Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 403: Chương 403: Màn sôi động trước đại hội Võ đạo




"Ngài muốn tiếp kiến Vương Siêu?"

Liêu Tuấn Hoa vừa nghe thấy lão già nói muốn tiếp kiến Vương Siêu, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt biến thành có một tia kỳ quái, nhưng lại vô cùng lo lắng, tựa hồ đang nghĩ tới điểm gì đó không tốt, tim hắn không ngờ lại đập bình bịch.

"Ta đã từng tiếp kiến Tư Đồ Mỹ Đường, vào những năm chín mươi, chẳng phải cũng từng tiếp kiến cái tên gì đó của xã đoàn Hồng môn gì đó sao? Chuyện này cũng không phải là chưa có tiền lệ. Cậu kinh ngạc như vậy làm gì? Vừa rồi nghe những gì cậu đã nói, tên Vương Siêu này trong một số bang hội xã đoàn của người Hoa tại hải ngoại cũng là một người rất có ảnh hưởng, chúng ta phải thống nhất chiến tuyến, chẳng phải đoàn kết tất cả là có thể có lực lượng đoàn kết sao? Còn chuyện đấu đá giữa hắn và Nguyên Nghi, tạm thời gạt sang một bên đi." Lão già giống như là đang nhớ lại một số chuyện.

"Nhưng, Nguyên Nghi sợ rằng đã xảy ra chuyện rồi, ngài muốn tiếp kiến Vương Siêu, e rằng hắn sẽ không chịu về nước..." Liêu Tuấn Hoa trong lòng tất nhiên là biết sáng tỏ mọi chuyện.

"Nguyên Nghi xảy ra chuyện ư? Có tin tức chính xác chưa?" Lão già nhíu mày hỏi.

"Chưa có tin tức chính xác, nhưng con người của Vương Siêu này, tuổi còn trẻ, nhưng đã làm thủ lĩnh của xã đoàn, tâm ngoan thủ lạt... Trong một số trường hợp tỷ võ, cao thủ chết trong tay hắn nhiều như cá diếc qua sông. Nguyên Nghi cũng là cao thủ, lại quyết tâm muốn làm kẻ địch với Vương Siêu, Vương Siêu có chín mươi phần trăm khả năng là sẽ không tha cho cô ta." Liêu Tuấn Hoa phân tích tình huống mà mình biết.

Chuyện Vương Siêu bắt Nghiêm Nguyên Nghi đi cho dù là người trong Hồng môn có mặt ở đó cũng không xác định được là Nghiêm Nguyên Nghi rốt cuộc còn sống hay đã chết. Liêu Tuấn Hoa tất nhiên cũng không xác định được. Có điều, căn cứ vào tình huống của những cao thủ lúc xưa đã chết trong tay Vương Siêu mà nói, tất cả mọi thứ đều thấy mà phát hoảng, khiến Liêu Tuấn Hoa cho rằng khả năng Nghiêm Nguyên Nghi còn sống là rất không khả quan.

Có điều, trong lòng hắn vẫn còn có một tia hi vọng, bởi vì con người của Vương Siêu căn bản là không hay hạ sát thủ với nữ nhân. Có điều Nghiêm Nguyên Nghi nếu xét trên ý nghĩa nghiêm khắc thì cũng không được tính là nữ nhân bình thường, mà là một cao thủ tuyệt đỉnh cấp bậc Bão đan, là dạng nhân vật thần tiên nhất lưu. Loại địch nhân như thế này, không giết thì thực sự là quá kinh khủng.

Liêu Tuấn Hoa không cho rằng Vương Siêu sẽ bỏ qua cơ hội để tiêu diệt địch nhân này. Nếu không, đó chẳng khác nào gieo xuống một mầm họa lớn. Bất kỳ một đầu não của xã đoàn nào cũng sẽ không làm ra loại chuyện này. Tuy giết Nghiêm Nguyên Nghi rồi thì khẳng định sẽ trở mặt với quốc nội, nhưng Đường môn trước giờ luôn ở hải ngoại, chẳng có quan hệ gì với quốc nội, cho nên cũng không cần thiết phải chú ý tới điều này.

Nói chung, sau khi nhận được tin tức, Liêu Tuấn Hoa đã vắt óc suy nghĩ, phân tích tình huống của Nghiêm Nguyên Nghi. Nhưng vẫn không thể đoán chính xác được cô ta còn sống hay đã chết.

"Cậu chưa nhận được tin tức chính xác sao? Thế thì việc này quả thật khiến cho người ta phải lo lắng. Nguyên Nghi tuy có lúc rất tùy hứng, không giảng quy củ, luôn khiến cho gà bay chó sủa, nhưng thế hệ già chúng ta cũng chỉ cười cười, coi như là trẻ con tùy hứng đùa giỡn mà thôi. Ta còn nhớ, năm đó khi Nguyên Nghi còn nhỏ, lúc đó, ở Trung Nam Hải chơi trò trốn tìm với một số cảnh vệ, trong nháy mắt đã không không thấy nó đâu. Những cảnh vệ thân thủ xuất sắc đó cũng không thể tìm thấy bóng dáng của nó. Sau cùng là nó tự mình từ trên cây bò xuống, thực sự là so với mèo còn nhanh hơn.. Những chuyện nghịch ngợm này của Nguyên Nhi có rất nhiều... Nếu quả thực nó đã xảy ra chuyện, ài..."

Lão già vừa nói vừa nhớ lại chuyện xưa, căn bản không hề giống như một nhân vật quyền cao chức trọng khiến Liêu Tuấn Hoa phải cung cung kính kính đứng bên cạnh, mà giống như một lão đầu thập cổ lai hi bình thường, đáng nhớ lại những chuyện nghịch ngợm khi xưa của các cháu.

Nguy cơ lần này của Liêu Tuấn Hoa, trên hình thức vốn là vô cùng nghiêm trọng. Trường đấu tranh này vô cùng kịch tính, có thể nói như là như lưỡi lê thấy máu, nhưng trong lời nói của lão già lại giống như là mâu thuẫn trong nhà. Tuy giọng nói có chút mệt mỏi, nhưng lại tràn đầy một cỗ ôn tình. Căn bản không hề có vẻ của một cuộc đấu tranh tàn khốc và hung hiểm.

"Đã không xác định được tin tức thì ta càng cần phải tiếp kiến tên Vương Siêu này một lần. Có điều, cậu nói xem, tên Vương Siêu này không ngờ lại lo lắng cho sự an toàn của thân nhân mình, dạng nhận thức này cũng quá buồn cười phải không? Hắn coi quốc gia là bái đường khẩu giữa các bang hội chắc? Có điều chuyện này trong lúc cậu chủ trì công tác, tôi vẫn có thể tạm áp chế xuống được, sau khi công tác của cậu kết thúc, thì phải trông vào thành tích và năng lực của cậu, Lão Nghiêm muốn phát điên, phía Lý gia cũng có mâu thuẫn, trong lòng tôi cũng không dễ chịu... Thế này đi, cậu tới nói với tên Vương Siêu đó, bảo hắn tới nói chuyện với tôi. Mấy ngày nay, cậu chủ trì công tác, cho tới khi đại hội Võ thuật gì đó kết túc, công tác mỗi ngày đều phải thành thực hồi báo lại cho tôi."

Lão già tổng kết lại với Liêu Tuấn Hoa.

"Vâng. Được ạ."

Liêu Tuấn Hoa nghe được những lời nói này của lão già, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Những ngày này, hắn dùng hết sức trâu sức ngựa, vận dụng các mối quan hệ, lại thêm có một số tin tức rằng quân phương nước Mỹ, quân phương nước Nga đều bí mật thâm nhập vào đại hội Võ đạo, cuối cùng khiến bên trên coi trọng công tác của hắn hơn. Hiện tại lão già này cùng hắn tiến hành đàm thoại, tuy nói rất dài, kéo theo rất nhiều chuyện nhà, nhưng điểm hạch tâm quan trọng trong đó rất rõ ràng, chính là muốn mình hiện tại đừng có tư tưởng báo thù, hãy nhẹ nhàng mà ra trận, nỗ lực chủ trì tốt công tác lần này.

Liêu Tuấn Hoa biết rằng, địa vị của lão già này so với phụ thân của Lý Dương thì cao hơn một chút, hôm nay tìm mình đàm thoại, khẳng định là bên trên đã nhận được tin tức đại thể.

"Là nên liên hệ với Vương Siêu ư?" Liêu Tuấn Hoa thở dài một hơi: "Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.. Lần này sự tham gia của quân phương nước Mỹ và nước Nga quả thực là quá đúng lúc, nếu không, cũng không thể dẫn tới sự coi trọng của bên trên. Ài, Vương Siêu à Vương Siêu... Tôi tự mình tới Nam Dương một chuyến vậy, nếu không thì không mời được vị đại thần như anh."

Liêu Tuấn Hoa cuối cùng cũng tạm thời ổn định được cục diện, quyết định tới Nam Dương tìm Vương Siêu, mời vị đại thân này về nước. Càng quan trọng hơn là tiện thể làm rõ tình huống sinh tử của Nghiêm Nguyên Nghi.

"May mà mình nghe theo cái tên đạo sĩ Ngô Tuyền Nam này, không đi tìm Vương Siêu ngay mà ổn định trận tuyến trước. Tới hiện tại cuối cùng cũng đợi được cơ hội tới rồi." Liêu Tuấn Hoa nhớ lại, cảm thấy rất thấm thía đối với lời nói của tên đạo sĩ Ngô Tuyền Nam ấy. Tin tức bí mật về sự gia nhập của quân phương nước Mỹ, nước Nga vào đại hội Võ đạo đối với hắn mà nói đích xác là một cơ hội tốt, công tác của hắn càng lúc càng được trọng thị, địa vị tạm thời càng ổn định hơn, đợi tới khi đại hội Võ đạo kết thúc, thế lực ngầm toàn thế giới thanh tẩy thành công, năng lực của hắn cũng được khẳng định, còn không nói chắc được sẽ như thế nào.

Có điều khi Liêu Tuấn Hoa quay về văn phòng của mình, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, an bài bí mất tới Indonesia gặp mặt Vương Siêu một chuyến thì trong phòng làm việc của hắn lại có hai vị khách không mời mà đến.

Hai vị khách này tất nhiên là Vũ Vận Long và Lưu Mộc Bạch.

"Tuấn Hoa, Nguyên Nghi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi." Lưu Mộc Bạch vừa mở miệng đã hỏi trực tiếp luôn. Hắn và Nghiêm Nguyên Nghi trước giờ luôn là bạn tốt. Chủ yếu vì cả hai đều là cao thủ Đan kình, có thể giao lưu với nhau, hơn nữa hiện tại rõ ràng là vô cùng gắn bó với nhau, tuy hắn thuộc về sự quản lý của phụ thân Liêu Tuấn Hoa, nhưng Nghiêm Nguyên Nghi xảy ra chuyện, hắn cũng không nhịn được mà chạy tới hỏi Liêu Tuấn Hoa.

"Tôi hiện tại đang chuẩn bị tới Nam Dương tìm Vương Siêu để hỏi đây, các anh có muốn cùng đi không?" Liêu Tuấn Hoa hơi ngẩng đầu lên, hắn tuy rõ ràng cảm giác được áp lực của hai vị cao thủ Đan kình Lưu Mộc Bạch và Vũ Vận Long này, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.

"Nguyên Nghi lần này tới Hồng môn đàm phán, là do anh khéo tay hợp tác, giờ lại xảy ra chuyện như thế này, anh chẳng lẽ không phải chịu trách nhiệm sao?" Vũ Vận Long nói chuyện lại không có nhiều cố kỵ như Lưu Mộc Bạch, trực tiếp tiến tới một bước, lạnh lùng nhìn Liêu Tuấn Hoa.

Một bước này của hắn bước rất có trình độ, vừa tới mép cự ly đả kích hữu hiệu liền dừng lại, tạo cho Liêu Tuấn Hoa một loại áp lực vô cùng trầm trọng.

Vốn là, Nghiêm Nguyên Nghi, Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, Triệu Quang Vinh và Ôn Kiền Diệu, Kim Lộc của Đường môn Trung Đông, Đường môn Bắc Mỹ cùng với cao thủ Đan kình Irag Amat của Trung Đông liên kết thành một tiểu đoàn thể kiên cố, là đủ để chống lại đoàn thể của Đường Tử Trần và Vương Siêu.

Nhưng hiện tại, Irag Amat bị Vương Siêu đánh chết, Triệu Quang Vinh bị cũng bị Vương Siêu đánh chết, Nghiêm Nguyên Nghi bị Vương Siêu bắt đi, sinh tử chưa rõ. Hiện tại chỉ còn lại hai người Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch. Hai người họ giờ giống như hai con mèo thê thảm. Nghĩ tới chuyện này, Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch lại cảm thấy một nỗi bi thương dâng trào, vô cùng thê lương.

Sự liên hợp của năm vị cao thủ Đan Kình là một thế lực cường đại như thế nào?

Đại Đường Song Long của nước Mỹ, hai cao thủ Đan kình tung hoành hơn chục năm, chạy tới Châu Phi, chạy tới Trung Đông, đánh Irag, kiêu ngạo ở đại lục Bắc Mỹ, khống chế cục thế của Đông Nam Á, bất kế là lãnh tụ của xã đoàn thế lực ngầm nào cũng vô cùng căng thẳng, giống như có một thanh kiếm sắc treo lơ lửng trên đầu, chỉ sợ bị hai con rồng này ám sát, bắt óc. Uy phong lớn như vậy tuy cuối cùng vẫn bị Vương Siêu đánh chết, nhưng sự huy hoàng trước kia thì không ai thể chối cãi được.

Hai cao thủ Đan kình có thể tạo thành uy lực lớn như vậy, huống chi là sự liên hợp của năm cao thủ Đan kình.

Nhưng, năm cao thủ Đan kình lại vẫn bị thiệt hại mất ba người trong tay Vương Siêu.

"Vũ Vận Long, anh muốn động thủ ư?"

Liêu Tuấn Hoa thấy một bước này của Vũ Vận Long, thiêu đốt bức người, một cỗ sát khí ở trong lòng cũng xộc ra, hắn là người quyền cao chức trọng, bản thân cũng là một cao thủ, nào có bảo giờ phải chịu sự uy hiếp như thế này.

"Nghiêm Nguyên Nghi nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!" Ánh mắt của Vũ Vận Long rất lăng lệ, sát khí đằng đằng, không chút che giấu sự phẫn nộ ở trong lòng.

"Anh không tha cho tôi thì sao chứ." Liêu Tuấn Hoa ngẩng mặt lên, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh, "Có điều, Nghiêm Nguyên Nghi là do Vương Siêu động thủ mà, anh có thể không bỏ qua cho Vương Siêu không? Hi vọng anh cũng có thể ở trước mặt hắn nói như lời như vừa rồi."

"Anh!" Võ Vận Long nghe thấy câu này, ánh mắt tuy càng lúc càng lăng lệ, nhưng Liêu Tuấn Hoa lại cảm thấy rất rõ ràng rằng khí thế của vị cao thủ đại nội này đã yếu đi một chút.

Ý tứ trong câu nói này của Liêu Tuấn Hoa chính là Vũ Vân Long khinh yếu sợ mạnh. Chính xác, muốn Vũ Vận Long đi tìm Vương Siêu tính sổ, cho dù cho thêm vị đại nội đệ nhất bảo tiêu này thêm ba lá gan, hắn cũng sẽ không chịu đi chết một cách vô ích như vậy đâu.

Hắn và Lưu Mộc Bạch, Irag Amat ba người vây sát một mình Vương Siêu, đều bị Vương Siêu đánh chết một người, sau đó ung dung bỏ đi. Càng huống chi, hiện tại uy thế của Vương Siêu như mặt trời giữa trưa, cơ hồ đã ngồi trên bảo tọa cao thủ đệ nhất thiên hạ một cách vô cùng ổn định, bắt đầu bá nghiệp to lớn hùng bá thiên hạ

Bất kể là luận uy thế, hay là lực lượng, Vũ Vận Long đều không thể sánh bằng Vương Siêu.

Nếu như là trước đây, Vũ Vận Long tự kiềm chế là đại nội đệ nhất bảo tiêu, cao cao tại thượng, còn có thể chiếm được ưu thế tâm lý trên thanh uy, nhưng hiện tại vị đại nội đệ nhất bao tiêu như hắn đối diện với thanh danh cao thủ đệ nhất thiên hạ của Vương Siêu, ngay cả ưu thế tâm lý trên thanh uy cũng biến mất chẳng có sót lại chút nào.

Có thể nói, hắn hiện tại nếu như đi tìm Vương Siêu, e rằng so với trước kia còn phải chịu khổ nhiều hơn.

Thanh danh, địa vị của con người có lúc là một cỗ khí, khi địa vị, thanh danh của anh vẫn còn, sẽ có cỗ khí này chống đỡ, con người thậm chí vào lúc bệnh tình nguy kịch, đều có thể giữ được một hơi thở mà không chết. Nhưng một khi thanh danh, địa vị đều mất đi, cho dù là người cường tráng, cũng sẽ già yếu nhanh vô cùng.

Thanh danh, địa vị của Vũ Vận Long tuy chưa mất đi, nhưng loại ý niệm cao cao tại thượng trước kia lại bị đả kích rất mạnh.

Hắn đương nhiên không dám tìm Vương Siêu.

Từ phương diện này mà nói, cũng là vì đám người Lưu Mộc Bạch, Vũ Vân Long này đã lấy cô gái Nghiêm Nguyên Nghi kia làm hạch tâm.

Nghiêm Nguyên Nghi cho dù đối diện với dạng người cường đại như Vương Siêu, dù nhiều lần bị đả kích, sau cùng vẫn có thể đột phá chướng ngại của tâm linh, sản sinh ra tâm tư phải giết Vương Siêu bằng được, còn Vũ Vận Long khi đối mặt với dạng đối thủ cường đại này lại không có được loại tính tình này của Nghiêm Nguyên Nghi.

Không phải là tâm linh của Vũ Vận Long không đủ kiên định, cũng không phải là ý chí của cao thủ Bão đan này không kiên cường, chỉ là bởi vì Vương Siêu quá cường đại. Người này giống như là bầu trời cao cao tại thượng, lực lượng cường đại như sẵn sàng nghiền nát thành bột vụn bất kỳ sự tồn tại nào dám phản kháng hắn.

"Tôi sẽ ở trên đại hội Võ đạo, cùng Vương Siêu chân chính giao thủ một lần. Mộc Bạch, chúng ta đi!"

Vũ Vận Long biết hôm nay cũng quả thật là không thể làm gì được Liêu Tuấn Hoa, sau cùng đành ném lại một câu rồi quay người bỏ đi. Lưu Mộc Bạch thở dài một tiếng, bước theo sau.

"Lão Vũ, cậu muốn đi đâu vậy?" Lưu Mộc Bạch nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Vũ Vận Long, bước nhanh lên trước hỏi.

"Tới Di Hòa Viên, tìm người tạm thời có thể chống lại Vương Siêu. Tôi quả thật muốn hỏi kinh nghiệm từ hắn." Thì ra Vũ Vận Long là muốn tới Di Hoa Viên tìm thủ lĩnh GOD. Cho tới hiện tại, chỉ có người này là có thể giao thủ hai lần với Vương Siêu mà không chết.

Trên ghế đá dưới hàng liễu rủ của Di hòa Viên.

Thủ lĩnh GOD lông mi dài đang ngồi tĩnh tọa, bên cạnh hắn là thiếu nữ Lạc Tiểu Manh.

Lúc này, Lạc Tiểu Manh đang nhắm mắt mà đứng, cố sức thu liễm ý niệm của toàn thân, khi thân thể của cô ta đang đứng, giống như là cọc mà không phải cọc, không có bất kỳ kết cấu gì, nếu để Lâm Đình Phong nhìn thấy, khẳng định sẽ ra sức phê bình, bởi vì rất nhiều tư thế đứng của cô ta đã sai, đứng thành tứ bất tượng.

Có điều thủ lĩnh GOD lại không hề để ý đến tư thế của Lạc Tiểu Manh là sai hay là đúng, mà chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh như nước của cô bé này. Từ hô hấp của Lạc Tiểu Manh, hắn biết được rằng cô ta đã từ từ tiến vào được cảnh giới thâm trầm.

Quyền pháp mà hắn dậy Lạc Tiểu Manh, không hề có bất kỳ chiêu thức gì, mà là tĩnh, thu tâm. Đạt tới cảnh giới cực tĩnh, sau đó từ trong động mà sinh ra tĩnh.

"Cảnh giới cực tĩnh, giống như là cây cối trong ngày đông, lá cây đều rụng hết, thân cây khô héo, là một phiến tử tịch, không có bất kỳ sinh cơ nào. Khi đạt tới cảnh giới này thì có thể sinh tử tuần hoàn một cách tự nhiên, từ đó mà lục đục muốn động, giống như là ngày xuân đang tới vậy, trên cành cây khô héo sẽ tự nhiên đầm trồi nảy lộc. Chiêu thức của cô, chính là phải giống như sự đâm trồi nảy lộc của ngày xuân, sinh ra từ trong tử tịch. Đây mới là công phu thượng thừa của võ công, nếu một người dùng ý nghĩ để sử dụng chiêu thức, vậy thì sẽ không thu được kết quả tốt, chiếu thức là phải tự nhiên mà sinh ra, là cầu sống trong chết, không giết chết mình thì làm sao biết được sống lại sẽ như thế nào?"

Thủ lĩnh GOD chậm rãi nói.

Khi hắn đang dạy Lạc Tiểu Manh, bên bờ hồ đối diện xuất hiện một người, người này dáng rùa lưng hạc, bộ dạng trung niên, mặc một bộ đồ bình thường, không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.

Ông ta là Ba Lập Minh.

Ba Lập Minh có quan hệ rất rộng ở quốc nội, ở trong lao ngục ba mươi năm, dạy ra vô số đệ tử, trong đó có người là thương nhân lớn, có người là đại ca hắc đạo, thậm chí có lãnh đạo của võ cảnh, bộ đội. Hơn nữa ông không phải là dạng bị quốc gia chú ý giống như Vương Siêu, cho nên ông ta về nước rất dễ dàng, muốn đi thì đi, muốn về thì về.

Ông ta hiện tại cuối cùng cũng tới Bắc Kinh, hơn nữa còn tìm thấy thủ lĩnh GOD.

Đúng vào lúc Ba Lập Minh tới Bắc Kinh, tìm được thủ lĩnh GOD thì Liêu Tuấn Hoa cũng bắt đầu hành trình, bí mật tới Indonesia.

Có điều, sự thanh tịnh của Vương Siêu và Đường Tử Trần cũng đã đến hồi kết thúc. Lúc này, Nam Dương đang nổi lên một trường phong ba lớn. Phong ba này không phải giống như lần trước, Đường môn và quân chính phủ phát sinh xung đột vũ trang quy mô lớn, mà là tới từ thị trường hắc quyền địa hạ của Nam Dương.

"Sư phụ, mấy ngày gần đây, Hơn một trăm sân đấu hắc quyền dưới sự khống chế của Đường môn đột nhiên có một lượng lớn quyền thủ tràn vào, trận đấu nào cũng đông nghịt, sinh ý của chúng ta thịnh vượng vô cùng, thu nhập của mấy ngày nay gần bằng cả năm trước rồi."

Giữa trưa, Vương Siêu đang tản bộ bên bờ biển, nhìn sóng biển dạt dào, thần thái nhàn nhã. Hắn đã nhận được tin tức của Liêu Tuấn Hoa, có điều hắn không chuẩn bị gặp Liêu Tuấn Hoa, bởi vì Đường Tử Trần muốn tự mình đi gặp gã.

Có điều, hắn tuy không gặp Liêu Tuấn Hoa, nhưng Đàm Văn Đông lại đột nhiên chạy tới vào lúc hắn đang tản bộ.

"Ồ? Sân đấu hắc quyền địa hạ ư? Những thứ này đều do một số võ quán khống chế, Đường môn chúng ta trực tiếp ăn phần trăm. Nhưng chuyện này ngươi có kinh nghiệm hơn ta, tới hỏi ta làm gì?"

Vương Siêu rất lấy làm lạ, Đàm Văn Đông không ngờ lại đem mấy chuyện nhỏ này ra hỏi hắn.

Hắc quyền của Nam Dương, sân cách đấu địa hạ so với vùng duyên hải của quốc nội thì thịnh vượng hơn nhiều, bên trong tràn ngầm máu tanh và chém giết, thủ đoạn bạo lực cũng tàn khốc tới cực điểm, dã tính tàn khốc của con người ở nơi đây cũng được phát huy tới cực điểm.

Vương Siêu cũng biết rằng, sân đấu hắc quyền của Nam Dương rất phức tạp, hơn nữa số lượng cũng nhiều, chỉ chu vi của thành thị Jakarta thôi cũng có hơn trăm cái lớn nhỏ rồi. Khống chế quyền tràng có bang hội thổ địa của Indonesia, có quan viên chính phủ, có một số đầu não của quân phương chính phủ. Đường môn là lão đại của thế lực ngầm ở Indonesia, có địa bàn lớn nhất, quy mô cũng lớn nhất, mỗi năm cũng có lợi nhuận khổng lồ.

Có điều Vương Siêu trước giờ cũng chưa từng hỏi về chuyện này, cũng chưa từng tới những địa bàn đó.

Không chỉ hắn, cho dù là Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng, Sa Lượng ba quyền sư người Hoa có danh tiếng nhất ở Nam Dương cũng đều không tới địa bàn của hắc quyền.

Dẫu sao thì võ thuật gia không phải là cỗ máy giết người, cũng không phải là cách đấu gia. Võ thuật là bao gồm tu dưỡng tâm linh, kết tủa văn hóa, bồi dưỡng khí chất, khai phát học vấn trên nhiều phương diện về sinh mệnh lực của bản thân chứ không phải là đánh nhau, giết người một cách man rợ.

Mà sân đấu hắc quyền, ngoại trừ giết người, cách đấu ra thì cái gì cũng đều là giả dối, tất cả đều là luật rừng man rợ. Người thích ứng được thì sống sót, không thích ứng được thì tử vong. Tất nhiên những võ thuật đại sư này không thể đến đó rồi.

Còn một số vấn đề về quản lý sân đấu hắc quyền, Vương Siêu càng không cần phải quan tâm, tất cả đều giao cho Đàm Văn Đông đi xử lý. Con người của Đàm Văn Đông vốn chính là khởi nghiệp từ hắc bang ở quốc nội, có rất nhiều thủ đoạn quản lý, ở phương diện quản lý thì cường đại hơn Vương Siêu nhiều.

"Bởi vì sự tình không bình thường, rất có thể là có liên quan đến sư phụ, bởi vì, gần đây bên ngoài Jakarta, bên trong một địa bàn lớn nhất, xuất hiện rất nhiều người xem kỳ lạ, đồng thời, trong một số sân đấu hắc quyền của người bản địa Indonesia cũng có thêm rất nhiều quyền thủ cường hãn, đối kháng với sân đấu của chúng ta, đánh chết không ít người. Ngay cả một đồ đệ của Bạch Tuyền Di cũng xảy ra chuyện, bị người ta đánh cho gân cốt toàn thân gãy hết, trở thành phế nhân. Dạng quyền thủ cường hãn như thế này, con hoài nghi rất có thể là nhắm vào sư phụ mà tới?"

Đàm Văn Đông trầm tĩnh nói.

"Nhắm vào ta ư?"

Vương Siêu cười cười: "Chuyện của sân đấu hắc quyền các người, sao lại nhắm vào ta mà tới được? Ngươi phân tích cho ta nghe xem nào? Vả lại, Linh nhi đâu? Chẳng lẽ nó không đi xem náo nhiệt à?"

"Thứ nhất, căn cứ vào tin tức mà con nhận được, một số sân đấu hắc quyền của bang hội Indonesia bản địa đã mời được một số quyền thủ tới, rất có thể là tới từ trại huấn luyện hắc quyền lớn nhất, trại huấn luyện Siberia. Bởi vì lúc con ở quốc nội tổ chức Văn Đông hội, cũng từng tới tham quan một số đại hạ quyền tràng của Tam giác vàng, những cỗ máy sát nhân ở đó toàn bộ đều là người xuất thân từ trại huấn luyện Siberia, ai ai cũng cao to cường tráng, quyền pháp đơn giản mà hữu hiệu, đặc biệt là năng lực chịu đòn đặc biệt cường hãn. Rất rõ ràng, một nhóm quyền thủ lần này tới đây rất giống với những người đó.

Thứ hai, người trong giới hắc quyền lần này đã thông đồng với quân phương của nước Nga, đã xâm nhập vào đại hội Võ đạo. Mà sư phó người là một người mạnh nhất trong Võ đạo đại hội lần này, là cao thủ đệ nhất thiên hạ, bọn chúng không thể không thăm dò thực lực của người. Nhưng, bọn chúng đương nhiên không thể tới Đường môn của chúng ta gây chuyện, thế là chỉ đành phái một nhóm quyền thủ lợi hại tới, thông qua việc càn quét sân đấu hắc quyền của chúng ta để dụ người xuất thủ, ý đồ muốn nắm bắt được chính xác thực lực của người.

Thứ ba, vùng hắc quyền của bang hội bản xứ Indonesia và vùng hắc quyền do nhân viên quân chính khống chế đã bắn tiếng, lần này muốn càn quét quyền thủ của chúng ta. Không phải là muốn dụ sư phó ra thì là gì?

Thứ tư: Lần này người xem bên trong sân đấu hắc quyền có thêm rất nhiều nhân vật thần bí, có người Nga, có người Nhật Bản, cũng có người Hàn Quốc, thậm chí còn có người trong Hồng môn, và một số người thần bí của quốc nội. Rất có thể là đã nhận được một số tin tức, muốn xem giới hắc quyền thông qua việc hoành tảo sân đấu của chúng để bức sư phụ ra mặt như thế nào."

Đàm Văn Đông thoáng chốc đã phân tích ra bốn điểm một cách rõ ràng rành mạch.

"Càn quét sân đấu hắc quyền của chúng ta, bức ta xuất thủ ư?" Vương Siêu cảm thấy buồn cười: "Cao thủ Nam Dương của chúng ta nhiều như mây, dù có thể nào đi nữa thì cũng không đến lượt ta ra tay đâu."

"Đúng là vậy, có điều một số quyền thủ quả thật là rất lợi hại. Ngay cả đám người Bạch Tuyền Di, Sa Lượng, Diệp Hồng cũng đi rồi, bọn Lữu Lão Lộ cũng đi, sư tỷ cũng đã đi. Sư phụ người chẳng lẽ không muốn đi xem thử ư?" Đàm Văn Đông gật gật đầu.

"Ồ? Nếu là liên quan đến đại hội võ đạo, ta tới xem cũng tốt. Ngươi nói có rất nhiều nhân vật bí mật tới, ta cũng thực sự muốn xem xem đó là những nhân vật thần bí nào? Giới hắc quyền gì đó, trại huấn luyện Siberia gì đó? Dám tới đại bàn của Đường môn chúng ta gây rối nhằm bức ta phải xuất thủ ư? Thú vị, rất thú vị."

Vương Siêu gật gật đầu.

Hắn cũng không ngờ rằng, mình không đi tìm người khác, người khác lại tới cửa tìm mình. Hắn cũng biết rằng, mình tuy là ở trong giới võ thuật người Hoa, có danh xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng đám người ngoại quốc người ta lại chẳng để ý anh là ai. Vương Siêu lần này thực sự cũng muốn xem xem, giới hắc quyền gì đó, trại huấn luyện Siberia gì đó rốt cuộc là cái gì.

Chuyện đúng như những gì Đàm Văn Đông đã nói, đích xác là quân phương nước Nga, liện hợp với giới hắc quyền của trại huần luyện Siberia, lại thêm chính phủ Indonesia, tới càn quét địa bàn của Đường môn, muốn bức Vương Siêu xuất thủ, từ đó mà nắm bắt được thực lực của hắn.

Lúc này. trong một vườn chuối ở ngoại ô Jakarta.

Đây là một vườn chuối rất lớn, có cả hơn trăm mẫu, kéo dài liên miên, người ở bên trong căn bản là không đi được.

Có điều ở giữa vườn chuối này, xây dựng một kiến trúc rất lớn, hình mái vòm, tương tự như kiến trúc của các nhà thờ Hồi giáo, nhưng, từ bên trong lại phát ra tiếng gào thét bạo liệt và hưng phấn.

Bên ngoài tòa kiến trúc khổng lồ này đỗ đầy xe. Còn có không ít chiến sĩ thủ vệ cầm súng đạn, đội mũ sắt, mặc áo chống đạn, mặt mày bưu hãn.

Đây chính là sân cách đấu địa hạ lớn nhất thuộc quyền khống chế của Đường môn. Mỗi ngày đều có những trận cách đầu vô cùng đặc sắc, mỗi một quyền thủ đều muốn trở nên nổi bật, đều ở đây chém giết nhau, đồng thời, để một đám quan to, phú hào, tìm kích thích trên cảm quan.

Tại đây, mỗi ngày đều có người chết. Chết và sống, cách đấu tàn khốc, tiền bạc và sự kích thích là đề tài vĩnh hằng.

Vương Siêu từng muốn thủ tiêu những sâu đấu hắc quyền này, nhưng vì dự toán tài chính mà nó mang lại quá lớn, cũng gặp phải sự phản đối của bọn Shelley, bởi vì thủ tiêu những sân đấu hắc quyền này, tất sẽ mất đi một nguồn thu khổng lồ, Đường môn cũng phải nuôi sống rất nhiều miệng ăn, cũng phải bảo hộ lợi ích của người Hoa ở Indonesia, cần một lượng vũ trang lớn, kinh phí huấn luyện, không có khoản thu nhập kếch sù này, rất dễ lấy sẽ lầm vào tình tráng lấy trứng chọi đá.

Từ mỗi một phương diện mà nói, Vương Siêu ngoại trừ có võ lực như thần và uy vọng cao vợi ra, đối với việc tổ chức quản lý, lãnh đạo bang hội, dự toán kinh tế thì một khiếu cũng không thông.

Lúc này, trong sân này đang tiến hành một cuộc cách đấu kịch liệt.

Bước vào trong tòa kiến trung kiểu nhà thờ Hồi giáo này, đi xuyên qua một hàng lang dài thượt, trước mặt lập tức hiện ra một khoảng trống trải, giống như là rạp hát thời La Mã, chóp khung cao cao, đèn tỏa sáng ra bốn phía.

Chính giữa sân đấu là một bậc thềm bằng xi măng rất lớn, bên trên bậc thềm lấm tấm vết máu, có cả máu còn chưa khô, tỏa ra mùi tanh nồng nặc.

Mấy nghìn chỗ ngồi đặt san sát ở xung quanh sân, vừa nhìn lên đã cảm thấy vô cùng to lớn, lại có một số bình đài giống như là nơi để các quan lại thời La Mã cổ đại xem võ sĩ giác đấu thi đấu.

Ngoài ra, bên trên mấy ngàn chỗ ngồi này còn có mấy gian ghế lô hoa lệ, rõ ràng là một khán đài đơn độc.

Tất cả các bài trí đều có vẻ hào hoa của rạp hát lớn Paris, lại có máu tanh của sân giác đầu thời La Mã cổ đại, rõ ràng người kiến thiết sân hắc quyền địa hạ này cũng là một kiến trúc sư tài ba.

Lúc này, mấy ngàn chỗ ngồi đều chật cứng người ngồi xem hắc quyền bác đấu. Người bên trong mang đủ các loại màu da, có người Hoa, người Nhật Bản da vàng, có người da đen, người da trắng, người Indonesia bản địa, thậm chí còn có một số quan viên quân chính của Indonesia, cùng với những người đầu đội khăn trắng, hình như là người Ấn Độ.

Mà trong ghế lô cao quí ở bên trên, quả thật có một đám nhân vật thần bí, từ trên cao nhìn xuống trận cách đấu ở trong sân.

Ở giữa sân là một quyền sư người Hoa thân hình thấp bé, nhưng lại rất nhanh nhẹn, tuổi không tới ba mươi, cước bộ vững vàng. Còn đối diện gã là một người da trắng hung bạo, sắc mặt dữ tợn, đầu bóng loáng, thân trên để trần, hạ thân mặc một cái khố da.

Ngực của người da trắng này toàn bộ đều là lông lá dài thượt, càng khiến cho diện mục của hắn tăng thêm mấy phần dữ tợn.

Mắt hai người đang nhìn thẳng vào nhau, rõ ràng là đang muốn tiến hành một trận cách đấu sinh tử.

"Biko tướng quân, ngài thấy trận chiến đấu này, là võ thuật gia đó của người Hoa sẽ thắng, hay là Alligator của trại huấn luyện Siberia sẽ giành được thắng lợi cuối cùng."

Trong gian ghế lô ở mặt Đông có ba người Nga đang ngồi, một người trong đó có sống mũi cao vô cùng, trong con mắt màu xanh lam giống như là có hai quầng lửa màu lam đang rực cháy. Vừa nhìn đã thấy vô cùng kiên nghị, có phong cách quân nhân điển hình của dân tộc Nga. Người Nga này, chính là vị chuẩn tướng chủ trì phương diện quân tình của nước Nga.

"Chiến đấu thì không có gì phải lo lắng, Alligator tổng cộng đã trải qua hơn sáu trăm trận chiến đấu, có thể tay không đánh chết ba con gấu Bắc Cực đang bạo nộ, có thể đã gãy cọc thẹp dày mười cen-ti-met. Trong một giây có thể đá ra năm cú đá. Còn cách đấu gia người Hoa đối diện hắn, lực lượng không bằng Alligator, tốc độ cũng không bằng, khí thế càng không bằng, sức đánh thì càng không cần phải nói. Trận này không có gì phải lo lắng cả, tôi chẳng qua là muốn xem xem, Alligator càn quét sân đấu hắc quyền này như thế này, liệu có thể bức đệ nhất nhân trong giới quyền sư người Hoa ở Nam Dương ra mặt hay không thôi? Cái gã tên là Vương Siêu đó, đối với lời nói của Mikoyan, tôi vẫn bảo trì thái độ hoài nghi. Hắn nói tên Vương Siêu đó có thể đi bộ trên sông, nhấc bổng một con voi, nhai nuốt sắt thép, cái đó chẳng khác nào lực lượng của siêu tự nhiên. Ngài Hall, ngài là chuyên gia chuyên nghiên cứu lực lượng của cơ thể người, nếu có thể nhìn thấy Vương Siêu, hi vọng ngài có thể tính toán chính xác lực lượng và tốc độ, cùng với lực bạo phát và năng lực thực chiến của hắn, để quân phương nước Nga chúng tôi trước đại hội Võ đạo có thể có một đánh giá chính xác về tất cả cao thủ tham gia đại hội Võ dạo lần này."

"Không thành vấn đề, tướng quân Biko." Một người Nga ở bên cạnh nói: "Võ thuật Trung Quốc quả thật là có chỗ độc đáo, ngay cả nguyên thủ Putin của chúng ta cũng cảm thấy vô cùng hứng thú đối với nó, có điều cái tên Mikoyan đó, rất rõ ràng là do bị hòa thượng của Thiếu Lâm tự đánh bại, Từ đó chế tạo ra rất nhiều hoang ngôn để bù đắp cho nỗi sỉ nhục của hắn.”

"Một đám Tây mũi lõ không biết trời cao đất dày, bằng vào cái tên gọi là Alligator ở dưới kia mà muốn bức Vương Siêu ra mặt ư? Chị, chị nói xem trại huấn luyện Siberia gì đó có cao thủ hay không?"

Cùng lúc đó, trong gian ghế lô ở phía nam, có một nam một nữ đang ngồi.

Đôi nam nữ này đều mặc đồ thể thao, thoải mái ngồi trên ghế sa lông, từ trên cao nhìn xuống động tĩnh ở trong sân đấu, có điều người nam lại chú ý tới động tĩnh bên trong các ghế lô ở xung quanh.

Ở trong một sân rộng, chỗ tràn ngập tiếng người gào thét, hắn không ngờ lại có thể nghe thấy rõ ràng những lời nói chuyện của người Nga cách mình mấy chục mét và qua mấy lớp tường dày, thể hiện ra nhĩ lực vượt xa người thường của mình.

"Giới hắc quyền của trại huấn luyện Siberia cũng có cao thủ, nghe nói bên trong có một hắc quyền chi vương, học một loại khí công yoga, phối hợp với bơ bí chế, thể hồ quán đỉnh, toàn thân rắn như kim cương, co duỗi tự nhiên, có thể tùy ý bẻ cong thép tấm, năng lực kháng kích và đánh nhau thì càng kinh người hơn, đặc biệt là thiện trường bác sát, chị nghĩ người này e rằng cao thủ Hóa kình bình thường đều không thu thập được hắn đâu, đương nhiên, người có quyền pháp tiến nhập vào Đan đạo thì lại là chuyện khác. Có điều nếu như là hắc quyền chi vương đó tới thì có khả năng bức được Vương Siêu ra mặt đấy, đám người Bạch Tuyền Di của Nam Dương, e rằng không phải là đối thủ của hắn, có điều hiện tại thì vẫn chưa biết được. Nói chung, chúng ta cứ xem tình hình rồi hẵng nói đi, lần này giới hắc quyền trại huấn luyện Siberia liên hợp với quân phương của Nga, trong đó còn có nhân viên quân chính của Indonesia từ sân đấu hắc quyền địa hạ tiến hành càn quét Đường môn, cũng là một màn sôi động trước đại hội Võ dạo. Hắc quyền chi vương đó cũng chưa chắc đã không tới. Em xem, trong gian ghế lô ở phía Tây, Lưu Gia Tuấn của Đài Loan cũng tới rồi, hắn chính là truyền nhân chính tông của Bát Cực quyền, truyền nhân đời thứ tư của Lý Thư Văn. Em rất có thể sẽ chạm trán với hắn ở trên đại hội Võ đạo, nhớ là phải chú ý một chút đó.”

Cô gái lặng lẽ ngồi, ở bên cạnh cô ta đặt một binh khí giống như đao mà không phải đao, giống như kiếm mà không phải kiếm.

"Chị, chị muốn đối phó với Vương Siêu ở đại hội Võ đạo ư? Người đó đã giở cho ngang ngược ở tổng hội Hồng môn mà ngay cả Tạ Phiên Phiên, Kỷ Phù Trần cũng không làm gì được hắn, còn bắt Nghiêm Nguyên Nghi đi ngay tại đương trường, giết chết Triệu Quang Vinh nữa, em thực sự là không thể tượng tượng ra được người như vậy thì cường hãn như thế nào." Cậu em lo lắng nói.

"Tên Vương Siêu này đã ngồi vững trên bảo tọa cao thủ đệ nhất thiên hạ. E rằng bất kỳ ai cũng khó mà làm lung lay được địa vị của hắn, có điều đã là người thì sẽ phải có chỗ yếu, làm đối thủ với loại người này, đối với bản thân mình mà nói cũng là một loại khích lệ. Chị nếu như có thể đột phá tiếp, cũng chưa chắc là không có cơ hội khiêu chiến hắn." Cô gái lẳng lặng nói.

"Thật đúng là long xà hỗn tạp mà. Cao thủ Hồng môn cũng tới, người của quân phương nước Nga cũng tới. Còn có cả cao thủ Đài Loan, cao thủ quốc nội, cao thủ Nhật Hàn cũng có người tới, quả thực là một đại hội võ đạo cỡ nhỏ mà. Chẳng lẽ tất cả đến đây đều là vì muốn thăm dò thực lực của mình ư? Xem ra mình đã trở thành một tiêu điểm lớn rồi."

Đồng thời vào lúc này, Vương Siêu đang rảo bước vào gian ghế lô của mình, bên trong ghế lô đã có Hoắc Linh, và đám người Bạch Tuyền Di.

"Sư phụ."

Thấy Vương Siêu bước vào trong gian ghế lô, Hoắc Linh Nhi vui mừng đứng dậy, đám nhân vật quyền pháp gia có máu mặt ở Nam Dương như Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng, Sa Lượng đều đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ cung kính, hơn nữa hoàn toàn là động tác tự nhiên xuất phát từ nội tâm, không giống như là sự khách sáo giả tạo.

Vương Siêu hiện tại uy vọng càng ngày càng lớn, từ lúc ở trong Thái Bạch tửu lâu trong phố người Hoa của Paris nhận được sự thừa nhận của Thanh bang, Hoa Thanh bang, lại đơn độc xông vào tổng hội Hồng môn, ra vào như chỗ không người, hắn đã thực sự ngồi vững trên bảo tọa cao thủ đệ nhất thiên hạ rồi. Đối với vị lãnh tụ Đường môn trẻ tuổi này, chỉ cần là người trong giới quốc thuật Nam Dương, hay là phú hào người Hoa, không có ai là không ngưỡng vọng đối với hắn, chân chính công nhận địa vị bá chủ Nam Dương của hắn, không ai dám ngang bướng hoặc là âm thầm là trò quỷ.

Có thể nói, uy thế của Vương Siêu trong quá trình tích lũy từng sự kiên kinh thiên động địa lại, cuối cùng hoàn thành nên uy vọng lớn lao như ngày nay. Từ thực lực, danh phận đều đã triệt để thay thế địa vị của Triệu Quang Vinh, Lâm Thế Phong năm đó, hơn nữa còn sớm đã vượt qua họ, nhất thống giang hồ, địa vị không ai có thể lay động.

Nhưng uy thế danh vọng này lại thay đổi và thẩm thấu từng chút một, có điều người ta lại có thể cảm giác được một cách chân thực, Vương Siêu vừa bước vào gian ghế lô thì đã cảm thấy rõ ràng được bầu không khí này, đồng thời thể hội được uy vọng của mình.

"Chẳng trách ai cũng muốn làm quan."

Vương Siêu cảm thấy được một cỗ tôn kính bất tri bất giác, trong lòng thưởng thức, cũng thấy được một chút tư vị ở bên trong, tuy hắn không để ý, nhưng lại có lĩnh ngộ thêm sâu sắc đối với trăm vẻ của đời người


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.