Tiết học đầu tiên…
- Học sinh, nghiêm.
Tiếng của cô bạn lớp trưởng Quân vang lớn. Một thầy giáo bước
vào. Ấn tượng của Phong với thầy này rất đặc biệt. Thầy không có vẻ gì là thầy
giáo cả. Thầy khoác trên mình chiếc áo sơ mi cổ rộng, quần bò túm nhưng thầy vẫn
di chuyển rất dễ dàng. Tai đeo khuyên và chẳng mang theo gì vào lớp. Thầy ngồi
xuống bàn giáo viên, gác hai chân lên:
- Học bài hết chưa?
- Dạ rồi ạ!
Cả lớp đồng thanh. Sau đó, tất cả cửa lớp đóng lại.
- Vậy Ngọc… lên trả bài!
- Dạ.
Nó từ từ bước lên, nhìn thẳng vào thầy. Rồi bất ngờ nó vụt
lên, tay cầm khẩu súng ngắn và chỉ trong tích tắc, nó đã ngồi lên bàn giáo viên
với cây súng chĩa thẳng vào đầu thầy. Nó chễm chệ nhìn thầy một giây và rồi…
Đoàng…
Tiếng súng vang lên, nó nhếch miệng nhưng không, thầy đã biến
đâu mất. Và từ đằng sau, nó nhận trọn một cú đá của thầy. Nó nằm xuống sàn:
- Kĩ thuật chưa được chuẩn lắm. Em không được chần chừ bất
kì giây nào vì nó chính là yếu điểm của sát thủ. Chỉ cần một giây là có thể chết
ngay tức khắc. Nhưng tốc độ của em cũng khá nhanh rồi đó. Lần sau nhớ cố gắng
hơn.
Thầy cười, nó cũng cười với thầy. Phong khều khều Linh kế
bên, thắc mắc. Linh cười giải thích cho hắn:
- Thầy ấy là sát thủ hàng đầu của nước ta. Tên Gin. Thầy dạy
kĩ thuật bắn súng cũng như tiếp cận đối phương. Mà vào lớp này chắc Phong cũng
có một khẩu súng đúng không?
- Ừm.
Linh gật đầu.
- Học giờ thầy không mang súng coi như tiêu. Phải cẩn thận
khi học tiết thầy vì thầy có thể tần công bất kì ai trong lớp. Mọi người lớp
khác không biết vì lớp này được cách âm rất tốt, ngay cả tiếng hắt-xì con không
lọt ra ngoài nữa đó.
Phong gật gù như đã hiểu ra mọi chuyện. Hắn nhìn nó. “ Thật
không ngờ, người nhỏ nhắn như thế lại có những kĩ thuật hơn hẳn mình một bậc.
xem ra mình con phải học hỏi nhiều hơn nữa.”
- Em về chỗ đi. Hôm nay chúng ta sẽ học tiếp về kĩ năng dùng
súng ngắn bán tự động Colt M1911…
…
Ra về…
- Về… về anh em ơi
Tụi nó ào ra về một cách nhanh chóng. Chỉ còn nó và Phong:
- Nè, mới gia nhập, muốn làm thử một phi vụ không?
Phong tròn mặt ra. Nó cười sặc sụa.
- Là vầy nè: Tuy chúng ta chỉ là học sinh cấp ba thôi nhưng
khi đã vào lớp này rồi thì cũng sẽ được cử đi làm nhiệm vụ như một sát thủ
chuyên nghiệp. Ông đã làm vụ nào bao giờ chưa?
- Chưa.
- Ừm, vậy thì tối nay có một phi vụ cho ông.
Nó vừa nói, vừa đưa tấm hình người đàn ông ra
- Tên này là Luxus, trùm đầu mối các vụ buôn bán ma túy
xuyên các quốc gia. Hiện nay, hắn đang làm náo loạn ở Osaka (Nhật bản), tổng thống
Nhật Bản đã nhờ hội viên S.M giải quyết nhưng vẫn chưa ai thành công. Nếu phi vụ
này ông làm nhanh gọn thì có lẽ tui sẽ nói với chủ tịch để ông tham gia S.M.
- S.M là gì?
Nó ngây người trước câu hỏi của hắn
- Trời, ông cũng là sát thủ mà không biết S.M là gì sao? S.M
là một tổ chức đặc biệt dành cho những người giống ông, tui và cả lớp này. Do tổng
thống các nước thành lập nhằm bảo vệ đất nước. Ở mỗi quốc gia đều có một nơi
dành riêng cho họ. Ở đây thì chính là lớp 11A này. Gồm khoảng tám trăm thành
viên và tất cả những người đó đều được giữ bí mật về thân phận.
- Thế thầy hiệu trưởng không biết hả?
- À, thầy hiệu trưởng biết chứ. Thầy còn dạy lớp ta về kĩ
thuật hóa trang, cách ăn nói để dễ dàng tiếp cận đối thủ.
Phong gật gù như đã hiểu ra mọi chuyện.
- Được rồi. Mười một giờ tối nay, ông đứng chờ trước cổng
trường. Sẽ có người đến đón ông. Tui sẽ di chung để quan sát ông. Nhớ đó.
Nói xong, nó đi về. Phong đứng một lúc lâu trong lớp. “ Mọi
chuyện phức tạp hơn mình tưởng. Phải cẩn thận mới được.”
“ Something gotta be me…”
- Alo… Ừm tôi đang tiếp cận chúng… tôi đã biết được tổ chức
của chúng rồi…
Một nụ cười khẽ nở trên đôi môi của hắn. Thật ra, hắn là ai?
Mười một giờ…
- Hế lô, lên xe đi.
Nó bước ra từ chiếc Limo màu đen sáng lóa. Phong nhìn nó mà
ngơ ngác, nó khác xa với buổi sáng: Áo thun ba trắng bên trong, bên ngoài khoác
chiếc áo khoác kaki màu trắng xám, hơi tomboy tí, quần jeans bó, bốt đen cao
che cả ống quần, nhìn không hề giống học sinh cấp 3. Bình tĩnh một lúc, Phong
cũng lên xe:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Ưm… Nhật Bản. Sẽ có trực thăng tới đón chúng ta. Đi cũng
không lâu lắm đâu. Tới hai giờ sáng là cùng.
Phong gật gù.
- Ông dùng súng loại gì?
- Double Tap.
- Ừm, loại đó cũng được, nhưng để thử sức, ông dùng Caracal
thử đi.
- Nhưng…
Ánh mắt của nó làm Phong thể không vâng lời. Ánh mắt sâu và
đen láy. Thật khó cưỡng lại mỗi khi nhìn vào nó.
Osaka, Nhật Bản…
- Ông thấy hắn chưa?
- Chưa, tui nghĩ hắn vẫn còn ở trong đó.
Hai đứa đang chờ trên sân thượng tòa nhà đối diện quán bar lớn
nhất Osaka. Lúc này, chỉ có Phong là có vũ khí, còn nó thì tay không tấc sắt.
- Tới rối!
Nó nói lớn khiến Phong giật mình. Hắn nhìn xuống, cả đoàn vệ
sĩ đi theo ông ta, Luxus tầm 50 tuổi, dáng người hơi thấp, mặc bộ vét đen, tay
thì đeo đồng hồ vàng, nhẫn, trên cổ có đeo một chiếc vòng cẩm thạch xanh. Nhìn
vô là biết giàu.
- Sẵn sàng chưa?
- Ừm.
- Vậy, bắt đầu đi.
Nó vừa nói xong, Phong liền rút khẩu súng ra. Tuy cũng là một
sát thủ nhưng việc sử dụng loại súng này hơi khó khăn vì nếu không dùng quen sẽ
khó mà sử dụng. Nhưng chuyện đó không là vấn đề với Phong. Thật sự khi nhắm từ
trên cao thế này rất khó nhắm mà còn phải xài súng ngắn nên hơi khó cho hắn.
Xung quanh Luxus lại còn rất nhiều vệ sĩ nên càng khó ngắm trúng mục tiêu.
Phong ngắm mục tiêu ba giây và…
Đoàng…
Tiếng hét của người phụ nữ bên cạnh Luxus vang lên, lập tức
có tiếng rộn ràng và người dân quanh đó chạy tán loạn cả lên, Luxus bị một phát
ngay đầu, máu văng cả một khu vực. Rất nhanh, cảnh sát đã bao vây toàn bộ hiện
trường. một chiêc 1truc75 thăng bay tới và đón cả hai.
- Tốt lắm, rất ít người bắn chính xác như cậu.
- Cảm ơn.
Hắn quay sang cười với nó. Bất giác nó cũng đỏ mặt.
Sáng hôm sau…
Phong “ lết” từng bước lên lớp. Nói thật thì cậu vẫn còn mệt
vì hôm qua thức tận ba giờ sáng. Đến lớp…
- Chúc mừng Phong nha!
- Phong hay ghê! Giải quyết được cả vụ khó nhất!
- Vậy mà hồi đó giấu nghề!
Phong chỉ biết cười vì hắn không còn sức để nói nữa. Nó đi lại,
giải vây cho Phong:
- Tụi bây để cho Phong nghỉ đi. Chắc hôm qua tới sáng mới ngủ
được
- Có bao giờ thấy nó quan tâm tới tụi mình đâu. Huhu…
Quân sụt sịt lên tiếng. Quân nổi tiếng với khuôn mặt baby,
nay hai mà còn ửng đỏ như sắp khóc. Nó gãi gãi đầu:
- Tại tụi bây quen rồi. Phong mới làm, mệt là phải thôi.
Hà chen vào:
- Mày, một tiếng cũng Phong, hai tiếng cũng Phong.
Rồi cả lớp nhìn nó một cách bí ẩn. nó rùng mình:
- Tụi bây cứ như vậy. Phong là người mới, tao quan tâm là phải
thôi.
Nói rồi nó bỏ đi, cả đám được phen bể bung. Tuấn “ bay” lại
chỗ hắn:
- Mày thấy Ngọc sao?
- Mày hỏi vậy sao tao biết trả lời sao?
Rồi tự nhiên cả đám bu lại:
- Nói đi
- Ừm… bạn bè không à, có gì đâu mà ngại.
…
Hắn hơi đỏ mặt rồi ngượng ngùng nói:
- Ừm… thì nhỏ cũng dễ thương, khi làm nhiệm vụ thì rất
nghiêm túc
Rồi cả lớp “ ồ” lên. Và sau đó hai mươi chín bộ óc bắt đầu
hoạt động hết công suất, một kế hoạch được lập ra…
Tối hôm đó…
“ You and I… Far from the light…”
Điện thoại nó rung lên.
- Ủa, con Thanh, hôm nay đâu có nhiệm vụ gì đâu ta…
Nó ngẫm nghĩ một hồi rồi bắt máy:
- À lố. Gì vậy mày?
- “ À, không có gì đâu, tao định rủ mày đi ca thôi, đi
không?”
- Ừm cũng được, tao đang chán.
- “ Ra liền nha, Night đó”
- OK
Nói xong nó mặc đồ vào. Hôm nay nó mặc một chiếc áo thun
đen, quần jeans bó sát làm lộ ra cặp chân dài của nó, tai đeo khuyên hình chữ X
màu đỏ, son một ít màu hồng sữa, mang đôi bốt đen. Trông nó cực teen, rồi phóng
trên chiếc Air Blade màu xám trắng lao ra đường.
Mười phút sau…
- Tụi bây, tụi bây… Hai đứa đó tới rồi kìa
Cả đám núp sau bụi cây ngay cửa ra và quán Night. Minh và
Long rút điện thoại ra, mỗi người nhắn cho một số.
“ Rè… rè… Minh nhắn kìa”
Nó rút điện thoại ra
“ Tụi tao đang đi thì kẹt xe rồi. Mày vô trước đi, phòng 12
đó nha. Minh cute”
Cùng lúc đó, điện thoại hắn cũng nhận được một tin nhắn
“ Long nè, tụi tao bị kẹt xe rồi, mày vô phòng 12 đợi tụi
tao nha”
Cả hai không biết gì thì gặp nhau ở cửa. Hôm nay hắn trông
khác với thường ngày và cũng như lúc làm nhiệm vụ. Áo thun trắng, quần bò đen bạc
màu, dối giày Nike cũng trắng nốt. Nhìn hai đứa như tương phản.
- Ủa… bà cũng đến nửa hả?
- Ừm.
- Ờ, tụi nó kẹt xe, sẽ đến sau.
- Ừm nó có nhắn tin cho tui rồi.
Im lặng…
- hai cái đứa này, tạo cơ hội cho mà cũng không chịu nói gì
hết là sao?
Lâm cáu.
“ Bạn có một tin nhắn”
Điện thoại của hắn rung lên
“ Mày làm gì làm đại đi, sao im re hoài vậy?”
Giờ hắn mới hiểu ra chuyện, mặt bỗng đỏ lừ lên. “Sao vậy trời,
mình không được phép có tình cảm với nhỏ này… Không sao, mình sẽ lợi dụng nó để
dễ hành động hơn. Được rồi, cứ vậy đi”
- Ngọc… tui có chuyện muốn nói
- Chuyện gì vậy?
Nó tròn mắt hỏi
- Ủa mà ông bị gì mà mặt đỏ lừ vậy?
Nó tiến sát lại mặt của Phong. Mặt hắn đã đỏ nay còn đỏ hơn
khi nhìn thấy nó như thế này. “ Không được dao động… Con nhỏ này, ăn gì mà dễ
thương thế không biết”
Trong lúc hắn suy nghĩ thì nó tiến sát hơn, tay đặt lên mặt
hắn:
- ông có sao không?
Rồi bất ngờ, hắn cầm chặt tay nó, nó cũng tự nhiên rất bất
ngờ.
- Tui… Tui thích bà.
Bây giờ tới lượt nó đỏ mặt. Nó cuối đầu xuống, nói nhỏ nhưng
vẫn đủ cho ai đó nghe rõ và tim đập mạnh:
- Tui… cũng thích ông.
Hắn vui mừng ôm chầm lấy nó. Cả lớp cũng xông vào, vui mừng.
Nó ngạc nhiên rồi nhanh chóng đỏ mặt và hiểu ra mọi chuyện
- Tụi bây, quá đáng
- Tụi tao không quá đáng sao biết mày thích Phong
Hoàng cười gian manh. Hà vỗ vai bạn:
- tụi mình là bạn mà lại, không lẽ không giúp?
Rồi tụi nó cười lớn. Cả đám con trai bu lại Phong
- Cảm ơn tụi này đi mày
- Ừ thì cảm ơn.
Phong gãi gãi đầu. Tuần vỗ vai hắn
- Nói vậy thôi. Tụi mình là bạn mà. Giúp nhau là chuyện thường
thôi.
Phong có nghe lầm không? Mọi người xem hắn là bạn ư? Ấm áp
làm sao. Trái tim hắn như thắt lại. Hắn có nhiều cảm giác khi tới lớp này: biết
rung động, ấm áp khi mọi người xem hắn là bạn. Nhưng hắn lại mang trong mình một
sứ mệnh. Liệu họ có tha thứ cho hắn khi biết chuyện hay không? Nhưng giây phút
này, hắn không quan tâm, hắn đang hưởng trọn niềm hạnh phúc. Đúng là có những
thứ còn đặc biệt hơn. Tình bạn.