ chồng mới biết mình lo lắng dư thừa, bởi vì hai vị lão giả chính là vẻ mặt hiền lành cười tủm tỉm nhìn bụng của mình, lại hòa ái dễ gần, còn tặng một đống lớn truyền gia chi bảo còn có rất nhiều rất nhiều vật phẩm bổ dưỡng, vừa mới tạm biệt hai lão Long Vương liền nhìn thấy Lâu Uyên, đã biết vừa mới đi đến.

“Không có chuyện gì chứ?” Lâu Uyên ôm lấy Bạch Hiểu hỏi, đôi mắt màu xanh tràn ngập thân thiết.

“Không có gì, chính là tặng thiệt nhiều vật phẩm bổ dưỡng, ngươi cùng với hắn đã nói chuyện gì?” Bạch Hiểu ngẩng đầu hỏi.

“ Không có gì, cái gì cũng chưa nói.” Lâu Uyên bày ra bộ mặt cương thi nói.

Nói rằng Lâu Thanh nhắc nhở hắn, Lâu Uyên còn cảm thấy dư thừa, bởi vì Thanh Long Vương quá cường đại hơn nữa lại hết sức tự phụ. ( lời thuyết minh: Thanh Long vuốt vuốt lông mao hừ lạnh một tiếng).

“Nghe nói Thanh long vương rõ ràng là ban ngày lại đem vương hậu ôm vào tẩm cung”.

“A, tối hôm qua bọn họ làm mãi cho đến sáng”.

“Vương chúng ta thật tinh lực hơn người”.

“Ta cũng nghĩ vậy. Luôn thấy trên cổ vương hậu có thiệt nhiều dấu vết bị cắn”.

“… . .”Bạch Hiểu đen mặt đứng ở phía sau cây cột, nghe nội dung cuộc trò chuyện tán gẫu của thị tỳ có chút nhàn rỗi cùng tiểu thị vệ mà hốt hoảng.

Bạch Hiểu đỡ lấy thắt lưng tê dại lén lút rời đi, mấy ngày này Lâu Uyên quả thực giống như mãnh thú xổng chuồng, bất luận ban ngày hay ban đêm chỉ cần có thời gian sẽ điên cuồng, xâm phạm hắn. Toàn thân còn có địa phương cảm thấy thẹn đó đều có dấu vết để lại, thời khắc bắt đầu lửa nóng bùng lên, như nhắc nhở hắn. Hai người có bao nhiêu hoang đường khi thân thể giao triền. Trước kia sao không phát hiện loại ôn nhu khí khái này, còn có lời nói cực nóng. Đôi mắt làm tim người ta đập nhanh. Bạch Hiểu che mặt không biết là mừng hay lo lắng liền đánh trúng người đi tới.

“Tiểu Bạch Hiểu!”

Bạch Hiểu được đỡ lấy, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đúng là Bạch Hổ Vương Mạnh Thanh, thời điểm Bạch Hiểu ở bên người Lâu Uyên làm thị vệ thì Mạnh Thanh tuổi còn trẻ, đã biết mình đạt được ngôi vị thái tử, Bạch Hổ Vương đời trước là một kẻ vô cùng phong lưu, có rất nhiều thê thiếp, càng không lo không có người nối dõi, Mạnh Thanh thống hận phụ thân đối với mẫu thân bạc tình, khi hắn còn bé, hai người sống vô cùng tốt, Mạnh Thanh thề rằng: cuộc đời này chỉ cầm tay duy nhất một người, vô luận có làm vương đi chăng nữa. Lúc ấy Bạch Hiểu xúc động sâu sắc, lại qua một năm, Mạnh Thanh nhắc lại lời thề này, hướng Bạch Hiểu biểu hiện tâm ý. Nhưng, ngày đó Bạch Hiểu còn chưa đáp lại, thì đã bị tuyển làm thị vệ bên người Thanh long vương Lâu Uyên mà vừa thấy Lâu Uyên, liền nhất kiến chung tình. Tuy rằng đã cự tuyệt uyển chuyển với Mạnh Thanh, nhưng Mạnh Thanh cũng không nhụt chí: “Đợi ta lên làm quân vương, ta nhất định sẽ cưới ngươi làm vương hậu.”

Thời gian trôi qua, hoàn cảnh cũng thay đổi, thật không ngờ lúc gặp được Mạnh Thanh. Thì y đã là. . . .

“Mạnh Thanh” chuyện lúc còn nhỏ không sao kể hết nhưng Bạch Hiểu cũng cực kì vui vẻ cùng hắn chơi đùa, dù sao cũng là người thiệt tình đối đãi với mình.

“Lâu Uyên rất đáng giận, ta căn bản là không biết hai người các ngươi lại giấu ta lập gia đình !” Mạnh Thanh một phen nước mắt, nước mũi, tiến tới ôm lấy Bạch Hiểu.

“Ôi chao? Lại còn giấu nữa chứ?” Mạnh Thanh vẫn giống như trước đây, ngôn ngữ không cố kỵ, hoạt bát sáng sủa. Không giống người kia. . . Không có việc gì liền mây đen cuồn cuộn.

“Năm đó ngươi bị đưa vào Thanh Long cung, ta có đi tìm ngươi, Lâu Uyên liền đem ta nhốt lại còn cảnh cáo ta không được đến nữa. Gia khỏa kia, lúc trước pháp lực cao cường, ta cũng đánh nhưng đánh không lại, ai ngờ! Ngươi căn bản phải là của ta.” Mạnh Thanh than thở ủy khuất.

“Ta thật sự không biết, Lâu Uyên còn làm chuyện này nữa hả?” Bạch Hiểu nghẹn họng nhìn trân trối.

Mạnh Thanh vẻ mặt oán giận: “Gia khỏa kia, tâm cơ rất sâu! Biết rất rõ là ta thích ngươi. Vào ngày đại hôn của các ngươi thì ta đang ở nhân giới, lúc ta nhận được tin tức thì đã là vài ngày sau đó, gia khỏa kia thế nhưng đã muốn…”. Hình dáng thiếu niên còn chưa biến mất, khuôn mặt ngây ngô, hình như tất cả cũng không thay đổi quá nhiều, Mạnh Thanh nhăn cái mũi hồng hồng đáng yêu, làm ra một bộ dáng thâm tình chân thành khiến Bạch Hiểu thực sự không biết nói gì.

“Ngươi. . . Lại thử ôm chặt chút nữa cho ta xem”. Mây đen khổng lồ cuồn cuộn bay đến, nam nhân mặc trường bào màu đen từ xa xa chậm rãi đi tới, “Sương nguyệt” nam nhân hét lớn một tiếng, ánh sáng cực lớn trong tay hóa thành ngân long, rít gào bay đến, Mạnh Thanh kinh hãi sợ thương tổn đến Bạch Hiểu, mạnh mẽ đẩy y sang một bên, lại không phát hiện ngân long nhắm thẳng vào ót mình.

“Lâu Uyên, dừng tay” Bạch Hiểu vội vàng, kêu lên.

Ngân long giống như nghe được mệnh lệnh mà phanh tốc độ lại, cách cái ót Mạnh Thanh còn một tấc thì ngừng lại.

Mạnh Thanh dù sao tu vi cũng không đủ, mặc dù đã trưởng thành không ít nhưng bị một chiêu này khiến hắn chấn động, nhất thời lui về sau cùng căm giận ngút trời, rồi mới khóc lớn bổ nhào về phía Bạch Hiểu, ánh mắt ướt sũng đáng thương hề hề nhìn y tìm kiếm sự che chở, Bạch Hiểu bất đắc dĩ, vuốt ve đầu Mạnh Thanh, quay đầu nhìn thoáng qua Lâu Uyên, mây đen càng thêm dầy đặc, một màn nháo nhào tại đây dần hạ xuống.Mạnh Thanh sẽ bị giết chết. Mới vừa suy nghĩ một chút, ngân long bị bắt trở về bàn tay nam nhân biến thành một thanh kiếm.

Bạch Hiểu đem hổ bảo bối Mạnh Thanh trấn an một lát lại thì thầm vài phần, khuyên bảo rời đi, khiến hắn vừa đi vừa quay đầu lại nhìn .

Nam nhân âm trầm, nhìn Mạnh Thanh liếc mắt một cái, còn bị tiểu tử ngốc kia liếc mắt lại rồi trừng mắt, nam nhân nổi gân xanh nhưng vẫn xoay người rời đi.

“Lâu Uyên!” Bạch Hiểu đứng tại chỗ hô lên.

Bước chân nam nhân vẫn tiến về phía trước, cũng không bước thiếu đi nửa phần.

“Nam nhân này thật sự yêu mình”. Có một loại cảm tình lệ nóng doanh tròng (nước mắt vui mừng) hướng về người phía trước rơi xuống, Bạch Hiểu chạy đến, gắt gao ôm lấy tấm lưng chắc chắn của nam nhân.

Nam nhân cứng đờ, giơ tay lên, thanh kiếm trên tay hóa thành sương khói, xoay người ôm lấy Bạch Hiểu . Cánh tay kín không kẽ hở bao bọc lấy Bạch Hiểu.

Cho dù những tính toán trong lòng ta giống như biển cả, tính tình hỉ nộ vô thường, thì sao chứ. Ta quyết không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào ngươi.

Tâm ma tâm kế đều do tâm sinh. Bạch Hiểu, tâm của ta cũng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.