Long Vương Trở Lại

Chương 259: Chương 259: Luôn có người không có mắt




Giang Thần trở về nhà.

Đường Thiên Long và những người khác cuối cùng đã rời đi.

Đường Sở Sở thay một bộ váy bó sát, trang điểm nhẹ, tóc được tạo kiểu cẩn thận, từ mái tóc dài đen thẳng chuyển thành tóc xoăn gợn sóng.

Cô mặc một chiếc váy trắng cổ chữ V, trên cổ đeo một sợi dây chuyền sáng lấp lánh.

Phối hợp với chiếc cổ trắng ngần trông rất quyến rũ.

Giang Thần nhìn chằm chằm Đường Sở Sở, bất giác hỏi: “Vợ, em định đi ra ngoài à?”

Đường Sở Sở gật đầu: “Ừm, Hà Tâm muốn mời tôi đi ăn tối. Cô ấy đã giúp nhà họ Đường được một việc lớn, dù như thế nào cũng phải gặp mặt cảm ơn em ấy chứ.”

Giang Thần cũng chưa ăn, cười nói: “Anh có thể đi ăn chực được không?”

“Muốn đi thì cứ đi thôi.”

Đường Sở Sở không từ chối.

“Được.”

Sau khi Giang Thần vào nhà, còn chưa kịp ngồi anh lại đi ra ngoài.

Hai người đã cùng nhau ra ngoài.

Giang Thần đã lái xe ra khỏi tiểu khu.

“Vợ, em đi đâu vậy?”

Đường Sở Sở nói: “Nhà hàng Duyệt Lai Quân.”

“Được.”

Giang Thần mở dẫn đường, tìm kiếm nhà hàng Duyệt Lai Quân rồi lái xe đến đó.

Nhà hàng Duyệt Lai Quân cũng khá nổi tiếng ở Giang Trung, tuy không bằng Mỹ Vị Hiên nhưng giá cả ở đây bình dân hơn và kinh doanh cũng sôi nổi hơn.

Trước cửa của Duyệt Lai Quân.

Một người phụ nữ vóc dáng mảnh mai đang đứng ở đó.

Cô ta cao khoảng 1,78 mét, mặc quần áo giản dị, mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa, trên người mang theo khí chất thanh xuân phơi phới.

Cô ta là Hà Tâm.

Hà Tâm nhìn trái nhìn phải.

Chẳng mấy chốc, Giang Thần và Đường Sở Sở đã xuất hiện trong tầm mắt.

Cô ta lon ton chạy tới, nắm lấy tay Đường Sở Sở: “Chị Sở Sở, anh rể, anh cũng tới à.”

Giang Thần cười nói: “Có người mời khách, anh đến ăn một bữa miễn phí, em không để bụng chứ?”

“Làm gì có, em vui còn không kịp nữa là.” Hà Tâm cười nói.

Cô ta nắm tay Đường Sở Sở đi về phía nhà hàng: “Đi thôi, em đã đặt bàn rồi. Bây giờ đang là giờ ăn tối, không có phòng riêng. Em đã đặt đại sảnh rồi.”

“Không thành vấn đề, chỗ nào cũng được.” Giang Thần hơi xua tay.

Cả ba cùng nhau vào nhà hàng.

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, anh đến bàn do Hà Tâm đặt sẵn.

Hà Tâm cầm thực đơn đưa cho Giang Thần: “Anh rể, anh muốn ăn gì?”

Giang Thần tiện tay đưa cho Đường Sở Sở, nói: “Vợ, em gọi món đi.”

Đường Sở Sở nhận lấy, gọi một ít món ăn kèm rồi đưa cho Hà Tâm.

Hà Tâm làm việc ở Thời Đại Khoa, còn là người phụ trách chính của một bộ phận, mức lương rất khách quan, cô ta rất thoải mái gọi một số món.

Sau khi gọi món xong.

Vẻ mặt Đường Sở Sở rất cảm kích: “Hà Tâm, cám ơn em, lần này nếu không có em, nhà họ Đường thậm chí còn không có để chỗ ở.”

Hà Tâm biết chuyện này từ lâu rồi, nên mỉm cười: “Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Giang Thần ngồi sang một bên, không lên tiếng, nghe hai người tán gẫu.

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.

Giang Thần đã đói rồi, bất chấp hình tượng của mình ngốn nga ngốn nghiến.

Bữa ăn được nửa chừng, một vài cậu ấm ăn mặc thời trang bước vào.

Một trong những cậu ấm trẻ tuổi này, Hà Tâm cũng có biết, chính là La Phong, người đang theo đuổi cô ta.

Trong khoảng thời gian này, La Phong đã quấy rầy cô ta.

La Phong dường như biết cô ta đang ăn uống ở đây, sau khi vào nhà hàng, anh ta trực tiếp đi về phía Hà Tâm.

Mời một vài người bạn ngồi xuống bàn bên cạnh Hà Tâm, còn anh ta đứng dậy, đi về phía Hà Tâm, nở nụ cười hào phóng nói: “Tiểu Tâm, thật trùng hợp, em cũng ăn cơm ở đây à.”

Hà Tâm không khỏi cau mày, nói: “Tại sao tôi đi đâu cũng có thể gặp được anh thế, La Phong, anh đang phái người theo dõi tôi sao?”

“Làm sao có thể được.” La Phong phản bác lại: “Anh thề là tuyệt đối không có, chắc chỉ là trùng hợp, hoặc là duyên phận.”

“La Phong, người đẹp này là ai, sao cậu không giới thiệu một chút đi?” Một người đàn ông đứng dậy, nhìn Hà Tâm, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, rồi tự giới thiệu: “Người đẹp, xin chào nhé. Tôi là Trương Thịnh, cha tôi Tôi là Trương Trường Thiên, tập đoàn Vạn Thịnh là của nhà chúng tôi. “

Trương Thịnh tự khai gia phả.

Hà Tâm khinh thường không quan tâm.

La Phong mỉm cười giới thiệu: “Anh Trương, cô ấy tên là Hà Tâm, là bạn gái của tôi.”

Sắc mặt Hà Tâm lập tức tối sầm lại: “La Phong, anh đừng có mà không biết xấu hả, ai là bạn gái của anh?”

“Hiện tại không phải, sau này sẽ phải.” La Phong da mặt rất dày, hoàn toàn không hề xấu hổ, lớn giọng nói: “Sớm muộn gì em cũng sẽ là bạn gái của anh.”

“Ồ, đây không phải là Đường Sở Sở sao?”

Khi Trương Thịnh nhìn thấy Đường Sở Sở, hai mắt anh ta không khỏi sáng lên.

Khoảng thời gian này, Đường Sở Sở đã có tiếng vang lớn ở Giang Trung.

Đầu tiên cô được đánh giá là mỹ nhân số một Giang Trung, sau đó cô có một người chồng vô dụng, sau đó này cô lại đính hôn với Ngụy Tri của nhà họ Ngụy, nhưng cô lại hủy bỏ hôn ước, khiến nhà họ Đường bị trả thù, hoàn toàn phá sản, sa cơ trở thành một gia tộc cấp thành.

Ánh mắt Trương Thịnh dừng ở trên người Đường Sở Sở, lướt mắt nhìn toàn thân cô một lượt từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

“Đường Sở Sở, tôi nghe nói nhà họ Đường đã bị phá sản rồi, nhà họ Đường đang nợ nần chồng chất, lại đây uống vài ly, tôi sẽ cho cô vài triệu, được không hả?”

“Ha ha......”

Mấy cậu ấm đi cùng cũng không khỏi bật cười phá lên.

“Anh Thịnh, Đường Sở Sở bây giờ không đáng giá mấy triệu đâu, ăn chung một bữa cơm cho mấy trăm tệ là đã hết mức rồi.”

“Cho dù mất ngủ cùng một đêm cũng không tốn bao nhiêu tiền đâu.”

“Đường Sở Sở, tôi sẽ cho cô ba mươi nghìn tệ. Buổi tối đến ngủ với tôi nhé?”

Nhóm người mở miệng trêu chọc

Sắc mặt Đường Sở Sở tối sầm lại.

Hà Tâm đen mặt nhìn đám người La Phong, mắng: “Cút đi.”

Giang Thần đang vùi đầu ăn cơm, đặt đũa xuống, cầm khăn giấy trên bàn lên, lau vết dầu mỡ trên miệng, bình tĩnh đứng dậy.

“Chồng, anh định làm gì?” Đường Sở Sở kịp thời kéo anh lại, khuyện nhủ: “Miệng là ở trên người bọn họ, bọn họ muốn nói gì thì nói, cứ coi như không nghe thấy là được, đừng đánh nhau.”

Đường Sở Sở biết tính khí của Giang Thần, nói một câu không lọt lỗ tai là sẽ đánh người ngay.

Khoảng thời gian này, đã đánh không ít người, gây ra rất nhiều chuyện rồi.

Cũng mang đến không ít phiền phức cho nhà họ Đường.

Giang Thần đứng lên, nhìn La Phong, Trương Thịnh cùng những người khác, rồi đi tới, vặn cổ áo La Phong, kéo anh ta lên, ném anh ta một cái mạnh ra xa vài mét, ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu kêu gào thảm thiết.

Ngay sau đó, anh túm tóc Trương Thịnh và đập mạnh vào tường.

Cú đập này khiến đầu của Trương Thịnh bị vỡ, chảy máu, hoa mắt chóng mặt.

Bỏ lại Trương Thịnh phía sau, anh nhấc chân lên đá.

Những người khác đều đã bị đá bay đi.

Giang Thần ra tay nhanh, chuẩn và tàn nhẫn.

Nhóm cậu ấm ngay lập tức ngã xuống.

Anh vỗ vỗ tay, ngồi xuống, mỉm cười với Đường Sở Sở đang nhăn mặt: “Đã yên tĩnh hơn nhiều rồi.”

“Giang Thần, anh làm gì vậy, đã nói với anh là không được gây chuyện rồi mà?” Sắc mặt Đường Sở Sở tái xanh.

Những người này đều là những người có lai lịch.

Đặc biệt là Trương Thịnh, đây là con trai của Trương Trường Thiên, còn tập đoàn Vạn Thịnh của Trương Trường Thiên ở Giang Trung chỉ đứng sau các tập đoàn như Thiên Quân, Trường Sinh.

Đúng lúc này, bảo vệ của nhà hàng vội vàng chạy tới.

Sau đó lạnh giọng quát: “Ai đang gây chuyện ở Duyệt Lai Quân?”

Khi bảo vệ đến, một người đàn ông mặc vest cũng đi đến.

La Phong, Trương Thịnh và những người khác đã bò đứng lên.

Trương Thịnh ôm cái đầu bị đập vỡ, hai tay bê bết máu, vẻ mặt của anh ta trông rất dữ tợn gầm lên: “Quản lý Nhậm, đánh gãy chân cái tên này cho tôi.”

Nhậm Đông, quản lý của Duyệt Lai Quân ngay lập tức ra lệnh: “Đánh cho tôi.”

Hơn chục nhân viên bảo vệ cầm roi điện chen chúc nhau lao về phía Giang Thần, vì sợ mình sẽ chậm chận.

Giang Thần đập bàn, chống tay lên bàn, lập tức nhảy ra ngoài, hai người xông vào trước liền bị một cú đá của anh ngã văng xuống đất, phát ra tiếng kêu đau đớn.

Sau đó nhanh chóng ra tay.

Những nhân viên bảo vệ này làm sao có thể là đối thủ của anh được?

Trong vòng chưa đầy một phút, hơn chục nhân viên bảo vệ đã nằm lăn ra đất than khóc.

Giang Thần vẻ mặt trông rất bất lực.

Anh đang ăn cơm yên ổn thôi, sao lại có nhiều tên nhóc không có mắt cứ nhất quyết phải tới trêu chọc vợ anh.

“Giang Thần, cái đồ rác rưởi, anh xong đời rồi.” Trương Thịnh một tay cầm một ít cái khăn giấy ôm cái đầu đã bị đập vỡ, một tay chỉ vào Giang Thần, hung hăng chửi bới: “Anh đã gây chuyện rồi, đã gây chuyện lớn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.