Vương Siêu nhớ lại, lắc lắc đầu, nhìn mây nhạt gió thoảng ở bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ: "Sau đại hội Võ đạo, sau khi đại cục đã định thì tốt rồi. Không còn có nhiều chuyện phiền lòng như vậy nữa, cũng cơ bản là không cần phải tiếp tục đánh đánh giết giết, cũng có thể an tĩnh sống nhiều ngày, cùng Tử Trần sống những ngày tháng uyên ương vui vẻ bên nhau."
"Tiểu đệ, đệ đã động lòng rồi." Trong lòng Vương Siêu vừa động, Đường Tử Trần tựa hồ như biết tiểu đệ này đang nghĩ những gì: "Đệ có uy danh của cao thủ đệ nhất thiên hạ, chẳng lẽ lại sợ những phiền phức không đảm đương nổi sau này ư? Đệ muốn cùng tỷ sau này sẽ ẩn cư, sống một cuộc sống không màng đến thế sự sao? Đáng tiếc, thế giới này quá lớn, cũng quá nhỏ, với thân phận của chúng ta, cho dù ẩn cư rồi cũng sẽ bị người ta tìm ra. Chúng ta chỉ có mãi mãi đứng trên đỉnh cao của thế giới này mới có thể chân chính sống một cuộc sống yên tĩnh mà thôi."
Quả thật, Đường Tử Trần biết vô cùng rõ những sự tình này. Thế giới này quá lớn, cũng quá nhỏ, đặc biệt là xã hội hiện đại, không thể chân chính sống một cuộc sống ẩn cư không màng thế sự giống như là thần tiên được. Với thanh danh của Vương Siêu và địa vị của Đường Tử Trần lại thêm cái vật khổng lồ như Đường môn, thật sự là quá chói mắt, cừu địch cũng quá nhiều, quan hệ phức tạp. Cho dù là anh sống ẩn cư, không tìm người khác, người khác cũng sẽ tìm anh, không thể chân chính sống một cuộc sống an bình được.
"Tỷ sao lại biết đệ muốn ẩn cư?" Vương Siêu quay đầu lại, nhìn Đường Tử Trần, bật cười.
"Đệ thoáng chốc đã đứng trên điểm cao nhất, trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác tịch mịch phiền muộn, tiểu đệ, đệ dẫu sao thì cũng là người, có cảm tình, có tâm sự." Đường Tử Trần mỉm cười.
"Đệ chưa muốn ẩn cư, vứt bỏ những tranh đấu đánh đánh giết giết là điều không hiện thực. Nếu như là thời cổ đại, hai người chúng ta cũng có thể học theo thần tiên quyến lữ, sau khi chán những tranh đấu của giang hồ, tìm một nơi mà không ai tìm thấy để sống. Nhưng vào thời hiện đại như bây giờ thì rõ ràng là không thể, chỉ có chúng ta xây dựng được một đế quốc to lớn, tập đoàn hải ngoại, mấy trăm năm cũng không suy yếu, khiến người khác vĩnh viễn phải sợ hãi chúng ta, vậy thì mới có thể hưởng thụ những ngày tháng yên bình. Đường môn của chúng ta, tuy rằng to lớn thật, nhưng kỳ thực cũng quá nhỏ. Kỳ thực đệ vừa rồi trong lòng không phải là phiền muộn tịch mịch, chỉ là cảm thán cao thủ trên thế giới này có bao nhiêu mà thôi. Tử Trần, tỷ nói xem, trên đại hội Võ đạo liệu sẽ xuất hiện bao nhiêu cao thủ Đan kình?"
Đan kình là một loại tồn tại đỉnh phong, người trên thế giới có được thành tựu này ít như phượng mao lân giác, đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, có điều cho dù là nhân vật đỉnh phong, tử thương trong tay Vương Siêu cũng không ít rồi, giờ cũng chỉ còn lại lưa thưa vài người mà thôi.
"Trường giang sóng sau đè sóng trước, người mới sẽ thay cho người cũ. Chết già rồi thì trẻ sẽ xuất hiện. Tiểu đệ, đệ năm đó từ một học sinh không hiểu chuyện trưởng thành tới cao thủ đệ nhất thiên hạ như hiện tại cần bao nhiêu năm thời gian? Chưa tới mười năm đâu... trên thế giới này, vĩnh viễn không thiếu thiên tài có nghị lực, thiên tài cũng vĩnh viễn không thiếu vận khí, tỷ có thể nói một cách khẳng định rằng, trên đại hội Võ đạo lần này, người khiêu chiến địa vị của đệ sẽ có rất nhiều rất nhiều..." Đường Tử Trần cười nói.
"Ồ? Sẽ không thiếu người khiêu chiến đệ ư?" Vương Siêu cười: "Đệ thật sự muốn xem xem, trên thế giới này còn có ai muốn cướp vị trí bảo tọa cao thủ đệ nhất thiên hạ của đệ hay không?"
Vương Siêu nói xong liền đứng dậy bước tới bên cạnh Đường Tử Trần, đưa tay ra ôm nàng ta vào trong lòng, chỉ cảm thấy nhuyễn ngọc phiêu hương.
Còn Đường Tử Trần thì nhìn lên mặt Vương Siêu, tựa hồ như hân thưởng mãi cũng không đủ. "Tiểu đệ, đệ kỳ thực lớn lên trông rất dễ nhìn đó."
Đường Tử Trần trong mắt đột nhiên lóe lên một tia mê ly, nhẹ nhàng hôn lên trán Vương Siêu một cái.
Vương Siêu tâm thư thoáng động, ôm Đường Tử Trần, cũng hôn nàng ta một cái.
"Hả... Tạ hiện tại sao tinh thần lại không thể tập trung được, hôm nay luyện công sao không tập trung được tinh thần nhỉ? Giống như là có chuyện gì đó không tốt, rất buồn bực vậy."
Đúng vào lúc này, trong đạo trường quốc thuật của lớp học Hoa ngữ Minh Luân đường. Hoắc Linh Nhi đang luyện công, cùng sự đệ Đàm Văn Đông đối chiêu quyền cước, không biết vì sao, tâm tư hiên tại lại không thể yên bình được, bị Đàm Văn Đông liền tiếp dùng quyền pháp hung hãn bức cho thiếu chút nữa thì lật thuyền trong cống.
Quyền pháp của Đàm Văn Đông lăng lệ, sát thủ cũng nhiều, kinh nghiệm thực chiến lại càng phong phú hơn. Có điều vẫn còn kém xa Hoặc Linh Nhi đã tiến vào cấp độ Hóa kình. Chiếu theo đạo lý mà nói, hai người bình thường gio thủ không có bất kỳ huyền niệm gì, nhưng Hoắc Linh Nhi lại đột nhiên cảm thấy trong lòng không yên, không thể tập trung tinh thần được.
"Không luyện nữa, không luyện nữa, ta hiện tại tâm tình đang không tốt."
Sau khi phất ra một chưởng, bức lui Đàm Văn Đông, Hoắc Linh Nhi tâm phiền ý loạn xua xua tay.
"Sư tỷ, công phu của tỷ đã nhập hóa rồi, tâm ý trấn định một cái là sẽ trầm tịch như thai nhi, sao hai ngày nay đột nhiên xuất hiện tình huống như thế này?"
Đàm Văn Đông không hiểu, hỏi.
"À, có thể là luyện công mệt mỏi quá. Ta đi nghỉ một chút, tản bộ một lúc là hết thôi." Hoắc Linh Nhi nói xong liền bước ra khỏi đạo trường quốc thuật.
"Kỳ lạ thật, mấy ngày nay đột nhiên tâm tư không yên. Ngày tước chỉ là buổi tối, hôm nay sao giữa ban ngày ban mặt cũng xuất hiện tình trạng này nhỉ? Ngày trước buổi chiều tâm tư của mình không yên, khẳng định là sư phụ làm chuyện ấy... Hiện tại ban ngày mà tâm thần cũng không yên, chẳng lẽ sư phoụ lại ở đó làm chuyện ấy ư..."
Hoắc Linh Nhi nghĩ ngợi, trong đầu hiện lên bộ dạng của Vương Siêu, lập tức không vê nặn được khí huyết toàn thân, trên mặt thoáng chốc biến thành đỏ rực, nóng bừng bừng, hô hấp trở nên gấp rút.
"Sao vừa nghĩ đến sư phụ là thành thế này nhỉ? Không vê nặn được khí huyết nữa?" Hoắc Linh Nhi cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của mình, cuối cùng mới bình tĩnh trở lại.
"Ài! Mình không biết lúc nào mới có thể vượt qua Đường Tử Trần kia đây... Nhưng... Cho dù vượt qua Đường Tử Trần rồi, khi cùng cô ta giao thủ, sư phụ sẽ đối với mình thế nào đây?"
Hoắc Linh Nhi nhớ tới ước định giao thủ sau ba năm nữa của mình và Đường Tử Trần, trong lòng đột nhiên rúng động, sau đó thở dài, nói: "Bão đan, thần tiên... Bồng đảo vẫn cần kết bạn lữ, một mình khó lên đỉnh núi ngọc, nếu cô đơn mà tu luyện, sẽ giống như nước chỉ nhẹ nhàng là đẩy được thuyền..."
"Bồng đảo vẫn cần kết bạn lữ, đáng tiếc, bạn lữ của sư phụ không phải là mình... Ba năm, ba năm, sau ba năm, bất kể là như thế nào, mình phải vì bản thân mà tranh thủ một chút."
Câu thơ trong miệng của Hoắc Linh Nhi là thi từ của nữ đan đạo đại gia Tôn Bất Nhi phi thường có danh tiếng thời Tống mạt Nguyên sơ. ý tứ là nếu bước lên đại đạo, vẫn cần phải kết bạn. Cô độc một mình, khó có thể lên được núi bích ngọc của đảo Bồng Lai. Trươc đây, cô ta chỉ ngẫu nhiên đọc qua câu thơ này, không biết được ý cảnh của nó, hiện tại cuối cùng cũng tựa hồ như có chút thể hội.
Khi Vương Siêu và Đường Tử Trần đang hưởng thụ thời gian yên bình ở Nam Dường, khi Liêu Tuấn Hoa đang bố trí chặt chẽ tất cả ở quốc nội, khi Ba Lập Minh bí mật về nước, muốn gặp thủ lĩnh GOD, võ giả trên toàn thế giới, ngoại trừ tất cả những quyền sư người Hoa ra, các nhân vật lợi hại của các nước cũng đang rục rịch muốn động.
Đúng như lời Đường Tử Trần đã nói, trên thế giới này, cho dù anh ẩn cư, người khác cũng sẽ tìm tới anh làm phiền, chỉ có thành lập một đế quốc to lớn không thể kháng cự, vĩnh viễn đứng trên đỉnh cao của thế giới, hơn nữa có một lớp nhân tài hậu bối kiệt xuất, mới chân chính có thể hưởng thụ sự thanh tịnh.
Lúc Vương Siêu đang khó lắm mới có được một chút thanh nhàn thì phiền phức tới từ quốc ngoại cũng đang kịch liệt nổi lên.
Nước Nga.
Bình nguyên lạnh giá của Siberia.
Thời tiết nhiệt đới của Nam Dương đã là nắng gắt như lửa, nhưng trên vùng đấy Siberia này, vẫn lạnh căm căm, đất đóng băng quanh năm không tan. Tuy nơi đây lạnh lẽo dị thường, cho dù là người Nga đã quen với khí hậu lạnh cũng không thích ứng nổi, cho nên người sống vô cùng thưa thớt, thường thường thì mấy trăm dặm mới có một khu thành thị, thôn trấn nhỏ.
Nhưng chính bởi vì vậy, đã cung cấp cho những tập đoàn tội phạm lớn nhất thế giới một nơi tốt nhất để xây dựng địa bàn.
Trên thế giới có bốn thiên đường hỗn loạn lớn, thứ nhất là Châu Phi, thứ hai là mảnh đất Siberia này, cho dù là Nam Dương lấy buôn lậu, xung đột chủng tộc nghiêm trọng và Bắc Mỹ Mexico của các tập đoàn ma túy cũng không sánh được với nơi này.
Địa hạ cách đấu trên thế giới, trại huấn luyện hắc quyền thần bí nhất, trại huấn luyện Siberia cũng ở trên mảnh đất này.
"Mikoyan về chưa? Cái thằng ôn này, đúng là đồ rác rưởi mà! Không ngờ lại bị hòa thượng Trung Quốc đánh bại, còn có mặt mũi để quay về ư?"
Dưới một chân núi cao cao có một dàn doanh trại san sát. Kiến trúc theo phong cách Nga điểm hình. Bên ngoài tuyết trắng mịt mù, gió lạnh gào rít. Nhưng bên ngoài đống doanh trại này lại có không ít người đang đứng.
Những người này đại đa số đều có thân hình cao to, cườn tráng dị thường! Da rất trắng, sống mũi rất cao! Là phong cách Nga điển hình, có điều cũng có người Châu Áo thân hình trung đẳng, cùng với người da đen và người Trung Đông.
Hiện tại những người này đều cởi trần, chỉ mặc một cái khố da, cứ thế đứng ở bên ngoài doanh trại băng tuyết ngập trời, không ai động đậy, tóc, lông mi của bọn họ cơ hồ đều đông thành một mảng trắng mờ mịt, mẩu băng dài dài rủ xuống mặt.
Không những có người đã bị cóng mà chết, ngã xuống, trong đó cũng có một số người không chịu nổi, muốn chạy vào trong doanh phòng để làm ấm chân tay, nhưng, những người chạy đi này, vừa động thân thể liền bị một số đại hán mặc áo bành tô, tay cầm mã đao sáng quắc, hông giắt súng ống một đao chém chết.
Rất rõ ràng, nơi đây đang tiến hành một dạng huấn luyện tàn khốc. Bất kỳ ai cũng chịu không nổi, chỉ có chết mà thôi. Đây là dạng huấn luyện tàn khốc kích phát tiềm lực sinh tồn của cơ thể người ta.
Nơi này, chính là trại huấn luyện Siberia đào tạo ra năm mươi phần trăm nhân tài hắc quyền cho địa hạ cách đấu trường trên toàn thế giới. Là nơi mà một số tập đoàn tội phạm của Nga bồi dưỡng cây nuôi tiền.
Địa hạ cách đấu trường của toàn thế giới có bao nhiêu cái? Không ai biết cả, bởi vì muốn tính cũng không được.
Vương Siêu tuy là cao thủ đệ nhất thiên hạ, có điều đối với địa hạ hắc quyền lại không hề đọc qua và nghiên cứu. Trừ giai đoạn đầu tiên, hắn ngẫu nhiên tới sân đấu hắc quyền, nhưng về sau thì không tới nữa.
Nam Dương có rất nhiều sân đấu hắc quyền, hắn cũng chưa từng tới bao giờ.
Dẫu sao thì thứ mà hắn luyện là võ không chứ không phải là cỗ máy giết người, đối với loại hắc quyền đánh nhau kịch liệt thuần túy này, cả ngày đều chém giết đầy máu tanh, biểu diễn kỹ nghệ sát nhân cho một đám người tâm lý biến thái phát tiết, hắn không có bất kỳ chút hào cảm nào cả.
Đồng dạng, đại đa số người luyện võ, quyền thuận gia có danh tiếng cũng đều không cảm thấy hứng thú với cách đấu hắc quyền, ngoại trừ những người trẻ tuổi vừa bắt đầu luyện võ, vì tiền, hoặc là tìm kiếm thực chiến để kích thích tiềm lực.
Bên ngoài đang tiến hành huấn luyện tàn khốc, còn bên trong doanh phòng lại có lò sửa cháy hừng hực, ấm áp như mùa xuân.
Lúc này, ở giữa một doanh phòng lớn nhất có một người đang đứng, dùng tiếng Nga tùy tiện chửi rủa.
Người này cao lớn phi thường, phải gần hai mét, xương cốt toàn thân lớn tới kinh người, đầu trọc lốc, cũng đang cởi trần, hạ thể chỉ dùng một cái khố da bọc lại.
Cơ nhục thân thể của hắn toàn bộ đều lộ ra trạng thái như sắp nổ tung, giống như là hoa văn của cột trụ, điều này khiến thân thể của hắn khi vừa nhìn vào, căn bản không phải là do thịt tạo thành mà giống như là loa văn cương được đánh bóng mà thành vậy.
Bên cạnh hắn đồng dạng có hai đại hán trọc đầu cởi trần mặc khố da, trên tay cầm một hộp bơ bốc mùi thơm phức, đang bôi lên cả người người này, cho tới khi toàn bộ cơ thể hắnđều được bôi hết thì mới dừng lại.
Bơ đông cứng đã ngưng cất dưới nhiệt độ của lò sưởi từ từ tan ra, khiến cho cả người đại hán này đều sáng bóng lên. Mùi thơm của bơ tỏa ra, khiến tất cả mọi người đều có cảm giác như nghi thức xối nước lên đầu.
Nếu là người thạo nghề đều biết rằng, toàn thân đại hán này được dùng bơ bôi lên là một loại công phu tu luyện bí mật, bơ bôi lên thân thể, thấm vào da thịt và gân cốt, thân thể sẽ càng lúc càng khỏe mạnh. "Đại hội Võ đạo... Hắc hắc, đại hội Võ đạo... vương giả của giới hắc quyền ta đây vừa hay được dịp kkến cho những tên chỉ biết giết gà đó biết hắc quyền mới là cách đấu chân chính."
Sau khi bôi bơ xong, đại hán được xưng là vương giả của giới hắc quyền này đánh mắt ra hiệu, đột nhiên xoãi chân ra, hai tay giang rộng, hít sâu một hơi, quát: "Bắt đầu!"
Lập tức, hai đại hán ở bên cạnh hắn cầm một cái gậy sắt lên, một người trong đó nhấc gậy sắc, đột nhiên dùng hết lực khí toàn thân, hung hăng nện vào đầu hắn.
Thiết bổng to đùng đập mạnh lên cái đầu trọc của hắn, phát ra tiếng binh! Giống như là đập vỡ một quả bóng da.
Thế nhưng đầu của đại hán được xưng là vương giả của giới hắc quyền này lại không hề vỡ, cũng không hề có bất kỳ tổn thương gì, ngược lại cây gậy sắt không ngờ ngòn bị gãy cong.
Hổ khẩu của đại hán tay cầm gậy sắt cũng bị chấn cho trực tiếp vỡ toạc, máu me bé bét tí tách rơi xuống.
"Đồ vô dụng!" Đại hán này nhướn mày, giật lấy cây gậy sắt, dùng tay nắm chặt hai đầu, kéo căng ra ngoài, rắc!
Cây gây sắt to đùng đã bị uốn cong này thoáng chốc đã bị kéo thẳng, sau đó đại hán này cắm mạnh lên mặt đất, cạch! Giống như là đóng cọc vậy, toàn bộ cắm sâu vào bên trong mặt đất cứng rắn.
"Đại hội Võ đạo lần này, chỉ Đường môn của người Hoa đó thôi cũng rót vào 5 tỷ! Rockefeller của nước Mỹ không ngờ cũng rót vào hai trăm triệu! Còn có các tập đoàn tài chính của Nhật Hàn cũng liên tiếp đổ tiền vào, chỉ tiền thưởng thôi so với thi đấu hắc quyền cao cấp nhất của chúng ta cũng cao hơn cả chục lần! Số iền này, người của chúng ta nhất định phải hốt về hết! A Mizi, mày đi triệu tập tất cả quyền thủ mà trại huấn luyện của chúng ta đào tạo ra về đây, cùng nhau tới đại hội Võ đạo báo danh!"
"Còn nữa, người Hoa lần này đầu tư lớn nhất, chắc chắn cũng không bỏ tiền ra một cách vô ích đâu, điều tra cho tao! Cao thủ lợi hại nhất của giới võ thuật người Hoa hiện tại là ai? Để tao nghiên cứu toàn bộ tư liệu của hắn!"
Nhật bản.
Chân núi Phú Sĩ, trong một rừng cây có cây anh đào rậm rạp, tọa lạc một tòa thần xã có kết cấu toàn bộ do gỗ chế thành.
Lúc này, trước sâng rộng của thần xã, dưới những cây anh đào đặt đầy đệm ngồi do mây tre đan thành, trên mỗi một cái đệm đều có một nam tử tinh thần sung mãn, mặc quần áo khác nhau đang ngồi. Y Hạ Nguyên, vị cao thủ thực chiến đệ nhất của giới quyền pháp Nhật Bản không ngờ cũng ở trong đó. Đồng dạng, ngoài trử Thực Chi Tiểu Hoàn Tử ra còn có mấy lão đầu tóc râu đều tết thành bó lớn, già đến nỗi cả người không còn thịt, nhưng cơ bắp lại lộ rõ.
Vị quyền pháp gia tinh thông vũ bộ chính tong Điền Thôn Thượng Nghĩa hơn trăm tuổi cũng ở trong đó.
Rất rõ ràng, đây là nơi đại tụ hội của tất cả quyền thuật gia của giới quyền pháp Nhật Bản.
Ngồi dưới cây anh đào ở đây, tổng cộng có năm sáu mươi người.
Ngoại trừ những người này ra, trong đám võ thuật gia này còn có ba người Mỹ.
"Y Hạ Quân, đại hội Võ đạo lần này là Hàn Nhật các vị liên hợp khởi xướng, nhưng hiện tại sao lại tạo thành cục diện như thế này? Các vị có nắm chắc có thể chống lại được người Hoa hung dũng trong đại hội Võ đạo lần này không? Tôi nghe nói, bang hội Đường môn của người Hoa sở dĩ đầu tư tiền chính là để khoách trương tầm ảnh hưởng, mở ra lề lối của thế lực ngầm trên toàn thế giới? Các vị chẳng lẽ có thể nắm chắc đánh bại được bọn họ ư? Theo như tôi biết, người thanh niên đó của Đường Môn Đông Nam Á cũng chính là người trẻ tuổi tên là Vương Siêu mà trên tạp chí Hắc Đái mấy năm trước đã đăng, hắn ta vô cùng lợi hại. Tướng quân Wharton, tướng quân Morgan của cục quân tình của chúng tôi cơ hồ toàn bộ đều chết trong tay hắn. Các vị có nắm chắc đối phó được hắn không? Hơn nữa, tôi đã nhận được tin tức đáng tin cậy rằng trại huấn luyện hắc quyền của Siberia lần này cũng có một số lớn nhân viên thâm nhập vào trong danh sách của đại hội Võ dạo, các vị chẳng lẽ không biết ư?"
Một người Mỹ ngồi rất ngay ngắn trong miệng phát ra một tràng tiếng Nhật, hỏi phi thường nghiêm túc.
"Ford tiên sinh, ngài nếu như hỏi về chuyện thao tác của đại hội Võ đạo, thì nên đi hỏi quan chức của giới thể dục thể thao. Thao tác cụ thể của những chuyện này không hề có bất kỳ quan hệ nào đối với võ thuật gia của giới võ thuật chúng tôi cả."
Y Hạ Nguyên lạnh lùng nhìn người Mỹ này.
Người Mỹ này là Ford, quan chức của bộ tư lệnh nước Mỹ đóng tại Nhật.
Cơ hồ tất cả người Nhật Bản đều phi thường chán ghét bộ tư lệnh nước Mỹ đóng tại Nhật này. Đặc biệt là chuyện đại binh nước Mỹ cưỡng gian thiếu nữ Nhật Bản thường được truyền ra ngoài, càng khiến trong thâm tâm của tất cả người Nhật Bản, bộ tư lệnh quân Mỹ giống như là một hố ma, cho dù là các quyền pháp gia của giới võ thuật Nhật Bản cũng từng nhiều lần kháng nghị lên trên. Có điều như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, bất kể những quyền pháp gia Nhật Bản này ai cũng có thể đánh nhau, nhưng không thể khiến cho bộ tự lệnh quân Mỹ rút lui ra khỏi lãnh thổ Nhật Bản.
"Tôi sẽ tiến hành đàm phán với chính phủ Nhật Bản các vị, có điều trước khi tiến hành, tôi trước tiên tuyên bố với các vị một tin tức, đại hội Võ đạo lần này, quân phương chúng tôi sẽ phái người tiềm nhập vào bên trong. Bởi vì chúng tôi nhận được tin tức, Nga, Liên Minh Châu Âu, thậm chí thành viên của tổ chức hình cảnh quốc tế cũng thâm nhập vào bên trong đại hội. Chung tôi đã đưa ra phỏng đoán sơ bộ, quy mô của đại hội Võ đạo lần này sẽ vượt quá quy mô của bất kỳ lần thế vận hội Ô-lym-pic nào."
"Quốc phòngcủa nước Mỹ các ngươi, ngoài trừ tiên sinh Morgan, tiên sinh Wharton ra còn có cao thủ nào không?" Y Hạ Nguyên bão đan thành công, khí chất bên trong tất nhiên có một cỗ uy nghiêm, cho dù đối mặt với người của bộ tư lệnh quân Mỹ ông ta cũng vẫn dám cười gằn.
"Vị này chính là giáo sư Đan Đông chuyên nghiên cứu về khoa học sinh mệnh và khai phát tiềm lực của thân thể con người của chúng tôi. Morgan, Wharton tiên sinh từng là đối tượng nghiên cứu của ông ấy. Đề tài nghiên cứu của ông ấy, bên trong cũng có văn hóa nội đan của Trung Quốc. Hiện tại nghiên cứu này của ông ấy đã hoàn toàn phục vụ cho quân phương của chúng tôi. Chúng tôi đã bồi dưỡng ra được một nhóm chiến sĩ thần bí và cường đại. Chiến sĩ cường đại nhất trong chúng tôi không hề thua kém tướng quân Morgan và Wharton. Lần này thâm nhập vào trong để tăng cường thực lực cho các vị, không thể đệ bang hội người Hoa liên minh thành công."
Ford chỉ vào một người Mỹ đang ngồi khoanh chân rất ngay ngắn, hai bàn chân hướng lên trên.
"Ồ? Người Mỹ các vị thích gì đều muốn sản lượng hóa nó. Sở nghiên cứu khai phát tiềm lực thân thể con người cái gì chứ, chẳng lẽ thực sự cho rằng thông qua nghiên cứu là có thể có được hàng loạt cao thủ sao? Quả thực là nằm mơ giữa ban ngày! Cái gì mà chiến sĩ thần bí và cường đại hơn cả Morgan và Wharton chứa, nếu là như vậy, thần tiên sớm đã bay lượn đầy trời rồi, nước Mỹ cũng đã thống trị địa cầu rồi. Đầu óc của quân phương nước Mỹ e rằng đã thối nát hết rồi."
Y Hạ Nguyên trong lòng cũng biết rằng, người Mỹ tiền nhiều, đề tài gì cũng nghiên cứu một phen, trên thì người ngoài hành tinh, dưới thì tiên thuật, khí công Trung Quốc và một số hiện tượng thần bí siêu tự nhiên, một lượng lớn kinh phí được trích ra cho nghiên cứu, nhưng hiệu quả thu được lại cực kỳ ít ỏi. Cho nên, ông ta không bị những lời nói của tên thuộc bộ tư lệnh nước Mỹ này dọa cho sợ hãi mà chỉ xì mũi coi thường.
Có điều chuyện quân phương nước Mỹ thâm nhập vào trong đại hội Võ đạo thì ông ta cũng không thể cự tuyệt.
Trại huấn luyện hắc quyền Siberia, quân phương nước Mỹ, giới quyền pháp Nhật Bản, thậm chí quân phương nước Nga đều tích cực đồng thời thâm nhập vào trong đại hội võ đạo lần này, động tĩnh của những bí mật này cũng nhận được sự quan tâm của quốc nội.
"Tuấn Hoa, ta nghe nói Nghiêm Nghi xảy ra chuyện rồi phải không? Hơn nữa, cậu lần này đảm nhiệm công tác chủ trì đại hội Võ đạo của giới võ thuật quốc nội, tựa hồ như càng lúc càng khó làm thì phải. Đại hội võ đạo lần này, không phải là giản đơn như bề ngoài đâu, cậu đọc một số tin tức ở trên bàn đi."
Trong một văn phòng đơn giản, một lão nhân đang ngồi. Lão nhân này mặc một bộ quần áo rất đơn sơ, sắc mặt cũng rất hòa nhã, rất tinh thần, giống như một lão đại gia bình thường, không có vẻ cao ngạo, cũng không có quan uy.
Có điều lão già này chỉ tùy tiện ngồi ở đây, nhưng cho dù là quan lớn như Liêu Tuấn Hoa cũng phải thật thà đứng ở bên cạnh, so với phụ thân Liêu Viên Triêu của mình thì còn phải cung kính hơn nhiều.
"Vâng, công tác lần này quả thật là rất khó làm. Nguyên Nghi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tình hình cụ thể thì tôi cũng chưa biết." Liêu uấn Hoa không cần nhìn tư liệu trên bàn cũng đã biết là đó tin tức về các phương diện của đại hội Võ đạo.
"Lão Nghiêm phụ thân của Nguyên Nhi hiện tại rất lo lắng, phía Lý Dương cũng rất lo lắng, sau khi nghe được chuyện này đều muốn tới tìm cậu. Là tôi đã khuyên bọn họ, đừng ảnh hưởng đến công tác của cậu. Công tác hiện tại của cậu rất quan trọng, hiện tại đã có một số tin tức được truyền đến, khiến chúng tôi càng lúc càng coi trọng công tác của cậu. Có điều, cậu hãy kể rõ lại cho tôi nghe là đã xảy ra chuyện gì đi!"
"Người bắt Nguyên Nghi đi tên là Vương Siêu ư? Là thủ lĩnh của một bang hội gì đó do người Hoa tổ chức? Người này, tôi hình như đã từng nghe qua rồi thì phải."
Lão già này miệng lẩm bẩm, trong tay cầm một tấm ảnh, chính là ảnh của Vương Siêu, nhìn nhìn một lúc rồi ông ta hình như là đột nhiên nhớ tới gì đó.
"Người này, tôi hình như đã gặp mặt rồi thì phải. Đúng rồi, có phải là hôm đó, Nguyên Nghi dẫn cháu gái của Dương Chân, tên là Giai gì đó... Cái ngày mà các phòng đều hủy đi hết không?"
"Chu Giai." Liêu Tuấn Hoa nhắc một câu.
"Ừ, Chu Giai, hắn cũng là một người trẻ tuổi rất khá. Con người của Nguyên Nhi có bản sự rất lớn, có điều là quá không giảng quy củ, chuyện lớn gì cũng dám làm, nếu không, hiện tại cấp bậc e rằng đã không phải chỉ là một thiếu tướng nho nhỏ rồi. Lần đó Nguyên Nghi dẫn người đi làm loạn, là vì sao vậy? Chính là vì người trẻ tuổi này ư?"
Trong ký ức của lão già, dĩ nhiên đã nhớ tới sáng ngày hôm đó, một hiếu niên đứng tấn hướng về phía mặt trời, kết ấn, giống như nắm trong tay tất cả trân bảo trên thế giới, đang bố thí cho người trong thiên hạ. Liêu Tuấn Hoa nói ra một lượt lai lịch, lý lịch tóm tắt của Vương Siêu. Sau đó cũng kể lại một lượt chuyện mình muốn hóa giải ân oán giữa Nghiêm Nguyên Nghi và Vương Siêu, bố trí cho họ ở tổng hội Hồng môn hòa đàm.
"Cao thủ đệ nhất thiên hạ? Tôi tuy không hiểu nhiều về người luyện võ, nhưng cái danh xưng này cũng không dễ gọi như vậy đâu, thiếu niên này không ngờ lại có liên hệ sâu sắc như vậy với đại hội Võ đạo, là hắn một tay khơi mào ư? Hỏa gia hỏa? Chẳng trách hôm đó tôi cảm thấy khí chất của hắn rất không tầm thường."
Nghe thấy sự tích của Vương Siêu, lão già đột nhiên bật cười.
"Nguyên Nghi này đường đường là lãnh đạo của bộ đội, sao lại có tranh chấp về quyền lực với bang hội người Hoa ở hải ngoại? Cậu bây giờ đi liên hệ với người trẻ tuổi này, bảo hắn về nước, tôi muốn gặp hắn một lần. Còn chuyện giữa hắn và Nguyên Nghi, đích xác là đã ảnh hưởng tới đại cục. Cách nghĩ của cậu rất đúng, con bé Nguyên Nghi này, tâm cao khí ngạo, đính hôn với thằng bé Lý Dương mười năm rồi, ai mà biết được có kết quả gì hay không, kéo dài đến mức Lý gia giờ cũng rất khó chịu rồi. Cậu bảo tên Vương Siêu này đưa Nguyên Nghi về nước đi, tôi sẽ bớt thời gian để gặp hắn một chút. Nói chung, cậu hiện tại đừng có mang bất kỳ gánh nặng trên tư tưởng nào, hãy dành hết sức để chủ trì công tác, công tác trên tay của cậu hiện tại phi thường quan trọng đó."