Nhậm Đông, quản lý của Duyệt Lai Quân nhìn thấy bảo vệ bị đánh ngã xuống đất, nên nổi trận lôi đình: “Thằng nhóc này, mày xong rồi, mặc kệ mày có lai lịch thế nào, mày dám đánh người ở chỗ Duyệt Lai Quân là mày tiêu đời rồi.”
Nói xong, Nhậm Đông gọi điện thoại.
Mặc dù bây giờ anh đã từ chức rồi, nhưng cũng còn là ông chủ phía sau của Thời Đại Khoa.
Chỉ là vài cậu ấm nho nhỏ, Giang Thần thật sự chẳng để vào mắt.
Ông chủ của nhà hàng Duyệt Lai Quân là Hứa Chí của nhà họ Hứa.
Hôm nay, một nhân vật tai to mặt lớn đến từ phương Bắc muốn hẹn gặp người phụ trách của nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa.
Trong nhà hàng, trên tầng ba.
Hứa Vinh của nhà họ Hứa, người quản lý nhà họ Ngụy hiện giờ Ngụy Viễn Kiên, và cả ông chủ của Duyệt Lai Quân, Hứa Chí đều đang ngồi song song với nhau.
Ngồi đối diện ba người là một người đàn ông mặt mũi hung dữ, mặt đầy râu ria.
Ngồi bên cạnh ông ta là một người đẹp mặc bộ váy màu đen.
Đó là Đan Chiến và Đan Thiến Thiến.
Đứng phía sau hai người là Lỗ Thâm.
Đan Chiến nhìn người nhà họ Ngụy và người nhà họ Hứa, bình thản nói: “Tôi nghe nói, các người chống đối với nhà họ Đường, ra tay xử lý nhà họ Đường, khiến cho nhà họ Đường phá sản?”
Hứa Vinh nhíu mày.
Nhân vật tai to mặt lớn đến từ phương Bắc này, sao lại hỏi chuyện này?
Nguỵ Viễn Kiên, người phụ trách nhà họ Ngụy hiện tại bày ra vẻ mặt trầm thấp, lạnh giọng nói: “Nhà họ Đường là đáng chết, bởi vì nhà họ Đường, anh hai tôi chết thảm, còn cháu tôi bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, cả đời này đều phải ngồi trên xe lăn. Bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi, tôi phải từ từ giết chết từng người một của nhà họ Đường.”
Đan Chiến không ngờ, mối thù của nhà họ Đường và nhà họ Nguỵ lại sâu như vậy.
Ông ta gặp người của hai gia tộc này là muốn hoá giải thù hận, báo đáp ơn cứu mạng của Giang Thần với con gái ông ta.
“Con rể của nhà họ Đường, Giang Thần có ơn cứu mạng với con gái tôi, hai người có thể nể mặt Đan Chiến tôi mà hoá giải chuyện này, đừng truy cứu trách nhiệm của nhà họ Đường nữa hay không.”
Đan Chiến mở miệng, nói ra mục đích của chuyến đi lần này.
Sắc mặt của Hứa Vinh cũng trầm xuống, nói: “Đan Chiến, ông có biết Giang Thần là người thế nào không?”
“Hả?”
Đan Chiến cảm thấy hứng thú, hỏi: “Tôi thật sự không biết, xin được nghe chi tiết.”
Hứa Vinh mở miệng nói: “Cậu ta là Hắc Long, là Hắc Long đã bị giáng chức đó. Trước kia khi cậu ta còn là Hắc Long, đã từng lợi dụng quyền lực trong tay để đàn áp Thương Minh Năm Tỉnh, dùng giá thấp để cưỡng ép mua lại thành phố mới Thời Đại Khoa.”
Nguỵ Viễn Kiên gật đầu, nói hùa theo: “Cộng thêm lần trước Giang Thần khiến cho nhà họ Nguỵ tôi không ai được yên, đây là mối ân oán khó có thể hoá giải được.”
Đan Chiến bỗng nhiên hiểu ra.
“Thì ra là Hắc Long, người ta đồn Hắc Long có sức mạnh vô địch, y thuật đứng đầu thế giới, quả nhiên không phải là giả, khó trách cậu ấy lại chẳng thèm để mười tỷ vào mắt, thì ra cậu ấy là ông chủ phía sau của Thời Đại Khoa.”
Đan Thiến Thiến cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Cô ta không ngờ, người cứu cô ta lại là Hắc Long.
Người đã từng là Thống soái Nam Hoang.
Không phải anh đã chết rồi sao?
Không phải anh đã chết ở ngoại ô Thiên Sơn ở Nam Hoang rồi sao, mấy hôm trước cả nước còn khóc tang cơ mà.
Sao anh lại còn sống được?
Sau khi biết thân phận thật sự của Giang Thần, Đan Chiến cũng trở nên khó xử.
Đây đúng là mối thù khó có thể hoá giải được.
Nếu đổi lại là ông ta, ông ta cũng sẽ đối đầu với Giang Thần cho đến cùng.
Nếu chỉ là ân oán bình thường, chỉ cần ông ta ra mặt thì chắc chắn sẽ có thể hoá giải được.
Nhưng đây lại là mối thù khó có thể hoá giải.
Mặc dù ông ta có chút thế lực ở phía Bắc, nhưng Thương Minh Năm Tỉnh cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu.
Ông ta chìm vào suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Đan Chiến mở miệng nói: “Hai người muốn thế nào mới có thể hoá giải ân oán này?”
“Không cách nào hoá giải.”
“Tuyệt đối không thể nào.”
Nguỵ Viễn Kiên và Hứa Vinh cùng lúc mở miệng.
“Nếu đã như vậy thì thôi, xem như họ Đan tôi chưa từng đến đây vậy.” Đan Chiến cũng không nói nhiều, đứng dậy, ra lệnh: “Đi.”
Vào lúc này, Hứa Chí nhận được điện thoại.
“Được, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, anh ta nói: “Bố, có người gây sự trong tiệm cơm.”
“Hả, là ai?” Hứa Vinh hỏi.
Hứa Chí nhìn Đan Chiến đứng dậy định rời đi, hơi do dự, nói: “Là, là Giang Thần.”
“Bốp.”
Hứa Vinh vỗ một cái bốp lên mặt bàn, sau đó đứng dậy: “Tên khốn này, bố còn chưa đến tìm cậu ta, cậu ta đã đến nhà hàng nhà họ Hứa chúng ta kiếm chuyện rồi, đi, xuống dưới xem coi sao.”
Đan Chiến cũng nghe thấy những lời này, bất giác nhíu mày.
Đan Thiến Thiến kéo Đan Chiến, làm nũng nói: “Bố, bố đã hứa với con là bảo Giang Thần làm bác sĩ riêng của con rồi mà.”
Mặt Đan Chiến mang theo vẻ khó xử.
Nếu là người bình thường, ông ta chắc chắn có thể giải quyết.
Nhưng đây là Hắc Long, người đã từng là chủ soái Nam Hoang, một trong Ngũ Đại Soái của Trung Quốc.
Mặc dù bây giờ đã từ chức rồi, nhưng anh vẫn là ông chủ phía sau của Thời Đại Khoa, giá trị con người không hề thấp hơn ông ta.
“Thiến Thiến, chuyện này…”
“Con mặc kệ, con mặc kệ.” Đan Thiến Thiến làm ầm lên.
“Được rồi, xuống dưới xem sao trước đã.”
Tầng một.
Giang Thần nhìn Trương Thịnh, La Phong, và quản lý của nhà hàng, Nhậm Đông, hờ hững nói: “Trái lại tôi muốn nhìn coi, các người làm sao khiến tôi tiêu đời.”
“Xin lỗi.”
Đường Sở Sở đứng ra, tỏ vẻ áy náy, cúi người, xin lỗi: “Cậu La, cậu Trương, thật sự xin lỗi, tôi thay mặt Giang Thần xin lỗi hai cậu.”
“Vợ à, em làm cái gì vậy?” Giang Thần kéo Đường Sở Sở lại, trên mặt mang theo sự bất mãn, nói: “Em xin lỗi cái gì, người nên xin lỗi là bọn họ mới đúng.”
Trương Thịnh lạnh giọng hét lên: “Đường Sở Sở, cô tưởng chỉ cần xin lỗi là xong sao, tôi nói cho cô biết, chuyện này chưa xong đâu, không giết chết Giang Thần, tôi sẽ không mang họ Trương.”
Lúc này, một hàng người từ trên lầu đi xuống.
Nhậm Đông mau chóng chạy về phía Hứa Chí, chỉ vào bảo vệ vẫn còn đang nằm dưới đất chưa bò dậy được, rồi lại chỉ vào Giang Thần: “Ông chủ, chính là anh ta, con rể của nhà họ Đường, Giang Thần.”
Đường Sở Sở nhìn thấy người đến, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Cô tuyệt vọng rồi.
Nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa vẫn còn đang báo thù nhà họ Đường, bây giờ lại đắc tội với người nhà họ Hứa.
Xong rồi, thật sự xong rồi.
Giang Thần cũng nhìn thấy người đang đi đến.
Anh còn chưa đi tìm nhà họ Hứa, người nhà họ Hứa đã tự mình dâng đến cửa rồi.
Hôm nay, anh phải phá giới, giải quyết triệt để những rắc rối của nhà họ Đường.
“Vợ à, em đi trước đi.”
“Sao, sao em có thể đi được.” Đường Sở Sở sắp khóc rồi.
Cô bước lên trước quỳ xuống, muốn quỳ xuống nhận lỗi với người nhà họ Hứa đang đi đến.
Giang Thần kéo cô lại, cưỡng ép kéo cô đứng dậy, căn dặn: “Hà Tâm, em đưa Sở Sở về trước đi.”
“Vâng.”
Hà Tâm gật đầu.
Cô ta biết thân phận của Giang Thần, nên cũng chẳng có gì lo lắng.
“Chị Sở Sở, đi thôi.”
Cô ta kéo Đường Sở Sở đi.
“Giang Thần…” Đường Sở Sở kêu to.
Giang Thần mỉm cười với cô: “Về trước đi, không sao đâu.”
Người nhà họ Hứa cũng không ngăn cản, để mặc cho Hà Tâm đưa Đường Sở Sở rời đi.
Hứa Chí nhìn những bảo vệ vừa đến, dặn dò: “Đuổi hết khách đi, tất cả chi phí của ngày hôm nay, Duyệt Lai Quân sẽ chi trả.”
Bảo vệ mau chóng đi đuổi người.
Đan Thiến Thiến mau chóng chạy tới, kéo tay Giang Thần, trên mặt mang theo sự kích động: “Ân nhân, lại gặp được anh rồi, thì ra anh chính là Hắc Long, người đã từng là tổng soái Nam Hoang à, em là fan của anh đó.”
Giang Thần hơi đẩy tay Đan Thiến Thiến ra.
“Nhóc con, tôi và cô rất thân sao, tôi là người đã có vợ rồi, cô chú ý một chút.”
Đan Thiến Thiến không thèm để ý nhiều như vậy.
“Cậu Giang.”
Đan Chiến đi đến, đưa tay ra, nói: “Xin chào, tôi là Đan Chiến, là bố của Thiến Thiến, hôm nay may mà nhờ có cậu, nếu không Thiến Thiến…”
Giang Thần khẽ phất tay, nói: “Chỉ là cái nhấc tay tôi, chẳng có gì đáng để nói.”
“Giang Thần…”
Nguỵ Viễn Kiên nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Giang Thần.
Giang Thần cũng nhìn ông ta, bình thản hỏi: “Ông lại là ai?”
Ngụy Viễn Kiên gào lên từng chữ: “Ngụy Viễn Kiên, Nguỵ Quang là anh hai của tôi, Nguỵ Tri là cháu của tôi.”
“Ồ.”
Giang Thần ồ một tiếng.
“Thì ra là người nhà họ Ngụy à, tôi đang định đi tìm nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa đây, đúng lúc các người tự dâng mình đến, nếu đã như vậy, thì cùng giải quyết luôn nào.”
Mấy hôm nay, nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa đều một mực chống đối với nhà họ Đường.
Giang Thần vốn dĩ định đợi Đại Hội Y Học kết thúc rồi thì sẽ đi giải quyết mớ rắc rối này.
Nhưng nếu hôm nay đã gặp ở đây, vậy thì giải quyết luôn một thể vậy.
Hai bên vừa gặp nhau, mùi thuốc súng đã vô cùng nồng nặc.
Đan Chiến kịp thời đứng ra, khuyên can nói: “Mọi người, có thể nể mặt Đan Chiến tôi, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói không.”
“Không thể nào.”
Giang Thần mờ miệng trước, sau đó bước ra một bước.
Trong phút chốc anh đã xuất hiện trước mặt Nguỵ Viễn Kiên, nắm lấy ông ta, kéo ông ta dậy, hét lên: “Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, tại sao lại ra tay với nhà họ Đường?”
Anh nâng Ngụy Viễn Kiên lên, rồi đột nhiên ném đi, khiến ông ta văng xa ra vài mét.
Nguỵ Viễn Kiên rơi mạnh xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bảo vệ còn chưa phản ứng kịp, Giang Thần đã nhanh chóng ra tay, đánh Hứa Chí và Hứa Vinh đến nằm sấp trên đất.
Lúc này bảo vệ mới phản ứng kịp lần lượt ra tay.
Nhưng rất nhanh đám bảo vệ đã bị đánh ngã.
Một phút sau, toàn bộ người trong tiệm cơm đều nằm la liệt dưới đất.
Chỉ có lác đác mấy người là còn đứng.
Giang Thần quét mắt nhìn người nằm trên đất, lạnh giọng nói: “Nhằm vào tôi, tôi sẽ tiếp đến cùng. Nếu nhằm vào nhà họ Đường, nhằm vào vợ tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo. Hãy lập tức huỷ bỏ phong sát đối với nhà họ Đường ngay, nếu không ngày mai sẽ là ngày các người phải chết.”
Giang Thần nâng tay lên, từng cây kim bạc bắn mạnh ra.
Đâm chuẩn xác vào trong người của Ngụy Viễn Kiên, Hứa Chí và Hứa Vinh.
Bọn họ nằm dưới đất, phát ra tiếng kêu thê thảm.
Giang Thần mỉm cười với Đan Chiến, nói: “Hẹn ngày gặp lại.”
Nói xong, anh xoay người rời đi.