Nhiều người gọi tới như thế, Giang Thần biết ở Giang Trung nhất định đã xảy ra chuyện rồi.
Anh dặn dò: “Gắt gao quan sát tình hình của Tiểu Hắc.”
Nói xong, anh đi ra khỏi phòng bệnh.
Đi tới bên ngoài hành lang phòng bệnh, Giang Thần lấy ra một điếu thuốc hút, đầu tiên là gọi cho Đường Sở Sở.
Bây giờ mới hơn bảy giờ sáng.
Sáng sớm hôm nay, Đường Sở Sở đã thức dậy từ sớm đi tới biệt thự nhà họ Ngụy.
Cô mặc váy cưới trắng tinh, thợ trang điểm đang trang điểm cho cô.
Điện thoại vang lên, cô cầm điện thoại lên đã thấy là Giang Thần gọi tới. Đường Sở Sở có chút thất thần, lại nghĩ không biết có nên nhận hay không.
Không biết bắt máy rồi, cô sẽ nói với Giang Thần như nào đây?
Sau một lúc do dự, cô nhận điện thoại.
“Sở Sở, sao thế? Tối hôm qua anh mệt quá, vừa về khách sạn đã ngủ mất nên không có xem điện thoại.”
Trong điện thoại, truyền tới giọng nói của Giang Thần.
Đường Sở Sở có chút sửng sốt, chợt hít sâu một hơi lại nói: “Không, không có gì, anh làm việc tốt nhé.”
Nói xong, cô cúp máy.
Mà Giang Thần lại một mặt đầy hoài nghi.
Không có chuyện gì sao?
Làm sao anh lại cứ có cảm giác giọng điệu của Đường Sở Sở có gì đó không đúng thì phải.
Vừa lúc đó, điện thoại của anh vang lên.
Là Hà Tâm gọi tới.
Anh bắt máy.
“Hà Tâm, sao thế?”
“Phù!”
Điện thoại được kết nối đã nghe tiếng Hà Tâm thở phào một cái nói: “Đại ca Giang, em biết là anh không có chuyện gì, biết ngay là anh sẽ không sao mà.”
“Có chuyện gì nói đi.”
“Đại ca Giang, anh ở đâu, anh mau quay trở lại đi. Chị Sở Sở...”
Trái tim của Giang Thần đều treo đến tận cuống họng, nhịn không được hỏi: “Sở Sở làm sao?”
“Sở Sở muốn đính hôn với Ngụy Tri của nhà họ Ngụy, ngay hôm nay, rốt cuộc là anh đang ở đâu, tối hôm qua em gọi nhiều lần như thế mà tại sao lại không nghe máy chứ?”
Nghe được tin này, sắc mặt Giang Thần lập tức chìm xuống.
Vợ của anh muốn đính hôn cùng với người khác?
Còn là Ngụy Tri của nhà họ Ngụy?
Hà Tâm gấp gáp nói: “Buổi lễ đính hôn bắt đầu lúc mười hai giờ trưa nay, anh mau quay trở lại đi, nếu không chị Sở Sở sẽ là vợ của người khác mất.”
“Anh biết rồi.”
Giang Thần không chút biến sắc cúp máy.
Bây giờ, cuối cùng anh cũng biết rõ rồi, tại sao lại có nhiều người gọi cho anh như thế. Hóa ra là Sở Sở muốn đính hôn với người khác, chuyện này đã lan truyền khắp Giang Trung, chỉ có mỗi anh là không biết.
Anh đi vào phòng bệnh.
Tiểu Hắc vẫn nằm trên giường bệnh, ngoài miệng còn đeo thêm thiết bị hô hấp.
Tình hình của Tiểu Hắc bây giờ rất nguy kịch, anh thật sự là không thể đi được.
Nhưng mà, còn vợ của anh thì sao..
Giang Thần nghĩ ngợi một chút, dặn dò: “Quỷ Lịch.”
“Có thuộc hạ.”
Giang Thần nói: “Lập tức chuẩn bị máy bay chuyên dụng, hộ tống Tiểu Hắc về Giang Trung.”
“Vâng.”
“Còn nữa...”
“Chủ soái, xin dặn dò.”
“Âm thầm điều khiển một ngàn người tinh nhuệ của quân đoàn Hắc Long lặng lẽ quay trở về Giang Trung. Tới Giang Trung rồi thì chờ mệnh lệnh của tôi.”
“Vâng, tuân mệnh.”
Vốn dĩ Giang Thần muốn chờ vết thương của Tiểu Hắc ổn định, tỉnh dậy rồi mới về lại Giang Trung.
Nhưng mà vợ của anh đã sắp đính hôn với người khác rồi, anh không đợi được.
“Ngụy Tri, đây là mày tự đào hố chôn mình, tự đẩy nhà họ Ngụy vào trong hố lửa.”
Giang Thần siết chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt trầm ngâm, trên người tỏa ra một sát khí tiêu điều vắng vẻ.
Rất nhanh sau đó, máy bay chuyên dụng đã chuẩn bị xong.
Có rất nhiều chiến sĩ cẩn trọng từng chút một mà đưa Tiểu Hắc lên, cầm bình oxi cùng máy móc lên máy bay trực thăng, Giang Thần cũng ở trong đó.
Sau khi chuẩn bị xong, máy bay trực thăng cất cánh tiến về phía Giang Trung.
Hai tiếng sau, máy bay trực thăng đã xuất hiện ở quân khu Giang Trung.
Tiêu Dao Vương đích thân tới đón máy bay.
Nhìn thấy Giang Thần hạ cánh, thấy Tiểu Hắc trọng thương đang hôn mê được người khác nâng lên là Tiểu Hắc, Tiêu Dao Vương có hơi ngẩn người.
Chợt qua tới ôm lấy Giang Thần một cái: “Tôi biết nhóc con nhà cậu nhất định sẽ không có chuyện gì mà, làm tôi sợ muốn chết. Tôi còn tưởng cậu đã chết ở ngoại ô Thiên Sơn ở Nam Hoang.”
Giang Thần cười nhạt, nói: “Tôi còn trẻ tuổi như thế, sao tôi có thể chết được chứ. Tôi còn một người vợ xinh như hoa như ngọc, tôi làm sao có thể cam lòng chết được.”
“Nhóc con nhà cậu, tới bây giờ vẫn còn nói đùa được. Tôi lại nghe nói vợ của cậu sắp đính hôn với người khác rồi.”
Nghe thế, sắc mặt Giang Thần trầm xuống.
Tiêu Dao Vương kịp thời lảng sang chuyện khác, hỏi: “Hắc Phong sao thế?”
Giang Thần nói: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, lập tức đưa tới bệnh viện quân khu, bảo người theo dõi 24/24. Có tình hình gì lập tức báo cho tôi biết.”
“Vâng.”
Tiêu Dao Vương gật đầu, chợt dặn dò: “Lập tức mang Hắc Phong tới bệnh viện quân khu.”
Dặn dò xong xuôi, Tiêu Dao Vương cùng đi với Giang Thần.
“Xảy ra chuyện gì, cậu tới Nam Hoang sao lại ra ngoại ô Thiên Sơn rồi xảy ra ác chiến với hai mươi tám cao thủ nước ngoài ở đó vậy, còn bị đại quân mười ngàn binh lính truy sát nữa chứ, rồi lại còn có tin là cậu đã chết nữa?”
Giang Thần trầm mặc nói: “Tôi phái Tiểu Hắc tới Nam Hoang mang ít tiền, Tiểu Hắc lại gặp nạn, bị bắt giữ ở ngoại ô Thiên Sơn. Kẻ thù muốn tôi một mình tới đó cứu Tiểu Hắc. Tôi tới đó lại phát hiện đã giăng sẵn bẫy dụ tôi vào, nhưng tôi không biết là ai âm thầm nhắm vào mình, cho nên mới truyền tin mình đã chết.”
“Hóa ra là như vậy.”
Tiêu Dao Vương bừng tỉnh, nói: “Vậy cậu có biết là ai nhắm vào cậu không?”
Giang Thần lắc đầu đáp: “Vẫn không biết, bây giờ chỉ biết là một y vương, còn y vương này là ai thì tôi vẫn chưa điều tra ra. Tiêu Dao, ông âm thầm điều tra giúp tôi một chút, ở Trung Quốc có ai tên gọi là y vương không. Đúng rồi, kẻ đó còn có một biệt danh là bàn tay thần diệu.”
“Ừm.”
Giang Thần nhắc nhở: “Nhớ kỹ, âm thầm điều tra.”
“Hiểu rồi.” Tiêu Dao Vương gật đầu, chợt hỏi: “Đúng rồi, nếu như cậu đã chết rồi, vậy bây giờ xuất hiện không phải sẽ khiến người ta nghi ngờ sao?”
Giang Thần bày ra vẻ mặt chua xót.
Anh vốn không muốn xuất hiện sớm như vậy, muốn âm thầm tìm kiếm.
Nhưng mà Đường Sở Sở lại sắp đính hôn cùng với người khác, anh không thể không xuất hiện.
“Cậu Giang, hay là chuyện này để tôi đứng ra ngăn cản giúp anh, ngăn cản vợ anh đính hôn với người khác, anh lại âm thầm chờ thêm một thời gian nữa?”
“Bỏ đi.”
Giang Thần xua xua tay, nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, tự tôi xử lý là được rồi. Hơn nữa, hiện tại mọi người đều biết Hắc Long là một Giang Thần khác, chỉ có số ít người mới biết tới thân phận thật sự của tôi.”
Giang Thần nghĩ tới chuyện này rồi, kẻ nhắm vào anh nhất đinh là hiểu rõ anh trong lòng bàn tay.
Có thể là người của bộ máy nhà nước.
Cũng có thể liên quan tới kẻ đã diệt cả dòng họ của anh.
Anh vốn dĩ định nấp trong bóng tối, đợi đến khi kẻ địch lộ ra nhiều sơ hở một chút thì sẽ hiện thân.
Chỉ là bây giờ anh không thể không xuất hiện.
Còn những chuyện khác, anh cũng không quản được.
Anh hiện thân hay không đều có điểm lợi.
Không hiện thân thì kẻ thù sẽ cho rằng anh chết rồi, sẽ tung hoành không kiêng dè nữa.
Hiện thân thì kẻ địch sẽ tiếp tục nhằm vào anh, như vậy anh sẽ có thể nhân cơ hội này mà tìm hiểu rõ mọi chuyện hơn.
“Nếu đã thế, tôi cũng không miễn cưỡng nữa. Có gì cần giúp đỡ thì cứ nói.”
Giang Thần cười nhạt, xoay người rời khỏi quân khu Giang Bắc.
Bây giờ đã là chín giờ rưỡi sáng.
Ở nhà họ Ngụy, khu biệt thự Cảnh Tú.
Biệt thự nhà họ Ngụy treo đèn kết hoa, hội tụ đủ những gia tộc danh giá ở Giang Trung.
Ở tầng hai của biệt thự.
Đường Sở Sở một thân áo cưới trắng tinh.
Trang điểm nhẹ, môi đỏ má hồng.
Giờ phút này, cô giống hệt một con thiên nga trắng cao quý, gợi cảm và xinh đẹp.
Ngụy Tri mặc âu phục đen, trước ngực cài một đóa hoa đi tới.
Anh ta nhìn Đường Sở Sở xinh đẹp như thiên sứ, khoác tay của anh ta, vẻ mặt vô cùng si mê.
“Sở Sở, em thật sự là quá đẹp, có thể lấy được em là kiếp trước anh đã tích công đức. Anh xin thề sẽ đối xử tốt với em, che chở em cả đời này.”
Đường Sở Sở nở một nụ cười nhẹ.
Chuyện tới nước này, cô đã nhận ra.
Mặc dù là bị ép tiến tới với Ngụy Tri.
Nhưng nghĩ kĩ lại, ở cùng Ngụy Tri cũng là một chuyện không tệ.
Chỉ là, cô cảm thấy thẹn với Giang Thần.
Giang Thần đã chữa lành cho cô.
Hơn nữa khoảng thời gian này, Giang Thần ở nhà họ Đường đã nhẫn nhục chịu khóc, chưa từng oán hận một câu.
“Thần, xin lỗi, về sau em sẽ đền bù lại cho anh.”
Cô nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ thầm.