Trâm Anh mặt đâm chiêu nhìn quanh lớp, tay xoa xoa cằm làm ra vẻ như đang điều tra.Đã hai ngày rồi,sự khó hiểu càng lúc càng lên cao, nhỏ không chịu được nữa mà khèo tay Quỳnh Chi, cô bạn ngồi bàn trên, hỏi:Này, bộ giữa Bảo Minh và Nhật Huy có chuyện gì à? Mình thấy hai người đó đi chung với nhau có gì lạ đâu mà nhiều người xì xầm bàn tán?”
Như gãi đúng chỗ, Chi quay xuống luyên thuyên:Cậu là học sinh mới vào nên không biết đó thôi, trước đó Minh và Huy cứ xem nhau như kẻ thù á, đặc biệt là Bảo Minh, cậu ấy đã không thèm nhìn mặt Huy suốt bốn năm liền!”
“Tại sao?”_Trâm Anh nheo mắt.
“Cái lí do thì mình không rõ, mà hình như người có lỗi là Nhật Huy!”
Nhỏ im lặng nhìn ra Minh và Huy đang ở ngoài hành lang, nhớ lại lúc bị phạt tập thể ở sân thể dục, ánh mắt Huy nhìn Minh thật sự không bình thường kiểu như có điều muốn nói, nhưng là có chuyện gì giữa hai người con trai mà đến cả nhìn mặt còn không thèm như thế? Và điều gì đã nối liền lại tình bạn đó? Trâm Anh thật muốn biết!
“Mà kể cũng lạ, hai người đó như nam châm trái dấu mà có thể thân thiết được như vậy!”_Chi tiếp lời.
“Nam châm trái dấu?”
“Bảo Minh và Nhật Huy í, người thì băng giá người thì ấm nóng! Bảo Minh lạnh lùng, vô cảm bao nhiêu, thì Nhật Huy lại hoà đồng, thân thiện bấy nhiêu, mà kiểu gì cũng khiến cho nữ sinh trong trường phải choáng váng!”_Quỳnh Chi dâng đôi mắt hâm mộ lên thượng ngàn.
“Mình không mê trai đừng quảng cáo!”_Nhỏ chặn lại ngay lập tức.
“Cậu thật nhạt nhẽo!”_Quỳnh Chi lắc đầu.
Trâm Anh không quan tâm, liền ngẫm nghĩ trong đầu, trưa nay không biết căn tin nấu món gì nhỉ??
...
Loan vừa đi xuống căn tin vừa xem lại bài kiểm tra được điểm 8 của bản thân, chả hiểu nỗi đầu óc cô nghĩ gì mà lại làm sai câu hỏi đã ôn tập trước đó như vậy, nếu không cô đã có điểm 10 tròn trĩnh trong tay rồi, thật điên mất.
“Đi như vậy dễ vấp té lắm đó!”
Bỗng ai đó đặt hai tay lên vai Loan, ngăn chặn bước đi mù quáng của cô, Loan ngẩng mặt lên:”Nhật Huy?”
Huy cười, tự dưng tay cô run bần bật, cảm nhận cả khối lượng nặng nề của tờ giấy trên tay, nhịp tim dần bấm loạn trước người con trai, cô cần phải bình tĩnh.
“Chị lấy cơm chưa?”
“À, chưa, chị mới vừa xuống thôi!”
“Vậy để em lấy cho chị ha!”_Huy đặt dĩa cơm của mình xuống bàn rồi chạy nhanh tới quầy lấy cơm.
Loan nói không thành lời, môi miệng cứ như cứng đờ chỉ biết gật đầu nhẹ như một con mèo ngoan.
Sau một lát, cả hai cũng ngồi cùng nhau mà ăn trưa.
“Chị không đi cùng bạn bè sao?”_Huy gợi chuyện.
“Không, mấy đứa tụi nó giảm cân nên không muốn ăn!”
Huy lại cười, tay vớ lấy hộp sữa bên cạnh cắm ống hút vào hút sạch một hơi.
“Còn em thì sao? Sao lại đi một mình?”_Loan cắn môi mà hỏi.
“Bạn bè em ăn sau, tụi nó vẫn còn ở ngoài sân bóng, em đói quá nên vào ăn trước!”_Huy trả lời, đôi mắt tia vào tờ giấy kiểm tra trên bàn:”Ô, bài kiểm tra của chị hả? Em xem được chứ?”
“Xem đi, mà chị làm bài không được tốt, đừng chê đó!”
“Oa, 8 điểm mà bảo không tốt à? Chị có phải khiêm tốn quá không vậy?”_Huy trợn tròn mắt tỏ vẻ thán phục.
“Có đâu, chị đã sơ ý làm sai câu dễ đó!”_Loan xụ mặt.
Huy im lặng, xem xét cả bài, vài giây sau mới lên tiếng:”Toán 12 khó quá à?”
“Em học rồi sẽ thấy nó cũng đơn giản thôi!”
“Chị giỏi quá à?”
Lời khen như của một đứa trẻ thoát ra từ miệng Nhật Huy cứ như có một ma lực nào đó khiến các tế bào bên trong cơ thể Loan lạnh cóng, thân nhiệt cô lên đến mức báo động, khó thở quá, cứ đà này sẽ ngất mất.
“Chị nhớ vẫn...vẫn còn bài tập làm trên lớp, chị lên lớp trước nha!”
“Bấy bây chị!”
Huy vui vẻ mà vẫn tiếp tục ngồi ăn, còn về phía Loan, cô thấy ngày hôm nay sao mà đẹp và vui quá, nắng rực rỡ và tiếng đám bạn nô đùa vang dội, màu sắc và cảnh vật như mới mẻ và cô muốn ôm tất cả vào lòng.
...
“Các em đã hiểu bài chưa? Nếu ai có thắc mắc thì phải hỏi ngay nhé!”_Cô giáo vừa cất tiếng xong thì chuông reo hết giờ. Tiếng đóng tập vở lao xao vang cả góc trường.
Bảo Minh lấy trong ngăn bàn cuốn sách mà cậu đang đọc dang dở, vừa kịp nhìn qua cô bạn ngồi bên cạnh, tay vẫn cặm cụi chép chép. Cậu nhìn thoáng qua và sầm mặt:”Làm sai rồi, đáp án câu đó phải là 16!”
“Nhiều chuyện quá, kệ tôi!”_Bị Minh nói ra cái sai, lòng tự trọng cao ngất ngời của nhỏ phản kháng.
Con nhỏ cứng đầu này, cậu đã có lòng tốt muốn nhắc nhở. Thôi thì ông đây mặc kệ.
Trâm Anh vẫn cắm đầu dấy vào chỗ sai, Minh đọc sách mà không tài nào vào đầu được nội dung, cậu thật không chịu được, giật lấy cuốn vở nhỏ:”Cậu không biết làm mà còn đùng đùng lên thế à?”
Nhỏ xụ mặt xuống, có phải muốn làm sai đâu, tại bài toán khó quá chứ bộ.
“Xích qua đây, tôi giảng cho!”_Minh vất luôn cuốn sách lại vào ngăn bàn, xoắn tay áo, cầm bút lên.
Trâm Anh tròn mắt, hôm nay giở chứng tốt bụng thế nhở, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn mà xích mông lại.
“Nhìn đây nè!”
Chất giọng khàn ấm của Minh đều đều qua từng con số bài toán, cơn gió ngoài cửa sổ vô tình làm phất phơ tấm rèm để lộ mặt trời chói rọi dấn thân vào lớp toả nắng vào đôi bạn trẻ cuối lớp thật nhẹ nhàng, thật thanh thuần.
Trâm Anh dời đôi mắt qua cậu, khoảng cách này khiến nhỏ có thể ngửi thấy được mùi hương phảng phất trên người Minh, là mùi oải hương, nó cứ như mang đến một cảm giác của kí ức, thôi thúc con người ta nhớ về một điều gì đó đã xa, Bảo Minh nhìn nghiêng thật sự rất mê người nha, sống mũi cao như sọc dừa, làn da trung tính khoẻ mạnh, cái môi cong lên đang nói cũng đẹp nữa, đang tự tạo câu chuyện trong bộ não mà không hề biết Bảo Minh đã dừng lại vào lúc nào, cậu quay sang đối diện Trâm Anh, nhưng khoảng cách lại quá gần khiến khuôn mặt cả hai gần như sát liền, kiểu như mũi có thể chạm nhau luôn ấy, tư thế này ám muội lắm nha.
“Hai cậu đang làm gì vậy?”_Nhật Huy lên tiếng.
Minh và Trâm Anh không ai nói ai câu gì lập tức tách rời ra, thân nhiệt ai cũng nóng ran như lửa nun.
“Bảo Minh, trường bên cạnh muốn thi đấu bóng rổ với mình, thời gian là chiều nay!”_Huy về chỗ ngồi, không nhìn mặt Minh mà nói, tay vẫn lấy sách vở.
“Ừ, mình biét rồi!”
Nhật Huy gượng người, trong bụng chua loét, khó chịu như kiến bò.
Bảo Minh và Trâm Anh, họ thật sự có gì sao?