Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Chương 5: Chương 5




Trong đại sảnh yên tĩnh, không ít tu sĩ trong tối ngoài sáng đánh giá tu sĩ mới tới, tu vi của người này không rõ lắm, chỉ e là năng lực không thấp. Bên tai An Hòa Dật vang lên tiếng than nhẹ, “Thật không an toàn nha.”

Đương nhiên nam nhân đang cầm chiết phiến phe phẩy cũng nghe được, quay đầu liếc nhẹ một cái, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm An Hòa Dật mà nở nụ cười.

An Hòa Dật cùng đối phương nhìn nhau một lát, rốt cuộc y phải đứng lên, thong thả chào hỏi, “Gặp qua đạo hữu, không biết phải xưng hô với đạo hữu như thế nào?”

Người này mặc một thân xiêm y đỏ sẫm, khiến da hắn trắng như tuyết, giương đôi mắt đa tình gợn sóng, khóe miệng treo một nụ cười không rõ ý vị, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh An Hòa Dật, “Ôn Cảnh, Tiêu Dao Tông.”

Vừa dứt lời, bầu không khí liền ngưng trệ.

Tiêu Dao tông không phải là môn phái chính thống, mà là nhóm tán tu. Mấy năm trước, thế đạo thường xuyên xuất hiện chuyện tán tu giết người đoạt bảo vật, khiến cho tán tu khắp nơi gặp trở ngại. Một số người lương thiện cũng bị cuốn vào, gánh hoạ lớn, mỗi lần vừa xuất hiện là đều bị đuổi giết một cách vô lí.

Sau đó có một vị tu sĩ đã đứng ra, thành lập môn phái chuyên thu tán tu, một khi gia nhập môn phái thì phải tuân thủ quy tắc. Thành lập Tiêu Dao Tông là minh chứng cho việc tán tu không có vấn đề gì về đạo đức, họ không nên bị đánh vô tội vạ.

Tán tu xưa nay tùy tính, phương thức dạy đồ đệ cũng hoa hòe lòe loẹt. Hầu hết những người bị đuổi giết gần đây đều đến từ Ma Đao và Tiêu Dao Tông.

Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, tu hành một mình rất nguy hiểm.

Trác Thịnh cười nói đùa:“Đạo hữu nhớ phải cẩn thận, sư tôn của Tông các ngươi bị đuổi giết không ít đâu.”

Tu sĩ bên cạnh nheo mắt lại, An Hòa Dật không biết vì sao lại cảm thấy nguy hiểm, liền trầm mặc im lặng, lẳng lặng từ Linh Giới lấy ra một bộ trà cụ, không nhanh không chậm pha trà. Rót cho mình một ly, những người khác cũng có một ly.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Hương trà nhẹ nhàng toát ra, thấm vào nhân tâm, Am Hòa Dật cầm chén trà, từ khóe mắt nhìn người mới tới ngồi cùng.

Ôn Cảnh không ngờ được An Hòa Dật sẽ pha trà cho mình, ánh mắt ngẩn ra rồi nhanh chóng khôi phục tươi cười lại như thường, hắn hơi xoay người, hướng về phía An Hòa Dật nâng chén.

An Hòa Dật chỉ cảm thấy hai mắt xuất thần, đối phương liếc một cái lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng. Chớp mắt một cái choáng đầu lại biến mất.

Uống trà xong, những người khác đem chén trà trả lại, An Hòa Dật dùng Thanh Khiết thuật tẩy đi chút nước còn dính lại, lau ngón tay, thu bộ trà cụ về.

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có cây quạt phía sau là đang lay động, mang theo làn gió nhẹ.

Ngồi không được bao lâu, tay phải An Hòa Dật run lên, miễn cưỡng ngồi ngay ngắn tại chỗ, đường như không chịu nổi nữa, bất đắc dĩ nâng tay lên xoa nhẹ huyệt thái dương.

Ngu Văn Tinh bên cạnh y cũng nằm sấp trên mặt đất, ngay cả người mạnh như Trác Thịnh cũng chịu không nổi. An Hòa Dật là Hợp Thể Kỳ, nhưng ngồi bên cạnh vị đại Phật cũng cảm thấy mệt mỏi.

“Đạo huynh.” An Hòa Dật nghĩ mình cần phải nhắc chuyện này.

“Hửm?” Đối phương đến mắt cũng không nâng lên, lười biếng đáp.

“Có thể thu lại uy áp được không?” An Hòa Dật than nhẹ một hơi, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Chỉ thấy đối phương lắc đầu, chiết phiến vừa mở ra cũng phe phẩy, “Lời này của đạo hữu sai rồi.”

Đôi mắt Ôn Cảnh khẽ đảo, nhân thế rối ren lưu chuyển trong mắt, khiến đầu của An Hòa Dật choáng váng.

Bên tai vang lên tiếng trêu đùa, thanh âm mang theo ý cười, “Uy áp là ô dù của tu sĩ, cũng giống như quần áo của con người. Đánh tan uy áp, cũng tương đương với không mặc quần áo.”

Nguời bên cạnh cười khẽ một tiếng, “Trước đám đông, đạo hữu lại kêu tiểu đạo cởi quần áo... Sợ là có chút không thỏa đáng?”

“Phụt.” Trác Thịnh ngồi ở phía sau nghe lén nhịn không được cười ra tiếng.

An Hòa Dật:“......”

Thấy An Hòa Dật không trả lời, uy áp trên người lại giảm bớt, cả người đều hướng về phía An Hòa Dật, như muốn khơi lên lửa giận của đối phương.

An Hòa Dật sờ sờ Linh Giới, không dám móc chén trà ra.

—— Sợ bị uy áp của Ôn Cảnh đập vụn.

An Hòa Dật trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng. Người bên cạnh nhẹ nhàng tựa vào bàn, chiết phiến trên tay lắc lắc, hắn ngược lại muốn nghe xem bánh bao mềm này có thể nói được cái gì.

Chỉ thấy An Hòa Dật lắc lư cố gắng ngồi thẳng dậy, “Đạo hữu mặc quần áo dày như vậy, chi bằng cởi bớt một kiện đi.”

“Phốc.” Không nghĩ tới lại là một câu như vậy. Ôn Cảnh cảm thấy bánh bao mềm bên cạnh chơi rất vui, không đành lòng đuổi người ta đi, cuối cùng thu uy áp lại.

An Hòa Dật thở phào nhẹ nhõm.

Xem như không hôn mê.

Trên đài, Thời Minh Đạt vẫy vẫy cánh tay hung kiện của mình tiếp đón chúng sinh vào chỗ.

An Hòa Dật chú ý tới tu sĩ bên cạnh hơi di chuyển về phía trước, ánh mắt vẫn như cũ không chút để ý rốt cuộc lại nhìn về phía Thời Minh Đạt trên bục giảng.

An Hòa Dật không khỏi cảm khái, quả nhiên là cho dù tu sĩ cường đại tới cỡ nào thì cũng sợ đồ đệ.

Cái này có thể gọi là quả quýt dày có móng tay nhọn.

Trên đài, tầm mắt của Thời Minh Đạt khẽ xoay chuyển trên người An Hòa Dật, An Hòa không thể không thu tâm tâm lại, nghiêm túc nghe giảng.

“Tiểu đạo đã tổng kết kinh nghiệm của mình trong nhiều năm, hôm nay ta sẽ truyền thụ lại cho mọi người. Nhưng ta hi vọng mọi người phải hiểu rằng mỗi người mỗi khác, không ai giống nhau cả. Cùng một phương pháp nhưng hiệu quả với mỗi người đều không giống nhau. Cho nên chúng ta cần phải thường xuyên lên lớp. Phương pháp dạy cũng phải phù hợp với năng lực của đồ đệ.”

An Hòa Dật âm thầm gật đầu, trong lòng vô cùng đồng ý với quan điểm của Thời Minh Đạt, càng thêm tin tưởng vào năng lực của hắn.

Thời Minh Đạt vuốt vuốt râu, dừng lại một chút, thấy tất cả các tu sĩ trong lớp đều đang nghe hắn giảng liền tiếp tục đi xuống phía dưới, “Cần phải ghi nhớ ba điều sau:

Một, tiền đề là tận lực nuôi thả.

Hai, bình dân là đệ nhất đại pháp.

Ba, xấu là tiền đề để bình an vô sự.

Ta sắp xếp theo mức độ quan trọng, điều quan trọng nhất đặt ở cuối cùng. Kế tiếp. Đầu tiên, chúng ta sẽ giải thích điều quan trọng nhất, đó chính là phương pháp tốt nhất trong Đại Điển thu đồ đệ - xấu!”

Đầu An Hòa Dật choáng váng, tầm mắt có chút mơ hồ, cũng không nhìn thấy ánh mắt của vị tu sĩ mỹ nhân bên cạnh đã trầm xuống, nhíu mày cảm thấy có chút chua xót cùng thù hận.

“Đạo hữu, uy áp.” An Hòa Dật không bao giờ muốn ngồi cạnh hắn nữa.

Ôn Cảnh cũng không làm An Hòa Dật khó xử, thuận theo y thu uy áp vào.

Trác Thịnh ngồi phía sau trợn trắng mắt, uy áp choáng ngợp a!

Thời Minh Đạt còn đang nhấn mạnh, “Sư tôn xấu một chút, sẽ tương đối an toàn.”

Phía dưới có người lớn tiếng hỏi:“Vậy đồ đệ xấu một chút thì sao? Đồ đệ xấu một chút thì sẽ thế nào?”

Thời Minh Đạt trầm ngâm một lát, “Đồ đệ xấu một chút, sẽ tương đối chói mắt.”

“Phụt.” Vị tu sĩ bên cạnh lại cười.

An Hòa Dật cũng chân thực mà thở dài trong lòng.

Thời Minh Đạt đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người An Hòa Dật. Mắt thấy Tông môn sư huynh nhìn chằm chằm mình, trong lòng y liền ẩn ẩn bất an.

“Đàm Ngọc sư đệ, nếu là ngươi thì trong Đại Điển thu đồ đệ, ngươi sẽ nhận đệ tử có tư chất như thế nào?”

An Hòa Dật ở Tông môn làm đủ công khóa, nhớ lại quan sát của mình một chút, tổng kết lại: “Nhìn chung tự truyện của các vị sư tôn cùng truyện ký nhân vật của giới Tu Chân thì, Đàm Ngọc cho rằng người có nhan sắc xuất chúng trong tông môn chắc chắn là nhân vật chính, không thể nhận, cực xấu cũng là nhân vật chính, không thể nhận. Tư chất quá cao không được, tư chất âm vô cực cũng không được, kiểu phật hệ bình thản càng không được. Cho nên sư đệ cho rằng, tư chất tầm trung, vẫn tiến bộ, bề ngoài dễ nhìn là ổn nhất.”

Râu của Thời Minh Đạt run lên, suýt chút nữa đã túm rớt mấy sợi, đợi cho cằm hết đau mới vui sướng vỗ tay, “Tuyệt vời, tuyệt vời.”

Tu sĩ bên cạnh An Hòa Dật xoay chiết phiến trong tay, quay đầu nhìn y như đang nghĩ gì đó.

Thời Minh Đạt tán thưởng nhìn An Hòa Dật nói:“Đàm Ngọc sư đệ nắm lý thuyết rất tốt, các vị đạo hữu nếu có vấn đề gì mà không tiện liên hệ với ta, thì có tìm Đàm Ngọc sư đệ để thương lượng.”

Vừa dứt lời, An Hòa Dật cảm thấy lưng như bị kim chích, ánh mắt sáng quắc từ bốn phương tám hướng phóng tới, Ngu Văn Tinh bên cạnh cũng cứng đờ cố gắng thẳng lưng.

An Hòa Dật lại muốn uống trà.

Ánh mắt Ôn Cảnh tối sầm, nụ cười trên cũng không thể che giấu được hung ý, hắn khẽ mở môi mỏng, bả vai hơi nghiêng về phía An Hòa Dật.

“Vậy nếu đạo hữu bị một trăm đồ đệ đuổi giết... Thì phải làm như thế nào?”

....

Người này sao lại không quên vấn đề này đi chứ.

Nhìn thấy người bên cạnh lại muốn thả uy áp ra, An Hòa Dật thở dài đáp:“Tới nơi mà bọn họ không nghĩ tới, tu sinh dưỡng tức [1].”

[1] Tu sinh dưỡng tức: Nghỉ ngơi, dưỡng sức khỏe, giống như dưỡng sinh ấy:)))

Ôn Cảnh vỗ tay cười, “Được.”

- -----------

Tác giả có điều muốn nói:

Sư tôn: Chắc các ngươi cũng không biết, bây giờ mỹ công, sửu công, bình phàm công, Phật hệ công, hiền lành cá muối công có bao nhiêu nổi tiếng?!?! [Hoảng sợ. jpg]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.