Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 397: Chương 397: Đừng khóc, đừng khóc




Hơi thở của một người thì mạnh được bao nhiêu?

Người có sức thở mạnh một chút, phun ra một hơi, có thể thổi tắt ngọn nến ở ngoài hai ba bước.

Loại cao thủ quyền pháp luyện tới nội tạng, một hơi thở từ trong miệng phun ra, có thể đưa khí bay xa tới mấy trượng.

Còn cao thủ Hóa kình, luyện tới thể hô hấp, một khi vận công phu toàn thân, huyết dịch trong người, mồ hôi bốc lên, nhiệt khí bốc hơi, khiến người ta cảm thấy giống như là một lò lửa lớn, trong mũi của bọn họ phun mạnh khí ra, ma sát với khí lưu và không khí, sẽ giống như là hai luồng bạch khí thực thể bắn ra, mang theo tiếng rít của không khí liên mien nghe rất kinh tâm động phách, giống như là quỷ khóc thần gào vậy.

Cao thủ Hóa kình phun khí, trong vòng hai bước, nếu phun lên măt vậy thì giống như là đánh một quyền nhẹ, đủ để có thể khiến người ta cảm thấy xây xẩm mặt mày. Giống như hống công (công phu rống) của Vĩnh Tiểu Long, tại học viện dã chiến Tây Nam, như một tiếng sét đánh, chấn nhiếp hơn ngàn học viên, rồi ung dung bỏ đi.

Cho dù là như vậy, trong miệng phun khí vẫn không cảm thấy có gì quỷ dị.

Võ công đạt tới Đan kình, thể lực biến đổi, đột nhiên gia tăng, tố chất thân thể được đề cao lên rất nhiều, lực của ngũ tạng toàn bộ được khai phá, lực phổi lớn tới kinh người. Lúc này, phun khí mới lộ ra được uy lực chân chính của nó. Há miệng phun khí liền giống như sét đánh, trong năm ba bước, có thể khiến người ta phải ngã gục, so với bom khí cũng chẳng kém bao nhiêu.

Giống như công phu thanh đả của Vương Siêu, Ba Lập Minh, một khi phun khí, làm nổ bay một tráng hán nặng hai trăm cân cũng không có vấn đề. Trực tiếp phun lên mặt người khác thì cũng giống như dùng thiết chùy bình thường để đánh.

Đương nhiên, loại đả kích này đối với cao thủ mà nói thì không tính là gì, còn lâu mới bằng kình nát bia vỡ đá của quyền đầu trên tay. Cho nên công phu thanh đả cũng chỉ có thể dùng để tạo bất ngờ chứ cũng chẳng có công dụng gì lớn, khi động thủ chân chính thì còn lâu mới bằng quyền cước.

Nhưng Vương Siêu tham ngộ đại thủ ấn, chân ngôn của Yoga, lại tham khảo chú giải Thiếu Lâm tẩy tủy kinh quyền phổ của Bạch Ngọc Phong, đã thấm nhuần được diệu dụng của chân ngôn, sau cùng lĩnh ngộ ra bí quyết thanh đả phát ra âm tiết "hô" này.

Phát ra âm tiết này, ngoại trừ chấn nhiếp tâm thần của người ta ra, càng quan trọng hơn là vận dụng lực của yết hầu, thu thập khí thổ tức lại với nhau, giống như là tên bắn ra.

Kỳ thực, đây cũng là một loại phát kình của quyền pháp, thể lực của con người có mạnh hơn nữa, nếu không thể phát kình, cũng không thể đánh ra, vậy thì không thể phát huy được uy lực của nó. Cùng một đạo lý, khí tức phun ra của con người có lớn hơn nữa, nếu không thu thập lại được với nhau, thì cũng vô dụng.

Phát âm chữ "hô" hiện tại của Vương Siêu, chính là thu khí tức phun ra của mình lại thành một khối. Một khi phát âm, khí tức sẽ bắn ra, bạch quang lóe lên, có thể trong vòng năm ba bước, giống như mũi kiếm đâm vào người, lực xuyên thấu cực kỳ mạnh, y như phi kiếm của người tu đạo cổ đại.

Kỳ thực phi kiếm của người tu đạo cổ đại cũng là lợi dụng loại khí lực thổ tức này để cách không đả thương người, đâm vào mắt, chỗ yếu hại của người ta chứ không phải là kiếm thật do sắt thép chế thành.

Sở dĩ gọi là phi kiếm là bởi vì trong năm bước, phổi thuộc kim, khí lưu phun ra, chủ yếu là dựa vào hô hấp của phổi để phát lực. Với cảnh giới của Vương Siêu, một khi thổ khí, một luồng bạch tuyến lóe lên, địch nhân sẽ chết, người cổ đại nhìn thấy sẽ cho rằng là kiếm tiên. Còn kiểu chém người ngoài ngàn dặm thì chỉ là được thần thánh hóa lên mà thôi. Chính như người cổ đại luyện quyền tu đạo, luyện tới gân cốt lôi minh, lão bách tính sẽ cho rằng là có thể phát ra sấm thực sự, luyện tới đạp cương bộ đấu, người ta sẽ cho rằng là có thể hô phong hoán vũ thật sự. Thậm chí có thể lừa dối Hoàng Đế để trở thành quốc sư cũng chưa biết chừng.

Dạng thế lực đả phá hư không, kiến thần bất phôi này của Vương Siêu. Lượng hô hấp trước đây khi phun ra khí chỉ có thể tạo ra tác dụng nổ tung, chấn vỡ màng nhĩ, làm bị thương mắt của người ta. Nhưng hiện tại dùng chân ngôn để phát lực phun khí, lại có thể gom khí lưu vào một chỗ, trong vòng năm ba bước chọc thủng da thịt của người ta.

Nói cách khác, chính là chẳng khác nào hắn đột nhiên có thêm một thanh kiếm.

Niệm một chữ "hô", sau khi phát ra âm tiết này, thể lực của hắn không hề tăng mạnh, nhưng uy lực động thủ lại tăng lên nhiều, đây là bởi vì sự tinh diệu của đả pháp. Trước đây là thủ đả, cước đả, hiện tại lại là thanh, khí cùng đả. Đây cũng là sự tinh diệu của đả pháp.

Có điều phát ra âm này cũng rất làm tổn thương tới não, hét lên một tiếng, đầu óc của người ta sẽ như nổ tung. Dùng nhiều rất dễ biến thành ngu ngốc, cũng không phải là thứ tốt lành gì.

Thủ đoạn đả pháp này, Vương Siêu vốn là muốn giữ kín không để lộ ra, ý đồ muốn dùng đối phó với vị cao thủ thần cấp thủ lĩnh GOD trong đạo hội Võ đạo. Nhưng tình hình hiện tại đang rất nguy ngập, không thể không lấy ra dùng.

Quyền pháp của Triệu Quang Vinh sau khi bị mất trí, không ngờ còn có thể tăng cao, một phát đánh ra Ngũ bộ đoạt Hoa Sơn có tiên khí nhất, mãnh liệt nhất trong Thái Tổ trường quyền.

Ngũ hổ đoạt Hoa Sơn vừa được đánh ra, Nghiêm Nguyên Nghi liền công kích ở đằng sau, còn có người trong Hồng môn đang nhìn chằm chằm, Vương Siêu cũng không thể không nghiêm trận chờ đợi, thi triển bản lĩnh giữ nhà của mình.

Triệu Quang Vinh vốn cũng không tin là thổ tức âm tiết của Vương Siêu có thể đánh ra hiệu quả giống như kiếm thật.

Hắn cũng là nhất đại tông sư quyền pháp, tuy đã mất trí nhớ, nhưng những thứ như quyền lý, bản năng vẫn in sâu trong đầu của mình, biết rằng trong một số quyền pháp có hô hấp pháp, còn có công phu rèn luyện phun khí phát kình gì đó, có điều loại công phu này có luyện cũng chẳng có tác dụng gì, còn lâu mới bằng quyền cước thực sự.

Có điều hắn lại không ngờ rằng, trên thế giới lại có loại người như Vương Siêu, thực sự có thể phun khí đả thương người.

Toàn thân của hắn có thể chống đỡ được sự đả kích của vũ khí, nhưng lại không cản được một chiêu này giống như là cắt thép này của Vương Siêu.

Trong cảm giác của hắn, cỗ khí thế phát âm thổ khí này của Vương Siêu lăng lệ phi thường, cho dù không thể thực sự xuyên qua da thịt của người ta giống như kiếm thật, làm bị thương tới xương đầu của hắn, nhưng nếu bị kích trúng, cũng khẳng định là có thể phá vỡ thần kinh não bộ của hắn.

Đặc biệt là chỗ ở giữa mi tâm, tục xưng đây chính là ấn đường, là bộ vị yếu hại nhất và cũng là quan trong nhất của con người, cũng là nơi mà dây thần kinh giao nhau, một khi bị đánh trúng, lập tức ngất đi, thậm chí còn dẫn tới tử vong.

Nếu là người khác dùng cánh tay đánh vào ấn đường của hắn, hắn có rất nhiều loại phương pháp để chặn lại, có thể chặn tay, có thể gạt ngang, có thể chọn cầm nã, nhưng hiện tại Vương Siêu lại dùng công phu thanh đả phun khí tức, không giống như cánh tay, căn bản là không thể chặn được.

Cho nên, hắn chỉ đành né tránh.

Dưới trạng thái đang so đấu giằng co bằng quyền cước, Vương Siêu đột nhiên thanh đả, khiến Triệu Quang Vinh phải tránh né theo bản năng.

Triệu Quang Vinh nghiêng mạnh đầu sang bên, thân thể ngửa ra sau, cước bộ miết sát xuống đất. Liền tiếp miết sát hai lần, tay áp xuống dưới, cong ngược khuỷu tay, chặn trước ngực, sau đó trượt xuống dưới, đầu lại hướng lên trên. Giống như một con lợn rừng ôm gốc cây mà ăn, bên trong thân thể phát ra tiếng rống đầy dã tình và nặng nề, phi thường hung mãnh, trong lúc né tránh lại ngầm mang sát cơ, lộ ra kỹ nghệ tinh diệu của mình.

Thái Tổ trường quyền "Dã trư cung thụ" (lợn rừng ôm cây).

Phụt.

Thanh đả của Vương Siêu bị Triệu Quang Vinh né được, bạch khí phun ra đánh lên đất, phát ra một tiếng phụt, sau đó tan ra không thấy đâu. Thảm hồng trải trên mặt đất bị bạch khí đánh lên trên, lông nhung bay lả tả, không ngờ lại giống như một bị một cái kéo sắc bén cắt qua, có thể thấy sự sắc bén của phát âm thổ tức này của Vương Siêu.

Tuy thổ tức của Vương Siêu không đánh trúng Triệu Quang Vinh, đối phương đã tránh được, còn thi triển ra "dã tư củng thụ" để phản kích. Nhưng dẫu sao thì cái tránh né này cũng giúp Vương Siêu thắng được một ít thời gian.

Vương Siêu quay người lại, cánh tay chống ngang, đối diện với đả huyệt thủ đang thượng hạ truy phong của Nghiêm Nguyên Nghi. Hắn không hề có ý né tránh mà trực tiếp bỏ giả giữ thật, kiên cường sử dụng "bàn lan" trong Thái Cực, giống như nước Trường Giang trút xuống, mạnh mẽ ngăn cản.

Rầm rầm râm!

Vương Siêu vận "bàn lan" của khuỷu tay để đỡ đòn của Nghiêm Nguyên Nghi, không ngờ khiến cho cô gái võ công tuyệt đỉnh này phải bị bức lui mấy bước.

"Lực lượng lớn thật!"

Nghiêm Nguyên Nghi vừa bị đẩy lùi, trong lòng kinh hãi. Vừa rồi Vương Siêu chỉ đơn giản lắc khuỷu tay một cái, lập tức bóng khuỷu tay giống như núi, bài không ếp xuống, đụng vào cánh tay của cô ta, chân lập tức đứng không vững, cho dù muốn ổn định lại cũng không được.

Vừa ép lui Nghiêm Nguyên Nghi, Vương Siêu ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, ngay lập tức động thân theo quán tính, lật người đấm một phát, xé rách không khí, trực tiếp xuất hiện trên cái đầu đang cong lên của Triệu Quang Vinh.

Một đấm này của Vương Siêu chọn đúng lúc khi vừa đẩy lui Nghiêm Nguyên Nghi, đánh vào Triệu Quang Vinh, bước chân bay lượn, chọn trúng khe hở quan trọng nhất.

"Không tốt!"

Triệu Quang Vinh vừa thi triển "Ngũ bộ đoạt Hoa Sơn", vốn muốn phát uy một chút, nhưng uy chưa phát được mà ngược lại còn bị Vương Siêu thanh đả thổ tức khiến cho phải khổ sở tránh né, tuy rất nhanh liền điều chỉnh lại được, dùng "dã trư củng thụ" để hóa giải và phản kích, nhưng thân thể vừa cong lên liền bị Vương Siêu đấm luôn một quyền phủ đầu.

Một đấm này của Vương Siêu tuy không phải là Phiên thiên ấn, nhưng cũng cương mãnh vô cùng, đừng nói là dã trư củng thụ của Triệu Quang Vinh là một con dã trư, cho dù là một con voi cũng bị hắn đấm chết.

Đặc biệt là trong quyền thế từ trên đập xuống, còn lay động mờ hồ, mang theo túy ý, khiến người ta khó có thể nhìn rõ.

Chẳng còn cách nào khác, thân thể của Triệu Quang Vinh đành dừng thế uốn cong, hơi xoay tròn một cái, cả người giống như một quả bóng lớn, trơn trượt vô cùng, từ trong khe hở của một đấm của Vương Siêu lách ra đầy hung hiểm.

Triệu Quang Vinh từ sau khi mất đi ký ức, lòng không tạp niệm, quyền pháp không ngờ lại tinh tiến, đạt tới mức độ đại khí hào hùng và tiểu xảo lả lướt cùng tồn tại, không ngờ lại hết lần này đến lần khác từ trong tay Vương Siêu mà thoát ra.

Thân pháp "sư tử cổn cầu" (sư tử lăn bóng) vừa rồi đã dùng đến đỉnh điểm, vi diệu tuyệt luân. Cho dù bản thân hắn cũng phải đắc y phi thường, giống như một người họa sĩ cao minh vẽ ra được một bức tranh mà mình bình sinh đắc ý nhất.

Người luyện võ khi thi triển ra một chiêu công phu mà mình bình sinh đắc ý nhất, cũng luôn đắc ý như vậy.

"Một chiêu thân pháp này của ta, thực sự là thi triển xảo diệu vô cùng."

Nhưng, sự đắc ý trong lòng của Triệu Quang Vinh chỉ kéo dài được trong nháy mắt, sau khi hắn vừa đắc ý, lại cảm thấy dưới chân bốc lên một trận gió, giống như là núi lửa ở dưới lòng đân đang vận động, trồi lên, sau đó đột nhiên nổ tung.

Vương Siêu vào lúc hắn dùng thân pháp để lách tránh đã nhấc chân lên.

Một cái nhấc chân này, tạo cho người ta một loại cảm giác rất chậm, nhưng lại nhanh đến nỗi không nhìn rõ được, giống như là đã nhấc lên, nhưng lại giống như là chưa nhấc, khiến người ta như ở trong sương mù, ít nhất thì trong cảm giác của Triệu Quang Vinh cũng là như vậy.

Trong cảm giác của Triệu Quang Vinh, Vương Siêu đã đuổi tới, chân nhẹ nhàng nhấc lên trên, giống như là nhấc ngón tay, rất nhẹ nhàng. Nhưng hắn biết là đối phương muốn nhấc chân để đá, thế là lập tức phi chân ra, tiên hạ thủ vi cường, chặn đứng lộ tuyến nhấc chân của Vương Siêu.

Thối pháp của Triệu Quang Vinh là bàn công "Tước địa long" trong Thái Tổ trường quyền, nhấc chân không cao, nhưng nhanh như sấm, tiên phát chế nhân. Thường thường là khi người khác nhấc chân lên đá, hắn đã chặn lại trước, đá gãy xương đùi, xương đầu gối, xương ống đồng của người đó.

"Lần này, đối phương không ngờ đã để ta nắm được quỹ tích nhấc chân của hắn, xem ra là sự mẫn cảm của hắn chậm hơn ta một bậc." Khi Triệu Quang Vinh chặn được một cước này, trong lòng dâng lên một ỹ nghĩ mừng vui, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng: "Không thể nào! Với thân thủ của đối phương, ngay cả Ngũ bộ đoạt Hoa Sơn của ta cũng có thể đánh ép xuống được, sao lại có thể nhấc chân chậm tới mức để ta dễ dàng nắm được quỹ tích!"

Nhưng, sự phát hiện này đã chậm rồi.

Trong lúc hắn vừa nhấc chân lên cản, chân của Vương Siêu đột nhiên nhoáng lên, giống như là bỗng dưng xuất hiện vô số hoa sen trắng, dùng một loại tốc độ căn bản là không thể nắm bắt được vẽ ra một đường cong hình hoa sen, đập lên chân Triệu Quang Vinh.

Thối pháp bộ bộ sinh liên.

Thối pháp tuyệt đỉnh.

Bốp! Rắc rắc! Rắc rắc!

Triệu Quang Vinh còn chưa kịp dừng thế chân của mình lại thì đã va chạm với chân của Vương Siêu.

Chân của hai người đá nhau không hề cao, đều ở dưới đầu gối, nhưng lần va chạm này, kình phong lập tức bộc phá, lực lượng trên chân chấn lên mặt đất, thảm màu đỏ dày cộp lập tức bị chấn cho rách tan, toàn bộ đều cuốn lên, khắp trời đều là những mảng thảm rách, đồng thời trong đó còn xen lẫn mảnh xương vỡ và tiếng rên.

Những mảnh xương vỡ này tất nhiên là của Triệu Quang Vinh, tiếng rên cũng là từ trong miệng hắn phát ra.

Thối pháp "bộ bộ sinh liên" của Vương Siêu dùng ngón chân để kết ấn, bao gồm cả rất nhiều các loại thủ ấn như "Thai quyền ấn", "Mãn nguyện ấn", "Sư tử ấn", "Nhật luân ấn", bàn chân và ngón chân của hắn co lại, giống như quyền đầu của người ta, so với tất cả các lại thối pháp khác thì đều tinh diệu hơn nhiều.

Thối pháp bình thường, cho dù là dùng ngón chân phát lực, những cũng chỉ là bắt chước các loại trảo hình kiểu chân hạc hay là chân gà, linh hoạt thì linh hoạt thật, nhưng còn lâu mới tinh diệu và có lực như kết xuất thủ ấn.

Có thể nói, chiêu thối pháp "Bộ bộ sinh liên" này của Vương Siêu là thối páhp tuyệt đỉnh đệ nhất thiên hạ, căn bản không phải là thứ mà Triệu Quang Vinh có thể bắt chước được.

Lần va chạm này, Triệu Quang Vinh lập tức phải chịu thiệt lớn, bị một chân của Vương Siêu duỗi dài ra, trước tiên điểm lên cơ thịt trên chân hắn, khiến hắn tê rần, sau đó đột nhiên liên tục đá ra, toàn bộ đều đánh trúng khớp xương trên chân, lập tức toàn bộ xương cốt đều tổn thương, da thịt bên ngoài thì nát bấy hết.

Sau đó, lòng bàn chân của Vương Siêu lại hơi nhấc lên, khớp xương chân đột nhiên xoay tròn, nghiêng hình xoắn ốc, nghiền đè, đánh ra.

Không ngờ lại dùng chân thi triển ra "Phiên thiên ấn"!

Gót chân, khớp xương chân của Vương Siêu xoay tròn, linh hoạt giống như cổ tay, đơn giản là chân và tay của hắn không có bất kỳ sự khác biệt nào.

Rầm rầm rầm.

Vương Siêu dùng chân thi triển "Phiên thiên ấn" đánh ra, đá trúng vào vai của Triệu Quang Vinh đang rùn người xuống, thân thể to lớn của hắn đột nhiên bay ra ngoài, đập vào sa lông rồi nện lên tường, bức tường đồng thời cũng bị vỡ ra một cái lỗ, các thiết bị cao cấp ở bên trên toàn bộ đều rơi xuống, lộ ra kết cấu gồ ghề đầy xi măng cốt thép ở bên trong.

Cả người Triệu Quang Vinh dính vào tường rồi trượt xuống, toàn thân đều là bụi phấn và những mảng thảm bị rách, miệng thổ huyết như điên, ánh mắt trong con ngươi đã tán loạn, rất rõ ràng, hắn sau khi trúng một cước "Bộ bộ sinh liên" của Vương Siêu đã triệt để bị phế rồi.

Cao thủ thuyệt đỉnh này, đại cao thủ đã luyện Thái Tổ trường quyền tới Đan kình, một đời hiển hách, tựa hồ như rốt cuộc cũng đã đi tới điểm cuối của cuộc đời.

Quyền pháp của Vương quá lợi hại, chiêu nào chiêu nấy đều là sát thủ. Năm trước hắn vừa đả phá hư không, thể lực tuy mạnh mẽ, nhưng vẫn thập phần cố kỵ Nghiêm Nguyên Nghi và Triệu Quang Vinh liên thủ. Nhưng hiệu tại, đã qua một khoảng thời gian dài như vậy, đả pháp của hắn càng lúc càng tinh diệu, đặc biệt là sau hai lần giao thủ với thủ lĩnh GOD, càng giúp hắn lĩnh ngộ ra không ít thứ.

Càng khiến hắn tăng thêm khí thế chính là, hắn có danh hiệu cao thủ đệ nhất thiên hạ, mang theo sự uy nghiêm này, khiến quyền pháp của hắn càng tăng thêm phần cương mãnh và lăng lệ, không ai địch nổi.

"Dừng tay! Dừng tay!"

Đúng vào lúc một cước "Phiên thiên ấn" của Vương Siêu đá bay đại cao thủ Triệu Quang Vinh này, một giọng nói ôn nhu vô cùng vội vã vang lên, trong thanh âm này, hai bày tay nhẵn nhụi tới cực điểm, mang theo khí tức thơm ngát, nhanh như thiểm điện, cầm nã về phía Vương Siêu.

Thanh âm rất ôn nhu, tay cũng rất thơm, nhưng động tác lại mang theo sự tàn nhẫn vô cùng, hai cánh tay đan xen trên dưới, mang theo thủ đoạn tóm, kéo, bẻ xương, cắt gân.

Là đôi phu thê song tu trong Hồng môn cuối cùng cũng động thủ rồi.

Người động thủ về phía Vương Siêu là cô gái Tạ Phiên Phiên.

Cô gái này vừa ra tay, chính là Hồng quyền đại cầm nã tàn nhẫn, không lưu thủ một chút nào, có điều ở trước mặt Vương Siêu, cô ta cũng không dám lưu thủ, chỉ đành dùng toàn lực để đối phó.

Vừa rồi Vương Siêu, Nghiêm Nguyên Nghi, Triệu Quang Vinh ba người giao thủ nhanh như điện xẹt. Hai phu thê bọn họ đứng ở gần nhất, tuy lập tức có phản ứng, muốn xông lên ngăn cản, nhưng kình phong mãnh liệt khi Vương Siêu vừa xuất thủ đã khiến đôi phu phu này phải do dự.

Hành gia vừa xuất thủ là biết có giỏi hay không. Phu phụ Tạ Phiên Phiên, Kỷ Phù Trần cũng là người thông minh, trảo đầu tiên của Vương Siêu vừa đánh ra, nhìn uy thế đó, bọn họ đã biết là mình khó có thể ngăn cản được, không hổ là phong phạm và công lực của cao thủ đệ nhất thiên hạ.

Nhưng, đúng vào lúc bọn họ đang do dự, trong đầu vừa xoay chuyển mấy ý nghĩ, không ngờ thắng phụ đã phân, thực sự là quá nhanh.

Triệu Quang Vinh thoáng chốc đã bị đá bay, hiện trường thất linh bát toái, biên thành một mảng bừa bãi.

Phu phụ Kỷ Phù Trần, Tạ Phiên Phiên vốn cho rằng Nghiêm Nguyên Nghi, Triệu Quang Vinh hai người là cao thủ tuyệt đỉnh, năm đó cũng từng có uy danh hiển hách, là quyền sư có tư cách cao, danh gia đều biết đến tên.

Cho dù Vương Siêu hiện tại danh tiếng thịnh vượng như mặt trời giữa trưa, là đệ nhất thiên hạ, nhưng phải đối phó với hai người này thì e rằng cho dù là đủ sức thì cũng thuyệt đối không thể trong nhất thời bán hội là có thể phân thắng phụ.

Thậm chí, phu phụ bọn họ còn nảy sinh ý nghĩ rằng, khi nào Vương Siêu rơi vào thế hạ phong, thì sẽ xông lên ngăn cản Nghiêm Nguyên Nghi và Triệu Quang Vinh.

Dẫu sao thì cũng là lấy một địch hai, Vương Siêu anh đơn đối đơn, trong thiên hạ không có ai là đối thủ của anh, nhưng một khi phải đối địch với hai người thì khác hắn, song quyền nan địch tứ thủ mà.

Nhưng bọn họ ngàn vạn lần không ngờ rằng, thắng phụ không những được phân nhanh như vậy, hơn nữa Vương Siêu còn chiếm ưu thế tuyệt đối.

"Thiên hạ đệ nhất chung quy vẫn là thiên hạ đệ nhất."

Khi hai phụ phụ bọn họ trong lòng dâng lên ý nghĩ này, bọn họ cũng không nhịn được mà động thủ. Tổng hội Hồng môn không phải là nơi để đánh nhau, càng quan trọng hơn là, hai người có mặt ở đây đều có thân phận hiển hách, một người là lãnh tụ Đường môn, một người là tướng quân của quốc nội. Nếu như thực sự ở tổng hội Hồng môn phân sống chết, vậy thì đối diện với bọn họ là một sự phiền phức lớn vô cùng.

Lần này nguyên nhân khiến tổng hội Hồng môn đáp ứng để Vương Siêu và Nghiêm Nguyên Nghi hòa đàm cũng là ỷ vào Hồng môn của mình có thế lực lớn. Nếu như Vương Siêu và Nghiêm Nguyên Nghi hai người hòa đàm thành công, vậy thì uy vọng của Hồng môn sẽ tăng lên nhiều, tiếp theo đó khi tới đại hội Võ đạo, dưới tình huống của bang hội liên minh người Hoa trên toàn thế giới càng chiếm được tiện nghi.

Anh là cao thủ đệ nhất thiên hạ, cô là tướng quân quốc nội, cũng đều phải tiếp nhận sự hòa giải của Hồng môn chúng tôi, nể mặt Hồng môn chúng tôi.

Đương nhiên, đây cũng là một ý tứ ẩn hàm.

Có điều bọn họ không ngờ rằng, Vương Siêu và Nghiêm Nguyên Nghi đều là hạng người không sợ trời không sợ đất, một khi hòa đàm không được liền khai chiến luôn.

Hiện tại họ đang chiến đấu với nhau, hơn nữa còn làm tử thương người, nếu không ngăn trở thì tuyệt đối không ăn nói được với người ta.

Cho nên lúc này, phu phụ Tạ Phiên Phiên, Kỷ Phù Trần cuối cùng cũng xuất thủ. Tạ Phiên Phiên sử ra một thức Hồng quyền đại cầm nã, công kích về phía Vương Siêu, còn nam tử tuấn mỹ Kỷ Phù Trần thì dùng Tử ngọ chùy của Hồng quyền để tách rời, bổ, chặn, kéo, ngăn cản Nghiêm Nguyên Nghi.

Phu phụ hai người can ngăn rất công bằng, một người cản một người, không hề vây công riêng một ai.

"Ừ!"

Vương Siêu liên tục thi triển tuyệt chiêu, từ chân ngôn thổ khí thuật, bộ bộ sinh liên, không chiêu nào là không toàn lực ứng phó, cuối cùng cũng đá bay được Triệu Quang Vinh, đang muốn quay lại giết chết Nghiêm Nguyên Nghi thì lại phát hiện Tạ Phiên Phiên đang dùng cầm nã để công kích mình, mà Nghiêm Nguyên Nghi thì bị Kỷ Phù Trần cản lại.

"Vương Siêu! Vương Siêu!"

Nghiêm Nguyên Nghi thấy Triệu Quang Vinh không ngờ bị Vương Siêu một cước đá bay, sau đó thổ huyết như điên liền biết rằng hắn đã tiêu rồi. Trong lòng đột nhiên lạnh toát, thầm hối hận vì mình hôm nay mang theo quá ít người. Cắn chặt răng thầm nhắc tên của Vương Siêu hai lượt, tựa hồ như muốn khắc cái tên này vào sâu trong tâm linh của mình, đời đời kiếp kiếp coi hắn là đối thủ của mình!

Đối diện với Kỷ Phù Trần dùng Tử ngọc chủy để ngăn cản mình, Nghiêm Nguyên Nghi tay khẽ lướt một vòng, cước bộ giống như khiêu vũ, nhẹ nhàng thối lui hai bước, đột nhiên ra tay, đánh vào lưng thận của Kỷ Phù Trần.

Kỷ Phù Trần bất kể là thể lực, đấu pháp, tâm trí đều kém Nghiêm Nguyên Nghi rất nhiều, đối mặt với chiêu thức ấy, tất nhiên không dám đón đỡ, hông vặn một cái, lách sang bên.

"Nguyên Nghi, dừng tay!" Đồng thời vào lúc tránh né, nam tử này lo lắng hét lên.

Nhưng Nghiêm Nguyên Nghi lại không hề để ý đến lời của hắn, có điều cũng không động thủ nữa. Mà đột nhiên thân hình bay ra sau, dùng cước bộ nhanh tới mức liền thành một hàng chạy như điên ra khỏi đại sảnh.

Cô ta không ngờ lại đi rồi.

Truy phong đoản đả của cô ta vốn chính là dùng thân pháp làm sở trường, hơn nữa với võ công của cô ta, ở đây tuy không thiếu cao thủ, nhưng lại không có ai là Đan kình, cho nên cô ta đột nhiên phát kình chạy như điên, trong trường không có một ai có thể ngăn cản!

"Chỉ cẩn lần này không chết, ta sẽ chân chính đứng trước mặt hắn!"

Nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên bỏ chạy không phải là ngẫu nhiên, trong lòng cô ta vẫn nhớ kỹ câu nói của Vương Siêu vừa rồi, "hôm nay cô không chết, tôi sẽ cho cô thời gian, để cô chân chính đứng trước mặt tôi."

Cho nên cô ta bất kể là như thế nào đều phải thoát được sát thủ của Vương Siêu lần này.

Vừa rồi cô ta dưới áp lực to lớn cuối cùng đã có đột phá về tinh thần, giống như là đốn ngộ vậy, trạng thái tinh thần là một phiến không linh, tinh khí thần luyện thành một mảng.

Đối với tình huống này, cô ta tự mình biết rất rõ ràng đó là hiện tượng đã có đột phá.

Chỉ cần cho cô ta thời gian, để cô ta phẩm vị tường tận, khẳng định sẽ đem cảnh giới quyền pháp của mình đề thăng thêm một bậc, đạt tới cảnh giới vô cùng kỳ diệu. Thậm chí nói không chừng còn có thể là cảnh giới giống như Vương Siêu.

Cô ta là một võ giả, thậm chí có thể nói, bỏ qua thân phận của cô ta, tinh thần, sự kiên cường, kiên nghị của cô ta đều là người xuất sắc, phượng mao lân giác trong võ giả, là nhân vật trong trăm vạn dặm mới chọn được một. Đối với cảnh giới quyền pháp sau này, cô ta cũng phi thường trông mong.

"Muốn đi ư..."

Vương Siêu đối diện với cầm nã của Tạ Phiên Phiên, không hề hoàn thủ, chỉ nhẹ nhàng nhấc tay lên một cái, một chiêu Bát Quái chưởng xoay tròn, giống như đẩy nhẹ một cái, vừa hay xoay trên cánh tay của Tạ Phiên Phiên rồi đẩy xuống.

Tạ Phiên Phiên trúng một cái đẩy này, toàn thân lập tức bất ổn, cước bộ xoay tròn, cả người cũng xoay tròn theo, suýt nữa thì ngã xuống, vội vàng xoạc chân ra ổn định lại thân thể của mình.

Vốn vớn võ công của Tạ Phiên Phiên, tuy tiến vào Đan kình, nhưng đả pháp, tâm trí đều có khe hở rất lớn, trong một chiêu này của Vương Siêu, hoàn toàn có thể phá đi cầm nã của cô ta, đánh cho cô ta trọng thương.

Có điều đối phương cũng là hảo tâm khuyên can, lại thêm Vương Siêu động thủ trong tổng hội Hồng môn, tuy là vạn bất đắc dĩ, nhưng cũng đã rất không nể mặt người ta rồi, nếu còn đả thương người thêm, vậy thì chuyện này sẽ rất khó ăn nói. Cho nên chỉ dùng Bát Quái chưởng nhẹ nhàng đẩy xuống một cái, khiến cho cô gái này đứng không vững, tạm thời không thể công kích tiếp được.

Sau khi đẩy Tạ Phiên Phiên ra, cước bộ của Vương Siêu điểm một cái, bộ pháp được thi triển ra toàn bộ, cơ hồ như là như ngón chân chạm đất một cái là bật ra xa cả mười mét, vội vã lao về phía trước, theo sát phương hướng mà Nghiêm Nguyên Nghi đã chạy đi.

Thân pháp của hắn nhanh vô cùng, hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của người khác. Cao thủ có mặt ở đây còn cản không được Nghiêm Nguyên Nghi, cho nên cũng đừng hòng cản được hắn.

Cơ hồ như không tới mấy giây, hắn đã ra khỏi đảm sảnh của Hồng môn cùng với bậc thềm rộng rãi ở đằng trước.

Sau khi thân thể của hắn đi ra khỏi toàn nhà tổng hội Hồng môn này, Tạ Phiên Phiên, Kỷ Phù Trần và mấy đại lão của Hồng môn mới ra được khỏi cửa, đuổi theo về phía trước.

"Nhanh quá!"

"Không cản nổi!"

"Ngay cả mắt cũng không nhìn rõ, chỉ cảm thấy gió tạt qua một cái là người đã đi mất rồi."

"Đây chính là thực lực của cao thủ đệ nhất thiên hạ ư? Lợi hại quá!"

"Quả thực là thành tiên rồi!"

"Thân pháp của Nghiêm Nguyên Nghi cũng nhanh! Không biết Vương Siêu có đuổi được không!"

" Đuổi tận giết tuyệt... tàn nhẫn quá!"

"Ài!"

Một số đại lão Hồng môn trong lòng nặng trịch,

Vừa rồi Vương Siêu và Nghiêm Nguyên Nghi đả đấu giao thủ, sau đó bỏ đi, đích xác là rất nhanh, khi mọi người có mặt tại trường phản ứng lại thì đã không có chuyện gì rồi.

Đừng nói là cao thủ cấp bạc Đan kình, chỉ là cao thủ Hóa kình giao chiến thôi cũng đã hiếm thấy rồi. Người có mặt trong trường thấy cảnh đánh nhau này đều thầm hô quá đã, đồng thời trong lòng cũng chấn kinh. Trong nhất thời đều quên cả mình đang ở trong tổng hội Hồng môn.

Vù vù!

Nghiêm Nguyên Nghi cấp tốc chạy đi, gió tạt bên tai kịch liệt đến mức xé rách cả áo của cô ta, tốc độ của lần chạy điên cuồng này đã vượt quá cả cưc hạn, cũng là tốc độ nhanh nhất của cô ta.

Nhưng, tuy là cực hạn của cô ta, nhưng lại vẫn không kéo dãn được cự ly với Vương Siêu.

Hai người đã chạy tới bờ biển của Honolulu.

Cư ly càng kéo càng gần, Nghiêm Nguyên Nghi cũng nghe thấy rất rõ ràng tiếng sồn soạt mà Vương Siêu đang tới gần tạo ra, giống như tiếng bước chân của tử thần vậy.

Trong khoảnh khắc sau khi chạy mười mấy dặm, Nghiêm Nguyên Nghi cuối cùng cũng biết được rằng mình không thể né tránh sự truy kích của Vương Siêu. Thế là, trên bờ cát giống như là hoàng kim này, đối diện với biển rộng xanh thẳm, cô ta đột nhiên quay người lại, đối diện với Vương Siêu, bày ra thủ thế.

Cô ta muốn liều mạng rồi!

Liều mạng quyết chiến với Vương Siêu một trận!

Cô ta đã thực sự đã bị bức tới tuyệt cảnh.

"Nguyên Nghi, cô muốn động thủ ư?"

Thấy Nghiêm Nguyên Nghi dừng lại, đối mặt với mình, chân đứng hình chữ bát, hai tay bảo vệ trước ngực, bày ra thủ thế chính tông, Vương Siêu cũng dừng người lại, nhìn cô gái kiên cường tới cực điểm ở trước mặt.

"Anh động thủ đi."

Nghiêm Nguyên Nghi nhìn Vương Siêu, kỳ lạ là trên mặt không hề có vẻ phẫn nộ, lo lắng, sợ hãi mà lại rất bình tĩnh, không hề lộ ra một chút tâm tình nào.

Cô ta cũng biết, hiện tại đơn độc đối diện với dạng địch nhân cường đại như Vương Siêu, bất kỳ một chút tình tự nào cũng đủ để trí mạng, chỉ có bình tĩnh, không để ý tới sinh tử may ra mới có thể thoát được một kiếp này.

Thế là, trong sát na này, cô ta vứt bỏ hết tất cả ân oán trong dĩ vãng, không để bất kỳ một điều gì ở trong lòng. "Cô có gì muốn nói không?" Vương Siêu chưa động thủ, lặng lẽ nhìn Nghiêm Nguyên Nghi, ôn nhu hỏi một câu.

Nghiêm Nguyên Nghi nhìn chằm chằm vào Vương Siêu, mắt chớp chớp, cũng trả lời rất bình tĩnh: "Vương Siêu, nếu như không tính đến việc chúng ta là địch nhân mà nói, anh đích xác là một người quang minh lỗi lạc, có đại khí. Tôi nhiều lầy truy sát, bủa vây anh, mà anh và người ta động thủ, trước giờ đều chỉ đơn độc một mình, không dùng âm mưu quỷ kế. Điểm này, tôi cũng rất bội phục. Anh là một người phát huy võ đạo tới thuần túy, không có bất kỳ thứ gì pha tạp ở bên trong. Chẳng trách Đường Tử Trần lại hết lòng với anh như vậy. Tôi nghĩ nếu như chúng ta không phải là địch nhân, tôi cũng sẽ rất hân thưởng anh."

Những lời nói này của Nghiêm Nguyên Nghi, đã hoàn toàn thay đổi thần thái trước kia, trong vẻ bình tĩnh lại mang theo sự bội phục.

Sau khi cô ta vứt bỏ tất cả ân oán, cuối cùng cũng bắt đầu chính thức nhìn nhận Vương Siêu, trong giây phút này, hình tượng của Vương Siêu ở trong lòng cô ta cũng đã thay đổi rất nhiều.

"Tôi cũng luôn cảm thấy cô rất khá, cho nên tôi mới nói hôm nay nếu cô có thể không chết, tôi sẽ cho cô thời gian, để cô chân chính đứng trước mặt tôi. Cô có tính tình thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành, điểm này, tôi cũng rất hân thưởng cô." Trong mắt Vương Siêu không có một chút sát cơ nào.

"Ừ, động thủ đi." Nghiêm Nguyên Nghi gật đầu.

"Được!"

Vương Siêu chỉ nói một chữ rồi đột nhiên bước lên trước một bước, tay vặn hình xoắn ốc, giậm chân, đánh ra một quyền như sấm sét vào ngực Nghiêm Nguyên Nghi. Một chiêu này rất đơn giản, nhưng dưới lực đánh của Vương Siêu, cát trên mặt đất toàn bộ đều cuộn lên, tụ lại rồi bao bọc cả người Nghiêm Nguyên Nghi.

Nghiêm Nguyên Nghi mắt hơi khép lại, né sang một bên, cánh tay như đao, chém ra một vết rách không khí, chặt vào cánh tay của Vương Siêu. Dùng chặt để phá đập, đồng thời, tay kia của cô ta giấu ở hông, trong một chặt này, đột nhiên hiện ra, ngoặt cong một cái, xuất hiện ở phía dưới nách Vương Siêu, kình lực đánh thẳng vào tâm tạng.

"Toản tâm đả!"

Đặc biệt là một chiêu này của cô ta, không ngờ lại thuận theo thế gió, đẩy tay rất nhẹ nhàng, nhưng lại như buồm căng thuận gió, có ý cảnh "thuyền nhẹ vượt qua ngàn biển lớn".

Truy phong đoản đả! Nghiêm Nguyên Nghi lần này thuận gió xuất thủ, tựa hồ như dung nhập quyền của mình vào trong gió, dung nhập vào trong trời đất.

Quyền này thực sự giống như là một cơn gió mát, không bóng không hình, nhưng lại lấy đi tính mạng của người ta. Quyền pháp của cô ta, lại có đột phá! Không ngờ lại sử ra vận vị trước giờ chưa từng có này.

Ánh mắt của Vương Siêu rất lăng lệ! Tay chọc lên trên, chuyển đập thành gạt, ngạnh tiếp một chém của Nghiêm Nguyên Nghi, tay kia không biết từ lúc nào đã co về dưới nách, lòng bàn tay nhô ra, vừa hay đỡ được toản tâm đả của Nghiêm Nguyên Nghi, đồng thời lại nhấc chân lên.

Nghiêm Nguyên Nghi cấp tốc lui ra sau.

Sự mẫn cảm của cô ta phát hiện được cả bốn phương tám hướng, Vương Siêu hơi nhấc chân, cô ta biết được rằng Triệu Quang Vinh vừa rồi đã chết ở dưới cái chân chân thần kỳ này, cô ta đương nhiên cũng biết mình nên làm gì, đó chính là trước tiên phải né tránh, không đợi đối phương có cơ hội đá ra.

Cô ta nhắm rất chuẩn, thối pháp của Vương Siêu, căn bản là không thể đỡ được, một khi đỡ, sẽ có cước thứ nhất rồi cước thứ hai, liên miên bất tuyệt. Nếu không đỡ tất nhiên là sẽ không có cước nào cả.

Quả nhiên, một cước này của Vương Siêu liền không được đá ra, mà lại giẫm châm lên trước, tay lật lên trên, quyền ấn cự đại bao trùm cả thân thể Nghiêm Nguyên Nghi.

Lại là "Phiên thiên ấn".

Hai mắt Nghiêm Nguyên Nghi lóe sáng, không ngờ lại đột nhiên va chạm, vận khuỷu tay trầm xuống đánh vào bụng dưới của Vương Siêu, đầu cũng co lại, không ngờ là dùng thế lưỡng bại câu thương, ngươi muốn mạng của ta, ta muốn ngươi trọng thương.

Cô ta không ngờ càng đánh càng hăng, không hề có một chút sợ hãi nào đối với Vương Siêu, cũng không hề cố kỵ lực lượng của hắn.

"Rầm!"

Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu không hề bổ xuống đầu của cô ta mà đột nhiền trầm xuống, ép lên khuỷu tay của cô ta, căn cản cách đánh lưỡng bại câu thương này.

Chiêu này đã chấn cho khí huyết toàn thân của Nghiêm Nguyên Nghi phải tê dại.

Thế nhưng Nghiêm Nguyên Nghi lại không chút do dự, hai quyền vừa tách ra, lập tức lại trên đánh vào ấn đường, duới đánh vào lung thận của Vương Siêu.

Song thủ quyền ấn của Vương Siêu không phản kích, mà lại giơ lòng bàn tay lại đỡ, cho dù Nghiêm Nguyên Nghi đánh thể nào hắn cũng đều đỡ lấy. Thủy chung đều rất hời hợt, nhưng lực phản chấn của mỗi chiêu lại trầm trọng đến dọa người.

Hai người quyền tới quyền đi, trong nháy mắt đã công kích qua lại mấy chục lần, trong đó không có bất kỳ một đả pháp kinh hiểm nào, nhưng Nghiêm Nguyên Nghi lại phải chịu một áp lực càng lúc càng lớn.

Bởi vì quyền chưởng của cô ta mỗi lần va chạm với thân thể của Vương Siêu, khí huyết trong thân thể của cô ta lại bị chấn cho tê rần, có chút ứ đọng.

Đây rõ ràng là Vương Siêu đã hoàn toàn khống chế cục diện, không cho cô ta có một chút cơ hội phản kích.

Đây là biểu hiện của một cười có công phu cao hơn mấy bậc, hời hợt thong dong, nhưng lại không cho đối phương một chút cơ hội nào, bất kể là giãy dụa như thế nào cũng vô ích, chỉ có thể từ từ mà chết.

"Cứ tiếp tục đánh như thế này thì không ổn! lửa chậm chín cá, lột kén rút tơ, mình sớm muộn gì cũng bị hắn đánh chết!" Nghiêm Nguyên Nghi trong lòng xoay chuyển như điện, cố nghĩ đối sách.

Nhưng, khi ý niệm trong đầu cô ta vừa động, Vương Siêu tựa hồ như đã phát giác ra cô ta đang phân tâm, đột nhiên toàn thân bật lên cao! Thủ chưởng biến thành không lộ, hai tay đột nhiên xoắn vào nhau, một thức triền đấu của Long xà hợp kích hoàn toàn bao phủ cả người Nghiêm Nguyên Nghi.

Lần này, hiển nhiên là Vương Siêu đã dùng toàn lực rồi.

Nghiêm Nguyên Nghi không kịp phòng bị, đột nhiên song chưởng chặn ngang để đỡ, nhưng lực lượng không bằng Vương Siêu, lại thêm lúc chiến đã bị lực phản chấn làm cho khí huyết toàn thân ứ đọng, đã có chút hư nhược, bị Vương Siêu bắt được, đột nhiên dùng lực vặn một cái.

Rắc rắc, hai cánh tay ngọc của cô ta thoáng chốc đã bị vặn đứt, mềm oặt rủ xuống, trong lòng lạnh toát, biết mình đã không còn cơ hội, cho nên không động thủ nữa.

Thân thể của Vương Siêu tiến gần cô ta, cũng không tiến thêm một bước để hạ thủ giết người. Nhưng Nghiêm Nguyên Nghi lại có một loại cảm giác, Vương Siêu sẽ không lưu thủ.

"Thật sự muốn biết cảnh giới tiếp theo của quyền pháp có tư vị gì... đáng tiếc, không có cơ hội nữa rồi..." Nghiêm Nguyên Nghi nhìn Vương Siêu ở trước mặt mình, đột nhiên, hai hàng lệ trong từ trong mắt chảy ra.

"Đừng khóc, đừng khóc. Cô đã tận lực rồi." Vương Siêu không ngờ lại đưa tay ra, lau đi nước mắt trên mặt Nghiêm Nguyên Nghi.

"Sau khi giết tôi, anh hãy mang thi thể của tôi về nước." Nghiêm Nguyên Nghi nhắm hai mắt lại.

"Được." Giọng nói của Vương Siêu trở nên nhỏ đến mức không thể nghe rõ, tay đang đặt trên mặt Nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên ấn lên mi tâm của cô ta.

Chỉ nhẹ nhàng ấn một cái, một tiếng rắc rất nhỏ vang lên, mắt Nghiêm Nguyên Nghi tối sầm, không còn tri giác ngã xuống


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.