Sáng sớm, nhóm trao đổi của sư tôn xịn sò gửi tới một thông báo.
[Nuôi đồ đệ đại pháp: Cho hắn ăn, cho hắn uống, huấn luyện hắn phải thật khắc nghiệt, không được khen hắn quá nhiều, cụ thể khen ngợi có thể tham khảo: Tạm được, xong rồi, không tồi, tạm chấp nhận, tàm tạm... Vân vân một loạt các ngôn ngữ trung lập khác. ]
Có tiếng gõ cửa truyền từ cửa sổ tới, bạch hạc dùng mỏ để mở cửa sổ, tròng mắt màu gỗ mun lặng lẽ nhìn vào trong phòng, nhẹ nhàng thả một cái vòng tay xuống bàn.
An Hòa Dật đứng dậy, tay nhẹ vung lên, y phục từ bên cạnh dâng lên, chậm rãi khoác lên người y.
Trên chiếc vòng bạc có khắc một phiến lá, An Hòa Dật lấy tay lau nhẹ, hơi nước màu lam từ hoa văn phiến lá bay ra, bay lên giữa không trung lại không tản ra mà ngưng tụ thành nét chữ.
Là hướng dẫn sử dụng vòng tay.
An Hòa Dật giương mắt tỉ mỉ ghi lại, tay cầm ngọc bài, định hỏi đồ đệ đã dậy chưa thì mới nhớ ra là đồ đệ mình chưa có ngọc bài. Liền di chuyển chân, thong thả đi về hướng cửa.
Ôn Tu Viễn ngủ thẳng cẳng tới sáng, không có ngàn vạn đồ đệ truy sát, không có nhiệm vụ dạy dỗ đồ đệ, cũng không bị sư tôn chăm sóc vô ích, có ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng.
Thư giãn như vậy, không cẩn thận lại ngủ lúc nào không hay.
Ngoài cửa có tiếng phi kiếm cắt không khí, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Ôn Tu Viễn đột nhiên mở ra, xẹt qua một tia sắc bén. Đợi đến khi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh mới tiếp tục ngụy trang bộ dáng ôn hòa.
Lúc An Hòa Dật đẩy cửa tiến vào, Ôn Tu Viễn đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên mép giường mỉm cười nhìn người đi tới. Rõ ràng là Ôn Tu Viễn ngồi trên giường, nhưng không biết vì sao An Hòa Dật lại có cảm giác áp bức.
“Hôm nay sẽ tiến hành khóa huấn luyện đặc biệt, ngươi mang cái này lên.” An Hòa Dật đưa vòng bạc qua.
Ôn Tu Viễn tò mò, hắn đã từng thấy vòng bạc ở trên tay của Hộ Pháp, mơ hồ nhớ đây là quà của phu thê ở thế tục tặng cho nhau, không ngờ Duyên Sinh Tông lại có thể tùy tiện đưa ra đồ vật như vậy.
An Hòa Dật thấy Ôn Tu Viễn mang vào, hài lòng gật đầu, “Mang cái này xuống chân núi gánh nước, gánh lên đỉnh núi rồi đổ đầy lu trên đó.”
Nói xong thì thản nhiên quay người rời đi.
“Ha.” Đợi y đi rồi, khóe miệng Ôn Tu Viễn gợi lên một tia trào phúng. Cúi đầu nhìn vòng bạc, đường nét màu thủy lam cùng hoa văn kim sắc uốn lượn quanh vòng, tuy trận pháp bên trên là có một không hai nhưng lại không tinh xảo bằng Ma Đạo. Rốt cuộc vẫn là đồ vật sơ cấp, cực kì dễ phá.
Ôn Tu Viễn xem xét, vừa cởi bỏ xong tầng thứ nhất thì phát hiện tầng thứ hai xuất hiện hình đồ án của một mẫu lá ở Tàng Ý Sơn. Mặt của hắn lập tức tối sầm, tay cầm vòng bạc tựa hồ muốn vặn gãy nó.
Không được, hắn còn phải ở chỗ này, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ yên tĩnh để ngủ nghỉ mà.
Hắn cười lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn thu lại lực đạo của mình.
“Vậy mà lại bố trí Đạo trận.” Đạo trận của Tu Chân giới không giống với trận pháp bình thường, nếu như phá thì chủ nhân của trận pháp sẽ cảm nhận được. Tuy Ôn Tu Viễn có thể hủy nó, nhưng An Hòa Dật sẽ biết được.
Nếu vậy thì hắn sẽ hoàn toàn bại lộ.
Ôn Tu Viễn cảm thán, tâm tư của Đàm Ngọc sư tôn kín đáo thật.
Lúc An Hòa Dật đi đã mở Truyền Tống trận trong phòng Ôn Tu Viễn, Ôn Tu Viễn bước chân vào, trước mắt nhoáng lên một cái, hắn đã tới chân núi rồi.
Chân núi tưng bừng nhộn nhịp, có không ít đệ tử cũng ở đây, thấy Ôn Tu Viễn đi tới thì mọi người đều lộ ra vẻ đồng tình.
Ôn Tu Viễn không rõ tình hình, nở một nụ cười ấm áp, “Dám hỏi các vị sư huynh đến từ nơi nào?”
Thanh niên đối diện ngượng ngùng gãi đầu, “Sư huynh đừng nói lung tung, ta là người của phòng hỏa thực, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Đông.”
Những người bên cạnh thấy người này dễ nói chuyện liền sôi nổi vây quanh, “Ngươi tới từ nơi nào? Hôm nay có nhiều đồ đệ của các vị sư tôn đến đây gánh nước lắm, ngươi cũng tới đây gánh nước hả?”
“Ta tới từ Tàng Ý Sơn.”
Vừa dứt lời, đám người trước mặt đột nhiên thay đổi biểu tình, một bộ dáng khó lòng giải thích, Tiểu Đông tròn mắt nhìn hắn.
Tuy Ôn Tu Viễn cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn như cũ bày ra bộ dáng ôn hòa khiêm tốn, “Không biết Tu Viễn đã làm sai chuyện gì, đắc tội với mọi người?”
“Không không không.” Tiểu Đông lắc đầu, “Ta chỉ là tò mò.”
Các đệ tử bên cạnh vừa nghe từ Tàng Ý Sơn xuống thì liền đi một vòng quanh Ôn Tu Viễn, xem hắn như thưởng thức kỳ ba [1].
[1] Kỳ ba: Chuyện lạ, chuyện kì quái khác thường.
Trong mắt Ôn Tu Viễn xẹt qua một tia tức giận, vòng tay màu bạc dường như cảm nhận được linh khí thoát ra từ người chủ nhân, lờ mờ có dấu hiệu sụp đổ. Ôn Tu Viễn khẽ liếc mắt, thầm nghĩ vòng tay của Duyên Sinh Tông đúng là hàng dởm, cuối cùng vẫn thu lại linh áp vì kích động mà tản ra.
Các tu sĩ xung quanh đột nhiên cảm thấy có một cỗ áp lực xuất hiện, nhưng khi nhìn lại thì không có gì, còn tưởng là dạo gần đây mình chăm chỉ tu luyện nên dẫn tới việc xuất thần [2].
[2] Xuất thần: Tinh thần hoảng hốt (?).
Thấy sắc mặt của Ôn Tu Viễn không được tốt, Tiểu Đông ngượng ngùng cười, “Ngươi đừng giận, mọi người chỉ là tò mò thôi.”
“Ngươi chính là Thao Thiết kia đó hả?” Không chờ Tiểu Đông nói xong, người bên cạnh đã kinh hô thành tiếng.
“Thao Thiết?” Đôi mắt sâu thẳm của Ôn Tu Viễn nhẹ nhàng lướt qua, đệ tử kinh hô ra tiếng nhịn không được lùi về phía sau.
Thấy đối phương nơm nớp lo sợ không nói gì, Ôn Tu Viễn chậm rãi đi tới trước mặt hắn, chớp mắt, “Thao Thiết là chuyện gì?”
Tên đệ tử phòng hỏa thực đáng thương bị dọa tới mức không nói nên lời, nhìn Tiểu Đông cầu cứu.
Tiểu Đông cũng bị khí thế trên người Ôn Tu Viễn dọa sợ, lắp bắp nói:“Là... Là Đàm Ngọc sư tôn kêu ba bàn thức ăn cho đệ tử. Nhưng một bàn nhiêu đó cũng đủ cho mấy người chúng ta ăn một bữa rồi.”
Ôn Tu Viễn:“.....”
Ôn Tu Viễn đảo mắt, chậm rãi cúi đầu, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, “Haiz... Có lẽ các ngươi không biết, ở trên núi lâu thì dễ sinh ra hứng thú với đồ của thế tục, có mấy người, bình thường y không dám thử...”
Ôn Tu Viễn dừng lại, liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt không cam lòng, tự mình hiểu là được.
Biểu tình của đệ tử trước mặt vặn vẹo, vẻ mặt khó tin, “Cho nên khi thấy có người ăn, y cũng nếm thử một chút?!”
“Suỵt.” Ôn Tu Viễn ngẩng đầu thoáng nhìn đỉnh núi, quay đầu tiếp tục nói với đám đệ tử phòng hỏa thực, “Các ngươi cứ nói với bên ngoài là ta ăn đi.”
Các đệ tử phòng hỏa thực nghe vậy thì thương hại nhìn hắn, gật đầu.
Ôn Tu Viễn bôi nhọ sư tôn xong cũng không nhiều lời nữa, sau khi hỏi chỗ gánh nước thì liền chăm chỉ gánh nước lên núi.
Các đệ tử phòng hỏa thực phía sau tụ tập lại, nhỏ giọng thảo luận.
“Không ngờ luôn.”
“... Vậy mà lại chính là Đàm Ngọc sư tôn.”
“Quá sốc!”
Tiểu Đông cảm thấy có gì đó sai sai, “Vậy thì sao trước đây Đàm Ngọc sư tôn không ăn?”
Đệ tử bên cạnh nặng nề vỗ đầu Tiểu Đông, “Đồ ngốc, đó là do không có ai ăn chung đó.”
“Giống trong thoại bản cả thôi, cao lãnh chi hoa bị người dụ dỗ nếm thử tình yêu thì bắt đầu lún sâu vào, từ đó không thể kiềm chế được nữa.”
“Thật ngon!”
“Vậy là Đàm Ngọc sư tôn thật sự ăn rồi!”
“Không sai, chỉ đáng thương cho đệ tử phải cõng nồi dùm thôi.”
Ôn Tu Viễn giấu công cùng danh [3], nở nụ cười gánh nước lên núi.
[3] Công trong công lao, danh trong danh vọng (Danh lợi?).
Cái vòng tay bạc quỷ quái này không cho hắn sử dụng linh lực, nhưng cơ thể hắn là do linh lực luyện thành, dù là cao như Tàng Ý Sơn, hắn vẫn có thể dễ dàng gánh nước lên.
Mà thứ nước đáng lẽ ra phải đổ đầy kia đã bị hắn lặng lẽ dùng pháp bảo cất đi, bản thân gánh nước cũng chỉ là giả vờ, chờ An Hòa Dật kiểm tra.
Trên đỉnh núi, An Hòa Dật trốn trong phòng coi sách lược, dọc theo đường đi liếc nhìn một cái, thấy đồ đệ chăm chỉ gánh nước thì không giám sát nữa.
Không lâu sau, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ, An Hòa Dật vừa đẩy cửa ra thì thấy lu nước đã đầy từ bao giờ.
Ôn Tu Viễn đặt thùng nước xuống, đứng một bên cười tủm tỉm nhìn y.
“Sư tôn, đệ tử làm xong rồi.”
?
Bình thường thì người thế tục đều dùng tốc độ này hả?
Y gật đầu, “Ngày mai tiếp tục.”
Ôn Tu Viễn thân thiện đáp ứng, xoay người rời đi.
Ngày mai tiếp tục?
A.
Nằm mơ đi.
- ---------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Sư tôn: Đồ đệ lợi hại quá, làm sao bây giờ?!