Long Vương Trở Lại

Chương 198: Chương 198: Một trăm nghìn quân truy sát




Hắc Long là tổng soái của Nam Hoang, quản lý cả một đại quân hàng triệu người, đồng thời cũng là chiến thần bảo hộ của Trung Quốc.

Bây giờ Hắc Long đã từ chức, đó là cơ hội tốt để đánh giết.

Cục diện lần này là đang muốn nhắm vào Hắc Long.

Bên cạnh rất nhiều lính đánh thuê quốc tế, còn có các liên minh cao thủ của hai mươi tám quốc gia.

Cuối cùng còn có sát thủ giản.

Đó là liên quân của hai mươi tám quốc gia.

Có hai mươi tám quốc gia nhỏ ở biên giới Nam Hoang, mỗi quốc gia đều phái hơn ba nghìn người để thành lập một đội quân một trăm nghìn người, mục đích là tiêu diệt Hắc Long chỉ trong một lần duy nhất.

Và cuối cùng chính là sát thủ giản.

Chỉ có các cao thủ thất bại của hai mươi tám quốc gia mới được cử đi.

Bây giờ đối với tất cả cao thủ của hai mươi tám quốc gia thì đây chính là trận tử chiến, đại quân một trăm nghìn người của hai mươi tám quốc gia đã lên đường.

Hắc Long nhìn thấy chiếc máy bay chiến đấu, nên cùng với Tiểu Hắc nhanh chóng đi sâu vào trong khu rừng hoang.

Bây giờ anh biết rằng chỉ có đi sâu vào trong núi mới có thể sống sót.

Một khi lộ diện, anh ta sẽ bị máy bay chiến đấu bắn phá tàn nhẫn, mặc dù thực lực của anh vô song nhưng đối mặt với những máy bay chiến đấu đáng sợ này anh hoàn toàn không có sức chống trả.

Ngay sau đó, một chiếc trực thăng xuất hiện trên bầu trời.

Một chiếc trực thăng có khắc hình đầu lâu trên thân đã hạ cánh trên đỉnh núi Thiên Sơn.

Một người đàn ông mặc áo khoác từ trên trực thăng bước xuống, nhìn thi thể của người la liệt trên mặt đất, vẻ mặt có hơi đông cứng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không hổ là Hắc Long, các cường giả của hai mươi tám quốc gia tập hợp lại cùng không phải đối thủ của anh.”

Ngay lập tức, anh ta lấy máy bộ đàm ra và ra lệnh: “Hắc Long đã rời đi, lập tức phong tỏa ngọn núi lại ngay, mau truy tìm cho tôi, nhất định phải giết chết anh ta tại đỉnh Thiên Sơn, để anh ta không thể nào sống sót rời khỏi nơi này.”

“Vâng.”

Sau khi liên quân của nhiều nước nhận được lệnh, bọn họ đã bắt đầu lục soát ngọn núi.

Máy bay không người lái xuất hiện trên bầu trời, bắt đầu triển khai tìm kiếm trên bề mặt của ngọn núi này.

Cùng lúc đó, đai quân liên quân cũng đã bắt đầu tiến vào Đỉnh Thiên Sơn, một đội nhỏ mười người bắt đầu tìm kiếm trên núi.

Ánh hoàng hôn ở phía tây.

Sắc trời dần tối.

Thiên Sơn, trong khu rừng rậm rạp.

Giang Thần đang ẩn náu trong một hang động tự nhiên.

Anh biết rằng bây giờ có một đội quân ở bên ngoài, một khi anh xuất hiện, chắc chắn sẽ chết.

Nếu chỉ có một mình, anh chắc chắn có thể thoát khỏi vòng vây.

Nhưng bây giờ anh còn mang theo một Tiểu Hắc đang bị thương nặng và hôn mê, muốn thoát ra khỏi vòng vây khó như lên trời.

Bây giờ anh chỉ có thể chờ đợi, chỉ có thể cầm cự.

Bởi vì khi rời đi anh đã nói rằng nếu sáng mai không quay lại, Quỷ Lịch sẽ điều động Quân Hắc Long ra và san bằng ngoại ô Thiên Sơn.

Trong một hang động tối tăm.

Tiểu Hắc đang nằm trên một tảng đá.

Giang Trần ngồi ở một bên, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Trong hang đá tối tăm đó có một đốm sáng yếu ớt.

Sau khi hút xong điếu thuốc, Giang Trần kéo cổ tay Tiểu Hắc lên, đặt ngón tay lên mạch anh ta.

Mạch của Tiểu Hắc rất yếu, có khả năng tử vong bất cứ lúc nào.

Vẻ mặt của anh đông cứng.

E rằng, Tiểu Hắc không thể cầm cự tới lúc trời sáng được.

“Hừ!”

Hít một hơi thật sâu, anh bắt đầu cẩn thận xem xét vết thương của Tiểu Hắc.

Sau khi Tiểu Hắc bị bắt, anh ta đã phải chịu sự tra tấn mà người thường khó có thể chịu đựng được, xương toàn thân của anh ta đã bị gãy hết, cơ tay và gân chân của anh ta đều đứt hết.

Hơn nữa phần đầu của anh ta còn phải chịu một đòn nặng.

Cơ thể cũng bị bắn.

Cơ thể anh ta đã rất tồi tệ rồi.

Giang Trần lấy ra kim bạc ra.

Sử dụng phương pháp chữa bệnh đã thất truyền từ lâu, anh đã dùng kim bạc để bảo vệ tim mạch của anh ta và kéo dài sự sống cho anh ta.

Tuy nhiên, phương pháp này không chữa trị được tận gốc.

Bây giờ tất cả những gì anh có thể làm là kéo dài sự sống cho Tiểu Hắc.

Nếu muốn cứu Tiểu Hắc hoàn toàn, phải cần nhiều phương pháp điều trị, cộng với dùng thuốc.

Nhưng bây giờ anh lại đang lâm vào tình cảnh éo le, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, hoàn toàn không thể mạnh dạn kéo dài sự sống cho Tiểu Hắc.

“Tiểu Hắc, tôi sẽ báo thù cho anh.”

Vẻ mặt Giang Trần nặng nề, nắm chặt tay lại: “Bất kể ai là kẻ chủ mưu đứng sau sai khiến, tôi tuyệt đối cũng sẽ không buông tha cho kẻ đó, anh ở đây nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ đi ra ngoài dẫn dụ kẻ địch đi, anh phải kiên trì tiếp tục đấy. Chỉ cần trời vừa rạng sáng, quân tiếp viện sẽ đến. Đến lúc đó tôi sẽ đưa anh về.”

Giang Trần lại ôm lấy Tiểu Hắc, đi về phía nơi sâu nhất của hang động, cuối cùng tìm được một nơi bí mật để giấu anh ta ở đó.

Sau đó lau sạch mọi dấu vết và hơi thở.

Bởi vì anh biết quân địch nhất định sẽ có quân khuyển, một khi quân khuyển đuổi theo, Tiểu Hắc sẽ xong đời, sau khi xóa sạch hơi thở, quân khuyển mới không thể ngửi ra được.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, anh nhanh chóng rời đi.

Rời khỏi hang động đó và lén chuồn vào khu rừng rậm.

Anh đã ở Nam Hoang mười năm, hiểu rất rõ địa hình của ngoại ô Thiên Sơn, điều anh phải làm bây giờ là dụ kẻ địch đi hết, nếu không kẻ địch sẽ tìm được Tiểu Hắc, Tiểu Hắc sẽ khó mà chạy thoát được.

Trong khu rừng rậm, đèn pin liên tục được thắp sáng.

Giang Trần vừa ẩn nấp vừa tiến vào.

Đi được khoảng chừng vài chục cây số, anh chủ động lao lên, diệt gọn một tiểu đội, lấy một khẩu súng, một ít đạn và một túi quân trang.

“Đội thứ năm của nước X đã bị phục kích, tất cả thành viên của tiểu đội đều đã tử trận.”

Đỉnh núi Thiên Sơn.

Đây là phòng tổng chỉ huy.

Sau khi nhận được tình báo, tổng chỉ huy của hai mươi tám nước lập tức hạ lệnh: “Xác định vị trí ngay lập tức, tất cả thành viên, nhanh chóng chạy đến khu Của đội thứ năm nước X, bắt đầu triển khai bao vây toàn bộ khu vực, cho dù có là một con muỗi cũng không bỏ qua.”

“Chỉ huy trưởng, tiểu đội của nước X bị phục kích ở khu C.”

“Lập tức đến khu C ngay và bao vây khu C lại.”

Binh lính các nước nhận được lệnh nhanh chóng di chuyển đến khu C.

Còn về phần Giang Thần, sau khi phục kích được một tiểu đội, cướp được một số tài nguyên, anh đã đặt mìn ở một hướng và tiến về hướng khác.

Rất nhanh sau đó, anh nhìn thấy ở đằng xa có ánh đèn, trên bầu trời còn có một chiếc trực thăng, trên trực thăng có đèn pha cực mạnh, không ngừng chiếu sáng khu vực bên dưới.

Giang Trần nằm trên mặt đất trong bụi cỏ, không nhúc nhích.

Mãi cho đến khi chiếc trực thăng rời đi, anh mới đứng dậy và nhanh chóng đi khỏi đó.

Không lâu sau, Giang Trần nhìn thấy có vài tiểu đội tới gần.

Anh đang đứng trên một cái cây lớn, ẩn mình giữa những cành cây rậm rạp.

Anh lấy một quả lựu đạn ra.

Tiểu đội ở phía dưới từ từ tiếp cận, không ngừng tìm kiếm xung quanh.

Bùm!

Đúng lúc này, tiếng nổ vang lên, cả tiểu đội lập tức bị nổ chết.

Giang Trần giật nảy người, nhảy sang một cái cây lớn khác, trong khoảng thời gian này anh không ngừng nổ súng phản kích, một đội khác ở phía dưới cũng đi đời.

Sau khi giải quyết những tiểu đội này, anh lại đứng dậy.

“Báo cáo, tiểu đội 34, tiểu đội 89 và tiểu đội 150 của nước G bị phục kích. Tọa độ là khu C, khu vực 45.”

Tin báo được truyền đến phòng chỉ huy Thiên Sơn.

Tổng chỉ huy lập tức hạ lệnh: “Những người ở gần nhanh chóng tới, bao vây khu vực đó lại cho tôi. Nếu như để Tiểu Hắc chạy thoát, các ngươi đều phải chết.”

Sau khi nhận được lệnh, các tiểu đội ở gần đó nhanh chóng di chuyển về phía địa điểm chiến đấu.

Giang Trần lại ta tay, thu hút được một đại đội.

Vào lúc này, trên bầu trời có ít nhất mười chiếc trực thăng đang tiến hành tìm kiếm khu vực này.

Giang Trần biết rằng mình nhất định phải đột phá khỏi vòng vây này và rời đi càng sớm càng tốt, nếu không đại quân sẽ đến bao vây toàn bộ khu vực này lại, đến lúc đó cho dù anh muốn đi cũng không thể rời đi được nữa.

Anh trốn trong những cành cây rậm rạp, khi ánh sáng từ chiếc trực thăng rời đi, anh nhảy từ cây lớn này sang cây lớn khác cách năm sáu mét như một con khỉ.

Không ngừng tiến về phía trước.

Chẳng mấy chốc, anh lao ra khỏi vòng vây này.

Có vách đá, Giang Trần đang trốn dưới một tảng đá.

Trên bầu trời xa xa, hàng chục chiếc trực thăng đang lần lượt bay qua, ánh sáng chói lòa quét qua cả khu vực này.

Giang Trần không hề động đậy.

Anh đang nghĩ, duy nghĩ xem làm thế nào để đột phá vòng vây?

Anh cảm thấy muốn đột phá vòng vây khó như lên trời, hơn nữa anh cũng không thể ẩn nấp, chỉ có thể liên tục thay đổi vị trí, dẫn đại quân đi vòng quanh.

Nếu không, một khi bị đại quân bao vây lại, vậy thì trước mắt chỉ còn cái chết đang chờ đợi anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.