Sát thủ thân thủ nhanh nhẹn, sức lực rất mạnh.
Nhưng Giang Thần cũng không chịu thua kém.
Tốc độ thay đổi chiêu của anh quá nhanh, sát thủ không có cách nào phản ứng lại, chờ đến khi cô ta phản ứng lại, thì đã muộn rồi.
Một đá này không đá vào đầu cô ta mà đá vào người cô ta.
Cơ thể cô ta nhanh chóng bay ngược ra ngoài và đập vào một cái cây lớn.
Ngay sau đó rơi xuống đất.
Rầm!
Cô ta nghiêng đầu, phun ra một ngụm máu tươi.
Cô ta muốn đứng dậy, nhưng Giang Thần nhanh chóng đuổi theo, một chân giẫm lên người cô ta.
Nữ sát thủ bị giẫm lên, cơ thể không thể nhúc nhích được.
Giang Thần ngồi xổm xuống, đưa tay tháo mặt nạ trên mặt cô ta xuống.
Trong nháy mắt, cô ta mạnh mẽ rút ra một con dao găm sắc bén từ trên đùi, nhanh chóng đâm vào người Giang Thần.
Giang Thần đã sớm đề phòng việc này, trong nháy mắt lúc cô ta ra tay, một cây kim bạc đã đâm vào cánh tay cô ta, ngay lập tức cánh tay cô ta đã không còn chút sức lực, dao găm trong tay cũng rơi xuống đất.
Giang Thần cười nhạt, tháo mặt nạ trên mặt cô ta xuống.
Quả nhiên là một người phụ nữ.
Giang Thần nhanh chóng lấy ra mấy cây kim bạc, đâm vào trong cơ thể nữ sát thủ, ngay sau đó anh nhấc chân lên, đi đến tảng đá bên cạnh ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
Nữ sát thủ cảm giác được cả người không còn chút sức lực, nhưng cô ta nghĩ mình vẫn có thể đứng lên.
Cô ta cố gắng đứng dậy, nhưng lại ngồi bệt xuống mặt đất, dựa vào gốc cây lớn.
Giang Thần hút thuốc, nhìn cô ta.
Nhìn qua nữ sát thủ không lớn tuổi lắm, chắc cũng tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bộ dạng rất xinh đẹp, chẳng qua trên khuôn mặt xinh đẹp lại mang theo vẻ lạnh lùng.
“Nói đi, ai phái cô tới.”
“Rơi vào tay anh, tôi không còn lời nào để nói, muốn giết thì giết, tôi tuyệt đối không hề nhăn mặt.”
Giọng nói của nữ sát thủ lạnh như băng, thật giống như một tòa thành bằng băng.
“Không chịu nói?”
Giang Thần cười nhạt, anh nhặt một chiếc lá lên, tiện tay ném qua.
Lá cây bay ra ngoài, công kích chính xác ở một huyệt vị trên người nữ sát thủ.
“A…”
Trong nháy mắt cô ta ngã quỵ xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Huyệt đạo cả người đều đau nhức, giống như bị người khác đánh trọng thương.
Nhưng thân là một sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, sau khi phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cô ta lập tức cố gắng nhịn xuống, cắn răng, khổ sở chịu đựng cơn đau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Thần nhíu mày.
Anh biết nỗi đau này đau đớn đến mức nào, anh không thể tin rằng một người phụ nữ lại có thể chịu đựng được cơn đau này.
Giang Thần đi qua và rút kim bạc ra khỏi cơ thể cô ta.
Lúc này nỗi đau đớn trên người cô ta mới giảm bớt đi không ít.
Giang Thần ngồi lại trên tảng đá.
Nữ sát thủ không ăn cứng, vậy thì chỉ có thể ăn mềm.
“Cô tới giết tôi, hẳn là biết thân phận của tôi, cô cũng nên biết, phần thắng không nghiêng nhiều về cô, hơn nữa việc ám sát thất bại có kết cục là gì chắc cô cũng rõ.”
Nữ sát thủ đã từ trên mặt đất bò dậy, dựa vào gốc cây, nhìn chằm chằm vào Giang Thần, cô ta còn đang tìm cơ hội, chờ Giang Thần sơ ý sẽ giáng cho anh một đòn trí mạng.
Nhưng ánh mắt của cô ta đã tự phản bội bản thân mình.
Giang Thần không chút để ý nói: “Đừng nghĩ tới những thứ vô dụng đó, cô không giết được tôi đâu, tôi chừa cho cô một con đường sống, tôi hỏi cái gì, cô đáp cái đó, chỉ cần câu trả lời làm cho tôi hài lòng, tôi đảm bảo sẽ không giết cô.”
Nữ sát thủ cười.
“Nếu dám đến giết anh, tôi đã sớm chuẩn bị sẽ chết, hơn nữa công việc này của chúng tôi tựa như là liếm máu trên lưỡi dao, có thể chết bất cứ lúc nào, vì vậy tôi đã sớm xem nhẹ chuyện sống chết.”
“Việc này thì chưa chắc.”
Giang Thần cười nhạt nói: “Cô tới giết tôi chắc chắn là vì tiền, nếu đã xem nhẹ chuyện sống chết, vậy thì xem ra tiền so với mạng sống còn quan trọng hơn, mà không có mạng sống thì có nhiều tiền có ích lợi gì, nói đi, đối phương cho cô bao nhiêu, tôi cho cô gấp đôi.”
“Muốn giết thì giết.”
Giang Thần nhíu mày.
Nữ sát thủ này thật đúng là khó chơi.
Không chịu mềm cũng không chịu cứng.
Anh suy nghĩ một chút, chợt đi tới, một tay cởi bỏ quần áo của cô ta, lộ ra một nụ cười nham hiểm: “Rừng sâu hoang vắng, là một nơi tiêu dao khoái hoạt, cô cũng là một người đẹp, cứ như vậy mà chết thì thật đáng tiếc, chờ tôi sảng khoái xong rồi mới giết.”
Nữ sát thủ nhắm mắt lại.
Cô ta không chống cự.
Bởi vì cô ta biết rằng mình có chống cự cũng vô ích.
Giang Thần đưa tay sờ soạng trên người cô ta.
Cô ta giống như một con cá chết, không nhúc nhích.
Trong lòng Giang Thần thầm nghĩ, đây rốt cuộc là sát thủ do ai huấn luyện ra, miệng khóa chặt như thế.
Vốn dĩ anh chỉ muốn hù dọa nữ sát thủ này mà thôi, không nghĩ tới sẽ thật sự phát sinh chuyện gì với cô ta.
Giang Thần dừng lại, ngồi sang một bên và hút thuốc.
Nữ sát thủ khẽ mở mắt ra, nhìn Giang Thần ngồi ở một bên lo lắng.
“Đây là Hắc Long sao, lời đồn Hắc Long giết người không chớp mắt, thủ đoạn tàn nhẫn, xem ra tin đồn cũng có chút không đúng.”
“Cô đi đi.”
Giang Thần nhìn cô ta một cái, bất đắc dĩ phất tay.
“…”
Nữ sát thủ ngây ngẩn cả người.
Cứ như vậy mà thả cô ta sao?
Trước khi tới đây, cô ta biết sau khi thất bại thì chỉ có một kết cục đó chính là chết.
Nhưng cô ta không nghĩ tới, Giang Thần sẽ tha cho cô ta.
“Thật, thật sự thả tôi đi sao?” Cô ta đặt câu hỏi thăm dò.
“Cút.”
Giang Thần mắng.
Nữ sát thủ kéo thân thể chật vật đứng lên, xoay người rời đi.
Đi được vài bước thì xoay người lại, thấy Giang Thần ngồi trên tảng đá, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô ta lại đi tới, nhìn Giang Thần, hỏi: “Nói đi, anh muốn biết gì?”
Khóe miệng Giang Thần hơi nhếch lên, phác họa ra một nụ cười khó có thể giấu diếm, anh ngẩng đầu nhìn cô ta, hỏi: “Thế nào, bây giờ chịu nói rồi sao?”
Nữ sát thủ ngồi xuống, nói: “Điều này phụ thuộc vào những gì anh hỏi có liên quan đến những gì tôi không thể nói hay không.”
Giang Thần hỏi: “Ai muốn giết tôi?”
Nữ sát thủ lắc đầu, nói: “Không biết.”
“Không biết, vậy cô còn tới giết tôi?”
Nữ sát thủ trả lời: “Tôi là người tiếp nhận nhiệm vụ trong ám võng, hiện giờ ám võng trên toàn thế giới có nhiệm vụ giết chết anh, tiền thưởng lên đến mười tỷ.”
Giang Thần sờ sờ mũi.
Anh chỉ đáng giá mười tỷ sao?
“Cô là ai, thuộc về thế lực nào, sát thủ như cô có ở Trung Quốc từ khi nào?” Giang Thần nhìn chằm chằm vào nữ sát thủ, người này vô cùng có thực lực, không phải hạng người tầm thường, thực lực của cô ta có thể đạt tới cảnh giới võ đạo tông sư ở hai mươi tám quốc gia.
“Cái này…”
Nữ sát thủ hơi chần chờ.
Giang Thần cũng hơi suy nghĩ.
Người này vô cùng có thực lực, hiện giờ anh không còn là Hắc Long, nếu gây thù quá nhiều thì bên cạnh cần một ít cao thủ.
“Tôi biết cuộc sống sát thủ của cô rất mệt mỏi, cô có muốn ổn định lại không, hiện giờ tôi cho cô một cơ hội, rời khỏi giang hồ, mai danh ẩn tích, một lần nữa làm lại cuộc đời.”
“Cảm ơn đã nương tay, tôi đã nói điều cần nói, giờ anh hãy tự lo đi, trước khi đi, tôi muốn nhắc nhở anh, kế tiếp sẽ có một loạt sát thủ không ngừng tìm tới cửa.”
Để lại một câu nói, nữ sát thủ xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Giang Thần nhíu mày.
Anh ở trong quân đội, không tiếp xúc với tổ chức sát thủ, cũng không biết nữ sát thủ này rốt cuộc có lai lịch gì.
Anh không giết nữ sát thủ, chính là muốn từ trong miệng cô ta lấy ra nhiều tin tức hơn, đồng thời cũng có tính toán giữ cô ta lại, hiện giờ anh thật sự là thân cô thế cô, cần người đi theo để ổn định và tăng cường thực lực cho mình.
Anh muốn gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương, bảo Tiêu Dao Vương điều tra thêm về lai lịch của nữ sát thủ này.
Nhưng nghĩ đến hiện giờ Tiêu Dao Vương cũng bị không ít nhân vật lớn giám sát, anh quyết định không gọi.
Muốn tìm ra lai lịch của nữ sát thủ này chỉ có thể đi tìm Qủy Kiến Sầu.
Anh định ngày mai sau khi trở về sẽ đi tìm Quỷ Kiến Sầu, để Qủy Kiến Sầu vận dụng mạng lưới tình báo ngầm của ông ta, điều tra lai lịch thân phận nữ sát thủ này.
Giang Thần đứng dậy, đi về phía con đường để trở về.
Anh cũng không sốt ruột, chậm rãi bước đi.
Bỗng ngay lúc này, tiếng súng vang lên.
Vẻ mặt của Giang Thần khẽ thay đổi, thân thể nhanh chóng tiến lên, đi đến trước một cây cổ thụ, bật mạnh người, trong nháy mắt đã trèo lên cây cổ thụ.
Anh nhanh chóng trèo lên, ẩn nấp trong cành cây rậm rạp giống như một con khỉ.
Một bóng đen từ xa nhanh chóng chạy tới.
Đây là nữ sát thủ đã rời đi trước đó.
Cô ta bị bắn vào ngực, đang dùng tay che vết thương, liều lĩnh chạy trốn vào núi sâu.
Giang Thần đứng trên cây lớn, nhìn thấy rất rõ ràng.
Anh nhìn thấy phía sau có một người đàn ông đuổi theo cô ta, trên người người này cũng mang mặt nạ, trong tay còn cầm một khẩu súng lục.
Sau khi anh ta đuổi theo tới nơi này thì thái độ lập tức thay đổi, cẩn thận nhìn xung quanh, kêu to: “Mị, cô nên biết, nhiệm vụ thất bại thì chỉ có con đường chết, đây là quy tắc của tổ chức, lập tức bước ra đây.”
Giọng nói của người đàn ông vang lên.
Giang Thần đứng trên cây cổ thụ, nghe rõ ràng.
“Nhiệm vụ thất bại sẽ phải chết sao?”
Anh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đây là tổ chức nào, sao có thể có quy tắc đáng sợ như vậy?