Long Vương Trở Lại

Chương 209: Chương 209: Đường Sở Sở muốn đính hôn




Đường Sở Sở muốn từ biệt Giang Thần.

Nhưng mà cô lại không nói ra được thành lời.

Bây giờ chỉ có thể đi tìm Ngụy Tri trước, ở cùng với Ngụy Tri rồi sau này mới nói rõ ràng với Giang Thần.

Cô thật sự là hết cách rồi.

Không đi tìm Ngụy Tri, em trai của cô sẽ mất mạng, cả nhà của cô cũng sẽ chia năm xẻ bảy.

Mà Giang Thần lại không biết chuyện xảy ra ở Giang Trung, anh cũng không có nghĩ gì nhiều.

Bây giờ anh không thể đi được, nhất định phải ở bên cạnh Tiểu Hắc, mỗi giờ mỗi phút đều phải coi sóc tình hình sức khỏe của người này.

Đường Sở Sở bên đây lại gọi cho Ngụy Tri.

Khu biệt thự Cảnh Tú, biệt thự nhà họ Ngụy.

Đường Sở Sở ngồi trên ghế sô pha.

Vì tới gặp Ngụy Tri nên cô đặc biệt mặc một bộ đồ màu trắng gợi cảm, cái cổ cùng cánh tay trắng nõn phơi bày ra bên ngoài.

Ngụy Tri ngồi ở một bên, nhìn kỹ Đường Sở Sở.

Từ trên nhìn xuống, từ dưới nhìn lên, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Hoàn mỹ, thật sự là một người phụ nữ xinh đẹp vẹn toàn.

“Đường Sở Sở, em đã nghĩ thông suốt rồi nhé, đây không phải là anh ép buộc em đó.”

Đường Sở Sở nhẹ gật đầu: “Anh, anh Ngụy, tôi đã hiểu rõ rồi. Bây giờ chồng tôi có chuyện đi xa nhà, chờ sau khi anh ấy trở về thì tôi sẽ ly hôn với anh ấy rồi kết hôn với anh. Nếu anh ghét bỏ tôi vậy cho tôi làm người thứ ba, làm người tình...”

Cô ngẩng đầu nhìn Ngụy Tri, khẽ cắn môi. Nói ra mấy lời này, cô cảm giác bản thân mình thật quá không biết liêm sỉ.

Nhưng mà cô hết cách rồi.

“Xin anh Ngụy ra tay giúp đỡ tôi, nhanh chóng cứu em trai của tôi.”

Ánh mắt của Ngụy Tri dừng lại trên người cô, cho dù anh ta đã từng gặp qua và đùa bỡn với rất nhiều người đẹp rồi, nhưng mà lúc này cũng không thể nhịn nuốt nước miếng, hỏi: “Đúng rồi, bên ngoài đồn đại em với chồng em không có ngủ chung phòng, đây là sự thật sao?”

Đường Sở Sở cúi đầu, khẽ gật.

Trong lòng Ngụy Tri khẽ động.

Không ngờ lại còn là hàng nguyên vẹn chưa bóc tem.

Là Giang Thần yếu, hay là thế nào?

“Được, anh dắt em đi tìm anh Mã gì đó. Em yên tâm đi, sau khi giải quyết chuyện này, anh sẽ không chạm vào em, anh sẽ công bố với mọi người đính hôn với em, cưới em về làm vợ, để em trở thành bà chủ Ngụy.”

Ngụy Tri chưa từng nghĩ sẽ mạnh bạo với Đường Sở Sở.

Anh ta là thật lòng với Đường Sở Sở.

Anh ta muốn kết hôn với cô.

Cưới hỏi đàng hoàng.

“Sau khi đính hôn, nếu như em muốn ở nhà lo chuyện nội trợ cũng được, nếu em muốn đi làm cũng được, anh đều sẽ cho tiền em, tạo dựng sự nghiệp cho em, toàn bộ đều cho em hết.”

“Cám ơn!”

Đường Sở Sở hít một hơi thật sâu.

Bây giờ cô đã bị dồn vào đường cùng rồi.

Chính xác là kiểu tìm được tia sống trong cõi chết.

Không bị ép tới đường cùng, cô cũng sẽ không đến tìm Ngụy Tri. Bỏ qua hết thảy mọi chuyện, Ngụy Tri vẫn rất tốt.

Cho dù là gia thế, phong độ đều vượt xa Giang Thần mấy con phố.

“Đi.”

Anh ta nắm tay Đường Sở Sở kéo đi.

Cơ thể của cô cứng ngắc, hơi rụt tay lại.

“Thật xin lỗi, đường đột quá.” Ngụy Tri lập tức xin lỗi.

Anh ta quá nôn nóng.

Đường Sở Sở sớm muộn cũng là người phụ nữ của anh ta.

Anh ta sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện mà yêu anh ta.

“Không, không có gì.” Đường Sở Sở khẽ mỉm cười, đứng lên nói.

Ngụy Tri đưa Đường Sở Sở ra ngoài, tới sơn trang Hoa Quế.

Ở sơn trang Hoa Quế, trong vùng ngoại ô thành phố, đây là địa bàn của Mã Hóa Long.

Bên trong sơn trang, phòng dưới lòng đất.

Đường Tùng bị trói ở đây, trên người chằng chịt vết thương.

Mã Hóa Long lại ngồi trên ghế bên trong phòng dưới lòng đất, hút điếu thuốc, nhìn cả người đầy vết thương là Đường Tùng ở kia lại híp mắt cười nói: “Đường Tùng, còn nửa ngày nữa, nếu chị của mày không mang tiền tới đây thì mày chết chắc rồi.”

Đường Tùng bị đánh gãy mấy cây răng, muốn mở miệng nói chuyện nhưng vừa mở miệng đã cảm giác được cơn đau từ trong miệng truyền tới.

Cậu ta không nói được thành tiếng, chỉ biết phát ra âm thanh khóc hu hu.

Vào lúc này có một tên đàn em đi vào, nói: “Anh Mã, cậu Ngụy dắt Đường Sở Sở tới rồi.”

“Nhanh vậy sao?”

Mã Hóa Long lập tức đứng lên nói: “Đi, đi ra ngoài.”

Bên trong sảnh lớn của sơn trang, có một nam một nữ đang ngồi.

Chính là Ngụy Tri và Đường Sở Sở.

Vẻ mặt của Ngụy Tri rất đỗi thong dong.

Đường Sở Sở lại là một mặt nôn nóng.

Rất nhanh sau đó, Mã Hóa Long đã dắt theo mười tên đàn em qua tới, cười ha ha nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cậu Ngụy của nhà họ Ngụy à. Đường Sở Sở, tôi nói cho cô biết, cho dù cô có dắt ông trời tới đây thì tiền nợ của em trai cô, cô đều phải thanh toán đủ.”

Ngụy Tri từ tốn nói: “Nợ bao nhiêu?”

Mã Hóa Long nói: “Cả vốn lẫn lãi là mười sáu tỷ. Cậu Ngụy, tôi nể mặt cậu, chỉ lấy mười tỷ thôi.”

“Tiền này tôi trả, lập tức thả người.”

Mã Hóa Long dặn dò một tên đàn em bên cạnh mình, nói: “Dắt người tới đây.”

“Vâng.”

Mấy tên đàn em cùng vào phòng dưới lòng đất, nhanh chóng lôi Đường Tùng người đầy vết thương ra.

Ngụy Tri lại đứng lên nói: “Tiền thì anh tự mình tới nhà họ Ngụy lấy, tôi mang người về trước, chuyện này không có vấn đề gì chứ?”

“Không, không có vấn đề gì cả, tôi tin cậu Ngụy đây sẽ không quỵt nợ.“.

||||| Truyện đề cử: Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! |||||

“Giấy nợ đâu?”

Mã Hóa Long lập tức lấy ra giấy nợ đưa cho Ngụy Tri.

Ngụy Tri lại đưa cho Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở bày ra vẻ mặt cảm kích: “Cám, cám ơn anh.”

Ngụy Tri khẽ dừng tay lại: “Đều đã sắp trở thành người một nhà rồi, khách sáo như vậy làm gì. Mau đưa em trai của em tới bệnh viện đi, anh trở về chuẩn bị, ngày mai chúng ta sẽ đính hôn.”

“Ơ, nhanh, nhanh như vậy sao?” Đường Sở Sở ngây người, nói: “Tôi, tôi còn chưa có ly dị nữa.”

Ngụy Tri cười nói: “Không sao cả, đính hôn trước, sau này li dị với Giang Thần sau.”

Vốn dĩ Ngụy Tri còn muốn nói, Giang Thần chính là Hắc Long, đã chết ở ngoại ô Thiên Sơn của Nam Hoang rồi. Nhưng mà nghĩ ngợi một chút vẫn là không nói.

Bởi vì, Đường Sở Sở sắp trở thành người phụ nữ của anh ta rồi, anh ta không muốn cô phải đau lòng.

Đường Sở Sở im lặng.

Sau một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu nói: “Ừm, vậy thì sang mai đi.”

Chuyện tới nước này rồi, cô không có lựa chọn khác.

Ngụy Tri là người ơn của cô.

Mà Ngụy Tri cũng không hề tệ chỗ nào cả.

Cô dắt theo Đường Tùng đi tới bệnh viện.

Còn Ngụy Tri thì về nhà, bắt đầu sắp xếp chuyện đính hôn vào sáng mai.

Đường Tùng chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, thậm chí còn không cần nằm viện, chỉ cần kê vài toa thuốc đã có thể về nhà.

Ở nhà họ Đường.

Đường Sở Sở nói chuyện với Ngụy Tri cho cả nhà nghe.

“Hả?”

Hà Diễm Mai kinh ngạc thốt lên, vẻ mặt lại bỗng trở nên xán lạn: “Ha ha, sớm nên phải như vậy, sớm nên li dị với Giang Thần đi. Sớm phải nên tới với cậu Ngụy, đây không phải là êm chuyện rồi sao?”

Đường Tùng vẫn còn vết thương trên người, lúc này lại dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt đắc ý nói:

“Chị, chị phải cảm ơn em. Nếu như không có em thì sao chị có thể nương nhờ vào người có tiền như cậu Ngụy được. Mười mấy tỷ có là gì, nhà họ Ngụy có hơn cả trăm tỷ, tùy tiện rút một cọng lông thôi, so với tên Giang Thần phế vật kia còn được việc hơn gấp trăm ngàn lần.”

Ngô Mẫn gật đầu phụ họa: “Đúng đó, không sai. Chị Sở Sở, chị phải cảm ơn anh Tùng, sau này phát tài rồi cũng đừng quên anh ấy.”

Đường Sở Sở hơi thất thần.

Cô ngó lơ người nhà.

Một mình đi về phòng.

Mà cả nhà họ Đường lại vô cùng phấn khích.

Đây đúng thật là trong cõi chết tìm thấy một tia sống sót, trong tình cảnh khốn khó lại tìm được lối thoát hiểm.

Vốn dĩ là rơi vào con đường cùng, bây giờ tất cả mọi chuyện đều qua cả rồi, còn có một người con rể lợi hại.

Ngụy Tri làm việc rất nhanh gọn, nhanh chóng đã đưa sính lễ tới. Toàn bộ chỗ sính lễ cộng lại có giá hơn mười tỷ mấy.

Ngay sau đó, tin tức truyền khắp cả Giang Trung.

Đó chính là Ngụy Tri của nhà họ Ngụy sẽ đính hôn với Đường Sở Sở. Cũng là vào ngày mai, địa điểm là ở biệt thự nhà họ Ngụy của khu biệt thự Cảnh Tú.

Tin tức này, không thể nghi ngờ chính là một tin bom tấn hạng nặng.

Ai cũng biết Đường Sở Sở có Hắc Long làm chỗ dựa.

Tin Hắc Long qua đời chỉ vừa mới truyền tới, Ngụy Tri đã ra tay với Đường Sở Sở rồi.

Ai cũng biết Đường Sở Sở có chồng, hai người vẫn chưa có tuyên bố li dị, Đường Sở Sở lại muốn đính hôn với Ngụy Tri.

Cùng lúc đó.

Ở bệnh viện quân khu Nam Hoang.

Cơ thể Tiểu Hắc xuất hiện biến chứng.

Giang Thần nhanh chóng tới cấp cứu.

Vết thương của Tiểu Hắc quá nặng, nếu là người bình thường chỉ e là đã chết từ lâu rồi, nhưng mà Tiểu Hắc là kiểu thân thể chinh chiến quanh năm, tố chất rất cao, cộng thêm thuật chữa bệnh tài tình của Giang Thần mới có thể giữ được mạng sống.

Mặc dù có thể giữ lại mạng sống, nhưng tình huống cơ thể rất không ổn định.

Bây giờ hơi thở của Tiểu Hắc suy nhược, nhịp tim cũng nhanh chóng ngừng lại rồi.

Giang Thần lợi dung ngân châm để kích thích mạch đậm của cậu ta, duy trì sự sống.

Trên người Tiểu Hắc toàn là ngân châm.

Mỗi một cái ngân châm dường như đều đang run rẩy.

Giang Thần ở bệnh viện cứu chữa một ngày một đêm, hơi thở của Tiểu Hắc cuối cùng mới coi như ổn định trở lại.

“Phù!”

Thấy nhịp tim của Tiểu Hắc đã khôi phục lại bình thường, Giang Thần khẽ hít một hơi thật sâu.

“Chủ soái, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ...”

Giang Thần thả lỏng được một chút, Quỷ Lịch cũng đã vào trong phòng bệnh, đưa điện thoại lại cho Giang Thần.

Giang Thần cầm lấy.

Nhận ra có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có của Đường Sở Sở, của Bạch Tố, còn có cả Hà Tâm và Tần Niên gọi tới.

Nói chung là những người có quan hệ với anh ở Giang Trung đều gọi tới.

Nhưng mà bắt đầu từ hôm qua, anh đều ở trong phòng bệnh cấp cứu cho Tiểu Hắc.

“Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Nhìn thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, trong lòng Giang Thần dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.