Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Chương 4: Chương 4




An Hòa Dật dừng lại. Cách đó không xa, mấy con bạch hạc cưỡi mây mà đến, có phượng hoàng mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn, đoá hoa sen vẽ ra một vầng cầu vòng trên bầu trời quang đãng, còn có rất nhiều pháp bảo cưỡi mây đạp gió liên tiếp dừng lại ở Vân Ngoại Lâu của Duyên Sinh Tông. Vân Ngoại Lâu chưa bao giờ ồn ào náo nhiệt đến thế. Sau khi hỏi thăm mới biết, hôm nay là ngày nhóm các sư tôn của mấy Tông môn xa vạn dặm chạy đến để nghe Thời Minh Đạt dạy học.

An Hòa Dật nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, trong phòng đã tới không ít người, tất cả đều tụ tập ở phía trước. An Hòa Dật mơ hồ nghe thấy có sư tôn hỏi:“Hình như đồ đệ của ta có ý định cầm tù ta, ta phải ngăn cản làm thế nào?”

“Tội lỗi, tội lỗi.” An Hòa Dật dừng bước chân, thầm mặc niệm trong lòng. Không phải là y muốn nghe lén đâu, mà là vị sư tôn này nói chuyện thực sự rất lớn tiếng.

“Đàm Ngọc đạo trưởng?” Phía sau vang lên một giọng nói yếu ớt, mang theo chút thận trọng gọi An Hòa Dật.

“Hòa Mặc đạo trưởng.” An Hòa Dật gật đầu. Người này là tu sĩ Ngu Văn Tinh của Điểm Tinh Tông cách vách, hắn cùng An Hòa Dật giống nhau, đều tu Kiếm đạo, chỉ tiếc hắn không có thiên phú, tính tình lại mềm yếu nên không có tên tuổi gì. Khoảng thời gian trước, Điểm Tinh Tông có cử người tới nói chuyện với Tông chủ Hoa Hướng Nhiên, An Hòa Dật có gặp hắn vài lần.

Ngu Văn Tinh thấy An Hòa Dật thì liền thở phào nhẹ nhõm, “Năm nay Đàm Ngọc đạo trưởng muốn thu đồ đệ sao?” Ngu Văn Tinh đương nhiên cũng biết An Hòa Dật mấy năm qua đều chưa từng nhận đệ tử bao giờ.

“Là thật, năm nay Hòa Mặc đạo trưởng cũng muốn thu đồ đệ sao?” Thấy hắn gật đầu, An Hòa Dật kinh ngạc.

Y và Ngu Văn Tinh chỉ mới trò chuyện cùng nhau có mấy lần, biết hắn không giỏi ăn nói, hoặc là càng nói càng nghiêm trọng, hoặc là có chút ngại nói chuyện.

Tính cách như thế mà thực sự được cử đến để thu đồ đệ.

Trong nháy mắt, An Hòa Dật nghi ngờ Tông môn của đối phương cũng giống như Duyên Sinh Tông - đều không có sư tôn nào.

Ngu Văn Tinh cười khổ.

An Hòa Dật cũng bị như vậy nên rất đồng cảm với hắn, nhưng lại không có biện pháp để giải quyết chuyện này. Chỉ có thể nói sang chuyện khác, mời Ngu Văn Tinh vào chỗ ngồi.

Ngu Văn Tinh đi tới bên cạnh An Hòa Dật, thấy đa số mấy vị sư tôn đều ở phía trước, trên mặt hiện lên chút do dự.

Đương nhiên An Hòa Dật cũng nhận ra.

“Hòa Mặc đạo trưởng không cần xấu hổ, đây đều là các tu sĩ tham gia khóa học như chúng ta, cũng bị chuyện thu đồ đệ làm cho đau đầu. Bằng không người cùng ta tiến lên chào hỏi vài người, đợi sau này khi nào hoang mang thì còn có người để thảo luận.” Hiếm thấy An Hòa Dật nói nhiều như vậy, quả thực là tính rụt rè này của Ngu Văn Tinh có phần giống hắn khi xưa, khó tránh khỏi trong lòng nổi lên suy nghĩ muốn giúp đỡ.

Gương mặt Ngu Văn Tinh đỏ ửng, tỏ vẻ cảm kích nhìn An Hòa Dật, nhưng cơ thể vẫn di chuyển về hướng An Hòa Dật.

“Sư đệ.” Thời Minh Đạt từ phía xa gọi An Hòa Dật.

An Hòa Dật vốn muốn tìm một chỗ trống ở hàng ghế sau ngồi xuống, không nghĩ tới Thời Minh Đạt vậy mà lại nhớ kỹ lời Tông chủ giao phó, vẫn luôn chú ý đến y, từ lúc y bước vào cửa, Thời Minh Đạt cũng đã nghĩ xong chỗ ngồi cho y rồi.

“Sư huynh.” An Hòa Dật dừng lại, vẫn không đi về phía trước, chỉ hành lễ từ phía xa. Mấy vị sư tôn tụ tập thành nhóm ở hàng ghế đầu ngay lập tức nhìn qua, sau khi nhìn thấy diện mạo của y thì không khỏi cảm thấy ghen tị.

Dung nhan của An Hòa Dật cũng không phải tuyệt sắc.

Mỹ nhân ở Tu Chân giới đông, mỗi vị tu sĩ đều có thể dựa vào tu đạo để đắp nặn lại cốt cách (xương cốt), bài trừ ô uế. Đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả tu sĩ đều da trắng nõn nà, mặt ngọc đào hoa.

Thế nên, trong đông đảo mỹ nhân kia, cho dù là nam tử như An Hòa Dật ở nhân gian là khuynh quốc chi sắc cũng chỉ được so sánh là trình độ trung bình so với số còn lại. An Hòa Dật dựa vào khí chất yên tĩnh thanh bạch của mình mới có thể lọt top 500 người trong 《Tu Chân mỹ nhân lục 》.

“An toàn biết bao nha.” An Hòa Dật nghe thấy một câu như vậy, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

“Đàm Ngọc sư đệ, lên phía trước ngồi đi.” Thời Minh Đạt nhắc lại, trong lòng An Hòa Dật sinh ra một tia bất đắc dĩ. Bản thân y có Thủ Ngọc sư tôn đặc biệt chiếu cố, bây giờ lại ngồi phía trước, chắc chắn sẽ trở thành “Cái đích cho mọi người chỉ trích“.

An Hòa Dật quay đầu, ánh mắt dò hỏi Ngu Văn Tinh có muốn đi cùng y hay không, Ngu Văn Tinh kháng cự, đang tính toán cự tuyệt thì câu tiếp theo của Thời Minh Đạt đã gọi y lại.

“Ngu đạo hữu cũng lên phía trước ngồi đi, Tông chủ nhà ngươi cũng bảo ta chiếu cố ngươi. Nếu Ngu đạo hữu có vấn đề gì thì có thể trực tiếp hỏi ta.”

Mặt Ngu Văn Tinh cứng đờ, rất có loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Nhưng bị đám đông nhìn chằm chằm, hắn cũng không thể bác bỏ ý tốt Thời Minh Đạt, chỉ có thể kinh hồn táng đảm mà lên hàng ghế trước tìm chỗ ngồi với An Hòa Dật.

Vừa mới ngồi xuống đã có một vị tu sĩ đến gần, “Đạo hữu, ngươi có mua loại dược đặc biệt này không? Ta có Di Vong [1] đan, ăn vào sẽ quên chuyện đã phát sinh ngày hôm nay ngay.”

[1] Di vong chỉ có một chữ giải thích nghĩa duy nhất, là chữ quên. Nhưng để cho nó sang chảnh chút thì tui giữ nguyên Hán Việt:v

An Hòa Dật và Ngu Văn Tinh cùng nhìn qua, chỉ thấy người này ăn mặc sang trọng, áo gấm thêu kim văn, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hình thêu thế mà đang bơi lội khắp nơi trên quần áo, còn nếu chỉ nhìn lướt qua thì chỉ biết rằng bộ đồ này rất đắt tiền.

“Còn có đồ vật như vậy?” An Hòa Dật mặc dù là tâm lặng như nước nhưng ánh mắt cũng không khỏi lộ ra tia ngạc nhiên. Nếu vật này được đặt bán ở các cửa hàng thì nhóm sư tôn cần gì sợ bị tụi đồ đệ tìm tới nữa.

Thấy trong lòng của hai đạo hữu đối diện còn nghi vấn, vị tu sĩ nhìn rất có tiền này gãi gãi đầu, “Chỉ là có khuyết điểm.”

“Khuyết điểm gì?” Sức dụ dỗ có chút lớn, ngay cả Ngu Văn Tinh cũng nhịn không được dò hỏi.

“Chính là... Không biết khi nào đồ đệ sẽ nhớ ra.” Tu sĩ ngượng ngùng cười, “Ta, ta cũng có thể bán rẻ hơn!”

An Hòa Dật, Ngu Văn Tinh:“.....”

“Đa ta ý tốt của đạo hữu, bất quá tạm thời ta không cần dùng tới. Không biết phải xưng hô với đạo hữu như thế nào?” An Hòa Dật thấy trang phục của đối phương không bình thường, đoán hắn là người từ hào môn.

“Tiểu đạo là người của Nghê Quang Tông, họ Trác tên Thịnh, hào Phương Khê, gặp qua hai vị đạo hữu.”

Quả nhiên là Nghê Quang Tông, Tông môn giàu nhất Tu Chân giới.

Hai bên trao đổi tên họ, Trác Thịnh bát diện linh lung, có tài ăn nói, người vốn sợ người lạ như Ngu Văn Tinh trông chốc lát đã không còn bài xích hắn nữa.

Một trăm người vẫn chưa tới đủ, còn một lát nữa mới bắt đầu lớp học, An Hòa Dật nhìn về phía Thời Minh Đạt, thấy đám tu sĩ vây quanh y lúc trước vẫn còn ở đó, cũng không có ý định tiến lên, mà ngồi lại tại chỗ cùng với bằng hữu vừa kết giao trao đổi chút tin tức.

“Gần đây, hình như có thêm sư tôn của Tiêu Dao Tông bị đồ đệ của mình đuổi giết. Hôm trước ta đi ra ngoài, đụng phải hai lần.” Trác Thịnh lắc đầu cảm thán.

“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi? Tình thế vậy mà đã tới thế bức nhân rồi.” An Hòa Dật không nghĩ tới chỉ cần một ngày không sửa (lật) chữa (đổ) chuyện thầy trò bát quái này, tấm gương ví dụ về luyến ái cùng báo thù rửa hận của hai sư đồ từ năm vạn tăng lên sáu vạn.

“Ta thật sự muốn biết tư vị bị đồ đệ đuổi giết là gì? Nếu như bị một trăm đồ đệ đuổi giết cùng lúc chắc sẽ kích thích lắm.” Trác Thịnh xem náo nhiệt mà chê chuyện chưa đủ lớn, há mồm bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

“Ồ, ngươi muốn thử sao?” Bên cạnh đột nhiên có tiếng cười nhạo, An Hòa Dật nâng mắt nhìn sang, liền bắt gặp được một đôi mắt xinh đẹp, dưới ánh sáng rực rỡ lại càng mê hoặc lòng người.

Người nọ đứng cách đó không xa, chiết phiến trong tay nửa mở nửa không, khóe miệng khẽ cong, cười như không cười nhìn chằm ba người bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.