Giang Thần cất xe thật kỹ, sau đó men theo đại lộ mà đi, đã nhanh chóng đi tới đường lên núi.
Anh ngó nhìn phía trước, rồi lại lấy điện thoại di động ra.
Anh nhìn màn hình di động, bỗng trầm tư một lúc.
Hình như hành động của anh vẫn luôn bị kẻ địch nắm giữ, mà trên người anh không có thiết bị theo dõi nào, vậy có thể khẳng định là điện thoại của anh đã bị theo dõi.
Anh tháo chạy vào con đường nhỏ bên trong khu rừng.
Chui vào trong rừng núi sâu thẳm, Giang Thần tìm được một con thỏ rừng, sau đó cột điện thoại vào người của con thỏ rồi vỗ cho nó chạy đi.
Thỏ rừng thoắt cái đã chui tít vào trong rừng, biến mất không còn chút tăm hơi.
Mà Giang Thần lại tạt vào bên trong cánh rừng rậm rạp, nhanh chóng chạy hướng lên đỉnh núi.
Trên đỉnh ngọn núi Thiên Sơn.
“Hắc Long tới đâu rồi?”
“Báo cáo, điện thoại di động của Hắc Long đang quanh quẩn trong núi, hình như càng lúc càng cách xa Thiên Sơn.”
“Không hổ là Hắc Long, vẫn thật rất cẩn thận. Bây giờ nhất định Hắc Long đang tới gần nơi này rồi, dặn dò đề phòng nghiêm ngặt, bắt đầu dùng máy bay không người lái quan sát sít sao Thiên Sơn, cần phải tìm cho ra Hắc Long.”
“Vâng.”
Đúng lúc này, ở bên trong phòng xuất hiện một người đàn ông da đen.
Người đàn ông da đen đó cao hai mét, dáng dấp thô to, cánh tay còn sắp to hơn cả vòng eo của một người trưởng thành.
Anh ta bắn tiếng Trung như gió, nói:
“Anh cũng cẩn thận quá rồi đó, nơi đây hội tụ hai mươi tám kẻ mạnh của các nước, họ ở quốc gia của mình đều vô cùng có tiếng tăm, chỉ sợ là Hắc Long không dám tới thôi. Nếu như anh ta dám xuất hiện ở đây, vậy đây chính là mồ chôn thây của anh ta, cho dù có ba đầu sáu tay cũng khó mà thoát chết được.”
Một người đàn ông đeo mặt nạ nhìn người đàn ông da đen kia, nói: “Là anh không biết Hắc Long khủng bố như nào thôi, anh có biết anh ta oanh tạc trong trận chiến đó đã hạ gục bao nhiêu người không? Ở ngay ngoại ô Thiên Sơn, một mình anh ta vọt vào trong quân doanh của quân địch giết thây chất đầy đồng, còn quẳng lại thủ cấp của chủ soái phía quân địch nữa.”
“Ha ha...”
Một tiếng cười khanh khách vang vọng.
Ở phía một gốc cây cách đó không xa xuất hiện một cô gái có mái tóc dài đen mặc bộ giáp đen.
Cô ta nhảy người lên một cái, từ trên độ cao bảy, tám mét của thân cây mà chuẩn xác tiếp đất, mỉm cười duyên dáng nói:
“Đã nghe qua danh tiếng lẫy lừng của Hắc Long là anh ta rồi, hôm nay có thể giao đấu với anh ta thực sự là vinh hạnh. Quỷ Vương, anh có thể bảo với người bên ngoài cẩn thận một chút, đừng bất cẩn giết chết anh ta được không, như vậy thì nhàm chán lắm.”
Người đàn ông mặc áo đen đeo mặt tên gọi là Quỷ Vương.
Cũng là người đề xuất triệu tập hai mươi tám cao thủ người nước ngoài này.
Anh ta nhìn cô gái mặc giáp đen, nhắc nhở: “Hoa Anh Đào, đừng có khinh thường, thực lực của Hắc Long hơn hẳn sức tưởng tượng của cô.”
Uỳnh! Uỳnh!
Phía trước truyền tới một tiếng nổ vang rền.
Mọi người nghe tiếng đều nhìn lại.
Một người đàn ông cao chừng một mét năm sải bước tiến tới.
Mặc dù chiều cao của anh ta khá khiêm tốn, nhưng mà bước chân lại rất mạnh mẽ, mỗi một bước chân đều truyền tới âm vang ầm ầm, giống như là một vật nặng ngàn cân đang nghiền ép trên mặt đất.
“Hắc Long dám xuất hiện, Thổ Hành Tôn tôi đây chắc chắn sẽ khiến anh ta mất mạng ở chỗ này.”
“Đúng.”
Cùng lúc đó, từ một hướng khác cũng truyền tới một âm thanh như chặt đinh chém sắt.
Quỷ Vương nhìn thấy mấy kẻ mạnh ngông cuồng tự đại này, vẻ mặt giấu bên dưới lớp mặt nạ lại càng thêm nghiêm túc.
Những người này đều là kẻ mạnh tới từ nước ngoài, thực lực quả là không thôi chê được.
Chỉ là bọn họ vốn dĩ không biết Hắc Long mạnh mẽ như nào, chưa từng nhìn thấy được bản lĩnh của Hắc Long.
“Hi vọng đừng lật thuyền trong mương.”
Trong lòng anh ta thầm thở dài.
Cùng lúc đó.
Giang Thần đã tiến sâu vào trong núi, anh giống hệt một con khỉ vô cùng linh hoạt, không ngừng xuyên qua từng nhánh rừng rậm, những cây cổ thụ cao mấy mét mà anh lại di chuyển nhanh đến độ tưởng chừng có thể bay qua vậy.
Vách đá cheo leo với anh mà nói lại giống nhưng một mặt phẳng.
Giờ phút này, anh thấy được trên bầu trời là máy bay không người lái.
Giang Thần nhanh chóng dựa sát vào vách núi, cũng không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi máy bay không ngừng lái bay qua một đoạn khá xa, anh mới bắt đầu hành động.
Ở phía đối diện núi Thiên Sơn là một ngọn núi vách đá cheo leo.
Giang Thần xuyên qua núi rồi rừng, đi tới đỉnh núi của ngọn núi đối diện Thiên Sơn.
Anh ở Nam Hoang mười năm, vốn dĩ hiểu rất rõ địa hình của vùng ngoại ô Thiên Sơn. Anh biết muốn cứu Tiểu Hắc ra thì không thể hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ trước sau.
Anh biết giờ phút này, trên đỉnh ngọn núi Thiên Sơn là hang hùm miệng cọp.
Anh nấp ở dưới một gốc cây trên vách núi, lấy ống nhòm ra quan sát thật kỹ tình hình trên đỉnh Thiên Sơn.
Nhìn thấy có rất nhiều lính đánh thuê ăn mặc vũ trang, cả máy bay chiến đấu và xe tăng, còn có pháo hạng nặng, đều là những vũ khí có lực sát thương cực lớn.
Nhìn thấy tình hình trước mắt, anh khẽ nhíu mày.
Tình hình phòng vệ trên đỉnh Thiên Sơn nghiêm ngặt như thế, muốn cứu Tiểu Hắc ra ngoài mà thần không biết quỷ không hay thì e là khó như lên trời rồi.
Mà một khi anh xuất hiện, nhất định sẽ xảy ra một trận ác chiến.
Anh không sợ chiến đấu.
Anh chỉ sợ là trong lúc chiến đấu, kẻ địch lại dùng Tiểu Hắc mà uy hiếp anh.
Sau khi quan sát tình hình phía đối diện, Giang Thần lặng lẽ rời khỏi vách núi, chậm rãi tới gần đỉnh Thiên Sơn.
Không lâu sau đó, anh đã nhìn thấy trước mặt có một đam lính đánh thuê ăn mặc vũ trang.
Anh quan sát kỹ bốn phía, nhận ra chỗ này có vài điểm mập mờ, còn tiềm tàng rất nhiều tay đánh lén.
Đường đi lên núi có không ít người đang ẩn nấp.
Chỗ này đã bày sẵn thiên la địa võng, một khi tới thì chỉ có con đường chết.
Không đi thì Tiểu Hắc sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tiểu Hắc đã theo anh nhiều năm, anh làm sao có thể trơ mắt nhìn Tiểu Hắc chết ở Thiên Sơn được.
Sau khi quan sát địa hình xong xuôi, Giang Thần yên lặng không một tiếng động mà rời đi.
Không lâu sau đó anh lại xuất hiện ở trước một cây cổ thụ to, mà trong bụi cỏ ở dưới gốc cây lại có một tay đánh lén đang nấp.
Giang Thần duỗi tay ra sau lưng, lấy ra hai cái ngân châm.
Anh giơ tay vung lên.
Vút!
Hai cái kim châm lao vút ra.
Tên đánh lén ở trong bụi cỏ dưới tàng cây cũng đã mất đi tri giác, đến cả kêu cũng không kịp kêu lên một tiếng.
Sau khi giải quyết xong một trạm gác, Giang Thần lặng lẽ rời đi.
Anh không dám tùy tiện đi tới, mà là đi vài bước thì lại quan sát vài bước.
Lợi dụng địa hình trong rừng núi mà không ngừng ẩn nấp, tìm những tay đánh lén đang nấp, sau đó lại giết mà không có lấy một tiếng động.
Cứ thế diễn ra, số lượng kẻ đánh lén đã chết trong tay anh đã vượt qua năm mươi người.
Giờ phút này, vị trí của anh cách đỉnh Thiên Sơn còn chưa tới một ngàn mét.
Phía trước đã không còn rừng cây nữa, mà ở trên đỉnh ngọn núi anh cũng không còn cách nào tiếp tục ẩn nấp nữa. Một khi xuất hiện sẽ lập tức bị phơi bày, mà lính đánh thuê ở đây sẽ ngay lập tức bắn anh nát thành tổ ong vò vẽ.
Giang Thần không dễ dàng tới gần được.
Vẫn luôn chờ cơ hội.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Chờ đến ròng rã ba tiếng đồng hồ, anh cuối cùng cũng tìm ra được cơ hội.
Anh nhìn thấy một tên lính đánh thuê lạc đội.
Giang Thần từ trên cao hạ người xuống, hai chân quắp lấy đầu người kia, thoáng dùng sức.
Trong chớp mắt, đầu của tên lính đánh thuê này bị vặn gãy, còn không kịp kêu thành tiếng đã ngã xuống trên mặt đất.
Giang Thần nhanh chóng đỡ lấy tên lính đánh thuê đó, không cho người kia có cơ hội phát ra bất kì âm thanh nào.
Anh nhanh chóng cởi quần áo của tên lính đánh thuê đó, cầm lấy vũ khí của người kia, cũng tiện thể lấy ra đạo cụ đã chuẩn bị từ trước mà bôi lên trên mặt của mình. Sau khi hoàn thành xong hết những chuyện này, anh quang minh chính đại mà đi ra ngoài.
Trở lại tập hợp cùng với đội lính đánh thuê, đi theo phía sau hàng ngũ.
Trên đỉnh ngọn núi.
Ở đây có rất nhiều kẻ mạnh đang hội tụ.
Quỷ Vương nhìn mặt trời đang lùi dần về phía Tây, chẳng mấy chốc nữa sẽ sập tối.
Anh ta biết rõ thực lực của Hắc Long rất mức khủng bố. Một khi trời tối, muốn tìm ra Hắc Long sẽ rất khó, anh ta biết hiện tại Giang Thần nhất định đã ở gần đây rồi.
“Mang người ra đây.”
Anh ta ra lệnh.
Rất nhanh sau đó, mấy người lính đánh thuê đi vào trong nhà gỗ, dắt Tiểu Hắc trên người chằng chịt vết thương, chỉ còn hơi thở thoi thóp ra ngoài.
Quỷ Vương đứng lên, đạp từng cái lên người Tiểu Hắc, tiếp theo lấy loa ra lớn tiếng quát: “Hắc Long, tao biết mày đã xuất hiện rồi, lập tức ra đây đi, nếu không Hắc Phong sẽ bỏ mạng vì mày.”
Giữa núi rừng là tiếng loa vang vọng, qua thật lâu vẫn còn nghe vang.
Nói xong, Quỷ Vương lại dặn dò: “Dặn với tất cả mọi người, toàn bộ áp sát về phía Thiên Sơn.”
“Quỷ Vương, trạm gác ngầm số một không có phản hồi lại.”
“Trạm gác ngầm số hai cũng không có tin tức.”
Từng đợt âm thanh truyền vào bên tai của người đàn ông.
Dưới lớp mặt nạ, vẻ mặt của anh ta biến hóa khôn lường. Anh ta biết, những trạm gác ngầm này đã bị Hắc Long lặng lẽ giải quyết hết cả rồi.