Nam Hoang, Bệnh viện Quân khu.
Tiểu Hắc được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Giang Thần đích thân tiến hành chẩn đoán toàn diện cho anh ta.
Xương cốt toàn thân bị gãy nát.
Gân tay, gân chân đều đã bị đứt.
Não bộ còn gặp phải cú đập mạnh, xuất hiện chấn động não mạnh, cũng có thần kinh não bị tổn thương.
Trên người còn có vết thương do súng gây ra.
Hiện tại anh ta còn sống, còn một hơi thở, toàn bộ dựa vào Giang Thần lợi dụng kim bạc kéo dài mạng sống cho anh ta, bằng không thì anh ta đã chết từ lâu rồi.
Tình hình hiện tại của anh ta cực kỳ gay go, cho dù Giang Thần có là thần y, muốn chữa khỏi cũng rất phiền toái.
Cũng chỉ là phiền toái mà thôi.
Hiện tại đã an toàn rồi, anh có thể dốc hết sức mình chữa trị cho Tiểu Hắc.
Chỉ cần Tiểu Hắc vẫn chưa ngừng thở thì anh chắc chắn kéo anh ta từ cửa chết trở về thành công.
“Chuẩn bị phẫu thuật!”
Giang Thần bắt đầu phẫu thuật cho Tiểu Hắc.
Bắt đầu từ xương cốt bị gãy nát.
Tiểu Hắc bị thương quá nghiêm trọng, ca mổ phải mất rất nhiều thời gian, trong chốc lát căn bản là không tài nào hoàn thành nổi.
Lần giải phẫu này tiến hành xuyên suốt hơn hai mươi giờ đồng hồ, từ buổi sáng cho đến buổi tối ngày hôm sau mới kết thúc.
Ca phẫu thuật đã hoàn thành.
Tiểu Hắc vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, trong mười ngày tiếp theo, anh cần phải trông chừng bên cạnh Tiểu Hắc 24/7, không ngừng châm cứu cho anh ta, sau đó còn kiểm tra thân thể và cho anh ta uống thuốc.
Anh ra khỏi phòng phẫu thuật.
Bắt đầu từ ngoại ô Thiên Sơn, đến bây giờ anh đã hai ngày hai đêm không ngủ.
Hơn nữa lúc ở ngoại ô Thiên Sơn anh đã liên tục chiến đấu, đây là việc cực kỳ khiến anh tiêu hao sức lực.
Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, anh cảm thấy quá là mệt mỏi.
Bên ngoài phòng phẫu thuật có không ít ông lớn quân đội ở Nam Hoang tụ tập.
“Chủ soái…”
Giang Thần đi ra, không ít người kính lễ.
Giang Thần có hơi bó tay, bất lực nói: “Thời kỳ đặc biệt, lễ tiết miễn hết đi.”
Quỷ Lịch nói: “Tướng quân các nước đều đã chiếm được Nam Hoang, bây giờ các nước nhỏ đó đang dồn dập gây sức ép với Trung Quốc, muốn chúng ta thả người.”
“Thả người?”
Sắc mặt Giang Thần trầm xuống.
“Sao mà được, dựa theo lệ thường thì là lấy tiền chuộc người, hơn nữa tiền chuộc phải gấp mười lần.”
“Tướng quân, trận chiến ở ngoại ô Thiên Sơn đã truyền ra khắp thế giới, bây giờ trên quốc tế đều đang thảo luận chuyện này, chúng ta muốn tiền chuộc gấp mười lần, nước đối địch sẽ đồng ý sao?”
“Làm theo lời tôi nói là được.”
Giang Thần ngồi xuống băng ghế ở hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, vô thức sờ tìm thuốc lá, chỉ là thuốc trên người đã không còn nữa rồi.
Quỷ Lịch nhanh chóng lấy thuốc đưa qua rồi mồi lửa cho anh.
Anh ta hỏi: “Đúng rồi, tướng quân Hắc Phong thế nào rồi.”
Giang Thần dựa vào ghế, rít mạnh một hơi: “Có tôi ở đây thì không chết được, phải rồi, ngoại ô Thiên Sơn náo động lớn như vậy, bên trên có truyền đạt văn kiện xuống không?”
Quỷ Lịch lắc đầu: “Không có.”
“Ừ.”
Giang Thần gật đầu, nói: “Không có thì tốt, cứ theo lời tôi nói, tiền chuộc phải gấp mười lần, hai phần nộp vào ngân khố quốc gia, phần còn dư thì chuyển vào tài khoản tư nhân của chúng ta, tôi hơi mệt, đi nghỉ ngơi một chút đã, theo dõi chặt chẽ tình hình của Tiểu Hắc, một khi có tình huống gì thì lập tức đánh thức tôi.”
Quỷ Lịch gật đầu, nói: “Vâng.”
Giang Thần đứng dậy, đi đến phòng nghỉ của bệnh viện Quân khu.
Đi được vài bước chợt dừng lại, xoay người nói: “Mua cho tôi một chiếc di động, sẵn tiện giúp tôi thay thế thẻ SIM luôn.”
Nói xong, Giang Thần rời đi ngay.
Anh mệt mỏi quá rồi, anh cần phải được nghỉ ngơi.
Hiện tại tình hình của Tiểu Hắc vẫn chưa ổn định, mười ngày kế tiếp rất quan trọng, mỗi ngày anh nhất định phải đúng giờ dùng châm cứu kéo dài mạng sống cho Tiểu Hắc, sau đó còn cho uống thuốc, dùng thuốc đẩy nhanh tốc độ hồi phục xương cốt các cơ quan nội tạng của Tiểu Hắc.
Trận chiến ngoại ô Thiên Sơn ở Nam Hoang này đã truyền khắp toàn thế giới.
Tất cả mọi thứ trên mạng đều đăng tải về trận chiến này.
“Hắc Long xuất hiện ở cửa khẩu ngoại ô Thiên Sơn của Nam Hoang, dốc sức chiến đấu với tướng tài của hai mươi tám quốc gia.”
“Kẻ mạnh của hai mươi tám quốc gia, toàn bộ chết thảm tại ngoại ô Thiên Sơn.”
“Hai mươi tám quốc gia liên minh điều động mười vạn đại quân, ở ngoại ô Thiên Sơn triển khai truy sát Hắc Long.”
“Cận chiến một ngày một đêm, dưới sự vây quét của mười vạn đại quân, Hắc Long xâm nhập tổng bộ chỉ huy của hai mươi tám quốc gia, bắt sống tướng quân của hai mươi tám quốc gia.”
“Hộ Quốc Chiến Thần của Trung Quốc chỉ có Hắc Long Nam Hoang.”
“Hắc Long không còn là chủ soái, nhưng anh ấy vĩnh viễn là Chiến Thần của Trung Quốc, vĩnh viễn là anh hùng trong lòng chúng ta.”
Trên mạng có ti tỉ bài đăng về trận chiến này.
Nhà họ Đường.
Hai ngày nay Đường Sở Sở chưa từng bước chân ra ngoài mà cứ luôn ở nhà.
Cô cũng rất quan tâm chuyện liên quan đến Hắc Long.
Cô dạo qua các diễn đàn quân sự, chỉ có điều những thứ trên diễn đàn đều là vài ba lời đồn, không có cảnh chiến đấu thật sự, cô cũng mang lòng hoài nghi với tính chân thật của trận chiến này.
“Sao anh ấy về lại Nam Hoang rồi.”
“Em à!”
Đường Sở Sở xoay người nhìn Đường Tùng.
“Dạ?”
Đường Tùng đang ngồi ở trên sô pha mất hồn mất vía dạ một tiếng, thân thể căng chặt, đứng dậy khỏi sô pha, trên trán đã hiện ra mồ hôi to như hạt đậu.
Đường Sở Sở muốn hỏi cậu ta về những việc lan truyền trên mạng này.
Thế nhưng cô lại thấy Đường Tùng có gì không ổn, không khỏi nhíu mày và hỏi: “Em làm sao vậy, hai ngày nay hình như có việc gì hả?”
“Không, không có gì.”
Đường Tùng cuống quýt ngồi xuống.
Hai ngày cậu ta mãi mà không dám nói.
Không dám nói bản thân chuyển cho Đường Sở Sở năm trăm triệu, càng không dám nói cậu ta vay nặng lãi tám trăm triệu.
Hơn nữa hai ngày nay cũng không có ai tìm tới cửa, cậu ta cũng tích cóp được một chút may mắn.
Đường Sở Sở cũng không nghi ngờ.
Đứng dậy đi đến chỗ Đường Tùng rồi ngồi xuống bên cạnh cậu ta, hỏi: “Bây giờ tin tức liên quan đến Hắc Long được bàn tán xôn xao đầy trên mạng, đều nói là anh ấy đến Nam Hoang, ở ngoại ô Thiên Sơn dốc sức chiến đấu với các bậc thầy võ thuật của hai mươi tám quốc gia, còn đang lan truyền ngoại ô Thiên Sơn máu chảy thành sông, mấy tin này là thật vậy sao?”
“Cái này, cái này em có biết đâu.”
Đường Tùng thất thần.
“Vậy thôi.”
Đường Sở Sở cũng không hỏi nữa.
Cô đứng dậy đi ra ngoài.
Ra sau cửa gọi điện thoại cho cậu Giang thần bí, cũng chính là Hắc Long.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Cuộc gọi không kết nối được.
Cô thử suy nghĩ, gọi qua cho Hứa Tình.
Hiện tại là tám giờ sáng, Hứa Tình vừa đến công ty là nhận được điện thoại của Đường Sở Sở.
“Sở Sở, sao vậy?”
Tuy rằng trong lòng rất bất mãn với Đường Sở Sở, nhưng dù sao cũng là chỗ chị em thân thiết, Hứa Tình cũng không tháo mặt nạ thân thiện xuống.
“Hứa Tình, chuyện lan truyền trên mạng là thật sao, Hắc Long thật sự đến Nam Hoang, đã trải qua trận chiến sinh tử ở ngoại ô Thiên Sơn, bị mười vạn đại quân vây đánh sao?”
Chuyện này ngày hôm qua Hứa Tình có nghe nói.
Sự việc thật giả ra sao cô ta cũng không biết.
“Làm sao mà tớ biết được?”
Đường Sở Sở lại hỏi lần nữa: “Đúng rồi, hai ngày nay cậu có gặp Giang Thần không, tớ gọi điện thoại cho anh ấy đều tắt máy, không tài nào kết nối được.”
Hứa Tình nói: “Tớ đào đâu ra thời gian đi gặp anh ấy chứ, cái tên không có lương tâm này đã quên tớ từ khuya rồi, bây giờ công ty bận muốn chết luôn, ngày nào tớ cũng tăng ca đến mười hai giờ đêm, về đến nhà ngã đầu ra một cái là ngủ tít, không có thời gian liên lạc với anh ấy, tớ có việc rồi, cúp máy đây, nghỉ giữa trưa rồi tám tiếp.”
Hứa Tình thật sự rất bận, thẳng tay cúp máy.
Mà Đường Sở Sở thì lại gọi taxi đến tập đoàn Giang Long.
Muốn gặp Giang Thần.
Chỉ có điều là Tần Niên lại nói không có Giang Thần.
Cùng lúc đó, nhà họ Đường.
Cánh cửa nhà họ Đường đã bị cưỡng chế đập phá.
Một đám đàn ông lực lưỡng phá cửa đi vào.
Đường Tùng bị đánh vỡ đầu chảy máu, ngã trên mặt đất, kêu lên những tiếng rên đau đớn.
Có một gã trung niên mập đang ngồi trên sô pha.
Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, đeo dây chuyền vàng, ngậm một điếu xì gà.
“Đường Tùng, hôm nay là ngày thứ ba, tiền lãi đã là sáu trăm triệu, cộng thêm tiền vốn giờ là mười bốn trăm triệu, mày thế này là muốn chờ tiền lãi đến bao nhiêu thì mày mới trả tiền hả?”
Gã trung niên mập lộ vẻ ghê tởm.
Đường Tùng nằm trên mặt đất, rên rỉ từng tiếng đau đớn, không ngừng cầu xin: “Anh, anh Mã, ông nội Mã, anh tha cho em đi mà, em không có tiền, em thật sự không có tiền.”
“Cái gì?”
Anh Mã lập tức nổi giận, đứng lên nhấc chân đạp lên người Đường Tùng.
“Không có tiền mày đánh bài bằng gì, không có tiền mà mày vay nặng lãi?”
Một cái đạp này khiến Đường Tùng đau muốn chết đi sống lại.
Đường Sở Sở đến tập đoàn Giang Long nhưng không gặp được Giang Thần, cô thất vọng về nhà, còn chưa vào đến nơi đã nghe thấy tiếng kêu khổ sở từ trong nhà truyền ra.
Nhanh chóng đi vào nhà.
Nhìn thấy trong nhà có không ít người xa lạ còn em trai cô thì nằm trên mặt đất, bị người ta đạp lên ngực.
Cô tức khắc nổi giận.
“Làm gì vậy, mấy người làm gì vậy, xông vào nhà dân hả?”
Giọng của Đường Sở Sở khiến cho những người trong nhà chú ý.
Anh Mã nhìn Đường Sở Sở, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người cô.
Từ lâu gã đã nghe đến tiếng tăm của Đường Sở Sở, là đệ nhất mỹ nữ của Giang Trung, hôm nay vừa nhìn một cái, quả nhiên đúng là cực phẩm.
Trước kia, Đường Sở Sở có Hắc Long che chở nên không ai dám làm gì cô.
Hiện tại Hắc Long rớt đài, cô mất đi chỗ dựa.
Anh Mã nhìn Đường Sở Sở, mím môi cười nói: “Thì ra là Đường Sở Sở đấy à, em trai cưng vay nặng lãi ở chỗ anh tám trăm triệu, tiền lãi một ngày là hai trăm triệu, hôm nay là ngày thứ ba, tổng cộng lại là mười bốn trăm triệu. Cho mày thêm một ngày để gom tiền, một ngày sau tao tới nhà lấy, nếu không có tiền vậy thì đừng trách tao không nể tình.”
Nói xong, anh Mã dẫn người bỏ đi.
Còn Đường Sở Sở thì dại ra tại chỗ trong nháy mắt.
“Vay nặng lãi tám, tám trăm triệu?”
“Cả vốn lẫn lãi mười bốn trăm triệu?”