Toàn bộ cao thủ tới từ hai mươi tám nước, hiện giờ đều không muốn Giang Thần bị nổ súng bắn chết.
Bọn họ đều muốn đánh chết Giang Thần, để trở thành kẻ mạnh đứng số một thế giới.
Quỷ Vương bị một bàn tay đánh bay ra ngoài, anh ta bò dậy khỏi mặt đất, gầm lên: “Bọn mày có biết mình đang làm cái gì không, chỉ dựa vào vài chiêu võ vờn mèo của chúng mày mà dám nghĩ sẽ giết được Hắc Long sao? Rõ thật là vớ vẩn, giờ thì lập tức giết nó cho tao.”
Giang Thần ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Hắc đang nằm trên đất, anh dùng tay bắt mạch cho anh ta.
Sắc mặt Tiểu Hắc ngày càng xấu đi.
Nhanh chóng điểm huyệt một vài chỗ trên người Tiểu Hắc, sau đó lấy ra kim châm.
Tay cầm năm chiếc kim châm, anh khua tay một cái, năm chiếc kim châm lập tức cắm xuống năm huyệt quan trọng nhất trên người Tiểu Hắc.
Tình trạng Tiểu Hắc vô cùng nguy cấp.
Phải nhanh chóng giải quyết xong ẩu đả rồi đưa Tiểu Hắc rời khỏi đây, tìm chỗ nào đó trị thương.
Bằng không thì e là Tiểu Hắc sẽ không qua khỏi.
Lúc này, Quỷ Vương lại móc súng ra.
“Mày thử động đậy xem?”
Cao thủ hai mươi tám nước đều đồng loạt lôi súng ra hướng về phía Quỷ Vương.
Mà Giang Thần bấy giờ cũng đã đứng dậy.
Ngay lập tức, quanh cánh tay anh xuất hiện ba mươi mốt cây kim nghịch thiên.
Hình thành nên một sợi dây thép lao về phía ngực đối phương, kim châm không trực tiếp đâm thẳng vào cơ thể mà nó kéo đầu đạn ra ngoài.
Anh nhìn mọi người ở đây, ánh mắt hiện lên sát ý ảm đạm.
Mọi người có mặt lúc bấy giờ đều cảm nhận được sát ý ngập tràn.
Quỷ Vương sợ rồi, thật sự sợ rồi.
Anh ta gầm lên: “Nhanh, nhanh giết nó đi.”
Cao thủ hai mươi tám nước nhìn vẻ mặt thâm trầm của Giang Thần, không những không sợ hãi mà còn vô cùng hứng thú.
Giang Thần cầm một sợi dây thép trong tay.
Sau đó trực tiếp nhấn sợi dây thép xuống, trong nháy mắt nó đã tan ra ra, biến thành từng chiếc kim châm rơi xuống lòng bàn tay anh.
Tiện tay vung lên.
Kim châm cứ thế bay ra.
“ Á, á, á.”
Bốn phía đều truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Có không ít lính đánh thuê thi nhau ngã xuống đất.
Sau khi kim châm bay ra, nó lại một lần nữa quay vòng lại hội tụ trong lòng bàn tay Giang Thần, biến thành một sợi dây thép.
Lúc này, trên đỉnh núi Thiên Sơn chỉ còn lại cao thủ của hai mươi tám nước và Quỷ Vương.
Quỷ Vương run rẩy.
Cuối cùng cao thủ hai mươi tám nước cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Đây, đây là thủ đoạn gì vậy?
Bốn phía vẫn còn mấy trăm tên lính đánh thuê, vậy mà nháy mắt đều đã ngã xuống mặt đất cả rồi?
Bọn họ không hiểu rốt cuộc Giang Thần giết người bằng cách nào?
Sắc mặt Giang Thần âm u, anh nhìn cao thủ hai mươi tám nước: “Đừng nói tôi không cho các người cơ hội, cùng xông lên đi, bằng không thì ngay cả một chút cơ may cũng không có đâu.”
Cao thủ hai mươi tám nước lần lượt đưa mắt nhìn nhau.
Đều nhất trí đồng ý.
Lúc này, một tên da đen cao to dẫn đầu ra tay trước.
Anh ta siết chặt nắm tay, sải bước thật rộng rồi bay về phía Giang Thần.
Lấy đà rồi bay lên giữa không trung, bay tới độ cao ba mét thì rơi xuống đất.
Rầm!
Mặt đất như rung chuyển.
Lại bước rộng ra một lần nữa, sau đó bay lên trên không.
Vài giây sau, anh ta đã xuất hiện trước mặt Giang Thần.
Một cú đấm hung hăng hướng thẳng tới đầu của Giang Thần.
Lực đánh vô cùng đáng sợ, khí thế bức người.
Cú đánh này ít nhất cũng phải nặng tới cả ngàn cân.
Cho dù là vách tường kiên cố cũng sẽ lập tức bị đánh cho đổ sụp.
Nó mạnh đến nỗi tưởng chừng như một con voi cũng có thể chết ngay lập tức khi hứng chịu cú đánh này.
Giang Thần đứng nguyên tại chỗ, ngay khi cú đấm kia vụt tới, anh nắm chặt bàn tay rồi vung lên đón lấy.
Hai cú đấm đều đâm sầm vào nhau.
Tiếng xương cốt kêu lên răng rắc.
“A.”
Người da đen kêu thảm một tiếng, cả người bắn ra ngoài.
Giang Thần thừa thắng đuổi theo, anh đạp chân xuống đất rồi bay thẳng lên giữa không trung, lúc cách mặt đất khoảng mấy mét bèn trực tiếp đạp vào người da đen kia.
Người da đen đang từ trên không lập tức rơi xuống, ngã cái oạch lên mặt đất.
Ngực anh ta đã bị lõm xuống.
Bàn tay còn như chảy máu.
Anh ta trợn mắt lên, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
“Mạnh, mạnh quá...”
Còn chưa nói xong thì đã tắt thở.
Giang Thần không nhìn người da đen đã chết kia mà lúc này sự chú ý của anh chuyển sang hai mươi bảy cao thủ còn lại.
Sắc mặt những người này đều sợ hãi kinh hoàng.
Sớm đã nghe nói Hắc Long rất mạnh, nhưng lại không ngờ lại lợi hại tới mức đáng sợ thế này.
Người da đen kia tên Titan, anh ta chính là cao thủ đứng thứ nhất Mông Cổ.
Mông Cổ được mệnh danh là dân tộc chiến đấu, cho nên cao thủ ở đây tuyệt đối cũng không phải vô danh tiểu tốt.
Quỷ Vương nhìn thấy cảnh này thì ngây ngốc cả người.
Anh ta nhặt một khẩu súng liên thanh rơi trên mặt đất lên, sau đó lập tức bắn loạn xạ về phía Giang Thần.
“Hắc Long, đi chết đi, đi chết đi...”
Tốc độ của Giang Thần rất nhanh, anh lăn một vòng trên mặt đất, tiện thể túm lấy xác của Titan làm bia đỡ đạn, tay anh rung lên một cái, một cây kim châm bay ra, cắm chuẩn xác vào người Quỷ Vương.
Ngay lập tức cả người Quỷ Vương không còn chút sức lực nào, anh ta nằm tê liệt trên mặt đất.
Giang Thần không giết Quỷ Vương.
Bởi vì anh biết Quỷ Vương không phải trùm đứng đằng sau tất cả.
Muốn biết kẻ nào là người trù tính ra chuyện này thì phải hỏi Quỷ Vương.
Khống chế được Quỷ Vương, anh nhìn hai mươi bảy người đứng xung quanh.
Mặc dù hai mươi bảy người này đều bị chấn động bởi thực lực của Giang Thần nhưng dù sao bọn họ cũng là cao thủ đại diện cho các nước, đều là những người học võ chân chính, chẳng lẽ đến giờ này rồi còn bị mất bình tĩnh ư?
“Cùng xông lên!”
Ngay lập tức, hai mươi bảy người đồng loạt di chuyển.
Bọn họ cùng lúc tấn công về phía Giang Thần.
Đỉnh núi Thiên Sơn, một trận chiến nảy lửa đang nổ ra.
Một mình Giang Thần đấu lại cao thủ hai mươi bảy nước, bọn họ đều không phải hạng người tầm thường mà chính là cao thủ chân chính, sự hiểu biết của bọn họ về võ thuật vô cùng thâm sâu.
Trên đỉnh núi, bóng người vụt qua, từng đường quyền xé gió không ngừng xuất hiện.
Giang Thần thở phì phò, anh không ngừng ra chiêu để đấu lại đòn tấn công của hai mươi bảy người, cả người anh đều là mục tiêu tấn công của bọn họ, trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu, anh đã bị thương, khắp người đau đớn, nhưng như thế không làm anh nhụt chí mà lại càng khiến ý chí chiến đấu trong anh mãnh liệt hơn.
Cơ thể bay đi, một chân đạp xuống lập tức bay lên.
Đầu của ai đó lập tức bị đạp trúng, ngay lập tức cả người đổ rầm xuống đất.
Bóng người xoay lại giữa không trung, chính xác đáp xuống đất rồi lại giống như một cái lò xo, lại một lần nữa, anh phi thẳng lên giữa không trung.
Trong lúc anh đứng dậy thì bỗng nhiên có một nhát đao chém tới, bụi đất cuốn lên mù mịt.
Giang Thần bay cao đến mấy mét, còn chưa đứng vững, anh đã như một con báo vọt tới đối diện đối phương, trực tiếp đánh bay anh ta ra ngoài.
Trận chiến vẫn đang diễn ra.
Rất nhiều cao thủ lần lượt ngã xuống.
Rất lâu sau đó.
Trên đỉnh núi Thiên Sơn.
Mặt đất đầy rẫy thi thể của hai mươi tám người.
Chỉ còn lại một người vẫn đứng thẳng.
Người này không mặc đồ rằn ri phân cấp, mặt còn dính chút thuốc màu, quần áo trên người anh đều đã nhuốm máu đỏ, có máu của kẻ thù, cũng có cả máu của anh.
Cao thủ hai mươi tám nước, toàn bộ đều đã bỏ mạng trên núi.
Giang Thần bước từng bước về phía Quỷ Vương.
Quỷ Vương nằm im trên đất, không có mảy mảy cử động.
Phần đầu giày da ma sát với mặt đất, phát ra tiếng tạch tạch.
Mỗi bước đi tới gần của Giang Thần khiến Quỷ Vương càng thêm sợ hãi.
Anh ta đã sắp đặt ra một kế hoạch không chút sơ hở, Giang Thần nhất định phải chết, chắc chắn sẽ chết.
Chính là vì cao thủ của hai mươi tám nước đều muốn tự tay giết chết Giang Thần, để vang danh thiên hạ.
Thế cho nên mới nhất thời không giết được Giang Thần, để anh có cơ hội trở tay.
Giang Thần đi tới, túm lấy Quỷ Vương, thẳng tay giật mặt nạ trên mặt anh ta xuống.
Quỷ Vương là một người đàn ông trung niên, chắc khoảng ba mươi tuổi, nhưng Giang Thần chưa từng gặp qua anh ta.
Ánh mắt anh u ám, anh lạnh giọng quát: “Là ai xúi giục mày?”
Anh gầm lên bên tai Quỷ Vương, giống như sấm sét rền vang trên trời.
Quỷ Vương bị quát cho sợ ngây người.
Tai anh ta ù đi.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai vang lên.
Quỷ Vương bị tát cho ngã sóng soài ra đất, má sưng lên, khóe miệng chảy ra một ít máu tươi, còn có vài chiếc răng rơi ra ngoài, dính máu.
“Cho mày một cơ hội cuối cùng, nói?” Giang Thần lại túm lấy Quỷ Vương.
Quỷ Vương sợ tới mức run như cầy sấy.
“Tôi, tôi không biết, là, là do Y Vương dặn tôi thế.”
Dưới lằn ranh sống chết, cuối cùng Quỷ Vương cũng khai ra hết.
“Y Vương là ai?”
“Tôi, tôi cũng không biết, chỉ biết anh ta gọi là Y Vương, được mệnh danh là Y Vương có bàn tay vàng, Hắc, Hắc Long, đừng, đừng giết tôi, cậu mà giết tôi thì cậu nhất định sẽ không ra khỏi ngoại ô Thiên Sơn được đâu, giữ lại tôi đi, tôi dẫn cậu ra, liên quân hai mươi tám nước sắp tới đây rồi, giữ lại tôi đi, tôi sẽ nói giúp cho cậu.”
“Hửm?”
Giang Thần cau mày.
Đột nhiên lúc này anh lại nghe thấy tiếng động truyền tới từ đằng xa, bèn ngẩng đầu lên nhìn.
Trên không trung cách đó khá xa, có một chiếc máy bay chiến đấu đang bay tới đây.
Sắc mặt anh khẽ biến.
Giang Thần đánh một chưởng vào ngực Quỷ Vương, sau đó lập tức chạy tới chỗ Tiểu Hắc, kéo theo Tiểu Hắc rồi cả hai nhanh chóng hòa vào rừng cây rậm rạp điệp trùng.