Nhà họ Ngụy thật náo nhiệt.
Nhà họ Ngụy là gia tộc đại diện Giang Trung nằm trong Liên Minh Năm Tỉnh.
Nhà họ Ngụy luôn rất khiêm tốn.
Nhưng một khi nhà họ Ngụy đã chịu chơi, thì chắc chắn sẽ khiến Giang Trung một phen chấn động.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Ngụy, từng chiếc xế hộp sang trọng lần lượt xuất hiện, trong số chúng không có chiếc nào có giá thấp hơn năm triệu nhân dân tệ, tất cả đều trên năm triệu.
Mặt khác, những con xe dao động từ năm triệu nhân dân tệ vẫn chỉ mới là hạng xoàng áp chót.
Chẳng khó để bắt gặp những chiếc siêu xe chục triệu, hay thậm chí là hàng trăm triệu nhân dân tệ bởi chúng rải rác vô số.
Các ông to bà lớn bốn phương lần lượt tề tựu để mừng lễ đính hôn của Ngụy Tri và Đường Sở Sở.
Biệt thự, đại sảnh.
Đây là một biệt thự rộng hơn hai ngàn mét vuông. Lúc này, trong đại sảnh đã được dựng lên một sân khấu.
Dưới sân khấu, nhiều nhân vật lớn trong giới kinh doanh đều tụ tập lại một chỗ, thậm chí còn có một số nhân vật lớn trong giới chính trị.
Dưới ánh nhìn của nhiều nhân vật lớn, Ngụy Tri khoác tay Đường Sở Sở đi tới.
Đường Sở Sở khoác lên mình chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi.
Đây là chiếc váy cưới được Ngụy Tri đặt thiết kế riêng theo yêu cầu của Đường Sở Sở, khắp chiếc váy cưới đều được đính đầy những viên kim cương sáng lấp lánh.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, nó toả sáng vô cùng lộng lẫy và chói mắt.
Riêng chiếc váy cưới này đã trị giá ba ngàn tám trăm triệu nhân dân tệ.
“Wow…”
Hiện trường vang lên những âm thanh xôn xao.
“Đẹp quá đi mất”
“cậu Ngụy thất may mắn làm sao.”
“Đường Sở Sở thật hạnh phúc, có thể được cậu Ngụy yêu mến.”
Không ít cô gái lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Người của nhà họ Đường cũng có mặt.
Không chỉ có gia đình Đường Bác, mà cả Đường Thiên Long, Đường Hải và Đường Kiệt cũng có mặt.
Giờ phút này, Đường Sở Sở chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất Giang Trung.
Trên người Đường Tùng vẫn còn vết thương, nhưng không che giấu nổi cảm xúc vui mừng hạnh phúc.
Cậu ta cùng lớp con cháu nhà họ Đường tụ tập lại một chỗ, cậu ta khoác lác một cách đầy tự hào: “Nè he, nè he, chị Sở Sở có thể sánh duyên với cậu Ngụy là nhờ tôi hết đó nhe, nếu không nhờ tôi, chị Sở Sở còn lâu mới có cửa vớ được cậu Ngụy…”
Đường Tùng vô cùng tự hào.
Ngô Mẫn lại ngẩng cao đầu lên, đón nhận ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Người dẫn chương trình cầm microphone bước lên sân khấu.
Người dẫn chương trình chính là Hứa Tinh.
Cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, trông rất rực rỡ và đầy năng lượng.
Cô ta cầm microphone, và nở nụ cười rạng rỡ: “Thật đúng là trời sinh một cặp… tôi cũng bắt đầu cảm thấy ngưỡng mộ rồi đấy.”
Đường Sở Sở đỏ mặt, cô khẽ nói: “Đừng, đừng nói lung tung.”
Hứa Tinh bật cười: “Lêu lêu có người mắc cỡ!”
Đúng lúc Ngụy Tri bước ra: “Hứa Tinh, Sở Sở dễ ngại lắm, cô đừng có chọc cô ấy nữa.”
Hứa Tinh cười duyên: “Người ta còn chưa qua cửa mà anh đã bênh cầm cập rồi. Sở Sở, cậu xem, cậu Ngụy thật ân cần, ấm áp.”
Hứa Tinh vừa nói như vậy, Đường Sở Sở lại càng ngượng ngùng.
Chẳng qua, khi nhận thấy muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ phía dưới sân khấu, trong lòng cô trào dâng cảm giác vui sướng, cô cũng hiểu được, bây giờ mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất đời.
Hứa Tinh cũng không nói đùa nữa, cô ta cầm microphone lên và nói: “Kính thưa quý vị quan khách, kính thưa những nhân vật nổi tiếng khắp Giang Trung, xin hân hoan chào đón quý vị đến với nhà họ Ngụy, làm chứng cho nghi lễ đính hôn của Đường Sở Sở và Ngụy Tri”
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn Ngụy Tri.
Ngụy Tri lập tức lấy ra một chiếc nhẫn kim cương rất lớn, anh ta quỳ một gối xuống mặt đất, nhìn Đường Sở Sở với vẻ mặt dịu dàng trìu mến: “Sở Sở, từ lần đầu tiên gặp em, em đã mở cửa và bước vào tim anh, cho anh biết thế nào là tương tư, em có đồng ý làm vợ của anh không?”
“Đồng ý đi, đồng ý đi”
Phía dưới truyền đến âm thanh rôm rả.
Đường Sở Sở nhìn Ngụy Tri đang quỳ gối.
Trong đầu liền hiện ra hình bóng một người, Giang Thần.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài cửa nhà họ Ngụy.
Một người đàn ông xuất hiện.
Đó chính là Giang Thần vừa vội vã trở về từ Nam Hoang.
Giang Thần ở quân khu, sau khi xác nhận tình hình của Tiểu Hắc cũng như điều tra rõ ngọn nguồn lý do Đường Sở Sở đính hôn với Ngụy Tri, anh lập tức phi nhanh tới nhà họ Ngụy, hiện giờ mới chỉ 11 giờ, hoàn toàn kịp lúc.
Bên ngoài sân của biệt thự nhà họ Ngụy vô cùng náo nhiệt và tập trung rất đông người.
Giang Thần đi tới gây nên sự chú ý của rất nhiều người.
“Đây chẳng phải Giang Thần, chồng của Đường Sở Sở sao?”
“Tại sao anh ta lại tới đây?”
“Chẳng phải anh ta đã ly hôn với Đường Sở Sở rồi sao?”
“Chắc là tới tìm Ngụy Tri, muốn vòi tiền đây mà”
Nhiều người bàn tán xôn xao.
Giang Thần bình tĩnh bước tới, mấy tay bảo vệ lập tức chặn đường anh.
Một bảo vệ lấy dùi cui điện ra, chỉ vào Giang Thần đang bước tới, và mắng: “Nhóc con, mày biết đây là đâu không, đây là nơi cái thứ bá dơ như mày muốn đến là đến sao, cút…”
Giang Thần liếc nhìn bảo vệ.
Ánh mắt của anh thật sắc bén.
Tên bảo vệ này cảm giác bản thân giống như bị dã thú nhìn chằm chằm, cả người như mất khống chế, tên bảo vệ bất giác lùi lại mấy bước.
“Cút…!” Giang Thần lạnh lùng quát.
Bảo vệ hơi sững sờ, lập tức quát lên: “Thằng nhãi, đây là nhà họ Ngụy.”
Nói xong, tên bảo vệ nhấc dùi cui điện lên, ném về phía Giang Thần.
Giang Thần nâng tay, chặn dùi cui điện lại, anh nhấc chân lên đạp, một đạp giẫm lên người tên bảo vệ.
Rắc!
Tiếng khớp xương nứt vỡ vang lên.
Tên bảo vệ bị đá gãy xương, cơ thể bị đá văng ngược ra bên ngoài, ông ta ngã quỵ trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bên trong biệt thự.
Ngụy Tri quỳ trên mặt đất, trong tay cầm nhẫn kim cương.
Phía dưới là những thanh niên thiếu nữ đang hò hét cổ vũ.
Đường Sở Sở thấy Ngụy Tri chân thành đến vậy, cô cố ném hình bóng Giang Thần vừa xuất hiện ra khỏi đầu.
“Giang Thần, em thật lòng xin lỗi anh, em hết đường rồi, em không còn lựa chọn nào khác anh à, em xin lỗi anh.”
Sau khi hít sâu một hơi, cô gật đầu: “Em đồng…”
“Tôi không đồng ý”
Ngoài cửa truyền đến tiếng hét lớn.
Mấy tên bảo vệ xông vào, ngay sau đó một người đàn ông mặc áo khoác đen bước vào.
Mọi người xoay người lại nhìn.
Nhìn thấy Giang Thần đi tới, biểu cảm trên mặt mọi người đều bắt đầu trở nên phấn khích.
Hà Diễm Mai đang tập trung một chỗ với người nhà họ Đường, khoe khoang về con rể Ngụy Tri của mình.
Nhìn thấy Giang Thần đi tới, sắc mặt bà ta lập tức trầm xuống, bà ta đứng dậy, đi qua, hai tay chống nạnh, quát mắng: “Giang Thần, mày làm gì ở đây, chỗ này không hoan nghênh cái quân khố rách áo ôm như mày, cút đi cho khuất mắt tao.”
Giang Thần không nhìn Hà Diễm Mai, ánh mắt anh đang đọng lại ở phía trước sân khấu, nhìn Đường Sở Sở đang sắp sửa nhận lấy nhẫn kim cương.
Đường Sở Sở nhìn thấy Giang Thần, cũng lập tức hốt hoảng.
Không phải anh đi công tác sao, sao mới đó đã quay về rồi?
Sắc mặt Ngụy Tri cũng thay đổi.
Không phải Giang Thần đã chết ở cửa khẩu Thiên Sơn ở Nam Hoang rồi ư, sao lại còn quay về đây được?
Ngụy Tri suy đi nghĩ lại.
Buổi chiều hôm qua, cả nước mặc niệm, kính cẩn tiễn đưa vong hồn anh hùng Giang Thần.
Nhưng người khác lại không biết con rể nhà họ Đường, Giang Thần, chính là Hắc Long Giang Thần.
Những nhân vật lớn đều lộ vẻ mặt hóng kịch.
Ở đây còn có Diệp Hùng, và cả nhân vật lớn như Lâm Y.
Những người này đều biết thân phận thật sự của Giang Thần, bọn họ cũng không ngờ tới, Giang Thần vậy mà vẫn còn sống.
Chẳng qua họ cũng không nhiều lời, mà lẳng lặng đứng một bên nghe ngóng.
Bọn họ muốn xem xem, một Giang Thần đã từ chức, không còn là Hắc Long, làm sao có thể đấu với nhà họ Ngụy.
Ngụy Tri sau khi hơi sửng sốt, anh ta cười rất thản nhiên: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là tên ở rể nhà họ Đường, anh nói anh không đồng ý? Việc này e là không liên quan tới anh, anh đã bị Sở Sở đá rồi”
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở và hỏi: “Sở Sở, thật vậy à?”
“Em..”
Đường Sở Sở muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Cô không ngờ Giang Thần lại trở về vào lúc này.
Cô không ngờ sẽ xảy ra tình huống như hôm nay.
Mặt mày cô nóng ran.
Cô cảm thấy rất xấu hổ.
Cô và Giang Thần vẫn chưa ly hôn, vậy mà giờ lại đính hôn với người đàn ông khác, cô cảm thấy bản thân thật vô liêm sỉ.
Cô nhìn Ngụy Tri với vẻ mặt khẩn cầu: “Cậu… cậu Ngụy, chúng ta tạm hoãn chuyện đính hôn được không, đợi tôi và Giang Thần vạch rõ ranh giới rồi chúng ta hãy đính hôn được không?”
Sắc mặt Ngụy Tri trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng: “Đường Sở Sở, ý em là sao?”
“Tôi…” Đường Sở Sở mở miệng, nhưng không nói nên lời.
Giang Thần đứng dưới sân khấu, nhìn chăm chăm lên sân khấu, Đường Sở Sở mặc chiếc váy cưới màu trắng trông như thiên nga, anh nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Đường Sở Sở, anh tuyệt đối không ép buộc em điều gì. Nhưng, anh với em vẫn là vợ chồng, vẫn chưa ly hôn vậy mà em lại đính hôn với người khác, em xem anh là gì chứ?”
Cho dù biết Đường Sở Sở bị ép, không còn lựa chọn nào khác, nhưng trong lòng Giang Thần vẫn có chút oán hận.
Trong khoảng thời gian qua, khi anh ở cạnh Đường Sở Sở, anh luôn nhẫn nhục chịu đựng mặc kệ người ta chửi nhiếc.
Nhưng ngờ đâu, Đường Sở Sở lại thừa dịp anh không ở đây mà đính hôn với người đàn ông khác.
Quan trọng hơn chính là anh hoàn toàn không biết gì cả.
“Ly hôn, cũng chỉ là một lời nói, chỉ cần em nói muốn ly hôn, anh tuyệt đối không ép buộc.”
Giang Thần từ chức, quay trở về Giang Trung ở rể nhà họ Đường, là để báo ơn.
Báo ơn cứu mạng của Đường Sở Sở.
Anh sẽ không cưỡng cầu Đường Sở Sở bất cứ điều gì.
Tất cả đều nghe theo ý của Đường Sở Sở.
“Thằng khốn nạn rác rưởi, mày la làng cái gì? Đừng có phá con tao!”
Hà Diễm Mai vươn tay cho anh một cái tát, bà ta nổi giận quát: “Mày lé hay lòi tròng, bộ mày không thấy nay là ngày vui của con tao hả? Sở Sở đính hôn với cậu Ngụy là chuyện mừng, người người chung vui, nhà nhà ngưỡng mộ. Cái thứ khố rách áo ôm như mày chạy tới đây làm gì, tới góp vui hả? Nghĩ lại đi, Sở Sở đi theo mày được cái gì, mày có gì mà cho nó?”
Giang Thần giờ tay, chặn cái tát lại.
Anh lạnh lùng nhìn Hà Diễm Mai rồi quát: “Đủ rồi, trong suốt thời gian qua, tôi ở nhà họ Đường các người nhẫn nhục chịu đựng, chưa bao giờ, chưa bao giờ hé nửa câu oán thán, bây giờ tôi chỉ cần một câu, một câu của Đường Sở Sở thôi!”
Nói xong, anh nhìn chằm chằm Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở rất bối rối.
Cô biết bản thân thẹn với Giang Thần.
Cô biết bản thân không trọn đạo đức làm vợ.
Chỉ là… cô thật sự đã rơi vào thế bí, cô không còn cách nào khác.
Không đính hôn, cô sẽ phải thiếu nợ, cô sẽ phải mang món nợ khổng lồ mà dù cô có dành cả thanh xuân để cày cũng không thể trả.
Gia đình cô sẽ nhà tan cửa nát.
Lúc này, khi nhìn thấy sắc mặt tối sầm u uất của Giang Thần, cô cũng không đành lòng, cô nhìn Ngụy Tri và khẩn thiết cầu xin: “Cậu Ngụy, có thể hoãn chuyện đính hôn được không?”
Nói xong, cô quỳ xuống.
“Tôi cầu xin anh!”
Cảnh tượng này đã bị nhiều nhân vật lớn nhìn thấy.
Ngụy Tri chỉ cảm thấy ánh sáng trước mặt như vụt tắt, mặt mũi của nhà họ Ngụy đều bị anh ta làm mất sạch cả rồi.
Giang Thần đi về phía sân khấu, đỡ cô dậy: “Em làm gì vậy, em là vợ của anh, sao lại quỳ trước kẻ khác”
“Giang Thần, em…”
“Đừng nói gì cả, chuyện gì khó xử để về nói sau”
Giang Thần kéo Đường Sở Sở đi.
Trước khi đến, anh đã tìm Tiêu Dao Vương điều tra xong việc này, biết được nhà họ Đường bị ép vào cảnh khốn cùng.
“Giang Thần, anh buông tay ra!”
Hứa Tinh đứng ra, quát lớn: “Anh tới đây làm quái gì?”
Giang Thần xoay người, nhìn Hứa Tinh, rồi lạnh lùng quát: “Câm miệng!”
Sau đó lại kéo Đường Sở Sở đi.
Ngụy Tri đứng trên sân khấu, anh ta gào lên: “Đường Sở Sở, nếu hôm nay em dám bước khỏi sân khấu này, tôi nhất định sẽ khiến cho nhà họ Đường thân bại danh liệt, xoá xổ khỏi Giang Trung”
Giang Thần xoay người, lạnh lùng nói: “Vậy sao, để tôi xóa tên nhà họ Ngụy khỏi Giang Trung trước rồi tính”
“Ha ha ha, chỉ dựa vào mày?” Ngụy Tri đưa tay chỉ vào Giang Thần, anh ta tức giận và cười một cách điên cuồng: “Giang Thần, mày nghĩ mày là ai, mày tưởng mày vẫn là Giang Thần của trước kia sao, mày tưởng mày vẫn oai phong một cõi sao…”
Giang Thần vung mạnh tay.
Một cây kim bạc bất ngờ được bắn ra và bay vào trong cơ thể của Ngụy Tri một cách chuẩn xác.
Anh ta còn chưa kịp thốt ra câu tiếp theo thì đã ngã quỵ trên sân khấu trước ánh mắt của bao quan khách.