Đường Sở Sở hoàn toàn ngơ ngác.
Cô có thể nào cũng không thể tin đây là sự thật.
Không thể tin được Đường Tùng mượn tám tỉ với lãi suất cao.
Anh Mã dắt đàn em rời đi.
Anh Mã, tên đầy đủ là Mã Hóa Long, đáng ra là một tên trùm.
Khoảng thời gian này, một vài ông trùm chân chính ở Giang Trung đều trước sau quy ẩn, không màng thế sự nữa.
Từ sau khi những ông trùm lớn như Đoạn Vương Gia, Cửu Chỉ Thiên quy ẩn, Mã Hóa Long tìm được cơ hội, nhân lúc này mà mở rộng chuyện làm ăn.
Chuyện làm ăn của anh ta hiện tại như diều gặp gió, ở các mảng như cho vay nặng lãi, sòng bạc ngầm, chỗ ăn chơi.
Rất có phong độ của một ông vua ngầm mới của Giang Trung.
Một tên đàn em hỏi: “Đại ca, tại sao không bắt thằng nhóc Đường Tùng này luôn, bắt được nó thì có thể ép nhà họ Đường đưa tiền.”
Mã Hóa Long cười to một tiếng.
“Trả tiền rồi thì sẽ xong chuyện sao, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”
Tên đàn em không hiểu ý định của anh Mã, không nhịn được mà hỏi: “Đại ca, ý anh là sao?”
Trên mặt Mã Hóa Long mang theo một tia đắc ý, nói: “Tao đã thăm dò gia cảnh của nhà họ Đường rất rõ ràng rồi, kẻ lợi hại nhất chính là Hắc Long ở sau lưng hậu thuẫn cho Đường Sở Sở, chỉ tiếc bây giờ Hắc Long đã rớt đài rồi, không còn là tổng soái Nam Hoang nữa. Hơn nữa tao nghe được tin tức, có rất nhiều nhân vật máu mặt đều muốn giết chết Hắc Long.”
Nói xong, anh ta dừng một chút.
“Bây giờ trên Internet không phải đều đang lưu truyền thông tin Hắc Long xuất hiện ở Nam Hoang hay sao, đây nhất định là một nhân vật máu mặt nào đó gài bẫy, hơn nữa bây giờ còn có tin rằng Hắc Long đã chết ở trận ngoại ô Thiên Sơn rồi.”
“Đường Sở Sở mất đi chỗ dựa này, chính là sẽ trở thành con cừu non mặc người xâu xé.”
“Nhưng đây lại là một người đẹp, tao muốn cô ta phải bò lên giường của tao, tao muốn nhà họ Đường phải tán gia bại sản.”
“Vẫn là đại ca thông minh.”
“Ha ha...”
Mã Hóa Long cười to một tiếng.
Ở nhà họ Đường.
Đường Tùng nằm trên đất, đầu bị đánh chảy máu, không ngừng rên rỉ đau đớn.
Đường Sở Sở đi qua, quát hỏi: “Đường Tùng, em đã làm gì vậy?”
“Hu hu...”
Đường Tùng bật khóc.
Khóc đến mức thê lương gần chết.
Giờ phút này, cậu ta không còn thiết sống nữa.
Nghĩ đến đây, Đường Tùng đứng lên lao về phía ngoài cửa sổ, muốn nhảy lầu tự vẫn.
Đường Sở Sở kịp thời kéo cậu ta lại, quát một tiếng: “Chết thì có thể giải quyết được vấn đề sao, em bình tĩnh lại chút cho chị.”
“Để cho em chết đi, chết coi như hết, chết thì sẽ kết thúc mọi chuyện.”
Bốp!
Đường Sở Sở vung tay tát một cái.
Một cái tát này khiến Đường Tùng thức tỉnh.
Cậu ta ngồi trên ghế sô pha, lớn tiếng òa khóc.
Đường Sở Sở mặt tái nhợt, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Chị, em sai rồi, thật sự đã sai rồi. Em không nên, em không nên như thế, em hối hận rồi...”
Đường Tùng khóc lớn.
“Em... Em biết trong thẻ chị có tiền, cho nên bàn kế hoạch với vợ em là rút năm tỷ trong thẻ của chị. Em lấy tiền đó tới sòng bài chơi một chút, nhưng lại xả láng khiến thua sạch tiền. Còn... Còn mượn tám tỷ với lãi suất cao.”
“Chị, em không biết, em thật sự không biết mà. Lúc đó đầu óc em lu mờ, một lòng muốn gỡ lại vốn.”
Đường Tùng nói hết ra.
“Em...”
Nghe tới đây, Đường Sở Sở giận đến suýt đã ngất đi.
Cô duỗi tay chỉ vào Đường Tùng, ngực phập phồng lên xuống từng đợt, liên tục thở dốc.
“Chị, chị có tiền mà, trả nợ giúp em đi. Em không muốn chết, em thật sự không muốn chết. Hơn nữa, Ngô Mẫn mang thai rồi, em sắp làm bố, em không muốn con em vừa mới ra đời đã không có bố.”
Đường Tùng khóc đến mắt mũi tèm lem.
Chuyện này quá lớn.
Thua năm tỷ, còn mượn tám tỷ với lãi suất cao, tiền lãi sẽ càng khủng khiếp.1
Đường Sở Sở cũng hoang mang.
Thất thần qua đi, cô mới lấy điện thoại ra gọi cho bố mẹ.
“Mẹ, mẹ mau quay về đi, xảy ra chuyện rồi.”
Ngay sau đó, cô gọi về nhà Ngô Mẫn.
“Ngô Mẫn, em lập tức quay về cho chị.”
Rất nhanh sau đó, cả nhà đều đã quay về.
Biết được chuyện Đường Tùng trộm năm tỷ, còn mượn thêm tám tỷ với lãi suất cao, Hà Diễm Mai lập tức giận đến phát ngất.
Đường Bác cũng bị dọa đến tay chân luống cuống, lấy khăn lạnh chườm cho Hà Diễm Mai, không ngừng lay gọi bà ta dậy.
Hà Diễm Mai từ từ tỉnh lại.
Bà ta vừa tỉnh lại đã vô cùng tức giận, cầm chổi lên đánh vào Đường Tùng.
“Cái tên phá của nhà mày, làm cái gì cũng không được tích sự. Tại sao lại đi đánh bạc, bà đây đập chết mày, đập chết thằng con bất hiếu mày.”
“Mẹ, đừng đánh nữa, mẹ đừng đánh nữa...”
Ngô Mẫn không ngừng cầu xin.
Cô ta quỳ trên mặt đất, cầu khẩn: “Chị Sở Sở có tiền, trong thẻ của chị ấy có mười lăm tỷ, để chị ấy lấy tiền ra trả đi. Con có thai rồi, anh Tùng sắp sửa làm bố rồi, đứa bé không thể không có bố được.”
Đường Sở Sở mặt biến sắc, xám như tro.
Lấy trộm của cô năm tỷ, còn muốn cô lấy mười lăm tỷ ra trả nợ?
Sao có thể có chuyện đó.
Tiền này là số vốn đầu tư để xây dựng lại Đông Sơn của cô.
“Đúng đó mẹ, dù sao thì tiền của chị Sở Sở cũng là của người khác đưa, không phải tự chị ấy kiếm được, mẹ cũng không thể trơ mắt nhìn tụi nó chém con thành tám khúc đúng chứ?”
Đường Tùng cũng mở miệng nói.
“Mày, bà đây đập chết mày. “
Hà Diễm Mai sục sôi cơn giận, cầm chổi lên đánh.
“Chị, chị chỉ có một mình em là em trai thôi.”
“Chị, em cầu xin chị mau cứu anh Tùng đi. Anh ấy biết lỗi rồi, sẽ không tái phạm nữa.”
Hai người cùng quỳ trên đất, không ngừng cầu xin.
Hà Diễm Mai đập một trận xong lại nhìn sang Đường Sở Sở.
“Sở Sở, trong thẻ con có tiền đúng không, chi bằng đem ra trả nợ đi. Tiền không có thì có thể kiếm, còn nếu người chết rồi, vậy sẽ không thể kiếm lại được.”
“Mẹ.”
Đường Sở Sở bày ra một vẻ khó xử.
Đây không phải là con số nhỏ.
Đây là mười lăm tỷ đó.
“Mẹ, đây là cho vay lãi suất cao, là phạm pháp, chúng ta báo cảnh sát đi.”
“Chị, đừng, đừng mà...”
Đường Tùng quỳ xuống cầu xin với Đường Sở Sở, không ngừng dập đầu nói: “Anh Mã có rất nhiều đàn em, nếu như báo cảnh sát thì anh Mã sẽ công khai trả thù, cả nhà chúng ta lập tức tiêu đời.”
“Nhưng mà tiền vốn tám tỷ, tiền lời sau tỷ, như này là quá cắt cổ rồi.”
Không phải Đường Sở Sở không nỡ.
Mà là cô không cam tâm bỏ tiền ra.
Hơn nữa, đây là Đường Tùng làm sai, tại sao lại bảo cô trả nợ?
“Báo cảnh sát, con không tin là thế lực của bọn họ mạnh đến nỗi có thể đối đầu với cảnh sát.”
Thái độ của Đường Sở Sở rất kiên định.
Đường Tùng biết rõ bối cảnh của anh Mã.
Đó là một ông trùm xã hội đen thực thụ.
Bảo cảnh sát cũng vô dụng.
Một khi báo cảnh sát thì nhà họ Đường sẽ nếm trải sự trả thù đầy khủng bố.
“Chị, em cầu xin chị, đừng báo cảnh sát mà...”
Đường Sở Sở không nghe, chuyện này nhất định phải báo cảnh sát.
Cô trực tiếp gọi điện thoại.
Đường Tùng lại bày ra một mặt thất thiểu, miệng lẩm bẩm: “Xong rồi, lần này thật sự là tiêu rồi.”
Hà Diễm Mai cũng không nói gì, bà ta cũng cảm thấy báo cảnh sát là biện pháp đúng đắn.
Còn Đường Bác vốn dĩ lại không có chủ ý gì về chuyện này, chỉ ngồi ở một bên, tự mình buồn bực mà hút điếu thuốc.
Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã tới cửa.
Sau khi hỏi thăm một lượt, cảnh sát nói sẽ xử lý.
Tùy tiện nói thêm vài câu cũng lập tức rời đi.
Cùng lúc đó.
Mã Hóa Long đang ngồi cùng với một vị sĩ quan cảnh sát cao cấp nào đó trong hộp đêm.
“Ha ha, cục trưởng Trần, đợi tới sau khi chuyện này giải quyết xong thì không thể thiếu phần của anh rồi.”
Người tên gọi là cục trưởng Trần khẽ ngừng tay lại, nói: “Anh Mã, anh kiềm chế một chút, đừng làm quá lớn, dù sao thì Tiêu Dao Vương vẫn còn đang ở Giang Trung đó.”
“Không có chuyện gì.”
Mã Hóa Long không chút dè dặt mà nói: “Tôi đã hỏi thăm kỹ càng trước đó rồi. Hắc Long là hậu thuẫn của Đường Sở Sở đã đắc tội với rất nhiều nhân vật cao cấp khác, bây giờ những người này đều ước rằng giết chết Hắc Long. Hiện tại tôi ra tay với nhà họ Đường thì bọn họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi, sẽ không để ý tới lắm đâu.”
Mã Hóa Long có thể nhắm đúng thời cơ mà vùng dậy, ánh mắt thật rất hiểm độc.
Nếu không cũng không cần chờ tới lúc nhiều ông trùm như thế quy về ở ẩn mới nhanh chóng vùng dậy, trở thành vua ngầm mới của Giang Trung.
Nhà họ Đường.
Cả nhà họ Đường cùng tụ lại một chỗ.
Đường Tùng không còn thiết sống gì nữa: “Xem đi, lời tôi nói không có tác dụng, cảnh sát tới đây chỉ đăng ký vài cái đã đi, bây giờ nhất định anh Mã đã biết rồi, kế tiếp đây cứ đợi mà nhận sự trả thù điên cuồng của anh Mã đi.”
Hà Diễm Mai nghe thế cũng sợ ra mặt.
Bà ta kéo Đường Sở Sở qua, khuyên: “Sở Sở à, người có lòng dạ ác độc như vậy chúng ta không nên đụng tới đâu, dù sao thì trong thẻ con cũng có tiền, nhân nhượng một chút cho yên chuyện đi.”
Đường Tùng hùa theo: “Đúng đó chị, em cầu xin chị, bây giờ lấy tiền ra vẫn còn kịp.”
Đường Sở Sở đứng lên quát: “Đường Tùng, đây là họa mày gây ra, dựa vào cái gì mà tao phải thu dọn tàn cuộc cho mày?”
“Mẹ.”
Đường Tùng lập tức khóc lên.
Nói xong cũng lập tức nhào ra ngoài cửa sổ nhảy lầu.
“Đều là lỗi của tôi, tôi chết đi là được rồi.”
Ngô Mẫn kịp thời kéo cậu ta lại.
Hà Diễm Mai biết đây rõ ràng là Đường Tùng sai, nhưng mà bà ta cũng chỉ có một đứa con trai như thế, mọi chuyện đã xảy ra rồi thì có nói gì nữa cũng đều vô dụng.
Bà ta đứng lên, quát lớn: “Đường Sở Sở, dù sao thì tiền đó mày cũng không phải bỏ công mà có, lấy ra cứu em trai mình thì có sao chứ? Mày chỉ có một thằng em trai này, mày nhẫn tâm để em trai mình nhảy từ lầu tám xuống à?”
“Con...”
“Có phải muốn tao nhảy chung với nó mới chịu lấy tiền ra không?”
Nói xong, Hà Diễm Mai cũng muốn nhảy lầu.
Đường Bác kịp thời kéo bà ta lại.
Ông ta cũng xoay người nói với Đường Sở Sở: “Sở Sở, bọn họ đều là người có máu mặt, chúng ta không thể đắc tội được đâu. Lấy tiền ra để cho yên chuyện đi.”
Cả nhà đều đồng lòng muốn ép lấy tiền của Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở uất ức đến sắp khóc, mắt rưng rưng nói: “Được rồi, tôi lấy tiền ra là được chứ gì?”