Cô sao nữ vội vàng lật người bò dậy, nhìn vào cái chỗ bé tí tẹo kia của Liễu Sung.
Cô ta lập tức bị dọa sợ kinh hồn.
Mới ban nãy chỗ đó còn to lớn cường tráng, sao giờ lại chỉ còn chút xíu thế kia?
Cô ta bắt đầu sử dụng toàn bộ kỹ năng trên cơ thể.
Nhưng bất kể cô ta có dùng tay, miệng, hay ngực...
Đều không có phản ứng gì.
''Aaa, đời anh tàn rồi, làm sao đây, làm sao đây?''
Liễu Sung sốt ruột kêu lên.
Lúc này, Giang Thần đã tới phòng Liễu Thiếu Huy.
Giờ này Liễu Thiếu Huy đã đi ngủ, bỗng nghe thấy có người mở cửa sổ trèo vào, ông ta bèn tỉnh giấc, vội mở đèn lên, lấy ra một con dao găm ngay đầu giường, hét lên: ''Ai đó?''
''Chồng à, anh sao vậy, sao khi không lại hét thất thanh vậy chứ?''
Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ xinh đẹp đang nằm, gương mặt bà ta lộ vẻ khó chịu, sau đó bà ta lập tức nhìn về phía Giang Thần vừa trèo vào, hét toáng lên.
''A...''
Giang Thần đi tới, kéo một băng ghế tới rồi ngồi xuống.
''Giang Thần, là mày à đồ phế vật, mày tới nhà tao làm cái quái gì vậy?''
Liễu Thiếu Huy trông thấy người tới thì nhất thời nổi giận, ông ta với lấy cái điện thoại định gọi điện báo cảnh sát.
Giang Thần châm một điếu thuốc lá, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, anh chỉ hờ hững nói: ''Liễu Thiếu Huy, tôi khuyên ông chớ nên hành động bồng bột, bằng không hậu quả sẽ do một mình ông gánh hết đấy.''
Liễu Thiếu Huy thấy Giang Thần cứ thản nhiên không biết sợ là gì, trong lòng không khỏi ngờ vực không biết nửa đêm thằng nhãi này chạy đến đây để làm gì, chẳng lẽ là vì chuyện của nhà họ Đường?
Ông ta nhìn chằm chằm Giang Thần, lạnh lùng hỏi: ''Giang Thần, mày tới đây làm gì?''
Giang Thần lấy điện thoại ra, mở lại phần thông tin về nhà họ Liễu mà vừa nãy Quỷ Kiến Sầu gửi tới, rồi anh đọc lên: ''Một năm trước, Liễu Sung làm một nữ sinh đại học có thai, còn đẩy ngã cô ấy từ tầng tám xuống, một xác hai mạng người, cuối cùng nhà họ Liễu lại lấp liếm qua loa rằng nữ sinh đó tự sát.
''Hai năm trước, Liễu Thiếu Huy đã đút lót một trăm tám mươi ngàn cho người phụ trách dự án nào đó trong thành phố.''
''Năm năm trước, xưởng sản xuất nhà họ Liễu bị cháy, có ba người bị chết cháy trong đó, cuối cùng...''
''Đủ rồi.''
Liễu Thiếu Huy lớn giọng quát, cắt ngang lời Giang Thần, ông ta sầm mặt hỏi: ''Giang Thần, rốt cuộc mày muốn gì?''
Liễu Thiếu Huy sợ rồi, ông ta không biết tại sao Giang Thần lại biết những chuyện này.
Nếu để những chuyện này lộ ra ngoài thì nhà họ Liễu coi như xong.
Giang Thần đáp lại bằng giọng thản nhiên: ''Tôi nghe nói nhà họ Liễu muốn nhắm vào nhà họ Đường, còn đánh Đường Mao đến nỗi không thể tự sinh hoạt được, chưa hết, còn tống anh ta vào đồn cảnh sát?''
Quả nhiên anh là vì Đường Mao nên mới tới.
Sắc mặt Liễu Thiếu Huy tái xanh, vô cùng khó coi.
Giang Thần đứng dậy, nói: ''Lập tức tới đồn cảnh sát đưa người vào bệnh viện chữa trị cho tôi, sau đó các người phải tới khách sạn Huy Hoàng báo cho người nhà họ Đường biết, nếu sáng mai còn chưa đưa người đi thì ông thử nghĩ xem hậu quả sẽ như thế nào?''
Giang Thần quay người rời khỏi phòng Liễu Thiếu Huy.
Sau khi anh đi, Liễu Thiếu Huy cũng rơi vào trầm mặc suy nghĩ.
Rồi ông ta lấy điện thoại ra, bấm gọi một người.
''Sở trưởng Triệu, bỏ qua chuyện của Đường Tùng đi, còn nữa, giúp tôi đưa người tới bệnh viện, sau đó tới khách sạn Huy Hoàng báo cho người nhà họ Đường biết.''
Sau khi cân nhắc hơn thiệt, Liễu Thiếu Huy quyết định làm theo lời Giang Thần nói.
Làm như vậy rất có khả năng ông ta sẽ đắc tội với hai nhà Ngụy-Hứa.
Nhưng hai nhà này cũng chưa chắc sẽ gây khó dễ với ông ta.
Còn nếu không làm theo lời Giang Thần thì nhà họ Liễu sẽ thật sự xong đời, không thể vực dậy được.
Giang Thần phi xe như vũ bão lúc nửa đêm, sau khi trở về nhà họ Đường cũng đã hơn ba giờ sáng, sắp bốn giờ rồi.
Từ lúc anh rời đi, Đường Sở Sở vẫn thức không ngủ, cô chờ anh trong phòng.
Mãi đến khi Giang Thần quay về.
''Chồng ơi, cuối cùng anh cũng về nhà, sao rồi? Mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa cả rồi chứ?''
Giang Thần đi tới, không nhịn được bèn hỏi: ''Muộn như vậy rồi sao em còn chưa đi ngủ? Mọi chuyện đã giải quyết xong, tạm thời nhà họ Đường đã ổn, không sao đâu, mau ngủ đi.''
Đường Sở Sở thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Giang Thần nhìn thấy Đường Sở Sở đang ngồi cạnh giường, cô mặc một chiếc đầm ngủ mỏng tanh, ''cảnh đẹp'' bên trong như ẩn như hiện, thân hình tuyệt đẹp, gương mặt kiều diễm, nhất thời trong lòng anh xuất hiện ý nghĩ không đoan chính.
Anh đi tới ngồi sát cạnh cô, không nhịn được mà luồn tay ôm chặt lấy bờ eo thon thả của Đường Sở Sở.
Ngồi gần cô thế này, anh mới ngửi thấy hương thơm mê người toát ra từ cơ thể cô.
Giang Thần học ngành y nên anh có thể phân biệt được ngay đây là mùi hương toát ra từ cơ thể chứ không phải hương nước hoa.
''Vợ yêu.''
Anh nuốt nước bọt, không kìm chế được dục vọng.
''Được rồi, muộn lắm rồi, chúng ta mau ngủ thôi.''
Đường Sở Sở thoáng đỏ mặt, cô kéo Giang Thần nằm xuống để ngủ.
Cô cũng rất chủ động ôm lấy anh, ngoan ngoãn rúc vào lồng ngực anh.
Giang Thần không nghĩ ngay thẳng được, tâm không được tịnh, anh xoay người, ôm lấy Đường Sở Sở vào hôn cô.
''A.''
Đường Sở Sở giật mình kêu lên, vô vội đẩy Giang Thần ra.
Giang Thần liếm liếm môi, khuôn mặt gian tà đắc ý cười cười nhìn cô.
Anh vốn định cưỡng ép Đường Sở Sở, cưởng ép vợ mình.
Nghĩ lại thôi, vẫn nên đợi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, anh tổ chức hôn lễ với cô xong sẽ chính thức làm chuyện đó.
''Không sao rồi, ngủ đi.''
Giang Thần cười xấu xa, hôn được cô là anh mãn nguyện rồi.
Đường Sở Sở đỏ mặt, cô nhìn người đàn ông nằm cạnh mình, cái môi chu ra, một nụ cười mang theo vẻ hạnh phúc hiện lên trên gương mặt cô.
Một đêm tĩnh lặng qua đi.
Hôm sau.
Giang Thần ngủ tới giữa trưa mới dậy.
Lúc anh ngủ dậy, trong nhà còn có người khác.
Đường Thiên Long, Đường Hải, Đường Kiệt và cả Đường Bác.
Còn lại không một người nhà họ Đường đời thứ ba nào tới.
Giang Thần ngái ngủ vừa ngáp vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy mấy người ngoài phòng khách thì nhất thời sững người, kêu lên: ''Ông nội, bác cả, chú hai.''
Đường Thiên Long quay người lại nói: ''Giang Thần.''
Đường Kiệt cũng lập tức đứng dậy, gương mặt ánh lên vẻ cảm động, ông ta nói: ''Giang Thần, chuyện tối qua, cảm ơn cháu nhiều nha, nếu không có cháu ra mặt thì giờ thằng Mao nhà chú vẫn đang ở trong đồn cảnh sát chịu khổ.''
Giang Thấn ngáp một cái, vừa cười vừa nói: ''Cháu có công gì đâu, chẳng là cháu có gọi điện thoại cho Hà Tâm của Thời Đại Khoa, đều là nhờ cô ấy giải quyết hộ cho ấy mà.''
Hà Diễm Mai tỏ ra không hài lòng, bà ta không thích Giang Thần ra tay giúp đỡ đám người Đường Thiên Long, thằng ranh này, ngay cả chút bản lĩnh cũng không có, chỉ dựa vào Hà Tâm, lại còn ra vẻ này nọ.
Nghĩ tới người ra mặt giúp giải quyết là Hà Tâm.
Cũng là người nhà họ Hà của bà ta.
Hà Diễm mai bèn ngẩng đầu lên, lộ rõ vẻ tự hào: ''Đúng vậy, thế lực nhà họ Hà chúng tôi, các người làm sao tưởng tượng được, giờ nhà họ Đường sa sút, không có ai chịu giúp đỡ, sau này còn phải dựa vào nhà họ Hà chúng tôi kìa.''
Giang Thần đi tới, hỏi: ''Đúng rồi, sao mọi người lại tới đây cả thế này, có chuyện gì sao?''
Đường Thiên Long thở dài, nói: ''Tối hôm qua ông cứ nghĩ tới nghĩ lui, nếu cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách, cho nên hôm nay mới tới đây để bàn bạc một chút, xem có nghĩ ra được cách nào để vượt qua tai họa gia tộc lần này không. Không mong giàu sang phú quý, chỉ cần không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, sống bình yên là được rồi.''
Đường Thiên Long vỡ mộng rồi.
Ước mơ của ông ta là dẫn dắt nhà họ Đường trở thành hào môn, trở thành một đại gia tộc quyền lực thật sự.
Vậy mà sống trên đời mấy chục năm, tới cuối cùng ông ta lại chỉ còn tay trắng.
Giờ đây, ông ta không mơ tưởng hão huyền, không nuôi hi vọng nữa.
Chỉ mong người nhà mình có chốn nương thân, có công việc để làm, có cơm ăn áo mặc là tốt rồi.
Đường Thiên Long lúc này thật giống như con hổ già rụng răng, ông ta đã không còn khí thế cao ngạo rền trời vang đất như ngày xưa nữa.
''Vậy mọi người cứ việc bàn bạc.'' Giang Thần nhìn Đường Sở Sở đứng bên cạnh, nói với cô: ''Vợ ơi, anh đi làm đây, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh nhé.''
''Vâng.''
Đường Sở Sở gật đầu.
Giang Thần lấy lý do rồi ra khỏi nhà.
Rời khỏi nhà họ Đường, anh lái xe thẳng đến phòng khám phàm nhân, gặp Ngân Mị đã đổi tên.
Trên đường tới đây, anh có gọi điện thoại cho Quỷ Kiến Sầu.
''Ông chủ Giang, cậu có gì dặn dò?''
Quỷ Kiến Sầu rất biết điều, gọi Giang Thần bằng ông chủ.
''Ông là thần y Phương, nổi tiếng khắp nước, chắc hẳn ông có quen biết với vài nhân vật có tiếng trong ngành, có biết chuyện ở Trung Quốc có người được gọi là ''Y Vương'' không? Đúng rồi, người này còn được mệnh danh là ''bàn tay vàng'' nữa.''
Phương Vĩnh Cát hơi sửng sốt, lập tức cau mày hỏi: ''Ông chủ, người mà cậu nhắc tới không phải người Trung Quốc mà là người nước Triều Tiên, ông ta là thần y nổi tiếng Triều Tiên, trình độ y học rất cao siêu. Năm năm trước, lúc tôi tới Triều Tiên đã từng gặp ông ta một lần, có nói vài câu xã giao, người này, mặc dù xuất thân ở Triều Tiên nhưng kiến thức về y học Trung Quốc lại vô cùng uyên thâm, đúng rồi...''
Phương Vĩnh Cát ngừng lại một chút rồi nói tiếp: ''Ở Triều Tiên không gọi là Trung y mà là Hàn y, Hàn y từng là một nhánh của Trung y, nhưng Y Vương lại nói Trung Y chỉ sao chép lại Hàn y, Hàn y mới là chính thống.''
Phương Vĩnh Cát kể sơ qua một lần.
Giang Thần trầm ngâm, nói: ''Tôi cần mọi tài liệu về người này.''
''Ông chủ, cậu làm như vậy không phải là đang làm khó tôi sao? Mạng lưới tình báo của tôi không tra được những chuyện ở nước ngoài đâu.''
''Ông nghĩ cách đi, trước khi trời tối phải gửi cho tôi.''
Giang Thần nói xong bèn lập tức cúp máy.