Lớp Học Đặc Biệt

Chương 4: Chương 4: Hiểu lầm




Tối hôm đó…

- Ngươi đang chậm trễ công việc của chúng ta đó.

Hắn cuối người xuống:

- Tôi xin lỗi. Tôi hứa sẽ hoàn thành công việc sớm nhất có thể. Tôi đã thành công trong việc lấy lòng tin của cả lớp chúng nó rồi.

Người đàn ông ngồi đối diện hắn khẽ gật đầu.

Hắn từ từ bước ra ngoài với tâm trạng băn khoăn. Hắn phỉa làm sao để hoàn thành nhiệm vụ và không mất đi người mà hắn yêu? Mọi người ai cũng có bí mật, hắn không ngoại lệ. Nhưng bí mật này có lẽ quá bất ngờ nếu như các bạn của hắn biết.

Phong là một thành viên ngầm trong tổ chức F.M, một tổ chức luôn đối đầu với S.M .

Hắn được huấn luyện ngầm cho đến khi được làm nhiệm vụ.

Nhưng nhiệm vụ của hắn hơi bị rắc rối vì hắn đã có tình cảm thật sự với mỗi người trong lớp này.

Sáng hôm sau, tại nhà nó…

- Con đi học nha mẹ

Nó nhanh nhẩu bước ra khỏi nhà. Vừa tới cổng, nó đã thấy hắn. Nó hơi ngượng:

- Mới sáng…ông tới chi vậy?

Hắn cười

- Tui đến đón bà

Nó hơi đỏ mặt rồi đi cạnh Phong.

Ở trường…

- Ê anh nào đi cùng nhỏ Ngọc mà đẹp trai quá vậy mày?

- Nhìn là biết con nhỏ đó dụ dỗ anh ấy rồi. Lớp 11A thì tốt lành gì.

Một con nhỏ nhìn hai đứa, cười

- Tụi bây yên tâm, tao sẽ làm anh ấy thuộc về tụi mình

Rồi nhỏ vẽ trên môi mình một nụ cười bí ẩn.

Nhỏ tên Khánh, là hoa khôi của trường. Tuy bề ngoài Khánh rất đoan trang nhưng bên trong lại là người có dã tâm lớn. Có một bí mật nhỏ ở đây, thật ra, gia dình nhà nó là công ti lớn nhất thị trường Châu Âu và nhà Khánh là một trong những công ti con của nhà nó trên thế giới. Nhưng chị Khánh nhà ta lại cứ tưởng mình là người giàu có nhất nên lúc nào trong đầu cũng tự kiêu. Và Khánh sẽ không bao giờ ngờ mình lại chọc ngay ổ kiến lửa.

Một hôm nọ…

Nó và Phong đi học chung như mọi hôm. Nó hơi ngượng, hỏi:

- Ông nhớ hôm nay ngày gì khong?

- Không. Ngày gì?

Nó tự nhiên bực mình “ tên Phong chết tiệt, kỉ niệm một tháng mà không nhớ”. Nó giận lẫy. Thấy nó thế hắn cười. Hắn biết hôm nay là ngày gì chứ, tại hắn không nói thôi. Rồi bất ngờ hắn đi ngang qua nó, nắm chặt đôi tay bé nhỏ của nó. Nó giật mình nhưng rồi cũng thẹn thùng và nắm chặt tay hắn. Hình như thời gian đang trôi chậm.

Ở trường…

- Khánh, mày làm gì đi, nhìn anh ấy đi với con Ngọc tao thấy ghét quá à!

- Mày yên tâm, chiều nay tao sẽ hành động.

Một kế hoạch được vạch ra.

Buổi chiều…

- Phong, hôm nay ông về trước đi, tui có nhiệm vụ nên phải đi.

- Ừm, bà cẩn thận.

Rồi cả đám xen vào, Hoàng và Nam giả bộ:

- Phong, tui đi rồi, ông có buồn lắm không?

- Hic, tui sẽ nhớ bà lắm.

- Tui cũng vậy, tui không muốn xa ông đâu.

- Hay để tui “ mi” bà một cái cho đỡ nhớ nha…

- Thôi, “ mi” ông tui thà mi cún còn hơn…

Rồi cả lớp cười lớn. Nó đỏ mặt, chạy ra về trước. Hắn chỉ biết nhìn theo nó mà cười. Hắn đang trên đường về nhà thì có một chuyện bất ngờ xảy đến:

- Á, mấy người làm gì vậy?

- Cô em bình tĩnh đi, tụi anh chỉ muốn mời em đi uống nước thôi mà.

Hắn đi ngang qua, thấy cảnh đó và… đi qua luôn. Nhỏ đó cũng hơi bất ngờ, Khánh quyết định la lên:

- Anh gì ơi, cứu em với…

Hắn nhăn mặt. Đi tới rồi đá cho mỗi tên một phát. Cả đám nằm lăng quay ra đất. Khánh thừa dịp, chạy lại ôm hắn, trổ tài “ văn nghệ” của mình ra

- Cảm… cảm ơn anh.

Vừa nói, nhỏ vừa ngấn nước mắt.

- Không có gì.

Hắn nói rồi gạc tay nhỏ ra, bỏ đi một nước. Khánh khẽ nở một nụ cười.

Tối hôm đó.

“ Ngọc nhắn, Ngọc nhắn…”

- “ Bây giờ ông rảnh không?”

- “ Rảnh, chi vậy?”

- “ Tui muốn giới thiệu ông cho chủ tịch S.M. Ông chờ tui trước trường đi”

- “ Ừm”

Nói rồi, hắn diện cho mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần bò đen, đôi giày Nike cũng đen nốt.

- Lên xe đi

- Ừm

Nó ngồi trên xe mà cảm thấy vui như thế nào ấy. Chợt, hắn nắm tay nó. Đôi bàn tay rắn rỏi của hắn siết chặt. Đôi bàn tay của nó từ nãy giờ vốn lạnh nhưng không hiểu sao giờ lại rất ấm áp.

Tại biệt thự chủ tịch S.M

- Tôi đã đưa cậu ấy đến rồi.

Nó từ từ bước vào và theo sau là Phong. Chủ tịch ngồi nghiêm nghị trên bàn làm việc, Ông có một gương mặt hơi tròn, tóc vẫn còn đen, nhìn ông tầm khoảng bốn mươi tuổi, mặc bộ vét màu đen. Có lẽ công việc với ông rất quan trọng nên nãy giờ ngồi dán mắt vô cái máy tính, tư thế ngồ cũng thể hiện rõ tư chất của một nhà lãnh đạo. Ghé mắt sang nhìn Phong, ông cười:

- Ừm, có tố chất lắm. Được, chủ nhật này sẽ có cuộc họp quan trọng. Cậu sẽ gia nhập S.M.

- Vâng. Cảm ơn chủ tịch đã tin tưởng tôi.

Hắn cuối người cung kính. Ông gật đầu. Ngọc quay sang cười với Phong:

- Chúc mừng ông. Giờ ông về trước đi, tui có chuyện cần gặp chủ tịch.

Hắn gật đầu rồi đi về. Hắn vừa bước chân ra khỏi cửa thì nó thay đổi thái độ 180 độ:

- E hèm, papa đang làm gì đó.

Nãy giờ ông đang chăm chú vào máy tình thì bị nó – con gái nuôi của ông làm giật mình. Ông cười:

- Papa đang làm việc

- Thôi, papa khỏi giấu con, con biết papa quá mà. Papa đang… chơi Pikachu phải không?

Nó vòng tay ôm cổ papa nó. Tưởng rằng nó khuyên papa nó đừng chơi nữa có hại cho sức khỏe. Ấy mà… nó lại ngồi chơi cùng papa nó luôn mới đau. Ông nhìn đứa con gái của mình chỉ biết lắc đầu:

- Nè, con gái sắp 18 tuổi rồi đó. Tới lúc đó con với Ken phải lấy nhau thôi.

- Thôi con không chịu đâu papa. Con còn không biết mặt hắn ta thì sao mà lấy nhau được.

- Con phải nghe lời papa chứ

- Thôi con không nghe. Papa nói nữa con giận đó. Thôi con về đây.

Nói rồi nó đùng đùng bỏ ra ngoài với tâm trạng khó chịu. Nó đã có người nó thích rồi mà cứ bắt nó lấy chồng.

Hiện giờ, hắn đang ngồi trong xe, hắn không hề về nhà mà tới F.M. chiếc xe Limo dừng lại trước cổng của một căn biệt thự màu xanh dương, cánh cổng màu váng và có cài mật khẩu. Tuy nhiên, hắn vẫn vào được một cách dễ dàng.

- Thưa ông, cậu Phong đã đến rồi.

- Tốt lắm. Dẫn cậu ta vào phòng ta.

Cốc… cốc

- Vào đi

- Chào chủ tịch.

- Ừm. kế hoạch của cậu như thế nào rồi?

Hắn ngồi xuống ghế đối diện ông ta. Chủ tịch F.M trong mắt hắn là một người đàn ông trung niên độ 50 tuổi, đôi mắt sâu và đen hoắm. Khác với chủ tịch S.M thì ông là một người gầy và bệnh nghiện thuốc lá nặng.

- Tôi đã thâm nhập thành công rồi. Chỉ còn chờ cơ hội thôi

- Ngươi làm tốt lắm. Nhưng nhớ rằng không được có bất cứ tình cảm nào.

Ông ngồi ngửa ra ghế, phà hơi thuốc vào không khí, khói thuốc dần bay đi và tan biến. Hắn cuối đầu nghiêm nghị:

- Tôi biết rồi

Nói rồi hắn chào ông ta và đi về. Ngồi trên xe, đầu óc hắn bây giờ tự nhiên nghĩ về nó. Hắn cũng không biết phải làm sao. Một bên là nhiệm vụ, một bên là người hắn yêu.

Sáng hôm sau tại trường…

- A, anh gì ơi…

Khánh tiến lại gần hắn. Hắn cũng ngạc nhiên vì tự nhiên ở đâu lòi ra một đứa con gái chạy tới ôm chặt lấy cánh tay hắn. Trong nhận thức của hắn thì con bé này khá xinh, bộ đồ đồng phục trong rất vừa vặn với nhỏ, mài tóc đen xõa xuống ngang vai nhìn cực kì dễ thương. Đặc biệt, cặp mắt nhỏ rất ư là to và cuốn hút. Nhưng hắn vẫn thấy Khánh có cái gì không được bằng nó.

- Cô là ai?

Khánh hơi đỏ mặt, cuối mặt xuống, giả bộ hiền thục

- Dạ, em tên Khánh, lớp 10B.

- Có chuyện gì?

Giọng hắn lạnh tanh. Bấy giờ, Khánh mới ngước mặt lên, gương mặt của hắn khiến nhỏ muốn té xỉu, mấy lần trước nhìn xa đã thấy đẹp, nay còn đẹp hơn dưới nắng. Mái tóc màu đồng được chải dựng lên, chiếc khuyên tai lấp lánh, ánh mắt lạnh lùng nhưng vô cùng đẹp, khuôn mặt thì trắng không chút tì vết nào.

- Dạ, em cảm ơn anh hôm trước giúp em.

- Ưm…

Hắn đang cố gắng nhớ lại mọi chuyện, nhưng không tài nào nhớ được nên nói đại

- Không có gì.

Hắn xua tay định đi thì bị nhỏ kéo lại.

- Em có hai vé xem phim, chủ nhật này anh tới nha.

Không để Phong kịp trả lời, nhỏ bỏ đi một mạch. Long đi tới chỗ hắn:

- Ê, làm gì đó?

- Làm gì đâu?

Long sờ cằm, nhìn một lượt Phong:

- Tao thấy hết rồi. Khai mau, mày với con bé đó làm gì?

Hắn gãi gãi đầu một lúc rồi nói

- À, lần trước tao giúp nhỏ, nhỏ mời tao đi xem phim

- Mày sướng quá rồi. Nhỏ đó là “ Hốt Gơ” đó mày. Ước gì tao là mày.

Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi đưa cho Long cái vé:

- Nè, cầm đi, Chủ nhật này tao tính đi chơi với Ngọc rồi.

- Thiệt hả? Cảm ơn mày nha. “Mi” mày cái coi

Long rượt hắn chạy khắp nơi.

- À mà mày biết gì chưa? Ngọc nó bị cảm rồi đó.

- Vậy hả? Sao tao không biết?

Long lắc đầu ngán ngẩm

- Tao cũng mới biết thôi. Mày rãnh thì sắp xếp qua thăm nó đi

- Ừm tao biết rồi.

Nghe tin nó bị bệnh, hắn cứ ngồi không yên, trong lòng rạo rực một cảm giác bất an. Đầu óc không tài nào tập trung được bài giảng của cô Sala – giáo viên dạy các thứ tiếng cần thiết. Đến tiết ba, hắn không tài nào chịu nổi nữa nên trốn tiết qua nhà thăm nó. Hiện giờ, nó đang nằm vật vã trên giường vì sốt thì nhận được tin nhắn

“ Mày biết gì không Ngọc? Hôm qua…”

Hắn đang đứng trước nhà nó

- Bà có sao không?... Haizz, không được… ưm, hôm nay không thấy bà đi học nên tui qua thăm…

- Cho hỏi cậu là ai vậy?

Một người đàn bà trung niên bước tới thì thấy hành động “bất thường” của một cậu con trai đứng trước nhà mình.

- Dạ, cháu là bạn của Ngọc

Người đàn bà ấy khẽ gật đầu. Bà ấy có nét gì đó rất giống Ngọc nhưng quý phái hơn, chỉ cần nhìn là biết bà thuộc tầng lớp quý tộc, từ cử chỉ, lời nói…

- Quên giới thiệu với cháu, bác là mẹ Ngọc.

- Dạ.

- Mà cháu qua nhà có chuyện gì không? Mà chẳng phải đang là giờ học sao?

Hắn như đứng hình trước câu hỏi của bà ấy.

- Dạ… cháu…

Bà nhìn cậu bé đang ấp úng trước mặt mình, cười hiền

- Thôi được rồi. Cậu vào đi. Cậu cứ đi thẳng, phòng cuối cùng bên tay trái là phòng nó đó.

- Dạ, cảm ơn bác.

Hắn bước vào nhà, à không, phải nói là biệt thự mới đúng, căn biệt thự này rất to, gạch men sáng lóa, hắn đi mỏi cả chân mà vẫn chưa tới. Cuối cùng, hắn đang đứng trước căn phòng có cánh cửa màu xanh nhạt, bên trên có trang trí một số hoa văn trông rất bắt mắt. Hắn đẩy nhẹ cửa phòng thì bên trong hoàn toàn khác những gì hắn tưởng. Căn phòng toàn màu trắng và đen. Duy nhất có cài giường màu hồng. Phòng chỉ có chiếc đèn ngủ màu vàng và hai cái tủ đựng quần áo và một góc riêng dành cho học tập gồm tủ sách, bàn học, bàn vi tính, ngoài ra trong phòng còn một bàn trang điểm. Chắc là dùng để khi làm nhiệm vụ. Hắn bước đến gần nó, đưa tay lên trán nó thì… nhiệt độ rất bình thường:

- Tui hạ sốt từ nãy giờ rồi

Nó lên tiếng làm hắn hết hồn

- Bà… bà tỉnh dậy sao không nói? Làm tui hết hồn.

Nó mặt buồn rầu.

- Chứ không phải ông đến đây coi tui còn sức để cản ông đi chơi với nhỏ đó hả?

- Bà nói gì vậy? Tui không hiểu.

Nó rút điện thoại đưa cho hắn xem. Đó là những tấm hình hôm đó hắn cứu Khánh, hắn một tay cầm cặp một tay đặt lên eo Khánh, còn Khánh thì ôm chặt lấy hắn, còn có cả tấm hai người choàng tay sáng nay…

- Sao? Ông bất ngờ lắm hả?

- Bà hiểu lầm rồi, tui không…

Nó bịt tai lại và hét lên

- Tui không muốn gặp ông nữa, ông về đi.

Hai đứa cứ giằng co cho đến khi nó ngất đi vì kiệt sức. Hắn đi về mà trong lòng khó chịu, không biết làm sao để nó hết giận. Chỉ vì cứu con be đó mà hắn bị hiểu lầm như vậy, tâm trạng hắn thật sự rất rối bời, không biết làm như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.