Nhà họ Tiêu đứng đầu trong bốn nhà quyền thế ở Giang Trung.
Hôm nay là một ngày đáng chúc mừng của nhà họ Tiêu, đầu tiên là tập đoàn Long Đằng của nhà họ Tiêu đã ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Quân, trở thành bạn hợp tác thân thiết nhất, điều này chứng tỏ thế lực của nhà họ Tiêu đã bước lên tầng cao mới.
Việc thứ hai chính là mừng thọ tám mươi tuổi của cụ ông Tiêu Biệt Hạc nhà họ Tiêu.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu, xe sang tụ tập ngổn ngang, những nhân vật nổi tiếng ở Giang Trung ồ ạt xuất hiện đến chúc thọ tám mươi tuổi của cụ ông nhà họ Tiêu, chúc mừng nhà họ Tiêu trở thành bạn hợp tác lâu dài với tập đoàn Thiên Quân.
“Nhà họ Vương tặng ngọc như ý ngàn năm, trị giá tám trăm vạn, chúc cụ Tiêu phúc lộc dồi dào, sống lâu trăm tuổi.”
“Nhà họ Châu tặng một con cóc vàng, trị giá một ngàn hai trăm vạn, chúc nhà họ Tiêu tiền vào như nước.”
“Nhà họ Triệu tặng bút tích của Đường Bá Hổ, trị giá tám trăm tám mươi vạn...”
Trước cổng nhà họ Tiêu, cô dẫn chương trình cầm micro liên tục thông báo quà tặng khách khứa mang đến.
Trong sảnh biệt thự, Tiêu Biệt Hạc mặc bộ đồ màu xanh, tuy đã tám mươi nhưng lại trông rất có sức sống, nghe thấy khách đến tặng nhiều quà như vậy, ông ta cười đến nổi không khép miệng lại được.
Buổi tiệc tập trung nhiều người đến từ các gia tộc lớn ở Giang Trung.
Ngay cả người bình thường như nhà họ Đường cũng đến đây để nịnh bợ nhà họ Tiêu, Đường Thiên Long cũng phải nhọc lòng một phen, tốn nhiều tiền mua một pho tượng Phật bằng ngọc tặng cho Tiêu Biệt Hạc.
Người của các gia tộc lớn đều nhân cơ hội này kết bạn, mở rộng mối quan hệ của mình.
Bên ngoài biệt thự của nhà họ Tiêu, một người đàn ông mặc áo khoác nâu đeo mặt nạ, đang vác một cái quan tài bước đến.
Cái quan tài này ít nhất cũng nặng khoảng một trăm ký, nhưng người đàn ông này lại nhấc bằng một tay, trông có vẻ không cần tốn chút sức lực nào.
Đó là Giang Thần.
Giang Thần - chỉ huy Long uy chấn Nam Hoang.
Lần này anh trở về, thứ nhất là để trả ơn, thứ hai là để trả thù.
Bây giờ ở rể nhà họ Đường, anh là chồng của Đường Sở Sở, anh không muốn mang phiền phức đến cho Đường Sở Sở, vì vậy anh đã đeo mặt nạ đen lên, hóa thân thành Diêm vương mặt quỷ.
Ầm!
Đến trước cửa nhà họ Tiêu, anh dùng hết sức ném quan tài đang nâng trên tay, đập vỡ cửa nhà họ Tiêu, quan tài rơi ở trong sảnh lớn của biệt thự nhà họ Tiêu.
Chuyện xảy ra bất ngờ như vậy, dọa tất cả mọi người trong buổi tiệc đều giật mình.
Buổi tiệc ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Chuyện gì vậy?
Hôm nay là thọ tám mươi tuổi của Tiêu Biệt Hạc, ai cả gan như vậy, dám tặng quan tài đến đây?
Tiêu Biệt Hạc đang trò chuyện cùng vài người nắm quyền gia tộc, nhìn thấy quan tài bay vào trong, vẻ mặt ông ta chợt tối sầm lại, quát: “Chuyện gì vậy, bảo vệ đâu, làm ăn kiểu gì đấy, ai mang cái này vào đây vậy, mau khiêng ra ngoài cho tôi.”
“Tiêu Biệt Hạc, cái quan tài này là quà của ông đó, hôm nay là thọ tám mươi của ông, ngày này năm sau cũng là ngày giỗ của ông.”
Một tiếng quát từ ngoài cửa vọng vào, ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo khoác nâu, đeo mặt nạ quỷ bước vào.
“Mày, mày là ai?” Tiêu Biệt Hạc nhìn chằm chằm vào Giang Thần, đây là nhà họ Tiêu, ông ta là người nắm quyền của nhà họ Tiêu, là nhân vật có tiếng tăm ờ Giang Trung, ai dám làm càn ở đây.
“Người muốn lấy mạng ông.”1
Giọng nói lạnh lùng vang khắp sảnh lớn, Giang Thần đeo mặt nạ quỷ đen từ từ bước đến.
“Anh không được làm càn.” Một người đàn ông chạc hai mươi tuổi bước đến, giơ tay chỉ vào Giang Thần, mắng: “Cho dù anh là ai, nhưng đã đến nhà họ Tiêu thì phải biết ngoan ngoãn vâng lời cho tôi.”1
Anh ta là Tiêu Bân của nhà họ Tiêu, Tiêu Bân chỉ vào mặt Giang Thần mắng, muốn tháo mặt nạ quỷ đen trên mặt anh xuống, lạnh lùng nói: “Đeo mặt nạ giả thần giả quỷ, tôi lại muốn xem thử, rốt cuộc anh là ai.”1
Giang Thần chợt ra tay, nắm lấy tay Tiêu Bân, khẽ dùng sức túm lấy Tiêu Bân, sau đó bỗng nhiên ra sức xoay tròn.
“Rắc xựt.”
Một cách tay của Tiêu Bân bị vặn đứt, máu tươi vung vẩy khắp nơi.1
“Á...”
Tiêu Bân phát ra tiếng kêu đau đớn thấu xương.
Những nhân vật có tiếng ở Gian Trung đến tham gia buổi tiệc đều bị dọa sợ, bọn họ sống trong thời bình, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, mọi người đều nhao nhao lùi lại, sợ bị vạ lây.
Giang Thần giống như một sát thần, tiện tay vứt cánh tay bị đứt trong tay xuống đất, khí thế trên người anh rất mãnh liệt, thêm việc anh ra tay rất mạnh, người nhà họ Tiêu có mặt ở đó đều bị dọa đến cả người toát mồ hôi lạnh run lên bần bật, không ngừng lùi về sau.
Tiêu Biệt Hạc cũng khẽ lùi lại, ông ta đưa tay sờ phía sau lưng, chuẩn bị lấy vũ khí ra tấn công người khách không mời mà đến này.
Giang Thần chầm chậm bước về phía Tiêu Biệt Hạc.
Trong sảnh biệt thự có mấy chục người, nhưng chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Bân.
Sau khi kêu lên vài tiếng, anh ta đau đớn ngất đi, trong sảnh lớn bỗng chốc trở nên yên ắng, chỉ còn mỗi tiếng bước chân mang hơi thở chết chóc.
“Quỳ xuống.”
Tiếng quát của Giang Thần vang vọng khắp sảnh.
Khí thế trên người Giang Thần vô cùng mạnh mẽ, đây là sát khí được hình thành từ kinh nghiệm chém giết vô số kẻ địch trên chiến trường, dưới sức ép của sát khí, những nhân vật có tiếng trong Giang Trung và mấy người nhà họ Tiêu đều bị dọa sợ, cộng thêm một cánh tay bị bẻ gãy của Tiêu Bân, bây giờ không ai dám đứng ra nói lời nào.
Một tiếng quát quỳ xuống, giống như một đòn cảnh tỉnh, Tiêu Biệt Hạc ở phía trước run rẩy trong lòng, hoang mang lo sợ vô cùng.
Lúc này, ông ta quên mất phản kháng, cơ thể mất kiểm soát quỳ rạp xuống đất.
“Phịch.”
Nhìn thấy cảnh này, các nhân vật có tiếng gần xa Giang Trung cũng há hốc mồm.
Đây chính là Tiêu Biệt Hạc, là người nắm quyền nhà họ Tiêu đứng đầu bốn nhà quyền thế ở Giang Trung, bây giờ lại quỳ trên mặt đất giống như một con chó vậy.
Trong tay Giang Thần xuất hiện một sợi dây thép, sợi dây thép này rất kỳ lạ, từng đốt từng đốt một, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra, đây là sợi dây thép được tạo thành từ vô số cây kim bện lại với nhau.
“Tiêu Biệt Hạc, ông biết tội chưa?”
Vào lúc này, Tiêu Biệt Hạc mới kịp phản ứng lại, ông ta chợt toát mồ hôi lạnh, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao mình lại quỳ xuống?
Ông ta muốn đứng dậy, nhưng lại thấy hai chân không có sức lực, không thể nào đứng dậy được.
“Ranh con, mày biết mày đang nói chuyện với ai không?” Không đứng dậy được, nhưng ông ta lại tỏ ra rất có khí thế, đưa tay mò mẫm sau lưng, chuẩn bị sẵn sàng bắn chết người khách không mời mà đến trước mắt này.
Những người khác của nhà họ Tiêu đối mặt với tình huống này đều không dám đứng dậy, sợ sẽ chịu vạ lây.
“Để cho ông chết được rõ ràng vậy, mười năm trước, ven hồ Hoa Cư, một trận lửa lớn trong một ngày một đêm đã thiêu chết ba mươi tám mạng người, bây giờ cần phải lấy máu của ông làm lễ tế.”
Giọng nói lạnh lùng thờ ơ vang vọng khắp sảnh biệt thự.
Giang Thần chợt lách người, lập tức xuất hiện phía sau Tiêu Biệt Hạc, cầm lấy dây thép được làm bằng kim châm quấn lên cổ ông ta, từ từ dùng sức.
Máu tươi bắn tung tóe, đầu người rơi xuống đất.
“Á.”
Những nhân vật có tiếng ở Giang Trung bị dọa sợ thét chói tai, tất cả đều bò rạp trên mặt đất, cả người run lên bần bật, người nhà họ Tiêu thấy Tiêu Biệt Hạc chết thảm cũng sợ mất mật.
Giang Thần lấy một cái túi đen ra, đựng cái đầu ở dưới đất vào rồi quay người rời đi.
Anh đã rời đi nhưng biệt thự nhà họ Tiêu lại yên lặng như tờ, mọi người đều ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu, còn cái xác không đầu của Tiêu Biệt Hạc thì nằm yên trên sảnh.1
...
Nghĩa trang nhà họ Giang, trước phần mộ của Giang Thiên.
Giang Thần đặt cái túi màu đen trong tay xuống, để dựa vào trước bia mộ.
Anh lấy một vò rượu ra, uống một ngụm, sau đó đổ rượu xuống trước phần mộ.
“Ông ơi, ông yên nghỉ nhé, cháu trai chắc chắn sẽ làm cho vong hồn nhà họ Giang được yên nghỉ, còn bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư đó, cháu cũng sẽ tìm cách lấy về.”
Dứt lời, anh đứng dậy, quay người rời đi.
Sau khi về đến Đế Vương Cư thì anh đi tắm.
Ở biệt thự nhà họ Tiêu.
Những nhân vật có tiếng ở Giang Trung đến chúc mừng đã rời đi hết.
Trong sảnh lớn biệt thự có một cái quan tài, thi thể của Tiêu Biệt Hạc lại nằm yên trên mặt đất.
Còn Tiêu Bân bị vặn đứt cánh tay cũng đã được đưa đến bệnh viện.
Người nhà họ Tiêu đều đang quỳ trước thi thể của Tiêu Biệt Hạc.
Đứng đầu là một người phụ nữ mặc váy xinh đẹp gợi cảm, cô ta là con gái út của Tiêu Biệt Hạc, Tiêu Nhược Nhiên.
Đó là Tiêu Nhược Nhiên chỉ dựa vào sức của mình, làm cho nhà họ Giang long trời lở đất, hủy hoại cả nhà họ Giang.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta tối sầm lại.
“Gọi điện thoại cho anh tư chưa?”
Tiếng quát giận dữ của Tiêu Nhược Nhiên vang vọng khắp sảnh lớn yên tĩnh.
“Gọi, gọi rồi.”
“Tất cả người có mặt tại hiện trường đừng đi lung tung, đợi anh tư về.”
...
Đêm khuya thanh vắng, khu quân sự Giang Trung, vài chiếc trực thăng hạ cánh, trên trực thăng còn khắc hai chữ Tây Cảnh.
Một người đàn ông trung niên mặc chiến bào, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống trực thăng.
Bên ngoài, lính vũ trang đang đứng xếp thành một hàng, những người này đứng nghiêm, sau đó lập tức cúi chào.
Ngay sau đó, từng chiếc xe Jeep chạy đến, người đàn ông trung niên lên xe, sau đó xe chạy thẳng về biệt thự nhà họ Tiêu.
Người đàn ông trung niên về đến nhà, nhìn thấy tình hình trong biệt thự nhà họ Tiêu, thấy Tiêu Biệt Hạc mất đầu đang nằm trên sảnh lớn, ông ta lập tức tháo mũ xuống, quỳ phịch xuống đất.
“Bố, con trai về muộn rồi, con xin thề, cho dù là ai, con chắc chắn sẽ không tha cho nó đâu.”
Tiếng gào thét đầy căm phẫn vang vọng khắp nơi.
“Anh tư.” Tiêu Nhược Nhiên bước đến.
Người trước mặt không ai khác chính là con trai thứ tư của Tiêu Biệt Hạc, Tiêu Chiến.1
Vẻ mặt Tiêu Chiến không chút cảm xúc, sắc mặt u ám nói: “Anh cần xem video giám sát của buổi tiệc.”
“Vâng, em đi lấy ngay.” Tiêu Nhược Nhiên gật đầu, lập tức bảo người đi lấy video giám sát.
Tiêu Chiến chợt đứng dậy, kiểm tra vết thương của Tiêu Biệt Hạc, sau đó xem video, ông ta thấy toàn bộ quá trình Giang Thần giết Tiêu Biệt Hạc.
Vẻ mặt ông ta lạnh lùng, hỏi: “Người này trước khi giết bố đã nói những gì?”
Tiêu Nhược Nhiên đáp: “Mười năm trước, ven hồ Hoa Cư, một trận lửa lớn trong một ngày một đêm đã thiêu chết ba mươi tám mạng người, bây giờ cần phải lấy máu của ông làm lễ tế.”
Nghe xong, Tiêu Chiến nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt âm trầm nói: “Tàn dư của nhà họ Giang?”
“Có lẽ là vậy.”
Tiêu Chiến ôm mặt, khẽ xua tay với Tiêu Nhược Nhiên, nói: “Để bố yên nghỉ xuống mồ, giản lược mọi việc trong tang sự, anh đi xuyên đêm đến Kinh Đô, hỏi thăm nhân vật có tiếng tăm đó một chút, xem thử nhà họ Giang còn tàn dư nào đó sống sót không.”