Giang Thần ngồi trên máy bay, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ, lúc này nhiệt độ trong khoang máy bay dường như giảm xuống vài độ.
Rất nhanh, máy bay đã xuất hiện ở Nam Hoang.
Giang Thần vừa mới xuống máy bay, thì có điện thoại gọi tới.
Đây là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
“Hắc Long, một mình anh đi tới ngoại ô Thiên Sơn, không được dẫn theo bất kỳ ai cả, một khi phát hiện ra có người đi theo anh, vậy thì đợi nhặt xác cho Hắc Phong.”
Bên kia vừa nói xong, thì cúp máy điện thoại.
Giang Thần nhíu mày.
Anh mới vừa xuống máy bay thì có điện thoại gọi tới.
Chẳng lẽ, hành tung của anh, đều bị kẻ thù nắm trong lòng bàn tay hay sao?
Rốt cuộc thì là ai đang nhằm vào anh?
Nơi đây là trụ sở chính của quân khu Nam Hoang.
Giang Thần vừa mới xuống máy bay, thì có một đám người vọt tới.
Dẫn đầu chính là một người mặc quân phục, đứng ở trước mặt Giang Thần, đứng thẳng tắp, giơ tay phải lên, đặt ngón tay lên giữa lông mày.
“Chủ soái, cuối cùng anh cũng quay lại.”
Người chiến sĩ với một ngôi sao trên vai đi tới, trên mặt mang đầy phấn khích.
Anh ta là một thủ lĩnh dưới trướng của Giang Thần, tên là Quỷ Lịch.
Quỷ Lịch năm nay bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, trên mặt có một vết sẹo, nhìn sơ có phần dữ tợn.
Giang Thần khẽ gật đầu: “Ừ, bảo các anh em giải tán đi, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe việt dã, bơm thêm cho đầy xăng, rồi chuẩn bị thêm hai thùng xăng đặt ở trong hộp dự phòng, tôi muốn qua biên giới.”
Quỷ Lịch nhướng mày.
“Chủ soái, qua biên giới, làm gì vậy?”
Giang Thần không hề nhiều lời.
Hành tung của anh cũng đã bị kẻ thù nắm trong lòng bàn tay, anh không thể nào dẫn theo cả đội theo.
Một khi dẫn đội đi theo, vậy thì tính mạng của Tiểu Hắc sẽ đáng lo ngại,
Anh biết rõ rằng đến ngoại ô Thiên Sơn rất nguy hiểm, hiện tại ngoại ô Thiên Sơn chính là đầm rồng hang hổ, anh đi thì chắc chắn cũng có khả năng không thể sống sót trở về.
Nhưng, cho dù đầm rồng hang hổ, anh cũng muốn xông vào một lần.
“Quỷ Lịch.”
“Có thuộc hạ.”
“Chuẩn bị áo chống đạn.”
“Được.”
Quỷ Lịch rất nhanh đã chuẩn bị xong.
Rất nhanh đã chuẩn bị tốt.
Giang Thần mặc áo chống đạn vào.
Đổ đầy xăng, thùng xăng dự phòng cho xe việt dã cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Quỷ Lịch mở miệng, nói: “Chủ soái, anh đi ngoại ô Thiên Sơn làm gì vậy, thuộc hạ đi cùng với anh, với lại mang thêm mấy vạn quân lính đi theo cùng anh.”
Giang Thần khẽ dừng tay, nói: “Không cần, tôi đi một mình, sáng sớm ngày mai tôi không quay về, thì dẫn quân đến ngoại ô Thiên Sơn, san bằng ngoại ô Thiên Sơn.”
Nói xong, anh lên xe, khởi động xe, lái xe rời khỏi quân khu.
Ngoại ô Thiên Sơn, là biên giới Nam Hoang.
Chính xác mà nói, nơi này đã không còn thuộc về phạm vi của Trung Quốc nữa, đây là một nơi mà không có ai quản lý, bất kỳ nước nào cũng đều không thể quản lý chuyện ở nơi này.
Nơi này cũng chưa rất nhiều biên giới của các nước nhỏ.
Ngoại ô Thiên Sơn, đỉnh Thiên Sơn.
Nơi đây có một căn nhà bằng gỗ.
Trong phòng có một người đàn ông bị trói, anh ta là Tiểu Hắc, cũng là phó thống soái của hàng trăm vạn quân Hắc Long ở Nam Hoang, ở Nam Hoang dưới một người, trên vạn người,
Cả người Tiểu Hắc toàn là máu, nằm trên mặt đất, hai mắt khép hờ, không biết còn sống hay đã chết.
Bên ngoài phòng đều là lính đánh thuê mặc bộ đồ rằn ri, những người lính đánh thuê này đều được trang bị đầy đủ vũ khí.
Ở cách đó không xa, thậm chí còn có máy bay chiến đấu, còn có xe tăng, đại bác, vũ khí loại có lực sát thương vô cùng kinh khủng.
“Báo...”
Một người chiến sĩ mặc đồ màu rằn ri, trên mặt đầy vết lốm đốm vọt tới, quỳ một gối, nói: “Hắc Long đã đến Nam Hoang, đã đi tới trước Thiên Sơn.”
Một người đàn ông đi ra khỏi căn nhà gỗ.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen, đeo mặt nạ, nhìn không rõ tướng mạo, không biết là nam hay là nữ.
Yết hầu anh ta khẽ chuyển động, truyền đến âm thanh khàn khàn: “Là một mình anh ta tới sao?”
“Đúng, chỉ có một mình Hắc Long.”
“Được rồi.”
Giọng nói khàn khàn truyền đến.
Ngay sau đó, trên đỉnh núi, truyền đến một tràng cười lớn.
“Hắc Long, ngoại ô thiên sơn chính là nơi chôn cất mày, lần này hai mươi tám cao thủ của các nước tề tụ ở ngoại ô Thiên Sơn, cho dù mày có ba đầu sáu tay, cũng chẳng thể thoát khỏi.”
Giang Thần không biết răng ở ngoại ô Thiên Sơn, có các cao thủ đến từ hai mươi tám nước hội tụ.
Hắc Long quá mạnh, không thể thủ tiêu anh, các nước muốn tồn tại cũng khó khăn.
Cùng lúc đó, Giang Thần lái xe, đi về phía ngoại ô Thiên Sơn.
Rất nhanh, đã tới vùng biên giới rồi.
“Đứng lại...”
Phía sau, truyền đến tiếng còi.
Một chiếc xe quân sự chạy đến, toàn bộ quân lính vũ trang bước xuống xe, họng súng tối đen nhắm vào chiếc xe việt dã của Giang Thần.
Giang Thần phanh lại.
Két!
Lốp xe và mặt đất ma sát với nhau, bụi bặm nổi lên cuồn cuộn khắp trời.
Mở cửa, xuống xe.
“Cúi chào.”
Toàn bộ quân lính vũ trang ngay lập tức đứng thẳng, nâng tay khom mình.
“Chủ soái.”
Âm thanh đồng đều vang dội.
“Các đồng chí vất vả rồi.”
Giang Thần khẽ phất tay, đi tới, lấy thuốc lá ra, đưa cho mấy người sĩ quan đứng đầu, vỗ bả vai bọn họ, nói: “Quanh năm canh giữ biên giới, vất vả rồi.”
“Chủ soái, rốt cuộc anh cũng trở lại, ở bên ngoài đều đồn là anh tạm thời rời khỏi cương bị công tác, nhưng, ở trong lòng của quân Hắc Long chúng tôi, anh vĩnh viễn là chủ soái, vĩnh viễn là Hắc Long.” Một người sĩ quan đứng đầu trên mặt mang đầy kích động.
Giang Thần cười cười.
“Chủ soái, anh đi đâu vậy?”
Giang Thần nhìn về phía xa xăm, ý cười trên mặt dần dần ngưng trọng, thay vào đó chính là vẻ mặt âm u, nói: “Tôi muốn qua biên giới, tôi muốn đến ngoại ô Thiên Sơn.”
“Chủ soái, sau khi quân Hắc Long rút quân khỏi ngoại ô Thiên Sơn, ở khu vực đó rất hỗn loạn, thuộc hạ phái người đi theo hộ tống ngài...”
Giang Thần khẽ phất tay, nói: “Không cần, tôi tự mình đi được.”
Nói xong, anh xoay người, lên xe.
Chiếc xe việt dã khởi động, lốp xe và mặt đất ma sát, bụi bặm cuồn cuộn nổi lên đầy trời.
Một đám quân lính nhìn anh rời đi.
Một người quân lính hỏi: “Đội trưởng, chủ soái qua biên giới, đến ngoại ô Thiên Sơn để làm gì nhỉ, tôi cũng nghe nói, gần đây ngoại ô Thiên Sơn cũng không được ổn định lắm.”
Đội trưởng khẽ lắc đầu, nói: “Không biết, sức mạnh của chủ soái có một không hai, núi đao biển lửa đều đã đi qua, chỉ là một cái ngoại ô Thiên Sơn thì là cái gì, quên đi, tiếp tục gác.”
“Được.”
Tiểu đội canh gác nhanh chóng rời đi.
Giang Thần lái xe, nhanh chóng qua biên giới.
Sau khi qua biên giới, anh đi một đường về phía trước, rất nhanh đã tới ngoại ô Thiên Sơn gần với biên giới Nam Hoang.
Phía trước là một vùng núi non nhấp nhô không ngừng.
Giữa những dãy núi truyền đến không ít tiếng gầm gừ của những loài dã thú không biết têm.
Giang Thần chạy xe đến lùm cỏ ven đường, ngắt một vài nhánh cây, che phủ cho chiếc xe, sau đó đường đường chính chính đi ra, lấy điện thoại di động ra, gọi cho dãy số tám con số ban đầu đã gọi cho anh.
Rất nhanh điện thoại đã nối được.
“Tôi đã đến ngoại ô Thiên Sơn rồi, anh đang ở đâu.”
“Hắc Long, muốn cứu Tiểu Hắc, mời lên núi, Tiểu Hắc ở trên đỉnh núi Thiên Sơn.”
Đầu dây bên kia nói xong, thì treo điện thoại.
Giang Thần liếc mắt nhìn rặng núi phía trước một cái, lấy một điếu thuốc lá ra hút, hít sâu một ngụm, khói tràn ra từ trong mũi, bước đi, đế giày da và mặt đất ma sát với nhau, truyền đất âm thanh lộc cộc lộc cộc.
Đỉnh núi Thiên Sơn.
Nơi đây hội tụ không ít lính đánh thuê.
Người cầm đầu chính là người đàn ông mặc trường bào màu đen, đeo mặt nạ, anh ta ngồi ở trước căn nhà gỗ, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá.
“Trinh sát dọc đường báo lại, Hắc Long đã xuất hiện ở ngoại ô Thiên Sơn rồi, hiện tại đã đi vào khu vực Thiên Sơn, nội trong ba giờ nữa là có thể đến được đây.”
“Giết chết bất luận tội.”
Yết hầu ủa người đàn ông đeo mặt nạ khẽ nhúc nhích, âm thanh khàn khàn truyền đến.
“Phân phó xuống dưới, một khi Hắc Long vừa tiến vào phạm vi bắn, giết chết mà không cần phải nói gì cả, nhưng, bảo anh em bên dưới cẩn thận một chút, đừng để bại lộ, Hắc Long cũng không phải là ngườ bình thường, thủ đoạn của anh ta, các người khó có thể tưởng tượng nổi.”
“Được.”