Khác với Vân Ngoại Lâu, thời tiết ở Tàng Ý Sơn ấm áp, trúc đào bốn mùa đều nở hoa.
Lúc An Hòa Dật dừng ở cửa, nội môn im phăng phắc, không có ai giống như ngày thường.
Thậm chí đến tiếng hít thở cũng không nghe thấy, trong lòng An Hòa Dật dâng lên nghi hoặc.
“Tu Viễn?”
Cửa mở ra, đối diện với gương mặt mang ý cười.
“Sư tôn.” Ôn Tu Viễn nghiêng người, An Hòa Dật vào phòng liền liếc chỗ treo ngọc bài một cái.
“Ăn cơm chưa?”
Đĩa trên bàn trống không, An Hòa Dật duỗi tay cầm ấm trà lên, không có một giọt.
Thần sắc của Ôn Tu Viễn không có một chút ngượng ngùng, chỉ lộ ra chút buồn rầu, “Sư tôn, đã một ngày đệ tử chưa ăn cơm rồi.”
An Hòa Dật chột dạ, “Là ta sơ sót.”
An Tu Viễn lắc đầu, “Sư tôn trở về rất nhanh, đã giải quyết xong mọi chuyện rồi ạ?”
“Ta gặp chút chuyện nên trở về trước.”
“Ồ? Chứ không phải sư tôn đi thông đồng với đệ tử nhà người ta ạ?” Âm cuối nhẹ nhàng nâng lên, còn mang theo chút trêu chọc.
An Hòa Dật cứng người, trả lời không được. Suy nghĩ lời của Ôn Tu Viên nói, tròng lòng đột nhiên sinh ra cảm giác quái dị. Nhưng ngẩng đầu lên thì thấy biểu cảm của Ôn Tu Viễn vẫn bình thường, liền lắc đầu vứt bỏ cảm giác kì lạ này sang một bên.
“Ngươi ngồi đi, ta gọi nội thị mang thức ăn tới.”
Y ngồi ngay ngắn trên ghế, vừa rồi tìm Thời Minh Đạt không được, bây giờ trở về liền có một vấn đề cần được giải quyết gấp.
Đồ đệ nhà mình phải ở nơi nào đây?
Sống gần quá thì rất nguy hiểm, sống xa quá thì có bị oán hận không?
Ngọc bài trên tường lần nữa lóe lên, trong phòng xuất hiện một đạo ánh sáng.
An Hòa Dật giơ tay, ngọc bài nhàn nhã bay về trên tay y.
Ngày thường có rất ít người liên lạc với y, y cũng đã quên là ngọc bài này cài đặt công năng “Thiểm diệu [1] cấp” để nhắc nhở, một khi có người phát tin tức thì sẽ rất dễ thấy.
[1] Thiểm diệu: Lấp lánh, sáng lòa. Cứ giữ Hán Việt cho nó sang chảnh đi =))
An Hòa Dật ngẩng đầu nhìn Ôn Tu Viễn, thấy mắt hắn chưa nghi hoặc thì cho rằng hắn không hiểu công năng của ngọc bài.
Tin tức là do Duyên Hà đạo hữu phát tới.
Duyên Hà đạo trưởng: Nghe nói Đại Điển thu đồ đệ của Duyên Sinh Tông kết thúc rồi, ngươi thu được đồ đệ không? Đồ đệ như thế nào?
Trong mắt An Hòa Dật mang theo vui mừng, “Không tồi, dung mạo trên trung bình, tư chất cũng trên trung bình, không quá khó dạy mà cũng không quá nguy hiểm như suy nghĩ ban đầu của ta.”
Duyên Hà đạo trưởng: Vậy thì tốt.
An Hòa Dật nghĩ thầm Duyên Hà đạo hữu có kinh nghiệm dạy đồ đệ, liền hỏi:“Ngươi nghĩ đồ đệ ở chỗ nào thì tốt?”
Duyên Hà đạo trưởng: Chỗ nào gần chút. Nếu ở xa mà muốn giết ngươi, ngươi sẽ khó mà phòng bị được.
An Hòa Dật khiếp sợ với ý thức đối chiến của đối phương.
Không biết Tông môn của Duyên Hà đạo hữu đã cử hành Đại Điển thu đồ đệ hay chưa, ban đầu khi hai người nói chuyện với nhau cũng không thấy hắn đề cập, “Năm nay Duyên Hà đạo hữu có thu đồ đệ không?”
Duyên Hà đạo trưởng: Năm nay bản tôn tính không thu đệ tử.
Lúc trước bọn họ rõ ràng đã trao đổi rất nhiều, bây giờ đối phương lại đột nhiên đổi ý, An Hòa Dật kinh ngạc:“Vì sao? Xảy ra chuyện gì à?”
Duyên Hà đạo trưởng: Nếu lại chọn trúng mấy đồ đệ muốn giết sư tôn thì rất phiền toái. Năm nay bản tôn học cách dạy đồ đệ trước, rồi tìm một chỗ để trốn luôn.
Nghe Duyên Hà nói như vậy, An Hòa Dật rất đồng tình. Nghe đối phương nói muốn tìm chỗ để trốn, “Tìm được chưa? Nếu không tìm được thì tới Duyên Sinh Tông tìm ta này.”
Duyên Hà đạo trưởng: Duyên Sinh Tông ở chỗ nào?
An Hòa Dật: Tàng Ý Sơn.
Duyên Hà đạo trưởng:......
“Khụ... Khụ khụ.” Âm thanh phía sau bàn liên tục vang lên làm gián đoạn động tác cúi đầu trò chuyện của An Hòa Dật, lúc này An Hòa Dật mới có phản ứng, y vậy mà lại ở trước mặt đồ đệ sử dụng ngọc bài hơn nửa ngày, tới một câu cũng không nói gì.
Ôn Tu Viễn một tay chống trên bàn, một tay che miệng ho khan.
Trong lúc An Hòa Dật cùng Duyên Hà đạo hữu nói chuyện, nội thị đã đem đồ ăn và linh thực [2] lên hết, trong chén Ôn Tu Viễn còn có một cái đùi gà.
[2] Linh thực: Đồ ăn vặt.
“Sặc rồi?” An Hòa Dật đưa qua một ly trà, Ôn Tu Viễn nhận lấy, động tác nhanh nhẹn dứt khoác, một hơi cạn sạch.
Tay An Hòa Dật dừng giữa không trung, nghĩ thầm, chắc là hắn đói dữ lắm.
Trên bàn không còn nhiều thức ăn, An Hòa Dật kinh ngạc nhìn sức ăn của đồ đệ nhà mình, im lặng lắc lắc á linh [3], lục lạc bên trong hạt châu chuyển động, lục lạc của nội thị bên kia liền vang lên.
[3] Á linh: Raw là 哑铃, nghĩa là tạ đôi, là cái tạ nhỏ dùng để tập cơ tay á. Tui đã cố gắng để search gg rồi, nhưng nó lạ lắm =))))
“Sao hôm nay Đàm Ngọc sư tôn lại kêu hai phần thức ăn?”
“Lại còn là phần lớn nữa.”
“Ngày thường có ăn nhiều thế đâu?”
Nhóm nội thị trong nhà bếp ngồi xổm trên mặt đất, vừa xử lí nguyên liệu vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Cái này mà các ngươi cũng không biết, năm nay Đàm Ngọc sư tôn thu đồ đệ, chắc là cho đồ đệ ăn rồi.”
“Đồ đệ của y là Thao Thiết à?”
“Nói bừa, Thao Thiết chính là cổ thú, không phải là không tồn tại sao?”
“Không phải, ta chỉ nghĩ với sức ăn này, chúng ta có thể sẽ phải tăng ca.”
Sư phó đứng xào rau nghe như vậy thì hung hăng lau mồ hôi trên đầu, đợi những người khác đều bận rộn đi hết rồi mới lẩm bẩm:“Lão phu không phải là tới nhà ăn hậu đường sao, ngày hôm qua không phải là nhận lời mời của Thiện Phong sao?”
Ôn Tu Viễn dưới cái nhìn chăm chú của An Hòa Dật, trắng trợn mà sử dụng Trần Thương [4]. Mở túi càn khôn ra, nhét toàn bộ vào. Mà trong mắt An Hòa Dật, hắn vẫn đang ăn cơm như thường.
[4] Trần Thương: Raw là 陳倉, search gg thì nó để Trần Thương là một quận của địa cấp thị Bảo Kê, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Tui không chắc, có lẽ đây là tên riêng của cái gì đó trong truyện:v
Khi Ôn Tu Viễn sinh ra, không bao lâu hắn đã tích cốc, căn bản là không hiểu chuyện ăn ít ăn nhiều của thế tục, chỉ nhớ loáng thoáng là có thuộc hạ nói rằng, thế tục chú ý tiết kiệm, thức ăn còn dư sẽ bị người khác phỉ nhổ.
Ăn hết chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
An Hòa Dật trơ mắt nhìn đồ đệ nhà mình ăn hết hai bàn thức ăn. Tuy nói y không tới thế tục, nhưng lượng cơm này...
Hình như có chút không đúng.
“Không đủ à?” An Hòa Dật giương mắt, trầm mặc nhìn cái đĩa trống rỗng.
Bản tôn làm sao biết có đủ hay không chứ.
“Chắc là đủ.”
“......” Ý là chưa đủ sao?
An Hòa Dật lần nữa quơ quơ á linh trong tay, đưa ra chỉ thị mới.
“Làm thêm một bàn thức ăn.”
Nghĩ một lát mới nói thêm:“Thêm một cái đùi gà.”
Tầm mắt phía trước vẫn dừng trên người An Hòa Dật, An Hòa Dật ngẩng đầu, chần chừ hỏi:“Ngươi còn muốn làm gì sao?”
Ôn Tu Viễn dừng lại một chút.
Người thế tục bình thường ăn no xong thì làm gì?
“... Ngủ?”
An Hòa Dật sâu kín nhìn Ôn Tu Viễn, nhất thời trong lòng tràn ngập suy nghĩ.
Phòng ngủ là vấn đề lớn đây.
Y nhớ Thủ Ngọc sư tôn nói là phải để đồ đệ ở xa một tí, nhưng vừa rồi Duyên Hà sư tôn lại nói để đồ đệ ở gần cho dễ quản.
“Giữa sườn núi đi.”
“A?” Ôn Tu Viên không hiểu nổi mấy ý nghĩ kì lạ của sư tôn.
“Ngươi ở giữa sườn núi, lên xuống gì cũng tiện hơn.” Nói xong còn gật đầu, “Rất tốt!”
... Được rồi.
Ôn Tu Viễn từng nghe nói có đồ đệ sống dưới chân núi, có người thì sống cùng sư tôn trên đỉnh núi, bây giờ đi theo sư tôn lại rốt cuộc thấy được lần đầu tiên trong đời có người sống ở giữa sườn núi.
An Hòa Dật nghĩ đồ đệ của mình chắc cũng mệt lắm rồi, nói xong liền đứng lên, mang theo đồ đệ ngự kiếm tới giữa sườn núi, dạo một vòng quanh núi.
“Ngươi chọn một nơi đi.”
“?” Làm gì?
Ôn Tu Viễn không hiểu ý của sư tôn nhà mình, chỗ này nơi nào cũng toàn là đá, chọn chỗ nào thì có gì khác nhau sao.
“Nhìn không rõ à? Vậy ta mang ngươi bay thêm lần nữa.” An Hòa Dật nói xong lại muốn phi thêm một vòng nữa.
“Không cần, không cần, vậy ở đây đi.” Ôn tu Viễn tùy tiện chỉ tay, chỉ một tảng đá lớn.
“Được.” An Hòa Dật nâng mí mắt, đưa tay chỉ, ánh lửa hướng về phía tảng đá.
“Ầm vang” một tiếng, tảng đá nổ tung thành một bãi đất bằng phẳng lớn. Ngón tay An Hòa Dật vuốt Linh Giới, bày ra một đống nhà.
“Ngươi thích cái nào?”
Trước mắt có cung điện, trang viên, nhà tranh, tửu lầu... Các kiểu nhà lầu, cái gì cần có đều có. Ôn Tu Viễn thật sự bội phục bất động sản của sư tôn nhà mình, thật sự quá phong phú, đi đến đâu cũng có thể trực tiếp xách đồ vô ở.
“Cái này.” Ôn Tu Viễn hứng trí chọn một cái, xoay vài vòng, cuối cùng chọn cung điện xa hoa.
An Hòa Dật tùy tiện ném một cái, cung điện phủ lên mặt đất bằng phẳng, đầu ngón tay xoẹt một cái khắc hoa văn kim sắc lên, xung quanh cung điện lập tức xuất hiện vòng sáng kim sắc, lập lòe vài cái rồi biến mất không thấy nữa.
Đây là kết giới bình thường của nhóm người Tu Chân, chỉ là kết giới mà An Hòa Dật vẽ ra là bản nâng cao, có thể chống được một kích toàn lực của tu sĩ phân thân kỳ. Nếu đặc ở phòng đấu giá, nhất định sẽ được mọi người tranh giành như bảo bối.
Chẳng lẽ sư tôn có địch nhân, sợ kẻ thù ban đêm ám sát đồ đệ nên mới tạo ra kết giới kiên cố như vậy hả?
An Hòa Dật mơ hồ nhớ rằng đệ tử trong thoại bản ở Tông môn, người yêu nhau thì núi sụp, cuối cùng mất trí nhớ. Nói vậy thì người thế tục sống ở núi chắc là sợ cái này nhất.
An Hòa Dật tỉ mỉ nhìn kết giới vừa được dựng lên, một lúc sau mới vừa lòng gật đầu, “Ta thêm kết giới cho ngươi, cho nên ngươi không cần sợ đá rơi xuống.”
Ôn Tu Viễn:“.....”
Được.
Rất sư tôn.
Rất mạnh mẽ.
Ôn Tu Viễn chịu phục, chắp tay, “Đa tạ sư tôn.”
An Hòa Dật đồ đệ có vẻ rất thích, An Hòa Dật vui vẻ mà nhẹ nhõm cả người, vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi vào trước đi.”
An Hòa Dật đi rồi, Ôn Tu Viễn vào cung điện, trong cung điện đầy đủ các loại vật phẩm, phòng ngủ còn có Truyền Tống Trận, vẫn không có mở ra, đoán chừng là muốn truyền tống lên đỉnh núi.
Nhiều vật phẩm quý hiếm như vậy sợ là hao tốn không ít tâm tư. Bình thường làm gì có tu sĩ nào lãng phí thời gian ở chỗ này, Ôn Tu Viễn cảm thán, hắn chưa bao giờ gặp qua tu sĩ nào kỳ ba như thế. Quả thật là thiếu hiểu biết về Tu Chân giới rồi.
Phòng ngủ rất thoải mái, chỉ có một cái giường mà chiếm hơn nửa gian phòng, Ôn Tu Viễn cảm khái, vị sự tôn không để ý tới thế tục này thế mà cũng biết hưởng thụ thật.
Tuyệt vời!
“Cốc cốc”, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Ôn Tu Viễn nghi hoặc, đi tới cửa mở ra liền thấy một vị tu sĩ áo xám bưng một cái bàn thức ăn đứng bên ngoài.
“Đây là Đàm Ngọc sư tôn bảo ta giao cho ngươi.”
“.....”
Ôn Tu Viễn và người tới mờ mịt nhìn nhau.
Thì ra người của thế tục ăn nhiều vậy à?
- -------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngày hôm sau, Tông môn có lời đồn mới:
Đàm Ngọc sư tôn thu Thao Thiết làm đồ đệ, một mình ăn ba bàn đồ ăn.
Phòng hỏa thực [5]: Gia súc!
[5] Hỏa thực: Cơm nước.