“Tian, cậu còn không mau nhanh chân lên, nhìn cậu vậy mà chậm như rùa đó” - Eun Woo chỉ trích
”Cái gì? Cậu nói ai chậm như rùa?” - Tian phản lại
”Tôi nói cậu đó, chẳng lẽ cậu không thấy vậy sao? Đến con chó bên kia
khi quát nó cũng biết là quát nó mà tự chạy kìa huống chi con người mà
chậm tiêu”
”Cậu ...” - Hai người này đứng gần nhau nhìn nhau với ánh mắt tia lửa điện
””Còn đứng đó mà cãi nhau, trưa rồi đó mau lên xe đi nhà tôi còn xa lắm
đó” - Nó cất tiếng rồi cùng An, Nam lên xe. Hai ngườu kia chỉ kịp “hứ”
một câu rồi cũng tự khắc lên xe.
Lần này họ đi xe của Nam, nên hôm nay Nam làm tài xế, nó ngồi ghế trên
cùng Nam, phía dưới cậu cùng hai tên “đàn bà” kia ngồi phía sau. Đi được một đoạn thì Tian lên tiếng:
”Sao mãi chưa tới nơi vậy, rốt cuộc thì nhà cậu ở chỗ khỉ ho cò gáy nào vậy?Hả?” - cậu nhìn ra bên ngoài rồi hỏi nó, Eun Woo nhanh nhảu trả lời thay nó
”Cậu nghĩ nhà cậu ấy ở vườn bách thú sao? Yên tâm đi, cũng sắp tới nơi rồi”
”Vườn bách thú sao? Này tai cậu có vấn đề đúng không?” - Tian hỏi lại
”Haizzzz cậu đúng là chậm tiêu mà, chỉ có ở rừng và vườn bách thú mới có khỉ ho cò gáy... nhưng mà nhà cậu có khỉ và cò hay thật đấy chúng bị
bệnh hả hay là được cậu chăm sóc “tốt” nên khỉ biết ho và cò biết gáy
vậy?” - Eun Woo nói xong, cả ba lăn ra cười trừ An, cậu chỉ mỉm thầm.
”Cậu điên rồi sao? Đúng là đồ Hàn dồ”
”Cậu nói sao? cậu có thể xúc phạm tôi, không cho phép cậu xúc phạm tới đất nước của tôi”
”Tôi thích đó thì sao?” - Tian thách thức
”Cậu đúng là đồ cứng đầu, cậu nghĩ cậu là gì chứ nhỏ mọn”
”Cậu dám nói tôi nhỏ mọn vậy cậu không nhỏ mọn sao? Mỗi lời tôi nói cậu đều cắn vào, hây, bạn hiền à, ai nhỏ mọn đây chứ?”
”Cậu”
”Cậu lại không biết điều rồi, thôi không nói chuyện với cậu nữa, làm ơn giữ trật tự để tôi yên”
”Cậu, cậu mói là người để tôi yên đó” - Eun Woo tức giận
”Tùy cậu thôi” - Nói rồi cậu thở 1 hơi dài rồi thả lỏng người khanh tay trước ngực nhắm mắt.
”Cậu...”
”Thôi nào, cả hai người nhường nhau chút không được sao? Đều lơn scar rồi mà như con nít vậy đó” - nó chưa nói xong thì
”Cậu nói ai con nít?” - Cả hai đồng thanh đưa mắt nhìn về phía nó nhìn với ánh mắt tia lửa điện
”à, hì hì, hai cậu...bớt giận, nghỉ ngơi đi... nhà tôi cũng ...sắp đến
rồi ...khi nào tới ....tôi gọi, hưm” - Nó giật mình vì sự đồng thanh
trùng giờ trùng phút trùng giây của hai người này.