Long Vương Trở Lại

Chương 239: Chương 239: Hắc Điện




Giang Thần ẩn nấp trên cây, không có hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng anh biết nữ sát thủ đã thất bại trong việc ám sát anh thì thứ chờ đợi cô ta chính là cái chết.

Đây là một cơ hội tuyệt vời để mua chuộc lòng người.

Cách đó không xa, núp sau một cái cây lớn.

Nữ sát thủ đưa tay ôm ngực, máu tươi tràn ra một lượng lớn.

Cô ta đã bị bắn, nếu tình hình này kéo dài thì cô ta sẽ không kiên trì được bao lâu.

Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn thấy vết máu trên mặt đất, chậm rãi đi tới, rất nhanh đã đi tới trước cây cổ thụ mà nữ sát thủ đang lẩn trốn.

“Mị, cô phải biết quy tắc, ám sát thất bại thì chỉ có con đường chết, nhưng cũng phải xem tình hình, cô vốn có thể sống sót, nhưng lại để cho kẻ địch tháo mặt nạ, để kẻ địch nhìn thấy bộ mặt thật của cô, dựa theo quy tắc của tổ chức, cô nhất định phải chết.”

Nữ sát thủ bước ra khỏi cái cây lớn.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ trước mắt, nói ra từng chữ một: “Mấy năm nay tôi đã vì tổ chức mà lập rất nhiều công lao, chỉ bởi vì mặt nạ bị tháo mà giết tôi sao? Đó chính là Hắc Long, xác suất ám sát anh ta thành công không tới một phần trăm.”

“Quy tắc chính là như vậy.”

Người đàn ông lạnh lùng mở miệng, giơ súng lên, hướng về phía nữ sát thủ.

Vụt!

Tiếng xé gió vang lên.

Một cây kim bạc bắn ra, chuẩn xác ghim vào sau đầu người đàn ông đeo mặt nạ.

Cơ thể của anh ta từ từ trượt xuống mặt đất.

Ầm ầm!

Cuộn lên rất nhiều bụi.

Giang Thần chậm rãi đi tới.

Nữ sát thủ nhìn Giang Thần một cái, cuối cùng cô ta cũng không kiên trì được nữa, ngã quỵ xuống đất.

Giang Thần đi tới, nhìn nữ sát thủ vừa ngã xuống đất, lại nhìn quần áo cô ta bị máu tươi nhuộm đỏ, anh ngồi xổm xuống, xé quần áo cô ta ra.

Trên ngực cô ta có một vết thương chảy máu đầm đìa.

“Cũng may mạng cô lớn.”

Giang Thần mở miệng nói.

Trong tay áo có một sợi dây thép gai trượt ra, một đầu dây thép gai trực tiếp lan về phía vết thương nữ sát thủ, trực tiếp tiến vào trong cơ thể cô ta.

Đầu đạn được dây thép gai kéo ra.

Ngay sau đó, Giang Thần lấy ra kim bạc, cầm máu cho cô ta, bảo vệ tâm mạch của cô ta.

Anh đỡ nữ sát thủ ngồi xuống, tựa vào gốc cây lớn.

Sắc mặt nữ sát thủ tái nhợt, nhìn Giang Thần.

“Lời đồn Hắc Long có thực lực hơn người, y thuật vô song, hôm nay cuối cùng cũng thấy được.”

Cô ta bị y thuật của Giang Thần làm cho chấn động.

Không chạm vào vết thương, cứ như vậy lấy đầu đạn ra, bản lĩnh này quá không thể tưởng tượng nổi.

“Tại sao phải cứu tôi?”

Cô ta nhìn Giang Thần, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo vẻ nghi hoặc.

Giang Thần không chút để ý nói: “Bởi vì cô coi như cũng có chút lương tâm, là một sát thủ hiểu quy tắc, không vì muốn giết tôi mà ra tay với vợ tôi, nếu cô bắt vợ tôi, dùng vợ tôi uy hiếp tôi, tỷ lệ thành công sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng cô thì không.”

“Phải không?”

Vẻ mặt nữ sát thủ có chút không tin.

Những người làm công việc như cô ta, đều có một quy tắc, họa không liên lụy người nhà.

Đây là quy tắc của cô ta, cũng là quy tắc của con đường này.

Nếu vi phạm thì sẽ không có chỗ đứng.

Giang Thần nhìn cô ta, nói: “Tôi rất tò mò, rốt cuộc cô là người của tổ chức nào?”

Nữ sát thủ hít sâu một hơi.

Trải qua chuyện này, cô ta không thể trở về tổ chức nữa, mà tổ chức cũng sẽ phái người tới truy sát cô ta.

Chuyện cho đến lúc này, cô ta cũng không có gì phải giấu diếm.

“Tôi tên là Ngân Mị, là thành viên của Hắc Điện, là một trong ba đại sát thủ SSS của Hắc Điện.”

“Hắc Điện?”

“Ừm”

Ngân Mị nói: “Hắc Điện là tổ chức sát thủ thần bí nhất trên thế giới, trải rộng khắp toàn cầu, Hắc Điện cũng là tổ chức chuyên bồi dưỡng sát thủ.”

Giang Thần gia nhập quân đội mười năm, phục vụ cho quân đội mười năm, chiến đấu trên chiến trường, sống trên lưỡi đao, nhưng đối với tổ chức sát thủ này, anh không hiểu rõ.

Anh đầy hứng thú, hỏi: “Cô nói cô là một trong ba sát thủ SSS của Hắc Điện, SSS là cái gì tôi không hiểu, nhưng từ lời nói của cô tôi hiểu được, thực lực người ở Hắc Điện có thể so với cô chỉ có hai?”

“Có thể coi là như vậy.” Ngân Mị gật đầu.

“Bọn họ đều là người như thế nào?”

Ngân Mị lắc đầu, nói: “Không rõ, Hắc Điện có quy tắc, nhất định phải mang theo mặt nạ, tôi chưa từng thấy qua bộ mặt thật của bất kỳ sát thủ nào của Hắc Điện, Hắc Điện còn có một quy tắc, đó chính là tiếp nhận nhiệm vụ, nhất định phải hoàn thành, không hoàn thành, chỉ có con đường chết, nhưng quy tắc này có thể dựa theo tình huống mà phán định, còn có một quy tắc nữa, nếu bị tháo mặt nạ, nhất định phải chết.”

Giang Thần nhìn cô ta, hỏi: “Tiếp theo cô định làm gì? Hắc Điện không về được, người kết nối đi theo cô chấp hành nhiệm vụ cũng đã chết, Hắc Điện nhất định sẽ triển khai truy sát cô, chỉ sợ con đường trước mắt cô một bước cũng khó đi.”

Ngân Mị khẽ lắc đầu.

Cô ta không nghĩ nhiều về điều này.

Giang Thần thản nhiên nói: “Hiện giờ tôi đang ở cùng cô, nếu như có thể, vậy thì đi theo bên cạnh tôi đi, tuy rằng tôi không dám chắc có thể bảo vệ cô chu toàn, nhưng trong một thời gian ngắn vẫn có thể làm được.”

Ngân Mị nhìn Giang Thần một cái.

“Giữ lại tôi? Chẳng lẽ anh không sợ tôi âm thầm tìm cơ hội, cho anh một phát, mang đầu anh đi giao nộp nhiệm vụ?”

Giang Thần cười nhạt, nói: “Cái này phải xem cô có thực lực này hay không.”

Ngân Mị chìm vào suy nghĩ.

Bây giờ cô ta không thể quay trở lại, cả thế giới không có chỗ nào dành cho cô ta.

Ngoại trừ cái chết cũng chỉ có một con đường dành cho cô ta.

Đó chính là đi theo bên cạnh Giang Thần.

Suy nghĩ một chút, cô ta gật đầu: “Được rồi, tôi đi với anh.”

Khóe miệng Giang Thần nhếch lên, hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

Anh lấy điện thoại ra và gọi cho một người tên là Mộc Vinh.

Mộc Vinh là một trong một ngàn người từ Nam Hoang được anh điều tới, cũng là người dẫn đầu một ngàn người này.

Một ngàn người này từ Nam Hoang đi tới thành phố Giang Trung, vẫn ẩn nấp ở Giang Trung, chờ đợi mệnh lệnh của Giang Thần.

“Đại ca.” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói kích động: “Xin phân phó.”

Mộc Vinh dẫn theo anh em đã đến thành phố Giang Trung mấy ngày, nhưng Giang Thần vần không liên lạc với anh ta, hiện giờ nhận được điện thoại của Giang Thần, anh ta vô cùng kích động.

Giang Thần phân phó nói: “Cho xe đến làng Long Tuyền, dẫn người trở về.”

“Được.”

Sau khi Mộc Vinh nhận được mệnh lệnh, lập tức đi sắp xếp.

Giang Thần cúp điện thoại, anh nhìn Ngân Mị, hỏi: “Có thể đi được không?”

Ngân Mị miễn cưỡng đứng lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, trên mặt mang theo vẻ đau đớn, đi thử đi vài bước, không có sức lực nói: “Không, không thành vấn đề.”

Giang Thần biết, đây là một sát thủ được huấn luyện bài bản, tố chất thân thể vô cùng mạnh, năng lực chịu đựng cũng rất khủng bố.

Mặc dù bị trúng một phát đạn và mất máu quá nhiều, nhưng bây giờ viên đạn đã được lấy ra.

Nếu như ngay cả chuyện này cũng không thể đi lại, vậy thì người như vậy, cũng không xứng đi theo bên cạnh anh.

Ngân Mị nhìn thi thể trên mặt đất một cái, cô ta lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một ít bột lên thi thể, trong nháy mắt thi thể bị thiêu đốt, ngay sau đó hóa thành tro tàn.

Giang Thần cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.

Ngân Mị đi theo phía sau.

Hai người một trước một sau rời đi, đi về phía làng Long Tuyền.

Khi Giang Thần đi tới ngọn núi phía sau nơi Ngân Mị bị đuổi giết, Đinh Ngọc Long cũng triển khai hành động.

Anh ta đã sử dụng khói mê, khiến nhân viên bảo vệ hôn mê và cắt điện.

Lúc mất điện, mọi người lần lượt đi ra khỏi phòng, nhưng khi đi ra, thì lập tức ngửi thấy một mùi thơm mê người, khi hít khói vào, những người này trong nháy mắt ngất xỉu.

Sau khi mọi người hôn mê.

Đinh Ngọc Long bắt đầu tìm Giang Thần.

Không tìm được Giang Thần, chỉ tìm được Đường Sở Sở và Hứa Tinh.

“Thằng nhóc kia chạy đi đâu rồi?”

Đinh Ngọc Long đi từng phòng tìm kiếm nhưng không phát hiện Giang Thần, anh ta tức giận đạp cửa lớn.

“Đại ca, vợ của thằng nhóc đó vẫn còn ở đây, em tin chắc nó sẽ không đi xa, chúng ta hãy kiên nhãn chờ, nó nhất định sẽ trở về.”

“Đại ca, nhiều gái đẹp như vậy, để cho các anh em vui vẻ một chút nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.