Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Thần nhận được điện thoại của Đường Sở Sở.
“Chồng à, em liên lạc với bạn học cấp ba của em được rồi, cô ấy đồng ý giúp em, còn hẹn chủ tịch Diệp Hùng của Thiên Quân cho em, anh đang ở đâu đó, bây giờ chúng ta đến tập đoàn Thiên Quân, sau khi lấy được đơn hàng, đến lúc đó ông nội sẽ chấp nhận anh.” Giọng nói phấn khích của Đường Sở Sở vang lên trong điện thoại.
“Em ở nhà đợi nhé, anh sẽ đến đón em ngay.”
Sau khi Giang Thần cúp máy, anh lập tức bật dậy khỏi giường, chải chuốt một chút rồi ra khỏi nhà.
“Anh Giang, anh đi đâu đó?”
Tiểu Hắc đã đứng đợi ở trước xe.
“Đến nhà Sở Sở.”
“Anh Giang, lên xe.”
Giang Thần lên một chiếc xe MPV không có giấy phép, Tiểu Hắc phóng xe thật nhanh đến nhà của Đường Sở Sở.
Anh đợi ở bên ngoài khu nhà của Đường Sở Sở.
Rất nhanh, Đường Sở Sở đã bước ra.
Hôm nay phải đi gặp chủ tịch của Thiên Quân, cô cũng trang điểm kỹ càng, ăn mặc xinh đẹp, tôn lên dáng người cô, mái tóc đen dài xõa ngang vai, trông cực kỳ năng động và tinh tế.
“Chồng ơi.”
Từ phía xa cô đã nhìn thấy Giang Thần đứng trước chiếc xe đa dụng màu đen, cô vội vàng chạy đến, vẻ mặt hớn hở nói: “Bạn học em rất nể mặt em, cô ấy đã hẹn giúp em xong rồi, chúng ta cứ đến thẳng tập đoàn Thiên Quân là được.”
Giang Thần bật cười thản nhiên.
Bạn học gì chứ, không có anh báo cho Diệp Hùng, sao Diệp Hùng có thể tiếp đón Đường Sở Sở chứ.
Nhưng, thấy vẻ mặt Đường Sở Sở phấn khích như vậy, anh cũng không nỡ đả kích Đường Sở Sở, anh còn khen cô, nói: “Anh biết ngay mà, vợ của anh rất giỏi, vợ à, lần này anh phải nhờ vào em rồi, nếu không lấy được đơn hàng, anh sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi.”
Đường Sở Sở khẽ nhếch khóe môi, bày ra một nụ cười xinh đẹp nói: “Yên tâm đi, em nhất định sẽ không để anh bị đuổi ra khỏi nhà đâu.”
Cô không biết thân phận của Giang Thần, nhưng cô đã từng đến biệt thự của Giang Thần.
Đó là Đế Vương Cư xa hoa nhất Giang Trung, giá rất đắt đỏ, người có thể ở biệt thự như thế, sao có thể là người bình thường được.
Cô cảm thấy do đời trước cô tích đức nên mới gặp được người đàn ông tốt như vậy.
Trước mặt Giang Thần, cô phải thể hiện tốt một chút.
Cô muốn để cho Giang Thần biết, cô không còn là Đường Sở Sở trước đây nữa, tuy Đường Sở Sở cô những năm nay bị người ta xem thường, nhưng cô không hề xao nhãng việc học, cô đã biết nhiều thứ hơn rồi.
“Chồng à, lên xe.”
Đường Sở Sở lên xe.
Sau khi lên xe, Giang Thần dặn dò nói: “Tiểu Hắc, đến tập đoàn Thiên Quân.”
Đường Sở Sở ngả vào lòng Giang Thần, cô nhớ lại chuyện tối qua, không nhịn được bèn hỏi: “Chồng à, anh biết không, tối qua xảy ra chuyện lớn, cụ ông Tiêu Biệt Hạc của nhà họ Tiêu đứng đầu trong bốn gia tộc lớn bị giết rồi.”1
Nhà họ Tiêu đứng đầu trong bốn nhà quyền thế ở Giang Trung.
Tiêu Biệt Hạc là người nắm quyền nhà họ Tiêu, là nhân vật có tiếng tăm ở Giang Trung.
Buổi tiệc tối qua ở nhà họ Tiêu.
Một là chúc mừng tập đoàn Long Đằng của nhà họ Tiêu ký hợp đồng lâu dài với tập đoàn Thiên Quân, đơn hàng sau này của tập đoàn Thiên Quân sẽ ưu tiên cho Long Đằng, điều này có nghĩa là thế lực nhà họ Tiêu sẽ bước lên tầng cao mới.
Hôm qua cũng là ngày thọ tám mươi tuổi của Tiêu Biệt Hạc.
Nhưng một người thần bí xông đến, tặng một cái quan tài, sau đó giết Tiêu Biệt Hạc, lấy đầu của ông ta, trong vòng một đêm, chuyện này đã lan truyền khắp Giang Trung, chuyện này cũng đã dấy lên một trận sóng gió lớn.
Bây giờ, những bộ phận có liên quan đều đã tham gia điều tra.
Nhưng lại không có tiến triển gì.
Đường Sở Sở hỏi đến chuyện này Giang Thần giả vờ kinh ngạc đáp: “Tối qua anh về rồi ngủ mất, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhà họ Tiêu là một trong bốn nhà quyền thế ở Giang Trung sao?”1
“Đúng vậy.” Đường Sở Sở mở lời đáp: “Nhà họ Tiêu là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở Giang Trung, sản nghiệp của gia tộc này nhiều vô kể, chỉ mình tập đoàn Long Đằng đã mạnh hơn gấp mấy lần tất cả công ty của nhà họ Đường gộp lại, nhà họ Tiêu cũng còn rất nhiều sản nghiệp khác.”
Đường Sở Sở ngưỡng mộ nói: “Tất cả phụ nữ ở Giang Trung, tranh nhau vỡ đầu sứt trán cũng muốn gả vào nhà họ Tiêu, trở thành mợ chủ nhà quyền thế.”
Giang Thần nhếch miệng cười: “Hôm qua không phải em có một cơ hội sao, ly hôn với anh, sau đó em sẽ có cơ hội gả vào nhà quyền thế.”
“Cắt.”
Đường Sở Sở khinh thường nói: “Nhà quyền thế có gì hay ho chứ, mười năm nay em đã gặp quá nhiều ánh mắt chê cười rồi, trong mắt họ em chỉ là một trò hề, ai tốt với em, trong lòng em biết rõ, em không thèm gả vào nhà quyền thế đâu, hơn nữa, chồng em cũng là nhà quyền thế mà.”
Nói xong, cô nhếch môi bật cười, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Giang Thần chợt nắm chặt tay Đường Sở Sở.
Người phụ nữ này cũng rất lý trí.
Tiểu Hắc chỉ im lặng lái xe không nói lời nào, rất nhanh đã đến cao ốc tập đoàn Thiên Quân.
Tập đoàn Thiên Quân là sản nghiệp của nhà họ Diệp ở Kinh Đô, là một tập đoàn xuyên quốc gia.
Trụ sở chính của tập đoàn Thiên Quân rất hoành tráng, là một tòa cao ốc tám tầng.
Giang Thần và Đường Sở Sở xuống xe.
Đường Sở Sở ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc tám tầng trước mắt, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Mười năm nay, cô rất ít khi ra ngoài.
Nhưng trong lòng cô lại vô cùng khao khát thế giới bên ngoài, cô ở nhà học tập không ngừng, chính là muốn có một ngày chim bay khỏi lồng, được bay cao trên bầu trời xanh thẳm.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho người bạn cấp ba của mình.
Khoảng hai mươi phút sau, một cô gái trang điểm đậm, mặc đồ công sở bước ra, cô ta nhìn thấy Đường Sở Sở đứng trước cổng, vẻ mặt cô ta chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Hôm qua Đường Sở Sở nói cô đã lấy lại được vẻ đẹp của mình rồi, còn gửi cho cô ta một bức ảnh, cô ta còn không tin, bây giờ nhìn thử, quả nhiên là thật.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như hoa của Đường Sở Sở, vẻ mặt cô ta cũng hiện lên sự ngưỡng mộ.
Cô ta bước đến, hỏi thử: “Là Sở Sở phải không?”
Đường Sở Sở phấn khích bước đến nắm lấy tay cô gái, hơi xúc động nói: “Giai Giai, là tôi, thật không ngờ cậu lại xuất sắc như vậy, đã làm trưởng phòng ở tập đoàn Thiên Quân rồi.
Lòng hư vinh của Ngô Giai Giai cảm thấy vô cùng hài lòng, cười đáp: “Chỉ là kiếm cơm qua ngày thôi, Sở Sở, muốn gặp chủ tịch còn phải được sự cho phép của tổng giám đốc nữa, đi thôi.”
“Hả?”
Đường Sở Sở sửng sốt.
Hôm qua lúc nói chuyện trong Wechat, Ngô Giai Giai nói đã hẹn chủ tịch Diệp Hùng của Thiên Quân xong rồi.
“Sở Sở, cậu phải biết, đơn hàng của Thiên Quân không dễ lấy như vậy đâu, muốn lấy được đơn hàng phải bỏ ra...” Cô ta lại gần Đường Sở Sở, nói nhỏ bên tai cô.
Nghe xong, Đường Sở Sở dứt khoát từ chối: “Không được.”
Ngô Giai Giai cũng trở mặt, mất kiên nhẫn nói: “Sở Sở, không bỏ ra chút gì đó, làm sao có thể có được thứ mình muốn chứ, tôi đã gửi ảnh của cậu cho giám đốc rồi, giám đốc nói được, chỉ cần ở với ông ta một đêm, không cần gặp chủ tịch, giám đốc có thể quyết định được.”
“Giai Giai, tôi coi cậu là bạn, cậu coi tôi là gì vậy?”
Đường Sở Sở khinh thường nói: “Không bỏ ra gì cả mà muốn có được đơn hàng? Tôi nói cho cô biết, chuyện này không thể nào, tôi đã nói hết rồi, nghĩ cho kỹ rồi nói với tôi.”1
Dứt lời, cô ta quay người lắc mông rời đi.
Giày cao gót va chạm với mặt đất phát ra tiếng lộp cộp chói tai.
Đường Sở Sở lo đến phát khóc, cô quay người nhìn thấy Giang Thần ở đằng sau vẫn không nói lời nào, ngân ngấn nước mắt nói: “Có, có phải em vô dụng lắm không?”
Giang Thần an ủi đáp: “Sao có thể chứ, vợ anh sao lại vô dụng được, em cứ việc đi tìm Diệp Hùng, chắc chắn ông ta sẽ gặp em, đi đi, anh đợi em trên xe.”
Giang Thần đẩy Đường Sở Sở bước về phía cao ốc Thiên Quân.
Thế nhưng, ngay lúc này, Ngô Giai Giai đã rời đi lại đi vòng lại, đi theo cô ta còn có một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông mặc đồ vest, đeo cà vạt, ăn mặc ra dáng người thành công.
Ngô Giai Giai thân mật khoác tay ông ta, đến trước mặt Đường Sở Sở cười đáp: “Sở Sở, đây là giám đốc của tập đoàn Thiên Quân, chuyên phụ trách giao thiệp với các công ty khác, hợp đồng đơn hàng của công ty gì đó, đều theo ý của giám đốc Trần hết.”
Ngô Giai Giai có thể trèo cao nhanh như vậy, đều nhờ vào giám đốc Trần.
Cô ta làm bồ nhí của giám đốc Trần mới trèo lên chức trưởng phòng được.
Tối hôm qua, cô ta gửi ảnh của Đường Sở Sở cho Trần Lâm xem.
Trần Lâm lập tức rung động, hơn nữa còn hứa chỉ cần Ngô Giai Giai có thể đưa Đường Sở Sở lên giường ông ta, ông ta chắc chắn sẽ không bạc đãi cô ta, lần sau khi đề cử chức phó giám đốc bộ phận, ông ta sẽ bỏ một phiếu cho Ngô Giai Giai.1
Trần Lâm nhìn thấy Đường Sở Sở lại càng rạo rực hơn.
Đường Sở Sở ở ngoài còn xinh đẹp, hấp dẫn hơn trong ảnh nhiều.
Kể từ giây phút này ông ta thề rằng, nhất định phải có được người đẹp hảo hạng này.
Ông ta bước đến, ưỡn ngực nhìn Đường Sở Sở, nói: “Là Đường Sở Sở đúng không, chuyện của cô Giai Giai đã nói với tôi rồi, trời nóng như vậy, chúng ta đến thuê một phòng ở khách sạn để bàn bạc kỹ hơn nhé, cô yên tâm, có tôi ở đây, đừng nói là đơn hàng ba ngàn vạn, cho dù là đơn hàng năm ngàn vạn tôi cũng cho cô được.”