Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 401: Chương 401: Phong ba! Phong ba!




"Lão Ba, anh muốn đi tìm thủ lĩnh GOD, cùng hắn giao thủ để tìm kiếm đột phá ư?"

Nghe thấy Ba Lập Minh nói vậy, mắt Vương Siêu sáng lên, với nhãn quang của hắn tất nhiên có thể nhìn ra, quyền pháp của Ba Lập Minh đã đạt tới bình cảnh lớn nhất, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đả phá hư không, đạt tới thành tựu giống như cảnh giới của mình, bảo trì được lực chiến đấu nhiều năm vẫn không suy yếu.

Nếu như không tiến nhập được vào cảnh giới đả phá hư không, kiến thần bất phôi, Ba Lập Minh sau hai ba mươi năm nữa sẽ dần dần già yếu, lực chiến đấu của biến mất từng chút một.

Ba Lập Minh hiện tại quyền pháp tuy đã đạt tới đỉnh phong, chỉ kém Vương Siêu một chút mà thôi, nhưng dẫu sau thì cũng đã hơn năm mươi tuổi, tuy thể kực hiện tại của ông ta cường hãn, so với Chu Bính Lâm năm đó thì cao hơn cả chục lần, đang ở thời kỳ đỉnh cao của đời người, nhưng sau khi vượt quá thời kỳ đỉnh cao, sẽ không thể kháng cự lại sự suy yếu, đây chính là sự thực mà không ai có thể ngăn cản được.

Ba Lập Minh hiện tại chỉ có một biện pháp tốt nhất chính là phải tìm kiếm được đột phá, tìm người có cảnh giới cao hơn mình để giao thủ. Đây chính là phương pháp thử trăm lần không sai của võ nhân muốn đột phá cảnh giới, là chân lý dùng mọi lúc mọi nơi đều chính xác.

Không hiểu kình? Cùng cao thủ đánh một trận là hiểu ngay.

Đây là câu nói cửa miệng của người trong giới quyền thuật.

Nhưng hiện tại người giỏi hơn Ba Lập Minh, trên thế giới này cũng tìm không ra được hai ba người, trừ Vương Siêu ra, thì chính là thủ lĩnh GOD, Đường Tử Trần hiện tại cũng có thể tính là một người. Đường Tử Trần hiện tại, Vương Siêu lờ mờ cảm thấy rằng, lão bà tỷ tỷ này của mình, e rằng đã tiến nhập vào một loại cảnh giới thần diệu khó lường rồi.

Có điều Ba Lập Minh và Vương Siêu giao thủ, với quan hệ hiện tại của họ, không thể nào là đánh thật, mà muốn đảnh thật cũng không thể, chỉ có thể thỉnh thoảng so tài trao đổi mà thôi. Căn bản không phải là sinh tử quyết chiến, tâm linh, tinh thần đều ở vào trạng tới khẩn trương cao độ.

Cho nên hiện tại Ba Lập Minh muốn tìm kiếm đột phá, chỉ có thể đitìm thủ lĩnh GOD để giao thủ mà thôi.

Chỉ có tại sinh tử quyết đấu, quên đi tất cả, đem sinh mệnh, tâm linh thể xác và tinh thần đầu nhập vào một chỗ mới có thể làm ra đột phá, đương nhiên, đây cũng là một cách cực kỳ nguy hiểm, người bình thường làm như vậy, chín mươi chín phần trăm là sẽ bị người ta đánh chết.

"Lão Ba, tạm thời anh đừng đi, có điều nếu anh muốn đi, tôi cũng sẽ không ngăn cản anh." Vương Siêu ngẩng đầu lên nhìn mặt trời chói chang ở trên trời cao, mắt của hắn nhìn thẳng vào mặt trời, không hề có chút khó chịu nào.

"Ồ, cậu sợ tôi sẽ bị đánh chết ư?"

Ba Lập Minh thở ra, hỏi một cách rất nhẹ nhàng tự nhiên.

"Không phải." Vương Siêu lắc đầu: "Tôi sợ anh bỏ lỡ một cảnh quan võ thuật thịnh thế xán lạn như khói hoa, đại hội Võ đạo lần này, tôi đã có thể khẳng đinh, bất kể là số người tham gia, hay là trình độ đều là một lần đại hội trăm ngàn năm khó gặp, chỉ cần là người luyện võ, mặt thấy được một trường thịnh thế đại hội này đều sẽ không còn gì phải hối hận. Tôi chỉ sợ anh sẽ bỏ qua thôi."

"Ồ?" Ba Lập Minh nhíu mày, quả nhiên có chút động lòng, ông ta cũng biết rằng, đại hội Võ đạo lần này là do Vương Siêu và Đường môn dùng tiền vốn rất lớn để khơi dậy, đã biến thành một đại hội Võ đạo mở rộng khắp nơi, tất cả các cao thủ trên toàn thế giới đều tới tham dự, tiến hành một hồi quyết chiến đỉnh phong.

Dạng quy mô như thế này, chỉ cần là người, sẽ không thể không động tâm mà muốn được tận mắt nhìn thấy tràng thịnh hội này.

"Được. Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng." Ba Lập Minh thở ra thật dài.

"Ba thúc. Thúc lùi bước ư? Nghe nói thủ lĩnh GOD đó và sư phó của cháu giống như nhau, thúc khẳng định là không nắm chắc rồi. Như vậy hình như không giống với khí thế quyền pháp quyết chiến không lùi của thúc." Hoắc Linh Nhi chớp chớp mắt.

"Nha đầu ngốc." Ba Lập Minh cười mắng một câu. "Quyết chiến không lùi bước chứ không phải là kẻ ngu thấy cái gì cũng đâm đầu vào. Quyền thuật của thủ lĩnh GOD đó cũng giống như của sư phụ ngươi, trong lòng ta cũng hiểu rõ rằng mình vẫn kém họ một chút. Nếu không chuẩn bị đầy đủ, khả năng chết có bảy thành. Ba Lập Minh ta tuy không sợ chết, nhưng sẽ không để người ta đánh chết một cách vô ích, nếu ta như vậy thì sớm đã chết cả mấy trăm lần vào ba mươi năm trước rồi. Nha đầu ngốc, ngươi nếu không hiểu sự khác biệt giữa quyết chiến không lùi và kẻ ngu si thích đứng ra làm bia đỡ đạn thì vĩnh viễn cũng không bước vào được Đan đạo đâu. Đan đạo tròn tròn, sáng lấp lánh chứ không phải là một cái đầu chết.”

"Vương Siêu, cậu có tin không, Ba Lập Minh tôi lần này định tới Bắc Kinh tìm thủ lĩnh GOD, cùng hắn giao thủ, cho dù thất bại, hắn cũng không giết được tôi? Đừng thấy quyền pháp của tôi cao, nhưng một số thủ đoạn, kinh nghiệm giữ mạng thì cậu e rằng không bằng được tôi đâu."

Ba Lập Minh lộ ra vẻ mặt hài hước như cười mà như không cười.

"Cái này thì chắc rồi."

Vương Siêu nhìn Ba Lập Minh, đầu tiên thì hơi ngây người, sau đó thì bật cười, Ba Lập Minh này đọc thuộc lịch sử, tinh thông thi từ, quyền pháp của các môn cái phái không gì không hiểu, xem xét thời thế thì chính là một nhân vật, nếu không, năm đó cũng sẽ không trở thành một người dẫn đầu, ông ta tuyệt đối không phải là một kẻ mãng phu, mà là một nhân vật có lòng tin kiên định, nhưng lại không kiêng kỵ bất kỳ một thủ đoạn nào.

"Kỳ thực đại hội Võ đạo tuy là vô cùng đặc sắc, nhưng không phải cái gì cũng đáng xem. Cái tôi cần xem là dạng cao thủ đệ nhất thiên hạ như cậu, chứ không cần phải xem cái đám luyện gia tử tầm thường đùa giỡn, đã từng được kiến thức rồng thật rồi thì ai còn hứng thú mà xem rắn nữa?"

Ba Lập Minh ha ha cười lớn: "Có điều cậu cũng đừng lo lắng, trên đại hội võ đạo sẽ không buồn tẻ đâu, nói không chừng, cậu đánh chết thủ lĩnh GOD xong sẽ còn có tôi đứng ra trước mặt cậu đó."

Nói xong, Ba Lập Minh quay người đi, không hề dừng lại, dần dần biến mất ở tít đằng xa.

"Ba thúc cũng là một nhân vật..."

Hoắc Linh Nhi nhìn theo bóng người của Ba Lập Minh ở đằng xa, nhỏ giọng cảm thán.

"Quyền pháp đã đạt tới trình độ đứng trên cao nhìn mọi thứ đều nhỏ bé, có ai mà không phải là hạng kinh tài tuyệt diễm?" Vương Siêu cảm thán, nói: "Đáng tiếc, ta không thể về nước, nếu không cũng muốn xem một phen long tranh hổ đấu của Ba Lập Minh và tên lông mi dài đó, khẳng định là sẽ rất hứng thú."

Vương Siêu biết, Ba Lập Minh lần này đi, khẳng định là sẽ về nước.

"Linh nhi, chúng ta luyện tập một chút đi, hi vọng trước khi cô tham gia đại hội Võ đạo, nhất định phải có tiến bộ lớn." Vương Siêu đột nhiên trở nên hứng trí.

"Được!" Trong lúc này, Hoắc Linh Nhi đã đánh ra một quyền, Vương Siêu đỡ rất tùy ý.

Đôi nam nữ sư đồ tuổi xấp xỉ nhau này tùy ý mua lượn trên bãi cát, Vương Siêu đang uy chiêu cho Hoắc Linh Nhi.

Đúng vào lúc Vương Siêu và Hoắc Linh Nhi đang uy chiêu thì ở Bắc Kinh quốc nội, bên hồ nước liễu rủ của Di Hòa Viên, một thanh niên mi dài tướng mạo trẻ tuổi đang lặng lẽ chằm chằm vào một cô gái nhỏ tóc kết thành rất nhiều bím, trang điểm vô cùng bắt mắt.

"Uy, lông mi dài, anh đã nhìn tôi chằm chằm hai ngày rồi đó, có gì đáng nhìn đâu chứ?"

Cô gái tóc tết thành nhiều bím đó chính là Lạc Tiểu Manh, đồ đệ của Cửu Cung Kiếm Lâm Đình Phong, sư muội của Giang Hải. Cô ta cũng đang chuẩn bị cho đại hội Võ đạo, mỗi ngày đều bình tâm tĩnh khí luyện khí công thủ pháp của Cửu Cung Kiếm bí truyền ở Di Hòa Viên. Có điều hai ngày trước, mỗi ngày đều có một thanh niên lông mi dài ngồi trên ghế đá ở bên cạnh, nhìn cô ta luyện công dùng ngón tay lăng không vẽ bùa.

Vốn là, khí công thủ pháp này của cô ta cũng giống như Đại thủ ấn, dùng ngón tay băng kình, tác động ngũ tạng, phối hợp với hô hấp, rất là tinh diệu. Cho dù là người có tư chất tốt, lão sư hết lòng chỉ dạy cũng học không được, đừng nói là học trộm, cho nên cô ta căn bản không để ý đến việc bị người khác nhìn lén.

Cô ta sở dĩ chọn chỗ đông người làm nơi luyện tập cũng là bởi vì tìm yên tĩnh trong ồn ào, rèn đúc tâm ý. Cho dù là dưới cái nhìn chằm chằm của người khác, cô ta vẫn có thể bảo trì một tâm linh tĩnh lặng.

Có điều sau hai ngày bị thanh niên lông mi dài nhìn chằm chằm mình luyện công, Lạc Tiểu Manh luôn cảm giác có gì đó quái quái, cuối cũng không nhịn được mà phải cất tiếng hỏi.

"Cái cô luyện là thủ pháp phù quyết trong kiếm pháp Võ Đang phải không." Thanh niên lông mi dài thấy Lạc Tiểu Manh hỏi vậy liền bật cười, hỏi ngược lại.

"Ồ! Thì ra là một người luyện võ?" Lạc Tiểu Manh cả kinh, ánh mắt lăng lệ thoáng chốc lại nhìn chằm chằm lên người thanh niên lông mi dài, nhìn chăm chú một lúc rồi đột nhiên cười khúc khích. "Đã là một người luyện võ vậy thì nên hiểu quy củ, không được tùy tiện nhìn người khác luyện công, cho dù nhìn ra thì cũng không nên tùy tiện nói chuyện. Anh chắc là một người vừa mới học quyền hả, học được mấy chiêu đã tưởng là mình giỏi, chỉ điểm người ta cái này cái kia. Tôi kể cho anh một chuyện nhé, đại khái khoảng ba bốn năm trước, cũng là ở trong Di Hòa Viên này, một cao thủ Thái Cực Quyền có thanh danh nhất ở Bắc Kinh chúng tôi cũng xem trộm một người thanh niên luyện công, bước tới ra vẻ ta đây chỉ điểm cho hắn, kết quá anh biết thế nào không? Song phương giao thủ, Chu Bỉnh Lâm bị giật đứt một cánh tay. Từ đó phải rời khỏi giới võ thuật, còn thường bị người ta cười nhạo nữa. Lão đầu đừng có trang B, người trẻ tuổi là càng đừng nên trang B, anh nói xem anh theo ai học quyền nào? Nếu là người quen, tôi có thể tha cho anh một lần, nếu như không phải là người quen, vậy thì hôm nay chỉ đành cho anh nếm một chút đau khổ rồi mới cho anh đi."

"Hả?"

Thanh niên lông mi dài này chính là thủ lĩnh GOD của tập đoàn ám sát, là nam nhân được gọi là thần đó, từ sau khi ước chiến với Vương Siêu, hắn liền trở thành người nhàn rỗi, tâm tình được thả lỏng triệt để.

Hắn gần đây tâm tình được thả lỏng, nghe thấy Lạc Tiểu Manh thao thao bất tuyệt, lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó mới hiểu rõ ý tứ của cô ta, rồi hắn vẫn chỉ mỉm cười.

"Cố sự này của cô dễ nghe thật, cũng rất có ý vị cảnh cáo, không có bản lĩnh vượt trội, quả thật là đừng có ở chỗ nào cũng ra vẻ ta đây. Cao thủ Thái Cực Quyền trong cố sự gọi là Chu Bỉnh Lâm phải không, còn người trẻ tuổi đó là Vương Siêu, lãnh tụ Đường môn, gần đây giống như là mặt trời giữa trưa, được xưng là cao thủ đệ nhất thiên hạ phải không?"

Thủ Lĩnh GOD tựa hồ như rất có hứng thú, liền bắt chuyện với Lạc Tiểu Manh.

"Anh... anh là ai?"

Đối phương vừa thốt ra những lời này, sắc mặt của Lăng Thiên liền biến đổi. Người biết chuyện mấy năm trước của Vương Siêu và Chu Bỉnh Lâm có rất nhiều, nhưng chuyện gần đây Vương Siêu được Thanh bang, Hoa Thanh bang tán xưng là cao thủ đệ nhất thiên hạ thì trừ người trong cuộc ra, người bên ngoài căn bản không có ai biết.

Sư phụ của Lạc Tiểu Manh là Lâm Đình Phong, cũng là người trong cuộc, do đó mới biết được tin tức này. Nhờ đó đám người của Lạc Tiểu Manh cũng biết.

"Nếu như tôi không nói tôi là ai, cô liệu có thử động thủ với tôi không." Thủ lĩnh GOD nói.

"Đương nhiên là không rồi, nhìn bộ dạng của anh không giống như là người luyện võ, nhưng khẳng định là người luyện võ, người mà tôi nhìn không thấu thì khẳng định là đạt tới cấp bậc Hóa kình, có lẽ, cũng có thể là đã tiến vào Đan đạo. Tôi sẽ không động thủ đâu, để tránh bị anh đánh chết. Có điều anh là cao nhân, chắc sẽ không rảnh rỗi tới mức ngày nào cũng nhìn tôi luyện quyền chứ."

Lạc Tiểu Manh lui lại một bước, cười gượng.

"Ừ, cô cũng hiểu đạo lý đấy, không uổng công tôi nhìn cô hai ngày. Nếu cô vừa rồi động thủ thì hiện tại đã chết rồi, đừng nói là cô, cho dù là sư phụ Lâm Đình Phong của cô cũng chết. Còn tôi muốn làm gì thì chẳng qua là buồn chán quá, muốn tìm người nói chuyện thôi, cô luyện võ có gặp vấn đề khó khăn gì không? Hỏi tôi đi, tôi có thể giải đáp cho cô." Thủ lĩnh GOD mặt không biểu tình, nói.

"Sao lại gặp một quái nhân như thế này nhỉ?" Lạc Tiểu Manh nằm mơ cũng không ngờ rằng, mình đang luyện công thì gặp phải một quái nhân như thế này, nghe lời hắn ta nói, Lạc Tiểu Manh có một loại xung động muốn thử động thủ. Bởi vì lời nói của người này quá khoa trương, nhưng tiếng nói ở sâu trong thâm tâm thì lại khuyên cô ta là đừng động thủ.

Thế là, cô ta cố gắng đè nén sự xung động ở sâu trong nội tâm xuống, hỏi: "Thái Cực của Đạo giáo là ý tứ gì, Kim Đan là gì?"

Cô ta tung ra một vấn đề, vấn đề này là thứ mà sư phụ cô ta đang nghiên cứu, cô ta thật sự muốn xem xem thanh niên lông mi dài thần bí này sẽ giải thích như thế nào, muốn lừa gạt cô ư, không dễ dàng như vậy đâu. Một khi nhìn ra đối phương đang giả vờ, cô ta sẽ không chút do dự mà xuất thủ giáo huấn thật nặng.

"Đạo giáo coi trọng Thái Cực, Thái Cực cũng không phải là cách nói của Đạo giáo. Đạo giáo chỉ chú trọng tới Kim đan, nhưng viên giác của Phật gia, Kim đan của Đạo gia, Thái Cực của Nho gia đều là một thứ, chú trọng tâm ý đối với năng lực khống chế khí huyết bản thân. Trái ngược với viên giác của Phật gia, Kim đan của Đạo gia, Thái Cực của Nho gia rất thông tục và dễ hiểu. Người đọc sách của Nho gia chú trọng Thái Cực tĩnh công tĩnh tọa thu tâm, chính là định trụ tâm viên, thuyên trụ ý mã (xóa bỏ lòng hươu ý vượn). Tâm ý triệt để bình tĩnh, tự nhiên có thể khống chế khí huyết vận chuyện vòng quanh, muốn máu tới nội tạng thì máu tới nội tạng, muốn máu dồn lên não thì máu lên não. Đại Nho gia các triều đại, Chu Hy, Vương Dương Minh đều là đại hành gia về phương diện này. Chu Hy thì tôn sùng công phu thu tâm nửa ngày đọc sách, nửa ngày tĩnh tọa. Đây kỳ thực chính là Kim Đan, sau khi Kim Đan thành tựu, dùng trên học vấn thì là đại Nho giả, Đại thánh nhân, dùng để luyện võ đánh người thì chính là thần. Cô vừa rồi vẽ bùa, vận chuyển khí huyết toàn thân, thủ pháp tốt, nhưng tâm lý lại không thích hợp, vẫn câu nệ vào thủ pháp quá. Lúc ban đầu, đừng để ý đến thủ pháp, chỉ thu liễm tâm, trong lòng thật bình tĩnh, sau đó tĩnh tới chỗ sâu thì nó sẽ tự nhiên sinh ra động tác, không tĩnh tới chỗ sâu, động tác sinh ra cũng không có tác dụng gì. Chỉ là công phu bề ngoài, chung quy vẫn chỉ là người chứ chưa thành được thần."

"Được, những lời nói này của tôi, cô có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì cứ lĩnh hội bấy nhiêu. Ba ngày sau, tôi sẽ ở đây xem cô luyện công phu tiếp, luyện tốt rồi thì chúng ta tiếp tục nói chuyện, luyện chưa tốt thì tôi cũng chẳng có hứng thú cùng cô nói chuyện. Cô cũng đừng truy tìm thân phận của tôi là gì, như vậy đối với cô cũng không có gì tốt đâu."

Thủ lĩnh GOD đột nhiên đứng dậy, Lạc Tiểu Manh vừa ngẩng đầu lên thì đối phương đã ở ngoài hai ba mươi mét, sau đó bước vài bước thì đã biến mất tăm. Không ngờ lại không nhìn rõ là đi như thế nào.

Đồng thời vào lúc này, ở Bắc Kinh, trong phòng làm việc của Liêu Tuấn Hoa.

"Cái gì? Vương Siêu đã động thủ ở trong tổng hội Hồng môn ư? Triệu Quang Vinh bị đánh chết ngay tại đương trường? Nghiêm Nguyên Nghi bị Vương Siêu bắt đi? Hiện tại tình huống thế nào? Chết rồi ư? Không biết à?... Thế này là thế nào!"

Liêu Tuấn Hoa cuối cùng cũng nhận được tin tức từ phía Hồng môn truyền tới.

Bịch!

Điện thoại rơi xuống đấ́t, vỡ tan.

Liêu Tuấn Hoa là cao thủ Hóa kình, là người đã vô số lần vào sinh ra tử, nhưng đây là lần đầu tiên hắn mất hết tinh thần, mắt nhất thời biến thành ngây ngây ngốc ngốc.

"Sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy được?Thế lực của tổng hội Hồng môn mà cũng không ngăn cản được Vương Siêu sao? Bản thân Nghiêm Nguyên Nghi cũng là dạng cao thủ đệ nhất thiên hạ, càng huống chi bên cạnh còn có Triệu Quang Vinh, trong tổng hội Hồng môn cao thủ lại như mây, nhiều người như vậy mà không ngăn cản nổi một mình Vương Siêu sao? Cho dù hắn là cao thủ đệ nhất thiên hạ đi chẳng nửa thì cũng chỉ là thân xác máu thịt, sao lại có thể như vậy được chứ? Nghiêm Nguyên Nghi rốt cuộc là đã chết hay là chỉ bị bắt đi? Nếu như bị bắt đi thì chuyện này vẫn còn có dư địa để thương lượng. Còn nếu như bị Vương Siêu giết chết vậy thì xong rồi, với tính tình của Vương Siêu, chỉ sợ rằng, chỉ sợ rằng hậu quả khó mà tưởng tượng nổi..."

Tin tức mà tổng hội Hồng môn truyền tới giống như sét đánh, khiến cho đầu óc của Liêu Tuấn Hoa trở nên trống rỗng.

Đây có thể là nguy cơ lớn nhất của trong suốt cuộc đời của Liêu Tuấn Hoa.

Mặc dù loại nguy cơ này không tạo thành uy hiếp đến sinh mạng của hắn, nhưng lại đáng sợ hơn cả uy hiếp đến sinh mạng. Có điều hắn rốt cuộc vẫn là nhân vật đã trải qua vô vàn sóng to gió lớn, sau phút giây đầu óc trở nên trống rỗng, thoáng chốc đã lãnh tĩnh trở lại, phân tích tình huống và tìm đối sách tốt nhất.

Trong nháy mắt, hắn trước tiên đem những điểm mấu chốt của chuyện này định vị lên người Nghiêm Nguyên Nghi đã bị Vương Siêu bắt đi. Nghiêm Nguyên Nghi nếu như chưa chết, vậy thì chuyện này còn có hi vọng, nếu bị Vương Siêu giết chết rồi, vậy thì chuyện thực sự là không thể dàn xếp yên xuôi được nữa rồi.

Nhưng Liêu Tuấn Hoa lại biết rất rõ con người của Vương Siêu, bình thường tuy rất bình hòa, có điều một khi động thủ lại giống như lôi đình vạn quân, rất ít khi lưu lại người sống. Hắn thực sự không thể biết được chính xác là Nghiêm Nguyên Nghi đã chết hay chưa.

Xem ra mình phải tới Đường môn một chuyện, xem kết quả thế nào vậy..."

Sau vài phút, Liêu Tuấn Hoa đã xác định được bước hành động tiếp theo của mình, quyết định trước tiên liên hệ với Vương Siêu đã rồi hẵng tính tiếp.

"Liêu bộ trưởng, ấn đường của ngài đã biến thành màu đen, e rằng đã quá hao phí tinh thần rồi. Chắc là lại xảy ra chuyện gì rồi phải không, với định lực, tu vi của ngài, cho dù xảy ra chuyện lớn đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không như thế này, chuyện lần này e rằng là rất nguy cấp."

Đúng vào lúc này, một người trung niên mặc Tây trang nghe thấy động tĩnh liền bước vào. Thấy bộ dạng của Liêu Tuấn Hoa, chằm chú nhìn vào sắc mặt của hắn, rồi liên tục lắc đầu thở dài.

Người trung niên này chính là đạo sĩ Ngô Tuyền Nam của núi Võ Đang, hiện tại hắn ta tựa hồ như đã hoàn tục, đi theo bên cạnh quan to hiển vinh, dĩ cầu phát triển thêm một bước.

Từ sau khi hắn ta tới bên cạnh Liêu Tuấn Hoa, cũng đã có được một chút danh tiếng. Sở dĩ có danh tiếng, không phải bởi vì võ công của hắn, mà là bởi vì cái miệng biết xem tướng đoán mệnh của hắn.

"Lão Ngô, lần này e rằng thực sự có chút nguy hiểm rồi, có điều tôi sẽ không nói cho anh biết là đã phát sinh chuyện gì đâu, chỉ cần anh giúp tôi xem xem tiền đồ sau này của tôi rốt cuộc sẽ thế nào thôi."

Liêu Tuấn Hoa vốn không tin vào sự đoán mệnh của Ngô Tuyền Nam, nhưng hiện tại không ngờ lại như bệnh nặng đi tìm tất cả các thầy thuốc.

"Ồ?" Ngô Tuyền Nam hơi ngẩn người, sau đó chằm chú nhìn mặt Liêu Tuấn Hoa, thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó: "Cậu hiện tại tướng mạo rất không tốt, trước mắt có một trận phong ba lớn là điều chắc chắn rồi. Nhưng phải tránh hấp tấp nóng nảy, cũng đừng khinh cử vọng động, nếu không e rằng sẽ gặp phải sự nguy hiểm thuyền vỡ người chết, tôi tuy không biết rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì, nhưng chiếu theo tình huống hiện tại của cậu, nhất định phải học Khương Thái Công, mặc kệ phong ba gió bão lớn như thế nào, ta vẫn ngồi yên câu cá. Tôi trước giờ xem tướng cho cậu, thấy cậu có vương giả chi khí, nhưng hiện tại vương giả chi khí đã bị vận xui che lấp, giống như thuyền nhẹ trong gió, đong đưa muốn lật. Có điều đây cũng không hản không phải là một loại cơ ngộ, một khi độ qua, tiền đồ không thể hạn lượng, tôi thấy trong khí sắc của cậu, khẳng định có một đường sinh cơ, chứ không phải là đã bị dồn tới tuyệt cảnh. Phong ba lần này, có lẽ là khảo nghiệm mà trời cao dành cho cậu, cậu không được tự làm loạn trận cước."

"Bất kể phong ba gió bão lớn như thế nào, ta vẫn ngồi yên câu cá ư!" Nghe thấy những lời nói này của Ngô Tuyền Nam, Liêu Tuấn Hoa trong lòng tựa hồ như an tĩnh hơn một chút, đột nhiên buông bỏ ý nghĩ đi tìm Vương Siêu, ngược lại còn hét lên một câu với bên ngoài: "Chuẩn bị xe, tới quân khu. Lần này ta sẽ đập nồi dìm thuyền một phen."

Trong biệt thự ven biển ở Jakarta, Indonesia, Vương Siêu ngồi trên sa lông, mắt nhìn vào cây dừa mang theo khí tức của đồng cỏ và nguồn nước đang đung đưa trong gió biển, Đường Tử Trần cũng lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, mắt nhắm hờ, không nói gì.

Hai phu thê im lặng không nói chuyện, bầu không khí vô cùng yên lặng xa xôi cách trở, tựa hồ như đang hưởng thủ thời khắc nhàn rỗi hiếm cỏ.

"Đệ đoán rằng Liêu Tuấn Hoa chắc đã nhận được tin tức do tổng hội Hồng môn truyền tới rồi. Khẳng định sẽ tới tìm đệ, sao tới hiện tại vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ!" Vương Siêu đột nhiên hờ hững nói một câu, tựa hồ như đang hỏi Đường Tử Trần.

"Hắn không đơn giản..." Đường Tử Trần hai tay đặt lên đầu gối, mắt nhìn về bầu trời ở trước sân. "Hắn đã nhận được tin tức, khẳng định là biết rằng tìm đệ cũng không có tác dụng gì, ván đã đóng thuyền, cho nên hạ quyết tâm đập mồi dìm thuyền một chuyến. Mặc cho gió bão phong ba, vẫn yên ổn ngồi câu cá... Nếu hắn tức giận phừng phừng đến tìm đệ, ngược lại còn lộ ra rằng hắn đang luống cuống tay chân, là kẻ chẳng làm lên nổi chuyện gì lớn. Được rồi, hiện tại chúng ta đã làm cho đại hội Võ đạo trở thành loạn như thế này, quốc nội cũng khẳng định sẽ quan chú tới cục diện lớn này. Còn Liêu Tuấn Hoa bản thân là một người thích hợp nhất để làm công tác chủ trì, không có hắn, giới võ thuật quốc nội, giới võ thuật quốc ngoại khẳng định là một đống hỗn loạn, đệ cũng không cần phải lo lắng cho hắn đâu."

"Cao thủ trên thế giới này đã ít đi nhiều rồi, không biết đại hội Võ đạo lần này, thiên hạ còn có nhân vật nào đáng để xem nữa đây?" Vương Siêu đột nhiên tính toán.

Từ lúc hắn hoành không xuất thế đến nay, có thể nói là quen biết với vô số cao thủ, có nhân vật Minh kình, Ám kình, Hóa kình, Đan kình, Cương kình, thậm chí là đả phá hư không, kiến thần bất phôi. Mà nhân vật tuyệt đỉnh đã chết trong tay hắn cũng không hề ít.

"Cao thử từng có tiếng tăm lừng lậu hiện tại còn lại được mấy người. Wharton, Morgan đã chết trong tay đệ. Thân Vương Amat của Iraq cũng bị đệ đánh chết, Nghiêm Nguyên Nghi hiện tại cũng không còn nữa rồi, Triệu Quang Vinh cũng chết trong tay đệ, Vĩnh Sắc, Vĩnh Tiểu Long, Vĩnh Tiểu Hổ, của Thiếu Lâm, Thôi Trường Bạch, Chu Bỉnh Lâm, Cung Thành Lương Điền, Nguyễn Hồng Tu... Cao thủ đã chết trong tay đệ, không nhớ nổi là có bao nhiêu nữa, không biết còn có bao nhiêu cao thủ sẽ xuất hiện đây? Hi vọng không phải là đám mèo to mèo nhỏ vớ vẩn, vậy thì thực sự là đáng tiếc lắm, thiên hạ lớn như vậy, cao thủ chân chính là chẳng có được mấy ai."

Vương Siêu nhớ lại con đường mà mình đã đi qua, hai tay dính bao nhiêu nhân mạng của cao thủ.

"Không biết Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, Y Hạ Nguyên, thủ lĩnh GOD những người này liệu có cũng sẽ chết trong tay đệ không, danh hiệu đệ nhất thiên hạ này, lưng mang theo quá nhiều nhân mạng rồi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.