Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 61: Chương 61: Bao vây




Chương 60 : Bao vây

Sầm Nhạc mỉm cười: “ Máy truyền tin Hồn Đạo là hiệp hội cung cấp, là phúc lợi của hiệp hội. Mỗi Đoán Tạo Sư đều có. Còn cái nhẫn này là Hội Trưởng bảo cho ta giao cho ngươi, nói là tạm thời cho ngươi mượn. Nó có không gian trữ vật mười mét vuông, để thuận tiện cho ngươi giao nhiệm vụ, nếu không ngươi đem đống kim loại đi bằng cách nào?”

Còn có phúc lợi? Nhưng cái nhẫn này quá quý, mười mét vuông trữ vật, giá bao nhiêu Đường Vũ Lân tính không nổi.

Sầm Nhạc nhét cả hai món vào tay hắn, “Cầm lấy. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được. Cái nhẫn này, coi như hiệp hội tặng sớm cho ngươi. Nó là quà Đoán Tạo Sư cấp bốn mới có. Hội Trưởng nói, tin tưởng ngươi trong tương lai nhất định sẽ trở thành Đoán Tạo Sư cấp bốn. Đừng để chúng ta thất vọng a.”

Đường Vũ Lân lùi lại một bước, cúi chào Sầm Nhạc, “Cảm ơn Sầm đại sư, cũng cám ơn Hội Trưởng.”

Sầm Nhạc nâng nó dậy, xoa đầu nó, mỉm cười: “Tuy ta không phải lão sư của ngươi, nhưng ta vẫn có nghĩa vụ nhắc nhở ngươi. Các ngành các nghề, trăm sông đổ về một biển. Tuy theo thời đại phát triển, Hồn Lực đã không còn là trụ cột quyết định tới tất cả ngành sản xuất. Nhiều người bình thường đều có thể hoàn thành những nhiệm vụ mà trước kia cần phải Hồn Sư mới có thể hoàn thành. Nhưng, dù ngươi làm trong ngành nào cũng đều phải vươn tới đỉnh phong, đều cần phải có thành tựu về tu vi Hồn Lực, không được bỏ bê việc học.”

“Vâng!” Đường Vũ Lân rất nghiêm túc gật đầu, mơ ước ban đầu của hắn chính là trở thành một Hồn Sư cường đại đó! Mặc dù bây giờ phát triển theo hướng Đoán Tạo Sư mạnh hơn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ nghề Hồn Sư.

Rời khỏi hiệp hội Đoán Tạo Sư, Đường Vũ Lân vẫn còn như đang trong mộng. Mình cũng có máy truyền tin Hồn Đạo? Hơn nữa, phí nói chuyện còn do hiệp hội thanh toán. Trên máy truyền tin của hắn đã có lưu số thông tin của Sầm Nhạc.

Lại nhìn cái nhẫn trên tay phải, mười mét vuông trữ vật không gian a! Giá trị khó mà đánh giá, e là không rẻ hơn Hồn Linh trăm năm.

Hắn không biết, này nhẫn này tuy là phúc lợi của hiệp hội, nhưng không phải Đoán Tạo Đại Sư cấp bốn được nhận, mà nhất định phải tới cấp năm, trở thành Đoán Tạo Đại Sư cấp Tông Tượng mới đạt được.

Mộ Thần đưa cái nhẫn này cho nó, rõ ràng cho rằng thằng bé này rất có tiềm năng để ưu tiên đầu tư.

Phúc lợi Hiệp hội thật là tốt! Ồ, Đường Vũ Lân đột nhiên nhớ ra, mình còn có việc chưa làm.

Nó không chỉ là Đoán Tạo Sư, nó còn là Hồn Sư a! Phải tới hiệp hội Hồn Sư đăng kí, với cấp bậc hiện giờ của nó, mỗi tháng sẽ được nhận một ngàn đồng tiền trợ cấp.

Hỏi thăm , biết hiệp hội Hồn Sư cách đây không xa, thừa dịp thời gian còn chưa quá muộn, nó dứt khoát chạy thẳng tới đó.

So với hiệp hội Đoán Tạo Sư, quy mô hiệp hội Hồn Sư không hề thua kém, chỉ là Hồn Sư một Hồn Hoàn, nó chỉ có thể tới tầng một, đưa ra Hồn Hoàn, là đăng kí xong, được nhận một ngàn đồng.

Ở đây, không có ai quan tâm một thằng nhóc chỉ có Hồn Linh mười năm.

Nhưng Đường Vũ Lân vẫn rất vui vẻ, thu hoạch hôm nay quả thực không nhỏ.

Trở lại ký túc xá, Vân Tiểu, Chu Trường Khê và Tạ Giải đều đang minh tưởng. Nó lặng lẽ bò lên giường, theo lời dạy của Vũ Trường Không bắt đầu minh tưởng.

Vũ lão sư nói, ngày mai bắt đầu đặc huấn mình và Tạ Giải, không biết sẽ dùng phương pháp gì.

Hồn Lực vận chuyển, rất nhanh, Đường Vũ Lân tiến vào trạng thái nhập định.

Sáng sớm.

Lúc Đường Vũ Lân chấm dứt minh tưởng, mới kinh ngạc nhận ra Tạ Giải đã biến mất. Sắc trời đã sáng rõ, lần đầu tiên minh tưởng theo cách mới, ai ngờ lại dậy trễ hơn bình thường.

Chạy nhanh xuống giường, đi rửa mặt.

Với nó, việc ăn cơm là một trong những việc quan trọng nhất.

Đường Vũ Lân vội chạy ra khỏi kí túc xá. Chưa tới cổng chính, đã nhìn thấy có một đám đệ tử cấp cao đang nhình quanh như tìm cái gì.

Tới gần mới nhìn thấy một người quen thuộc.

Mộ Hi mặc đồng phục, tóc dài màu vàng kim cột đuôi ngựa. Con gái trưởng thành sớm, cô cao hơn Đường Vũ Lân nửa cái đầu, dáng người mảnh mai thon thả, đã ra mùi vị con gái.

Đường Vũ Lân nhìn thấy cô, thì Mộ Hi cũng vừa vặn xoay đầu lại, nhìn thấy hắn.

“Chính là hắn!” cô giơ tay, chỉ vào Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân chưa kịp phản ứng, đã bị Mộ Hi và bảy, tám nam học viên cấp cao vây lại.

“Các ngươi làm gì?” Đường Vũ Lân khó hiểu hỏi.

“Có chút việc tìm ngươi, nhóc con, đi theo chúng ta đi một chuyến.” Một nam học viên thân hình cao lớn, dáng mạo dễ coi nói, giọng điệu khá là quái gở.

Đường Vũ Lân cau mày: “Chuyện gì? Nói ngay ở đây đi.” Trong lòng hắn mơ hồ đã hiểu, đám người này tìm tới, nhất định là vì Mộ Hi.

Chung quanh có không ít tân sinh năm nhất vây xem, nhưng đều bị ánh mắt dữ dằn của đám đệ tử cấp cao đẩy lùi.

“Chuyện này ngươi có quyền sao?” học viên cao lớn kia vươn tay, tóm lấy vai nó.

Đường Vũ Lân rùn mạnh vai, chấn cho học viên kia lảo đảo, suýt nữa ngã nhào.

Không hề do dự, Đường Vũ Lân ra tay ngay. Lam Ngân Thảo ào ào chui ra, quấn quanh đám học viên cấp cao, bản thân nó thì nhào tới chỗ nam học viên vừa bị nó chấn ra.

Hồi ở học viện sơ cấp, nó đánh nhau cũng khá thường xuyên. Đối phương nhiều người, nếu không đánh xuất kỳ bất ý, thì một cơ hội nhỏ cũng không có. Ở đây dù sao cũng là học viện, chỉ cần thoát ra là ổn.

Đám đệ tử cấp cao không ngờ phe mình đông người mà Đường Vũ Lân lại dám ra tay, nhanh chóng và kiên quyết như thế, nên không kịp trở tay, đều bị Lam Ngân Thảo quấn chặt.

Nam học viên cao lớn vừa mới đề tụ Hồn Lực, Đường Vũ Lân đã va mạnh vào.

“Phanh!” nam học viên cao lớn bị hất bay ra, Đường Vũ Lân lách mình chạy ra.

Đúng lúc này, một bóng người lặng lẽ không một tiếng động chắn trước mặt nó, ngay sau đó, trước mắt Đường Vũ Lân đột nhiên xuất hiện một ánh sáng chói mắt.

Ánh sáng quá nóng, làm cả người Đường Vũ Lân như muốn bốc cháy, tốc độ chạy chậm hẳn đi, chỉ nghe hừ lạnh một tiếng, ngực đau xót, nó đã bị một cước đạp ngã trở về trong vòng vây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.