Vương Siêu vừa xuất thủ, cơ bắp vừa phát động, trảo đã tấn công, cánh tay vươn dài ra, người chưa tới nhưng cánh tay đã trực tiếp đánh ra.
Hắn vận khí cổ tay, khoách trương ra ngoài, đột nhiên lồi lên rồi lại co giãn, biến thành dẹp dẹp bằng bằng, giống như rắn mắt kính đang trườn bò khắp nơi.
Đồng thời, khuỷu tay của hắn rung rung, giống như súng hoa lê đâm ra, đầu súng loạn du, tuy nhắm vào yết hầu của Nghiêm Nguyên Nghi, nhưng điểm rơi chân chính lại bao chùm cả phần đầu, mặt, thậm chí là ngực, tiểu phúc ở phía dưới của cô ta.
Cả nửa thân trên của Nghiêm Nguyên Nghi hoàn toàn bị bao bọc trong thủ thế của một trảo này của Vương Siêu.
Chỉ đơn giản là một trảo, nhưng bao gồm cả thương ý của súng hoa lê, lại kèm theo thủ oản triền ti (cổ tay quấn tơ), trên ngón tay chính là kình của ưng trảo nhiếp nã, hơn nữa Vương Siêu vận lực, cánh tay thông bối, vừa vươn ra đã giống như là đòn gánh, dài phi thường, không ngờ lại vượt quá cả cự ly tấn công hiệu quả.
Hắn và Nghiêm Nguyên Nghi vốn ngồi trên sa lông cách nhau hơn một thước, vừa hay ở ngoài cự ly tấn công hiệu quả, đây cúng là cự ly chỗ ngồi mà Hồng môn dày công thiết kế, để phòng bị khi hai người trở mặt động thủ thì họ có thể kịp thời ngăn cản.
Nhưng Vương Siêu vừa tung trảo, thân thể lại không hề rời khỏi vị trí, nhưng cánh tay lại vươn dài ra, cánh tay kia thì hơi co lại, giống như là thoáng một cái đã dồn độ dài của hai cánh tay vào một cánh tay, tiến hành tấn công chớp nhoáng trong cự ly siêu thường.
Loại công phu này, thực sự khiến người người ta thấy mà cảm thán không thôi. Đây cũng là kỹ xảo vận lực cao nhất của thông bối quyền, xương của hai cánh tay vận thông bối bộ, trượt dài ra, ở ngoài cự ly tấn công, đột nhiên giết tới, đánh cho người ta không kịp đề phòng.
Nghiêm Nguyên Nghi cũng dồn hết toàn bộ tinh thần để phòng bị Vương Siêu. Tinh, khí, thần, thế của cô ta đều được nâng lên cao tới cực điểm.
Phong bị thì phong bị, nhưng Nghiêm Nguyên Nghi cũng không ngờ thế đến của Vương Siêu lại quỷ dị như vậy, lời nói vừa rồi của Vương Siêu tuy ôn nhu không gì sánh được, nhưng khi hạ thủ thì lại độc ác vô cùng, giống như là trực tiếp muốn xé tan người ta. Không ngờ tung ra một cỗ ý cảnh yêu càng nhiều thì hận càng sâu, âm dương đan xen, thiện ác lưỡng phân.
Ôn nhu đến mức rúng đậm tâm can người ta, nhưng thủ loại lại độc ác khiến người ta phải run sợ.
Hai loại ý cảnh tiệt nhiên bất đồng này, trực tiếp xuất hiện ở trên người Vương Siêu, sự tương phản to lớn này khiến Nghiêm Nguyên Nghi có chút không kịp hồi thần, cảm giác hô hấp của mình như tắc nghẽn.
Có điều cô ta vừa rồi đột nhiên giữ vững lòng tin của mình, cả trạng thái tinh thần đều ngưng thành một khối, tạo ra trạng thái không linh, cảm giác mẫn duệ cơ hồ đã đạt tới mức cự hạn mà trước giờ bản thân chưa từng có. Cô ta thậm chí còn tin rằng, chỉ cần mình tránh được sát thủ này của Vương Siêu, cho cô ta thời gian, cô ta sẽ chắn chắn có thể một lần nữa đột phá, tiến vào trong cảnh giới quyền pháp vô cùng kỳ diệu mà bản thân luôn chờ mong.
Không chỉ bản thân cô ta cho rằng như vậy, ngay cả Vương Siêu cũng thấy rằng như vậy.
Hôm nay, Vương Siêu luân phiên đả kích khí thế của Nghiêm Nguyên Nghi, lúc buông lúc thắt. Sau cùng lại bức cô ta vào tuyệt cảnh phải tỏ thái độ. Dưới áp lực to lớn như vậy, năm lần bảy lượt bị đả kích, nếu đổi thành bất kỳ một đối thủ nào khác, e rằng tinh thần đều đã sớm sụp đổ từ lâu rồi, nhưng Nghiêm Nguyên Nghi sau cùng vẫn có thể chống đỡ được, lấy tính cách "thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành" ra để chống đỡ áp lực tâm lý khổng lồ này, và không tiếc đắc tội với cả Hồng môn, tỏ rõ thái độ không khuất phục trước Vương Siêu của mình.
Với tính tình và sự kiên cường này của Nghiêm Nguyên Nghi, tuy là địch nhân nhưng vào lúc cô ta đưa ra quyết định cuối cùng, trong lòng Vương Siêu cũng không nhịn được mà sinh ra một tia hân thưởng với cô gái này. Cho nên trong lời nói của hắn đã lộ ra sự ôn nhu và khen ngợi.
Có điều khen ngợi thì khen ngợi, ôn nhu thì ôn nhu, nhưng khi hạ thủ, Vương Siêu lại không chút mềm lòng, hơn nữa so với bình thường thì còn tàn nhẫn quyết đoán hơn nhiều.
Người giống như hắn, đã nói là muốn giết ai thì tuyệt đối sẽ không rụt rè, sợ đông sợ tây, cho dù là chủ tịch của một nước, được bảo hộ trong thiên quân vạn mã, Vương Siêu cũng sẽ dùng tất cả các biện pháp, dùng tất cả các lực lượng và thủ đoạn để giết chết người đó! Có điều nếu như lần này Nghiêm Nguyên Nghi có thể thoát được sát thủ của Vương Siêu, vậy thì hắn sẽ chân chính coi cô gái có tính cách kiên cường này là đối thủ, giống như là đối với thủ lĩnh GOD vậy.
Đúng như hắn đã nói, "hôm nay chỉ cần Nghiêm Nguyên Nghi cô không chết, tôi sẽ cho cô thời gian, để cô chân chính đứng trước mặt tôi."
Câu nói này về ý tứ cũng rất vi diệu và đầy ý vị xâu xa, Nghiêm Nguyên Nghi cũng nghe ra rằng: "Thì ra hắn từ trước đến giờ chưa từng coi mình là đối thủ thực sự."
"Ta chỉ cần hôm nay không chết, sớm muộn gì cũng có một ngày khiến Vương Siêu ngươi phải chiến đấu với ta một trận, xem xem trên thế giới này, ai mới là đệ nhất thiên hạ chân chính!"
Trong lòng Nghiêm Nguyên Nghi dâng lên lòng tin vô cùng vô tận.
Bùm! Tay cô ta nhấc lên, dùng quyền đánh ra, trực tiếp đón đỡ một trảo của Vương Siêu, một quyền này, đánh vào huyệt Lao Cung ở giữa lòng bàn tay của Vương Siêu.
Nghiêm Nguyên Nghi đối diện với một trảo hung ác của Vương Siêu, không hề sợ hãi móng tay sắc bén như lưỡi dao, cổ tay quỷ bí như rắn, cánh tay nặng nề như báng súng thép của hắn, mà không ngờ lại còn trực tiếp dùng một thức "Hỏa trung thủ lật" (lấy hạ dẻ trong lò sửa) trong Nga Mi truy phong đoản đả, lấy nhanh đánh nhanh, ngạnh phá trảo của Vương Siêu.
Xuất thủ như gió, nhanh như tia chớp, như sao băng đuổi trăng, một quyền này của Nghiêm Nguyên Nghi, bất kể là lực lượng, hay là tốc độ, hay là khí thế, hay là đả pháp đều hoàn toàn khác hẳn với trước kia.
Đổi lại là trước kia, cô ta tuyệt đối không có được cỗ dũng khí này, dám đánh thẳng vào trung tâm trảo của Vương Siêu.
Một thức "hỏa trung thủ lật" của Nga Mi truy phong đoản đả này thực sự là giống như cái tên của nó, đạt tới vận vị độc đáo của hỏa trung thủ lật.
Trảo của Vương Siêu ngươi đánh tới, giống như núi lửa phun trào, lửa đỏ bay loạn, khí thế bừng bừng, trời sập đất nứt, bất kỳ ai thấy cũng phải sợ hãi. Nhưng ta lại không sợ, ta nghênh đón thế lực của ngươi, nhưng lại không liều mạng mà là hỏa trung thủ lật, trong thiên quân vạn mã, lấy thủ cấp của tướng quân.
"Ồ? Giỏi!"
Nghiêm Nguyên Nghi biến hóa trong chớp mắt, không tránh không né, vượt qua khó khăn mà xông lên, đánh thẳng vào huyệt Lao Cung của trảo, Vương Siêu trong lòng không nhịn được mà khen một tiếng.
Cánh tay của hắn đột nhiên cuộn lại, cổ tay thu hồi, cả thân thể giống như bị tay đột nhiên kéo giật lại rồi bắn ra, chưởng tâm mượn lực thân thể, đột nhiên hướng ra ngoài, cũng không tránh không né, trực tiếp đập vào đoản đả tiêm quyền của hỏa trung thủ lật của Nghiêm Nguyên Nghi.
Lòng bàn tay của Vương Siêu vừa đưa ra, thịt ở lòng bàn tay lồi ra, lập tức cứng rắn như thép, biến thành màu xanh đen, giống như là giữa lòng bàn tay đột nhiên có thêm một quả trứng gà lớn bằng thép, đây chính là Mãn nguyên ấn phát kình trong Tâm ấn quyền.
Ầm vang giống như đánh vào da thuộc.
Tiêm quyền của Nghiêm Nguyên Nghi đánh vào quả trứng thép lồi lên ở lòng bàn tay của Vương Siêu, phát ra tiếng trầm muộn giống như là chùy gỗ đánh lên da thuộc, khiến tai người ta nghe thấy phải khó chịu không thôi.
"Đại thủ ấn của hắn không ngờ đã luyện tới mức xuất thần nhập hóa như thế này rồi!"
Một quyền này của Nghiêm Nguyên Nghi tuy đánh trúng lòng bàn tay của Vương Siêu, nhưng cô ta lại không ngờ rằng, quyền ấn của đối phương đã đạt tới mức độ rắn như kim cương, toàn thân trên dưới đều không có một kẽ hở, hỏa trung thủ lật không thu được bất kỳ hiệu quả nào. Ngược lại cổ tay của bản thân cô ta còn bị lực trùng kích kịch liệt khiến cho tê rần, khí huyết không thông.
Lợi dụng sơ hở này, cổ tay Vương Siêu lại vươn ra, lật ngược nắm lấy cổ tay của Nghiêm Nguyên Nghi. Một cái nắm mang theo động tác xé này, nếu như nắm trúng thì khẳng định là cổ tay sẽ bị nghiền nát, cổ tay trong suốt như ngọc này lập tức thành một túi thịt nát.
Nghiêm Nguyên Nghi lập tức rụt tay lại, tay kia dựng lên, vê thành hạc thủ, dùng thủ pháp cắt mạch của Thiết tỏa hoành giang đánh vào đốt khớp xương ở khuỷu của Vương Siêu.
Khuỷu tay của Vương Siêu lật ngược, đột nhiên vòng một cái, vẽ ra một vòng cung như đường pa-ra-bôn, nhẹ nhàng đâm về phía tim của Nghiêm Nguyên Nghi.
Cánh tay đã thu lại của Nghiêm Nguyên Nghi sớm đã bảo vệ trước ngực, đợi khi khuỷu tay Vương Siêu đánh tới ngực thì lại hoành quyền đánh vào khớp khuỷu tay của hắn.
Nào ngờ rằng khuỷu tay của Vương Siêu lại xoay tròn, cánh tay bắn ra, trực tiếp dùng một chiêu Thái Cực đơn tiên đánh về phía vai của Nghiêm Nguyên Nghi. Một chiêu khuỷu tay biến thanh đơn tiên này đánh ra rất tùy ý nhẹ nhàng, không hề có một dấu hiệu báo trước nào, giống như là từ trong không trung đột nhiên hiện ra vậy. Trong cảm giác của Nghiêm Nguyên Nghi, mấy lần biến hóa này của Vương Siêu giống như là sao sáng chói mắt trên trời, rất khó đoán biết, cho tới một chiêu đơn tiên cuối cùng mới chân chính lộ ra uy thế của nó, giống như thiên thần ném thiên thạch, một cỗ kình phong khiến người ta phải ngạt thở nổ tung, lỗ tai đau rát, quanh người hoàn toàn bị rung động. Không khí xung quanh giống như biển gầm nổi sóng, chỗ nào cũng là dòng nước chảy xiết, căn bản khó mà bình ổn được thân hình.
Thân thể của Nghiêm Nguyên Nghi vốn luôn rất vững, cho dù là trâu cũng không húc đổ nổi, gió có lớn hơn nữa cũng không thổi lung lay được cô ta, nhưng kình phong đơn tiên đột nhiên hiện ra của Vương Siêu lại khiến cô ta cảm thấy thân hình của mình đang dao động.
Vào lúc này, cô ta lập tức cảm thấy được sự nguy hiểm mãnh liệt, bằng vào kinh nghiệm lâm địch thân kinh bách chiến và trạng thái tinh thần vừa đột phá áp lực của mình, Nghiêm Nguyên Nghi vội vàng lui bước, chân xoải ra một bước, vai lật ra ngoài, giống như tiên hạc tung cách, khó lắm mới tránh được một kích đơn tiên khiến vai của phải nát bấy này.
Roẹt!
Một mảng áo to bị xé rách, Nghiêm Nguyên Nghi đồng thời cảm thấy đầu vai đau đứt nóng rát.
Không cần nhìn cô ta cũng biết, mình tuy né được đơn tiên quét đánh, nhưng sau khi đơn tiên đập một cái, biến hóa tiếp theo là kéo ngang thì lại không né được, bỉ bàn tay của quét qua vai, mang theo một mảng áo của mình, đồng thời da cũng bị xé rách.
Có điều khiến cô ta cảm thấy may mắn là lần này mình vẫn né được, chỉ bị thương ở da, không bị thương tới xương và cơ bắp, nếu không lực chiến đấu sẽ yếu đi, vậy thì hôm nay cô ta chắc chắn sẽ phải chết tại đây.
Một quyền đầu giống như con thoi, ba rẽ bốn ngoặt, đột nhiên bạo kích, trực tiếp nện vào lưng của Vương Siêu. Sự mãnh liệt, nhanh mạnh của quyền thế khiến người ta phải cảm thán không thôi.
Thái tổ trưởng quyền bí thủ, thất tinh thế, thần quyền thế!
Triệu Quang Vinh đã động rồi, tuyệt đỉnh cao thủ mất trí nhớ đã lâu này cuối cùng cũng xuất thủ tấn công Vương Siêu.
Nghiêm Nguyên Nghi vừa cùng Vương Siêu giao thủ, ngươi qua ta lại, nhanh tới mức mắt còn không kịp chớp. Triệu Quang Vinh ở bên cạnh, cũng phát huy ra thực lực của cao thủ tuyệt đỉnh, cảm thấy Nghiêm Nguyên Nghi gặp nguy hiểm, vào lúc nghìn cân treo sợi tóc đột nhiên đánh ra thần quyền, vây Ngụy cứu Triệu, đánh vào lưng của Vương Siêu, giảm bớt áp lực cho Nghiêm Nguyên Nghi.
Với sự mẫn cảm hiện tại Vương Siêu, toàn thân trên dưới không chỗ nào là như không có mắt, trên tới trời, dưới xuống đất, bốn phương tám hướng không chỗ nào là không phát giác ra, đánh trước mặt hay đánh sau lưng đối với hắn mà nói thì chẳng khác gì nhau, ở trước mặt hắn thì không có gì được coi là đánh lén cả.
Không có sự đánh lén nào mà hắn không cảm thấy được.
Cho nên đối với một quyền này của Triệu Quang Vinh, Vương Siêu ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, hông vặn một cái, chân hướng về phía trước, thân thể mạnh mẽ lùi ra sau, hai cánh tay nhô ra, giống như dao cầu, hợp ở giữa, vừa hay tiếp được một kích thần quyền của Triệu Quang Vinh.
Đây là một thức "khai đao trát thảo" (vung đao cắt cỏ) lăng lệ trong Bát quái chưởng, khi Vương Siêu xoay lưng lại, chính là muốn dùng một chiêu này để phế bỏ triệt để cánh tay của Triệu Quang Vinh.
Vương Siêu mấy lần động thủ, chiêu nào chiêu nấy nếu không lấy mạng người ta, thì cũng là muốn đoạn cân toái cốt, tàn nhẫn ngoan độc không thương xót.
Có điều đây cũng là điều mà hắn phải làm, đã muốn giết Nghiêm Nguyên Nghi ngay trong đại sảnh Hồng môn, vậy thì khẳng định là phải tốc chiến tốc quyết, dùng thế sét đánh không kịp bưng tay, nếu không càng kéo dài thời gian thì bản thân hắn càng gặp nguy hiểm.
Kết quả tốt nhất chính là trong tam chiêu lưỡng thức giết chết Nghiêm Nguyên Nghi, sau đó ung dung mà đi. Với thân pháp của hắn, nếu muốn đi, trong đám người của Hồng môn có mặt ở đây không có ai có thể cản được, thậm chí ngay cả chéo áo của hắn cũng không ai có thể không chạm tới được. Cho dù là súng của Trình sơn Minh cũng vô dụng, vả lại, Trình Sơn Minh cũng không nhất định sẽ động súng hạ sát thủ với Vương Siêu.
Có điều Nghiêm Nguyên Nghi, Triệu Sơn Minh hai cao thủ này liên hợp cũng không hề dễ đối phó. Cho dù với thực lực hiện tại của Vương Siêu, lập thế bất bại thì khẳng định là có thể, nhưng muốn giết chết hai người này thì e rằng phải xem vào cơ biến lâm trường như thế nào. Huống chi còn có đôi phu thê song tu Bão đan Tạ Phiên Phiên và Kỷ Phù Trần ở bên cạnh.
Tuy nói đôi phu thê này là song tu Bão đan, cũng chẳng khác nào là "giả đan". Nhưng thể lực, lực lượng và tốc độ của họ cũng không thể coi thường.
Vương Siêu hiện tại dùng một chiêu "khai đao trát thảo" chùm lấy cánh tay Triệu Quang Minh, còn có rất nhiều hậu chiên nối tiếp nhau, chỉ cần Triệu Quang Vinh ứng phó không tốt, cho dù hắn có lợi hại hơn đi chăng nữa cũng phải táng mạng tại đương trường.
Tuy Triệu Quang Vinh là cao thủ cấp bậc Đan kình, nhưng Vương Siêu lại chính là cao thủ đệ nhất thiên hạ.
"Hây!"
Thần quyền thế của Triệu Quang vị bị hai cánh tay như dao cầu của Vương Siêu kẹp lấy, đột nhiên thổ khí quát lớn, dưới chân đá ra hai cước, tay còn lại phản quyền, miết ra quyền ấn sơn hình.
Quyền ấn giống như chữ sơn (núi 山) này vừa miết ra, Triệu Quang Vinh cũng đột nhiên đánh ra ba quyền liên tục.
Ba quyền này vừa phát động, quyền ý trào dâng, giống như ở bình địa đột nhiên nhô lên ba toàn núi cao muốn chọc thủng trời xanh, quyền kình rít lên nối liền không dứt.
"Ngũ bộ hoạt Hoa Sơn!"
Sát chiêu lăng lệ nhất trong Thái Tổ trường quyền.
Đây là "Ngũ bộ đoạt Hoa Sơn" trong Thái Tổ trường quyền, giống như "Hỏa lý tài liên" trong Thông bối triệt quyền của thủ lĩnh GOD, đã không thuộc quyền của nhân gian mà là quyền của tiên nhân.
Tương truyền năm đó Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn xin Trần Truyền lão tổ dạy cho mình đạo trường sinh và võ thuật. Trần Truyền lão tổ đã làm mẫu quyền pháp, dùng cả toàn Hoa Sơn làm vật cược, cùng Tống Thái Tổ đánh một ván cờ, khi đang chiến đấu trên bàn cờ, đột nhiên đi năm bước, dùng sát thủ lăng lệ trảm sát Tống Thái Tổ, thắng cả tòa Hoa Sơn.
Sau khi Tống Thái Tổ quay về, đem toàn bộ ý cảnh dung nhập vào quyền pháp, thế nên trong Thái Tổ Trường quyền mới có một chiêu "Ngũ bộ đoạt Hoa Sơn" kinh thiên động địa này.
Thiên hạ là của ngươi, Hoa Sơn là của ta.
Ngũ bộ đoạt Hoa Sơn chính là chiêu pháp của tiên nhân.
Triệu Quang Vinh đột ngột đánh ra lưỡng bộ tam quyền, thực sự giống như đỉnh núi Hoa Sơn chọc thủng trời xanh, cho dù là Vương Siêu có nhíu chặt mày, tựa hồ như vẫn có cảm giác khó có thể khống chế được cục diện.
Không phải là hắn không đỡ được một chiêu Ngũ bộ đoạt Hoa Sơn này, mà là một chiêu này của Triệu Quang Vinh vừa đánh ra, hắn đã không thể trong thoáng chốc đánh bị thương hoặc là đánh chết Triệu Quang Vinh nữa rồi.
Hơn nữa lúc này Nghiêm Nguyên Nghi cũng đã kịp điều chỉnh lại được, thân thể lao lên trước, giáp kích về phía hắn. Quyền tuy chưa động, nhưng Vương Siêu cảm thấy quyền ý của đối phương đã bay lượn trên dưới, tập trung vào rất nhiều chỗ yếu hại trên thân mình.
Đồng nhân đả huyệt thủ của Nghiêm Nguyên Nghi tinh diệu tuyệt luân, hiện tại nắm được cơ hội, lập tức kéo người lại, coi Vương Siêu là đồng nhân để đả kích.
"Hô!"
Vào lúc khẩn yếu quan đầu này, Vương Siêu rốt cục cũng tung ra đòn sát thủ của mình.
Miệng hắn há ra, một âm tiết trực tiếp được phun ra, một chữ "hô" này vừa thoát ra khỏi miệng, giống như khiến tai người ta cảm thấy một cỗ thanh âm nằng nề như núi, óc trong đầu bị thanh âm làm cho chấn động. Tần xuất của cỗ thanh âm này ép cho đầu người ta nặng nề giống như muốn nôn mửa. Đồng thời có một cỗ khí huyết khí nhộn nhạo trào ra.
Một âm tiết "hô" này của Vương Siêu được phun ra, không những thanh âm quái dị, nặng nề, có khí huyết tinh đậm đặc mà lượng khí tức được phun ra cũng lớn vô cùng.
Một tiếng này là ngũ tạng, đặc biệt là lực phổi, lực ruột, lực cổ họng, lực lưỡi của hắn trong nhất thời toàn bộ bạo phát ra hết, huyệt dịch trong cơ thể dâng trào kịch liệt, một lượng lớn nhiệt khí trong cơ thể bốc hơi, theo một chữ "hô" này mà phun ra, một luồng khí trắng đậm đặc đến mức cô đọng ở trong miệng giống như phi kiếm đột nhiên bay ra, đâm thẳng vào mi tâm của Triệu Quang Vinh.
Khi thiếu niên họ Vũ Văn đánh Bát Quái chưởng, vận dụng nội bộ toàn thân, phun khí kịch liệt, lúc đánh tới cuối cùng, trong mũi có hai luồng hơi nước màu trắng, huýt dài liên tục, phi thường chấn động.
Nhưng một chiêu phun chữ này hiện tại của Vương Siêu, bách khí theo miệng bay ra so với Vũ Văn thì có thể nói là đậm đặc, cô đọng, nhanh chóng hơn cả trăm lần, thực sự giống như một số kiếm tiên cổ đại mà tư liệu lịch sử và tiểu thuyết miêu tả, khi miệng há ra, bạch quang lóe lên, đầu của địch nhân đã rơi xuống đất.
Thể lực, thủ đoạn hiện tại của Vương Siêu kỳ thực đã giống như tiên nhân thời cổ đại. Hiện tại chân ngôn chữ "hô" này, dùng lực của nội tạng, phổi, cổ họng, huyết dịch sôi sục, chấn nhiếp tâm thần người ta, trong mấy bước phun khí giết người, chính là nguyên hình miệng phun bạch quang giết người của kiếm tiên thời cổ đại. Loại thủ đoạn này cũng chỉ có hạng cao thủ đệ nhất thiên hạ như hắn mới có thể sử dụng ra được mà thôi