Long Vương Trở Lại

Chương 196: Chương 196: Cao thủ của hai mươi tám nước




Giang Thần đã sớm trà trộn bên trong đám lính đánh thuê.

Trong lúc này, anh không có hành động lỗ mãng mà thiếu suy nghĩ trước sau.

Chỉ là đang âm thầm quan sát.

Hiện tại, Quỷ Vương đã hạ lệnh cho tất cả mọi người đều rút lên núi.

Giang Thần cũng đi theo vài tên lính đánh thuê, xuất hiện ở trên núi.

Sau khi tất cả mọi người đều tập hợp lại, Giang Thần thoáng nhìn qua một lượt đã đoán được rốt cuộc có bao nhiêu người xuất hiện ở đỉnh núi.

Lính đánh thuê có hơn năm trăm người.

Hơn năm trăm người này đều là mặc đồ vũ trang.

Ngoài ra còn có chừng năm mươi người da đen và người da trắng cùng gộp lại.

Anh nhìn thấy Tiểu Hắc bị giẫm đạp trên đất, xung quanh bốn phía đều có bảy, tám người đều đang chĩa súng vào đầu của Tiểu Hắc. Một khi anh ra tay ngay lúc này, đầu của Tiểu Hắc sẽ bị bắn thành ong vò vẽ.

Cho dù anh có lòng tin rằng mình có thể đánh gục được tất cả người ở đây, cũng không thể hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ.

Bởi vì mục đích anh tới đây không phải để giết người.

Mà là cứu người.

Quỷ Vương nhìn mọi người tập trung.

Bỗng, an ta nghĩ tới chuyện gì đó bèn hét lên: “Tất cả mọi người, lập tức lùi về sau.”

Nói xong, anh ta kéo Tiểu Hắc đang nằm thoi thóp trên đất lên, chĩa súng vào đầu người kia, sau đó nhìn đám lính đánh thuê vừa lùi xuống phía xa.

“Hắc Long, tao biết mày đã trà trộn vào đó rồi, nếu không muốn nó chết thì lập tức xuất hiện cho tao. Nếu không, tao lập tức bắn chết nó.”

Nghe thế, hai mươi tám cao thủ các nước đều đồng loạt đề phòng, nhìn chằm chằm vào đám lính đánh thuê.

Giang Thần nấp trong đám lính đánh thuê, cũng vô cùng nghiêm nghị.

Người đeo mặt nạ đó rốt cuộc là ai, dường như rất hiểu anh.

“Hắc Long, nếu đã tới rồi vậy thì xuất hiện đi.”

“Tôi muốn xem thử, anh có lợi hại như trong lời đồn đãi hay không.”

“Hôm nay, tôi muốn chứng minh năng lực 'giết rồng'.”

...

Cao thủ của hai mươi tám nước xôn xao mở miệng nói.

Quỷ Vương siết chặt Tiểu Hắc đang thoi thóp, dùng súng đẩy trán của người kia, quát lên: “Tao đếm tới ba, không xuất hiện thì tao sẽ lập tức giết nó.”

“Một.”

Tiếng “một” hô lên, anh ta nhìn chằm chằm vào mấy trăm người trước mặt.

“Hai.”

Hai mắt lại không ngừng dáo dác tìm kiếm.

Nhưng mà đám lính đánh thuê này đều không có lộn xộn.

Giang Thần nấp trong bóng tối, trong tay xuất hiện một cái ngân châm.

Nhẹ nhàng ra tay.

Một tên lính đánh thuê đứng phía trước cảm nhận được cơn đau nhức từ sau lưng truyền tới, không khỏi kêu lên một tiếng.

Tiếng kêu truyền tới đều khiến tất cả mọi người dạt ra.

Rất nhiều người ở phía trước đã trực tiếp nổ súng.

Người phát ra tiếng kêu khi nãy lập tức bị bắn thành tổ ong vò vẽ, cơ thể ngã khuỵu xuống đất trong một vũng máu.

Tất cả mọi người đều giương súng chĩa vào tên lính đánh thuê đã ngã trên đất.

Quỷ Vương thấy cảnh tượng này bèn dặn dò: “Đi, qua đó thăm dò thử một chút.”

“Vâng.”

Đám thủ vệ cẩn thận nhích từng chút một tới gần.

Mà Giang Thần nấp trong đám người cũng chăm chú nhìn về phía Quỷ Vương.

Quỷ Vương rất nhanh nhạy, đứng ở phía sau Tiểu Hắc, mà xung quanh anh ta còn có hai mươi tám cao thủ nước ngoài, mặc dù Giang Thần chưa từng nhìn thấy đám người này nhưng trên người bọn họ đều tỏa ra một hơi thở rất đáng sợ.

Cho nên có thể nhận định được, những người này đều là cao thủ, cao thủ chân chính.

Giang Thần duỗi tay vào bên hông, lần nữa rút ra mấy cây ngân châm.

Tay chuyển động một phát.

Mấy cây ngân châm bay ra ngoài.

Mấy tên lính đánh thuê lại lần nữa bị trúng ngân châm, gào to lên một tiếng.

“Á.”

“Á.”

Men theo tiếng kêu truyền tới, Giang Thần nhanh chóng ra tay.

Phàm là những kẻ đã trúng ngân châm thì đều kêu lên.

Từng tiếng kêu thất thanh lại truyền tới từ những chỗ khác nhau.

Dưới lớp mặt nạ, Quỷ Vương đã đổ mồ hôi đầm đìa. Anh ta biết Hắc Long ẩn nấp ở trong mấy trăm người này, lập tức ra lệnh: “Giết cho tao, giết toàn bộ, không cần luận tội.”

Từ phía xa có tiếng xe bọc thép.

Trên xe bọc thép có súng máy.

Tuân theo lệnh của Quỷ Vương, súng máy lập tức quét về phía này.

Bùm bùm.

Trong chớp mắt cũng có rất nhiều lính đánh thuê trúng đạn, ngã xuống vũng máu.

Trong khoảnh khắc Quỷ Vương hạ lệnh, Giang Thần cũng đã di chuyển rồi.

Anh thoắt một cái đã lao vút về phía của Quỷ Vương.

“Nhanh, nhanh ngăn lại cho tao!”

Nhìn thấy một bóng người vọt về phía mình, Quỷ Vương lập tức la lê.

“Hắc Long đứng lại.”

Quỷ Vương dùng súng chĩa vào Tiểu Hắc, bỗng chĩa mũi súng lên trên người Tiểu Hắc mà nổ một phát, quát: “Đứng lại, nếu không tao bắn chết nó.”

Khoảng cách giữa Giang Thần và Quỷ Vương lúc này là chừng mười bước.

Giờ phút này, anh dừng lại.

Khoảnh khắc anh vừa ngừng lại, đã có hơn trăm mũi súng chĩa về phía anh.

“Ha ha...”

Quỷ Vương bật cười lớn.

“Hắc Long thì sao chứ, vẫn không phải là nằm trong tay tao sao.”

Giang Thần nhìn Quỷ Vương đeo mặt nạ, vẻ mặt mang theo một tia u ám, nói: “Được rồi, tao đã xuất hiện, thả cậu ta ra.”

“Hắc Long, mày cho rằng có thể sao, hôm nay nơi này chính là mồ chôn thây của mày.”

Giang Thần bày vẻ mặt hờ hững, nói: “Tao từ chức rồi, cậu ta vẫn còn chưa đâu, bây giờ vẫn là tướng quân Nam Hoang, nếu giết cậu ấy thì đồng nghĩa với việc khiêu chiến với Trung Quốc. Mày có thể chịu đựng được sự trả thù của Trung Quốc, có thể chịu đựng được sự căm phẫn của trăm ngàn quân đoàn Hắc Long không?”

“Tao dám khẳng định với mày, cậu ta chết thì trăm ngàn quân đoàn Hắc Long sẽ phá ngoại ô mà xông ra, rất nhiều các quốc gia nhỏ ở biên giới sẽ máu chảy thành sông. Mày chịu đựng được sự trả thù này thì kẻ sau lưng mày cũng không chịu được.”

“Người tụi bây muốn giết là tao, thả cậu ta ra.”

Giang Thần gằn rõ từng chữ một.

Nghe thế, vẻ mặt bên dưới lớp mặt nạ của Quỷ Vương cũng thoáng trở nên lo ngại.

Giang Thần nói có lý.

Anh ta không dám tự mình chủ trương.

Anh ta một tay cầm súng chĩa vào đầu của Tiểu Hắc, một tay kia lấy điện thoại di động ra ấn nút gọi một dãy số, vẫn là muốn hỏi ý của kẻ đứng phía sau kia một chút.

Giang Thần gắt gao quan sát.

Tiểu Hắc thoi thóp, mặt biến thành một màu xám như tro.

Với tư cách một bác sĩ tuyệt đỉnh, Giang Thần chỉ cần liếc nhìn đã nắm được tình trạng của Tiểu Hắc. Cậu ta bị thương rất nặng, còn không chữa trị thì khó mà giữ được mạng.

“Ông chủ, Hắc Long đã xuất hiện rồi, chỉ cần ra lệnh một tiếng thì nó sẽ lập tức biến thành tổ ong vò vẽ. Nhưng mà còn Hắc Phong, giết hay là giữ...”

Giang Thần nhìn chăm chú tên đeo mặt nạ.

Vào ngay lúc này, anh hành động.

Tiện tay vung lên một cái.

Từng cây ngân châm bay vút ra như những tia laze.

Hơn trăm người ở xung quanh thoáng chốc đều bị ngân châm đâm trúng, lập tức đổ rạp xuống đất.

Quỷ Vương vẫn còn đang nghe điện thoại, ngay lập tức đã thấy một ngân châm bắn mạnh tới, đâm trúng vào cổ tay của anh ta.

“Á!”

Súng trong tay rơi xuống.

Giang Thần nhanh chóng xông ra bên ngoài kéo Tiểu Hắc lên, sau đó tung một cước đạp về phía Quỷ Vương. Cơ thể Quỷ Vương giống như một cái đệm cao su, lập tức bị đạp bay xa mấy mét.

Giang Thần kéo Tiểu Hắc lên.

Nhưng mà, xung quanh xuất hiện hai mươi tám người.

Hai mươi tám người này vây lại, phá hỏng đường đi của anh.

“Tiểu Hắc...”

Giang Thần ngó lơ bọn họ, đặt Tiểu Hắc nằm thẳng dưới đất, khẽ vỗ vỗ mặt của người kia.

Nhưng mà Tiểu Hắc vốn dĩ không có tỉnh dậy.

Cho dù còn lại một hơi thở, nhưng mà đã ngất đi rồi.

“Giết nó cho tôi.”

Từ phía xa truyền tới một tiếng gầm giận dữ.

Quỷ Vương lồm cồm bò dậy trên đất.

Anh ta đi tới chỗ Giang Thần bị vây kín, bật cười lớn: “Hắc Long, mày tưởng mày có thể an toàn mà rời khỏi Thiên Sơn sao. Ở Thiên Sơn này hội tụ cao thủ của hai mươi tám nước, mỗi một người đều là kẻ mạnh có tiếng tăm lừng lẫy, hôm nay chỗ này chính là mồ chôn của mày.”

Giang Thần không chút biến sắc đứng lên, nhìn hai mươi tám người xung quanh.

“Quỷ Vương, anh lùi sang một bên, Hắc Long cứ giao cho tôi, tôi muốn chứng minh tài giết 'rồng'.”

“Quỷ Vương, anh lui ra.”

“Chỗ này không có chuyện của anh.”

...

Kẻ mạnh tới từ hai mươi tám nước xôn xao mở miệng nói.

Bọn họ đều là cao thủ chân chính đến từ các nước, từ lúc xuất đạo tới này chưa từng bại trận. Bọn họ có kiêu ngạo, có tự phụ.

Hắc Long rất có tiếng tăm trên thế giới, nếu như có thể giết được anh thì sẽ vang danh lẫy lừng khắp chốn.

Đã sớm nghe được Hắc Long lợi hại rồi, nhưng vẫn không có cơ hội giao đấu, hôm nay cuối cùng cũng có rồi.

“Làm gì thế, chỗ này tôi làm chủ, giết nó cho tôi.”

Quỷ Vương rít gào, thoáng cầm súng.

Pằng!

Giang Thần trúng đạn.

Nhưng mà, đường đạn không bắn vào ngay chỗ hiểm.

Cho dù là thế nhưng ngực anh cũng thoáng đã chảy máu rồi.

Anh đứng một bên, giống hệt nhánh cây Dương Liễu, hiên ngang thẳng đứng. Cho dù bị trúng một phát đạn cũng không có ngã khuỵu.

“Quỷ Vương, anh muốn chết à?”

Một người da đen đứng lên vung tay tát Quỷ Vương.

Sức lực khá lớn, khuôn mặt của Quỷ Vương lập tức sưng vù, cỏ thể loạng choạng, ngay sau đó mới ngã xuống đất.

“Giết hết những người khác cho tôi, sau đó chúng ta có thể an tâm mà đấu một trận với Hắc Long.”

“Hắc Long, đừng nói là không cho anh cơ hội. Anh là bác sĩ nổi danh, cho anh nửa tiếng để chữa trị vết thương, nửa tiếng sau sẽ đấu một trận. Nếu như anh có thể đánh thắng cao thủ hai mươi tám nước này là chúng tôi, vậy sẽ cho anh một con đường sống mà rời khỏi Thiên Sơn.”

“Nếu như anh thua, vậy nơi đây chính là mồ chôn của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.